Chương 38
"Chăm sóc chúng thật đặc biệt nhé,” Sebastian nói khi anh giao hai con ngựa hung mệt mỏi cho Tom vài giờ sau đó. “Người ở khu chuồng ngựa cho thuê trong thị trấn Avery là một gã xuẩn ngốc vụng về. Đừng để ta tới gần chỗ đó mà không có em lần nữa.”
Tom nhe răng cười rồi cầm lấy dây cương. “Em sẽ cưng chiều chúng, nhất định thế.”
“Có gì may mắn với Parker không?”
“À vâng. Tên anh ta là Matt. Matt Parker. Anh ta làm việc tại bến cảng của Công ty Đông Ấn. Thường dành buổi tối tại một quán rượu địa phương tên là Thỏ rừng và Chó săn, trên Cao tốc Ratcliffe.”
Sebastian nhìn cậu tiểu đồng với vẻ nể sợ. “Làm thế nào em tìm ra điều đó vậy?”
Nụ cười nhe răng của Tom chuyển thành ngoác miệng. “Ngài không muốn biết đâu.”
“Có thể em đúng thật.” Sebastian quay người về phía cánh cổng khu vườn, nhưng dừng lại rồi nói. “Giờ, nếu em có thể tìm cho ta một người hầu phòng…”
Tom bật cười. “Em đang làm rồi, thưa chủ nhân. Em đang làm rồi.”
Thỏ rừng và Chó săn là một quán rượu xập xệ, chẳng có gì đặc biệt. Người ta đến đó qua một con hẻm nhỏ nằm giữa hiệu thuốc và cửa hàng bán hương liệu.
Sebastian len qua một đám đông ồn ã để đi tới quầy bar. Anh đã chú ý lựa chọn trang phục cho dịp này với áo choàng, mũ và quần ống túm sờn cũ nhưng vẫn nhã nhặn, vốn là một phần trong bộ sưu tập của anh mua tại đường Rosemary. Và anh cũng biết rõ những ánh mắt tò mò, có phần thù địch đang chiếu lên người mình khi anh gọi một vại bia. Những người lạ mặt không bao giờ được chào đón ở những nơi như vậy.
Nhấm nháp vại bia trong sự im lìm đầy đăm chiêu, Sebatian đưa mắt nhìn quanh căn phòng tối lờ mờ. Thỏ rừng và Chó săn là địa chỉ quen thuộc của những người đàn ông làm việc trên bến cảng: các thủy thủ với áo nỉ mỏng màu xanh nước biển và các phu bến cảng với áo khoác thô xù. Sebastian vừa bắt đầu chuyển sang vại bia thứ hai thì một nhóm phu cảng bước vào quán. Đó là những người đàn ông với bờ vai rộng và bắp tay cuồn cuộn. Sebastian lắng nghe những lời trêu chọc, đùa giễu hồn hậu của họ rồi nhanh chóng nhận ra một anh chàng có thân hình đồ sộ, tóc màu đỏ hoe với một bên má sẹo chằng chịt mà những người còn lại gọi là “Parker.”
Sebastian quay trở lại vại bia của mình. Nhóm phu cảng chơi trò ném phi tiêu và Parker giành phần thắng. Sebastian gọi thêm một vại bia nữa, rồi nhìn quanh thì thấy Matt Parker đang ngồi bên cạnh.
“Anh theo dõi tôi vì lý do nào đó đúng không?” Parker lên tiếng hỏi, đôi mắt màu nâu nhạt của anh ta nheo lại với sự thù địch thấy rõ.
“Thực ra là đúng vậy.” Sebatian ra hiệu chủ quán cho thêm một vại bia nữa. “Tôi muốn nói chuyện với anh về em trai anh.”
“Jack sao?” Đôi lông mày Parker nhíu lại thành một cái nhăn trán đầy vẻ ngờ vực.
“Đúng thế.”
“Thế anh là tên quái quỷ nào vậy?”
“Tên tôi là Devlin,” Sebastian nói, không hề có ý định che giấu âm điệu vang rền, đầy khí chất quý tộc trong lời nói của mình.
Parker thốt lên một tiếng thô lỗ: “Anh có vẻ như là một tên quý tộc chết tiệt. Một gã quý tộc lại muốn gì ở những người phải làm mồi cho thòng lọng treo cổ như Jack chứ?”
Sebastian xem xét việc có nên đưa tiền cho người đàn ông này không, nhưng rồi anh quyết định sẽ không làm thế. Có một nét kiêu hãnh toát lên qua vẻ ngoài của người phu bến cảng nói với Sebastian rằng, hành động cho tiền sẽ không được đón nhận. “Tôi được biết em trai anh trước khi chết đã khẳng định rằng, những người làm chứng tại phiên tòa xét xử anh ấy đều nói dối,” Sebastian đáp.
“Vậy thì sao? Chuyện đó xảy ra cách đây hơn bốn năm rồi. Trước đây, chẳng có lấy một người thèm đoái hoài tới chuyện đó.”
Người phục vụ quán bar liệng một vại bia sủi bọt lên mặt bàn gỗ bên cạnh họ. Sebastian đẩy vại bia về phía Parker. “Đó là trước đây thôi.”
Người phu cảng không hề chạm vào vại bia. “Đó là do những vụ giết người mới đây, phải không? Đầu tiên là Carmichael, rồi tới Stanton. Giờ thì là Bellamy.”
“Anh quên chưa nhắc tới Nicholas Thornton.”
“Thornton sao?” Một tia bối rối ánh lên trong đôi mắt người đàn ông. “Vào lễ Phục sinh vừa qua, ở hạt Kent.”
“Tôi không nghe nói đến cậu ta. Tôi cũng không nhớ có ai đó tên là Thornton ở phiên tòa.” Parker thè lưỡi ra liếm môi. Lơ đãng với tay lấy vại bia, anh ta đưa lên miệng, uống một ngụm to.
“Anh là thám tử Phố Bow, phải không?” Parker lên tiếng, đặt mạnh vại bia xuống bàn. Giờ thì trong mắt anh ta đã biểu lộ sự thấu hiểu rõ ràng và cả nỗi sợ hãi - nỗi sợ hãi của một người đàn ông mà những lời nói vẫn trở lại ám ảnh chính anh ta. “Anh đến đây bởi vì những gì tôi nói lúc em trai tôi bị treo cổ - về chuyện trả thù và mọi thứ. Tôi chỉ nói vậy thôi. Anh nghe rõ không? Chỉ là những lời nói trong lúc điên dại. Jack là em trai bé bỏng của tôi. Nó chẳng làm gì sai cả. Cuộc bạo loạn không phải ý tưởng của nó. Nó thậm chí không tham gia vào đó. Những tên thủy thủ khác, bọn chúng cho nó một lựa chọn - hoặc đi với chúng, hoặc ở lại và sẽ chết. Ai lại không đi cơ chứ? Đó có phải là lý do để treo cổ một người đàn ông?” Parker ngừng lại, khuôn mặt nặng trĩu nỗi đau đớn. “Nó mới chỉ mười bảy tuổi, anh biết đấy. Mới mười bảy tuổi thôi.”
“Không, tôi không biết.” Sebastian nhoài người ra trước. “Em trai anh vẫn khăng khăng bảo lưu ý kiến của mình cho tới tận lúc cuối rằng, những người làm chứng ở tòa đều nói dối. Đó là lời nói dối gì vậy?”
Matt Parker nốc cạn vại bia, nhưng lắc đầu khi Sebastian định gọi một vại nữa. “Đó là David Jarvis - anh chàng có cha là họ hàng với Nhà vua. Họ nói David bị thương trong cuộc nổi dậy. Rằng một trong các thành viên của thủy thủ đoàn đã đâm cậu ta từ bên sườn bằng một lưỡi gươm ngắn.” Parker lắc đầu. “Không phải như vậy. Anh chàng quý tộc trẻ tuổi đó vẫn ổn khi thủy thủ đoàn rời con tàu.”
Parker hạ thấp giọng rồi ghé sát người vào Sebastian. “Có chuyện gì đó đã xảy ra trên con tàu khi họ trôi dạt trên biển. Anh đã nghĩ về những chuyện đã xảy ra với thi thể các quý ông trẻ tuổi bị giết hại này, và anh biết tôi đang nhắc tới chuyện gì.”
Ngồi thẳng người lại, Parker im lặng một lúc, đầu quay đi như thể đang nhìn vào thứ gì đó ở nơi xa xăm. Rồi hàm răng nghiến lại, anh ta quay lại nhìn vào mặt Sebastian. “Anh đã đúng về một điều: Tôi đã thề sẽ chứng kiến tất cả những kẻ gian dối quyền tước đó trả giá cho những gì bọn chúng đã làm với Jack. Nhưng tôi là một người biết kính sợ Chúa, và bằng cách nào đó, tôi không thể để mình làm điều đó. Tôi xác định rằng, Chúa lòng lành sẽ coi sóc chúng theo cách của riêng Người.” Một thoáng căm ghét lướt qua những đường nét dọc ngang sẹo trên mặt người phu cảng. “Bất cứ ai làm chuyện này - kẻ sát hại, tùng xẻo con cái mấy người đàn ông đó - tôi có thể nói, hắn ta mang trong người nỗi giận dữ và cả nỗi đau của một người cha.”
Parker đưa hai cổ tay sát lại nhau rồi giữ ở tư thế như một người đàn ông chịu đầu hàng trước pháp luật. “Anh có thể bắt giữ tôi ngay bây giờ và tống giam tôi, nhưng việc giết chóc sẽ không dừng lại. Bất cứ kẻ nào làm chuyện này, hắn ta đã giao nộp mình cho địa ngục, và hắn ta biết rõ điều đó. Hắn ta sẽ không dừng lại cho tới khi hắn ta giết được tất cả.”
“Còn lại bao nhiêu người có thể trở thành nạn nhân?”
“Tôi không biết,” Parker nói, khuôn mặt anh ta bất ngờ trở nên xanh xao. “Chỉ có Stanton, Carmichael và Bellamy ra làm chứng ở tòa. Nhưng vẫn có những người khác, hành khách trên tàu và cả nhân viên nữa. Và cầu mong Chúa che chở cho con cái họ.”
“Vậy giờ chàng biết rồi đấy,” Kat nói một cách dịu dàng khi họ nằm nói chuyện, tay trong tay, tối khuya hôm đó. “Anh băn khoăn không biết bí mật kiểu gì lại có thể khủng khiếp tới nỗi mấy người đàn ông đó sẵn sàng đặt con họ vào hiểm nguy hơn là tiết lộ. Nếu điều Matt Parker nói là sự thật, những người sống sót trên tàu Harmony không chỉ thực hiện hành vi ăn thịt đồng loại. Họ cũng gây ra cái chết cho con trai duy nhất của Jarvis.”
Sebastian đan tay anh vào tay cô rồi đưa lên môi mình. Họ âu yếm rồi hòa vào nhau một cách chậm rãi và ngọt ngào, và vẫn còn đó cái cảm giác anh đã có từ nhiều ngày nay, cứ đeo đẳng mãi không rời - sự bất an gặm nhấm tâm can anh về một sai lầm nghiêm trọng nào đó. Anh chỉ không biết đó là gì thôi. Và anh biết nỗi sợ hãi như của mọi người yêu nhau trên đời, rằng anh có thể mất cô. Một lần nữa.
“Anh định sẽ làm gì?” cô hỏi và anh phải mất một lúc mới nhận ra cô đang nói về cuộc điều tra.
Anh nhấc người lên. “Anh nghĩ anh sẽ làm chuyến viếng thăm nữa tới nhà Thuyền trưởng Edward Bellamy.”
“Anh có thực lòng cho rằng ông ta sẽ nói với anh chuyện gì xảy ra không?”
“Không. Nhưng ông ta chắc chắn không thể quên được tên cậu giúp việc cho chính mình - nếu điều Yates nói với em là đúng.”
“Anh nghĩ kẻ sát nhân là cha cậu bé đó?”
Sebastian vuốt ve bàn tay lên phần cơ thể trần, ấm nóng của cô bằng một động tác rất dịu dàng. “Hoặc là kẻ đó hoặc là Jarvis.”
Kat im lặng trong giây lát. Rồi cô cất tiếng bằng một giọng đanh chắc, lạ thường: “Em có thể hình dung Jarvis đã ra lệnh cho những chàng trai trẻ đó phải bị giết và bị tùng xẻo.”
Sebastian ngẩng đầu lên để nhìn vào mặt cô. Thậm chí ngay trong ánh sáng mờ ảo của những ngọn nến đang bập bùng cháy, cô trông vẫn rất xanh xao và hốc hác. Nhưng anh vẫn không thể tìm ra thứ gì để nói hoặc để làm, để động viên cô chia sẻ với anh. “Đúng vậy. Trừ khi nó không khớp ở một điểm nào đó. Làm cách nào Jarvis có thể tìm hiểu được chuyện gì xảy ra trên con tàu đó? Và tại sao không trực tiếp chống lại mấy người đàn ông kia? Chúa biết rằng ông ta đủ quyền lực tới mức nào.”
“Jarvis có gián điệp khắp đất nước,” Kat phản bác trong lúc ngồi thẳng dậy. “Vậy làm thế nào người cha bình thường của một cậu giúp việc đã chết lại tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra trên con tàu đó?”
Sebastian thở dài rồi kéo cô lại vào lòng mình. “Anh không biết nữa. Có thể khi chúng ta tìm ra kẻ đó là ai, chúng ta mới biết được câu trả lời.”