Chương 37
Lúc đó vào khoảng giữa buổi chiều, trước khi Sebastian đánh xe vào làng Avery ở hạt Kent. Để lại Tom thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm các bến cảng ở London một người đàn ông tên Parker, Sebastian buộc phải giao cặp ngựa hung cho một người ở khu chuồng ngựa cho thuê rồi đi bộ băng qua cánh đồng cỏ tới nhà mục sư.
Dưới ánh nắng mặt trời dịu dàng, những bức tường bằng gạch đỏ của ngôi nhà mục sư trông thẫm màu hơn bao giờ hết, những tấm rèm nặng trĩu che kín cửa sổ. Sebastian dập chiếc vòng đồng gõ cửa trên cửa ra vào, rồi lắng nghe âm thanh đó vang dội vào sự tĩnh lặng phía sâu bên trong ngôi nhà.
Anh đang chuẩn bị gõ cửa lại lần nữa thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã trong hành lang. Cánh cửa mở toang ra và trước mặt Sebastian là bà quản gia Ross, một tay đang giơ lên để chỉnh chiếc mũ xộc xệch trên đầu.
“Thưa ngài,” bà quản gia nói qua hơi thở gấp gáp. “Tôi thực lòng xin ngài thứ lỗi vì đã để ngoài đứng ở đây. Tôi nghĩ cô hầu gái, Bess, sẽ mở cửa, nhưng tôi ngờ rằng cô ấy đến hiệu thuốc vẫn chưa về. Nhà này đang rối tung hết cả, kể từ khi bệnh của Đức cha chuyển biến xấu đi.”
“Đức cha Thornton ốm sao?” Sebastian hỏi, giờ mới biết điều này.
Bà Ross gật đầu một cách nồng nhiệt. “Bệnh tình cha tệ đi, ngay sau khi ngài rời khỏi đây. Và nhìn tôi xem, lại cứ để ngài đứng ngoài cửa như thế.” Bà quản gia mở cửa rộng hơn rồi bước lùi lại. “Xin mời ngài vào, thưa ngài.”
“Tôi có thể thăm cha không?” Sebastian hỏi, bước vào hành lang râm mát.
“Nếu ngài muốn, thưa ngài. Nhưng tôi không nghĩ rằng cha sẽ nhận ra ngài đâu. Ông ấy thậm chí còn không biết Bác sĩ Newman, trong khi hai người họ đã làm bạn suốt hơn hai mươi năm qua.”
Bà quản gia dẫn đường lên cầu thang, tới một phòng ngủ tối tăm, chỉ được chiếu sáng bởi duy nhất một chiếc đèn đơn độc, thân gập xuống khá thấp. Thân hình bên trên chiếc giường có màn treo, rộng mênh mông, trông như đang co rúm lại, mái tóc xám lưa thưa trên đầu đẫm ướt mồ hôi, đôi mắt mở ra nhưng ánh nhìn trống rỗng.
“Đức cha Thornton?” Sebastian lên tiếng.
Không hề có ánh đáp lại tỏ ý nhận ra sáng lên trong đôi mắt lim dim của cha. Khi Sebastian quan sát ông, một vệt nước bọt chảy tràn qua khóe miệng vị mục sư rồi rớt xuống cằm. Nhưng mục sư không hề có cử động nào muốn lau nó đi.
“Thật khủng khiếp khi nhìn thấy ông ấy như thế này,” bà quản gia Ross cất lời. “Ông ấy đã từng là một người tuyệt vời, vô cùng tốt bụng và luôn kính sợ Chúa.” Vòng đồng gõ cửa trên cánh cửa ra vào phía trước nhà lại rung lên. Bà quản gia vội vàng chạy ra, kèm theo lời xin lỗi vội vàng.
Còn lại một mình, Sebastian tiến lại gần cạnh giường. Vị mục sư tiếp tục nhìn chằm chằm một cách vô hồn vào khoảng không bên trên.
“Chuyện gì đã xảy ra với con tàu đó?” Sebastian cất giọng nhẹ nhàng. “Hừm, bạn tôi ơi? Đó là một điều gì đó thật kinh khủng, không đúng vậy sao? Ông có cố ngăn nó lại không, tôi tự hỏi, hỡi người đàn ông nhân từ, biết kính sợ Chúa? Hay ông cũng là một người tham gia tích cực vào câu chuyện đó?”
Sebastian nghe thấy tiếng nói vọng lên trên cầu thang: âm điệu lanh lảnh, đầy lo âu của bà Ross đáp lại những lời dịu dàng của Aaron Newman. Một lúc sau, vị bác sĩ bước vào phòng một mình.
“Có dấu hiệu tỉnh táo nào không?” ông hỏi Sebastian. Anh lắc đầu. “Đức cha bị thế này bao lâu rồi?”
“Ngay sau khi anh rời khỏi đây.” Bác sĩ tới đứng bên giường bệnh. Rút một chiếc khăn tay trong túi ra, ông nhẹ nhàng lau phần bọt dãi trên cằm người bạn cũ. “Bà Ross phát hiện thấy ông ấy ngã khuỵu trên sàn phòng làm việc.”
“Cha có nói được bất cứ điều gì không?”
“Không. Chẳng nói gì cả.” Bác sĩ ngước mắt lên. “Tôi xin lỗi nếu anh hi vọng sẽ hỏi ông ấy thêm bất cứ câu hỏi nào.”
Sebastian nhìn quanh phòng. Đó là một căn phòng kiểu cổ, với đồ nội thất bằng gỗ sồi bền chắc, cùng đôi ghế phủ thảm đã hơi sờn rách dựng bên lò sưởi rỗng không. Bên cạnh một trong hai chiếc ghế là một chiếc giỏ đựng kim chỉ và khung thêu của người phụ nữ, như thể người chủ mới chỉ vừa đặt chúng xuống. “Cha có từng nói với ông về chuyện đã xảy ra trên tàu Harmony không?” Sebastian hỏi, quay lại nhìn vào mặt bác sĩ.
“Ý anh là chuyến đi trở về của ông ấy từ Ấn Độ?” Bác sĩ kéo một chiếc ghế lưng tựa thẳng gần giường rồi ngồi xuống. “Rất ít thôi. Nhưng sao thế?”
“Tôi nghĩ những sự việc xảy ra trên con tàu đó có liên quan tới cái chết của Nicholas Thornton và mấy người khác. Humphrey Carmichael và Nam tước Stanton cũng là hành khách trong chuyến đi đó.”
“Chúa lòng lành.” Rồi một kết luận không thể bàn cãi chắc hẳn đã xuất hiện trong đầu ông, bởi vì bác sĩ mở to mắt khi nói: “Chắc chắn anh không ám chỉ rằng…” Ông ngừng lại, không thể diễn tả suy nghĩ mới thoáng qua thành lời.
“Chúng ta không có cách nào biết được,” Sebastian nói. “Nhưng theo những gì mà kẻ giết người đã làm với thi thể các nạn nhân, có vẻ cho thấy hắn ta, ít nhất, có lý do để tin rằng những người sống sót trên tàu Harmony đã phải nhờ vào việc ăn thịt người để sống sót.”
Ánh mắt bác sĩ hướng xuống người đàn ông thân hình rúm ró, đôi mắt trống rỗng trên giường. “Không. Tôi không tin. Tôi không thể tin ông ấy lại làm một việc như vậy. Cậu không biết ông ấy đâu. Làm sao một người đàn ông dâng hiến trọn đời cho Chúa, người có thể sau hết vẫn trích dẫn Cicero10* và Seneca11*, người đang nghiên cứu một bản dịch mới của cuốn ‘Confessions of St. Augustine’12* - làm sao một người đàn ông như vậy lại có thể nhúng tay vào việc vi phạm một trong những giáo lý cơ bản nhất của nền văn minh loài người?”
* Marcus Tullius Cicero (106 - 43 TCN) là một triết gia và nhà hùng biện, nhà lý luận chính trị kiêm chính khách La Mã. Các trường phái chính của triết học Hy Lạp cũng được ông giới thiệu tới La Mã.
*Lucius Annaeus Seneca (4 TCN-65) là một triết gia La Mã thuộc trường phái triết học khắc kỷ và là chính khách, nhà biên kịch, nghệ sĩ hài đương thời. Ông từng làm thầy giáo và cố vấn cho hoàng đế Nero Bạo chúa.
* Lời xưng tội của Thánh Augustine.
“Một số người sẽ làm bất cứ việc gì chỉ để được sống.”
“Không phải người đàn ông này,” bác sĩ nói trong lúc nắm chặt một bàn tay gầy guộc, run rẩy của ông bạn già. “Tôi không tin.”
“Cha có lần nào tình cờ nhắc tới tên của bất cứ ai cùng đi chuyến tàu đó với cha, ngoài Carmichael và Stanton không?”
Newman mím môi. “Tôi tin rằng còn có một người đàn ông và vợ ông ta nữa. Tôi nhớ hình như bà Mary Thornton có nhắc tới họ một hoặc hai lần. Một cặp đôi đến từ đâu đó ở phía Bắc.” Ông ngừng lại, vẻ suy nghĩ. “Có một phụ nữ chưa chồng và một quý ông trẻ tuổi hơn làm việc cho công ty Đông Ấn. Có thể có những người khác nữa, nhưng xin lỗi, tôi không thể biết tên bất cứ ai trong số họ.”
“Đó là khởi đầu rồi,” Sebastian nói, quay người đi về phía cửa ra vào.
Bác sĩ vẫn ở nguyên chỗ ngồi, ánh mắt hướng vào người đàn ông im lặng nằm trên giường. “Nếu chuyện đó là thực,” Newman lên tiếng sau vài giây. “Nếu Đức cha đã làm cái việc mà cậu ám chỉ… ông ấy sẽ xem như đó là lỗi của mình trước những chuyện xảy ra với Nicholas. Người cha nào lại có thể sống với một thứ tội lỗi như thế?”
“Rõ ràng là không rồi,” Sebastian nói, rồi để vị bác sĩ lại đó, bên cạnh người bạn đang hấp hối.