Chương 39
Thứ sáu, ngày 20 tháng 9 năm 1811
Ngày hôm sau, trong lúc vừa ăn sáng trong phòng vừa đọc tờ Bưu điện Buổi sáng, Sebastian đột nhiên bật ra một tiếng chửi thề tục tĩu.“Có gì không ổn với món trứng ạ, thưa ngài?” ông quản gia giật nảy mình, vội lên tiếng hỏi.
“Sao?” Sebastian ngẩng mặt lên, vẻ ngơ ngác. “A. Không, món trứng rất ngon, Morey. Cảm ơn ông.”
Gạt đĩa ăn sang một bên, Sebastian tập trung toàn bộ chú ý của mình vào bài báo mới trên trang ba: PHÁT HIỆN XÁC CỰU THUYỀN TRƯỞNG TÀU BIỂN GREENWICH TRÊN SÔNG.
Tiếng chuông nhà thờ vang lên báo hiệu sự kết thúc của một kiếp người khi Sebastian đánh xe ngựa vào vùng ngoại ô Greenwich.
Để lại đôi ngựa hung đỏ cho Tom chăm sóc, Sebastian tự mình đi qua cánh cổng khu vườn ở phía cuối đoạn đường dài. Anh ngước nhìn lên những cành lá xòe rộng của cây sồi già, nhưng cô bé Francesca hôm nay không có ở đó.
Với một trái tim rối bời lạ thường, anh bước lên bậc thềm dẫn vào ngôi nhà. Anh nửa mong bà góa phụ trẻ của Thuyền trưởng sẽ từ chối gặp mình. Nhưng anh đã thông báo tên mình, giống như trong lần gặp trước, Simon Taylor, và một lúc sau, cô hầu gái bé nhỏ Gilly trở lại để nói với anh rằng, bà Bellamy sẽ tiếp anh.
Người góa phụ đang nửa nằm, nửa ngồi trên chiếc ghế sofa được dựng lên để bà có thể nhìn ra dải nước lấp lánh của con sông chảy ngang qua ngôi nhà. Khi thấy Sebastian xuất hiện, bà vội thu gọn chiếc khăn tay viền đen đang cầm quá lên ống tay áo. Có thể thấy rõ những lộn xộn gây ra bởi nước mắt của bà.
“Tôi thành thực xin lỗi vì đã làm phiền bà vào những lúc như thế này,” Sebastian lên tiếng trong lúc cúi người xuống để hôn lên tay bà Bellamy. “Xin hãy nhận lấy lời chia buồn sâu sắc của tôi vì mất mát mới đây của bà.”
Người phụ nữ có vẻ không hề chú ý tới sự thay đổi nhỏ trong diện mạo và trang phục của Sebastian. Bà chỉ đơn giản là gật đầu rồi nuốt nghẹn như thể không đủ sức cất lời trong giây lát, sau đó mới ra hiệu cho Sebastian ngồi xuống chiếc ghế gần đó. “Xin mời ngồi, ông Taylor. Tôi có thể giúp gì cho ông?”
Sebastian lưỡng lự. Theo bài báo trên tờ Bưu điện, người ta tin rằng Thuyền trưởng Bellamy đã bị trượt chân ngã xuống nước và chết đuối sau khi bị đột quỵ trong lúc đang đi dạo ven sông. Với Sebastian, điều này không hợp lý chút nào. Nhưng làm cách nào để hỏi một phụ nữ rằng có phải chồng bà ấy đã tự vẫn?
Thay vào đó, anh nói: “Bà có thể nói cho tôi biết gì về chuyến hành trình cuối cùng của chồng mình trên tàu Harmony?”
Câu hỏi có vẻ không làm người góa phụ ngạc nhiên. Bà đưa nắm tay lên rồi áp khớp ngón tay lên môi. Còn Sebastian thì chợt thấy băn khoăn không hiểu vị Thuyền trưởng kia đã tiết lộ cho vợ mình bao nhiêu phần trăm sự thật. “Nó luôn ám ảnh, giày vò ông ấy, chuyến đi đó,” bà nói bằng giọng gượng gạo. “Không chỉ đơn giản là thiệt hại về con tàu, mà còn là cuộc nổi dậy của thủy thủ đoàn cũng như những ngày tháng dài đằng đẵng, khủng khiếp vì không có thức ăn. Ông ấy không bao giờ hồi phục nổi sau chuyện đó.”
“Nó đã hủy hoại sự nghiệp của ông ấy,” Sebastian nói.
“Vâng. Nhưng tôi thường nghĩ rằng, còn nhiều hơn thế. Như là những cơn ác mộng mà ông ấy gặp. Ông ấy thức dậy la hét, như thể ông ấy đang nhìn vào từng tầng địa ngục, gọi tên cậu bé tội nghiệp ấy.”
“Cậu bé nào thế?” Sebastian hỏi thẳng.
“Gideon, cậu giúp việc.” Bà Bellamy đắn đo giây lát rồi lắc đầu. “Nếu tôi có từng biết họ cậu ấy, thì tôi cũng quên mất rồi. Cậu bé đã chết, ông biết đấy, trước khi họ được cứu.”
“Còn một chàng trai trẻ nữa cũng thiệt mạng? David Jarvis. Chồng bà có bao giờ nhắc tới cậu ấy không?”
“Có đôi lần. Nhưng không thường xuyên như Gideon. Tôi tin rằng Gideon gợi nhắc chồng tôi nhớ đến Adrian khi tầm tuổi cậu bé. Tôi thường nghĩ chồng tôi đã tự đổ lỗi cho mình vì cái chết của cậu bé ấy.”
“Tại sao lại thế?”
Trông bà Bellamy có vẻ bối rối. “Bởi vì ông ấy đã không thể giữ cậu bé khỏi chỗ nguy hiểm, tôi cho là vậy.”
Bà xếp nếp chiếc váy trong bộ tang phục của mình lại bằng những ngón tay run rẩy. “Ông ấy đặc biệt bị ám ảnh về cái chết của cậu giúp việc vài tháng trở lại đây.” Bà lưỡng lự, rồi khẽ nói thêm, “Ông ấy bắt đầu uống rượu rất nhiều từ trước đó khá lâu.”
“Ông ấy có uống nhiều vào buổi tối không?”
Bà Bellamy gật đầu, đôi môi mím chặt vào nhau. Sebastian quan sát người phụ nữ ấy nghiêng đầu đi để nhìn ra phía dòng sông.
Anh cho rằng có thể Thuyền trưởng đã loạng choạng khi tới gần sông và quá say tới nỗi đã không thể giữ nổi mình khỏi rơi xuống dòng nước. Nhưng Sebastian lại nghi ngờ chính giả thuyết đó.
“Bà sẽ làm gì bây giờ?” anh hỏi. “Bà có trở lại Brazil không?”
Bà Bellamy lắc đầu. “Cha tôi đã từ tôi khi tôi quyết định cưới Bellamy và theo ông ấy về Anh. Ngoài ra, đây là ngôi nhà duy nhất mà Francesca từng biết.”
“Cô bé đối diện với chuyện này thế nào?”
Người góa phụ thở dài. “Tệ lắm. Đầu tiên là Adrian, giờ tới lượt cha nó. Như thế là quá nhiều.”
Đứng lên, Sebastian rút một trong các danh thiếp khỏi túi rồi đặt nó lên bàn. Nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm, đừng ngại liên lạc với tôi.” Tất nhiên, tên trên tấm danh thiếp - tên thật và tước vị của Sebastian - không đúng với cái tên mà anh đã giới thiệu với bà Bellamy. Nhưng giờ không phải lúc để giải thích cho bà biết.
“Tôi xin phép ra về,” anh nói rồi để người phụ nữ đó ngồi lại, vẫn ánh mắt chằm chằm, lặng lẽ nhìn qua cửa sổ.
Ở cổng, Sebastian liếc nhìn lại mặt tiền phủ tấm nhiễu để tang của ngôi nhà. Anh nhìn thấy tia sáng lóe lên từ một trong những cửa sổ phòng trẻ con trên tầng ba - khuôn mặt xanh lợt của một đứa trẻ áp vào khung cửa trong tích tắc. Rồi biến mất.