Chương 40
Sebastian ngồi trong thư viện, nhìn qua hồ sơ của một lượt ứng viên khác cho vị trí hầu phòng thì ông quản gia Morey dè dặt gõ cửa.
“Một quý cô trẻ tuổi muốn gặp ngài, thưa ngài.”
Sebastian ngước mắt lên với vẻ ngạc nhiên. “Một quý cô trẻ tuổi?”
“Vâng, thưa ngài.”
Đối với một tiểu thư danh giá, ghé thăm nhà một người đàn ông chưa kết hôn được xem là sự vi phạm lễ nghi nghiêm trọng. Sebastian đứng dậy. “Đưa cô ấy đến đây ngay lập tức.”
Một cô gái trẻ cao ráo, mặt che tấm mạng khá dày bước vào phòng. Đợi cho tới khi ông quản gia cúi người chào rồi đi ra, cô gái mới lật tấm mạng che để hé lộ đường nét không hề tầm thường của Tiểu thư Hero Jarvis.
“Lạy Chúa,” Sebastian thốt lên trước khi anh có thể ngăn mình lại.
Một niềm phấn khích lan tỏa khắp gương mặt cô gái. “Chỉ vậy thôi sao,” Hero cất giọng vui vẻ trong lúc lột bỏ đôi găng tay tuyệt đẹp. “Tin tôi đi, ngài Devlin, tôi cũng cảm thấy thất kinh khi tới đây chẳng kém gì ngài khi thấy tôi. Tuy nhiên, khi tôi cân nhắc các lựa chọn, việc này nhanh chóng trở nên rõ ràng là hành trình đơn giản nhất. Không ai trong số những người biết tôi hoặc anh lại tin tưởng một cách nghiêm túc vào bất cứ tin đồn nào có thể nảy sinh nếu chuyến viếng thăm này bị lộ ra, mà cũng chẳng có chuyện đó đâu. Người hầu của tôi đang đợi tôi ở tiền sảnh.”
Sebastian chớp mắt, rồi sải rộng cánh tay về phía chiếc xôpha gần nhất. “Xin mời ngồi.”
“Cảm ơn anh, nhưng tôi không có ý định nán lại đây lâu hơn mức cần thiết.” Tháo những dây buộc của chiếc túi lưới, Hero rút ra rất nhiều tập giấy, bị cong mép và sờn cũ như thể nó đã được đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
“Đó là gì thế?” anh hỏi một cách thận trọng.
Cô gái đưa các trang giấy gập ra cho anh. “Một lá thư viết bằng tay của em trai tôi, David, và được gửi từ Cape Town. Tàu Harmony cập bến cảng ở đó để sửa chữa nhỏ trên hành trình trở về từ Ấn Độ. Và David tin tưởng giao lá thư cho một nhân viên trên chiếc tàu khu trục nhỏ khởi hành trước họ. Hãy xem nó đi,” Hero nói một cách nôn nóng khi thấy Sebastian tỏ vẻ do dự.
Cầm lấy lá thư từ tay cô gái, anh mở nó ra. Hero yêu quý, anh đọc, rồi ngừng lại để liếc nhìn sang cô gái. “Tại sao cô lại đưa lá thư này cho tôi?”
Trước sự kinh ngạc của Sebastian, Hero giật phắt lá thư khỏi tay anh. “Tôi không định làm thế. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng tốt nhất là anh nên thực sự xem nó, như vậy, anh sẽ không phải nghi ngờ về sự tồn tại của nó. Thứ tôi định đưa cho anh là cái này.” Cô gái rút một tập giấy khác từ túi xách của mình ra. Lần này, anh nhanh nhẹn nhận lấy.
Anh thấy một danh sách tên được viết bằng những nét chữ khác với kiểu chữ mà anh cho là của chính Tiểu thư Jarvis. Anh nhìn sang cô gái bằng ánh mắt dò hỏi, rồi nhanh chóng trở lại với danh sách. Một số cái tên - Nam tước Stanton, Ngài Humphrey Carmichael, Đức cha Thornton và vợ - anh nhận ra ngay. Những cái tên khác anh không biết.
“Em trai tôi đã quan sát rất nhiệt tình và hào hứng những hành khách trên cùng chuyến tàu với nó,” Hero tiếp tục. “Lá thư của nó chứa đựng những mô tả thú vị về mỗi hành khách và cả các nhân viên của tàu Harmony. Đây là danh sách tên họ.”
Sebastian đưa mắt nhìn vào khuôn mặt nhọn của Hero. “Làm thế nào cô biết được tôi đang cần thứ này?”
“Tôi là con gái của cha tôi,” Hero nói với giọng bí ẩn.
Lẩm bẩm điều gì đó, Sebastian trở lại với danh sách lần nữa. Nó được chia làm hai phần, đặt tên là Hành khách và Nhân viên. Cùng với tên các hành khách mà anh đã biết được bốn người, còn có Elizabeth Ware, ông bà Dunlop và Felix Atkinson.
Elizabeth Ware chắc hẳn là một phụ nữ chưa chồng, không rõ độ tuổi. Sebastian nhận ra ông bà Dunlop chắc là cặp vợ chồng sở hữu một số bất động sản ở miền Bắc, còn Felix Atkinson, chắc chắn, là quý ông đến từ Công ty Đông Ấn.
Bên dưới tiêu đề Nhân viên là các tên: Joseph Canning, Elliot Fairfax và Francis Hillard. Ở dòng cuối có viết Gideon, cậu giúp việc. Sebastian thầm chửi thề.
“Có chuyện gì thế?” Tiểu thư Jarvis hỏi. “Họ của cậu giúp việc. Cô không biết sao?”
“Không. David chỉ nhắc tới cậu bé đó là ‘Gideon’ thôi.” Đôi lông mày cô gái hơi nhíu lại. “Cậu bé ấy rất quan trọng. Tại sao thế?”
Sebastian nhìn vào khuôn mặt đầy kiêu hãnh, thoáng vẻ ngạo mạn của cô gái, và bằng cách nào đó, vượt qua được sự thôi thúc trả lời câu hỏi. Gập danh sách lại, anh nhét nó vào túi, rồi đứng lên nhìn Hero đầy dò hỏi. “Tôi vẫn không hiểu tại sao cô lại đích thân mang danh sách này tới cho tôi trong khi có thể đơn giản là đưa nó cho cha cô.”
Trước sự ngạc nhiên của Sebastian, Hero lộ vẻ bối rối đôi chút. Giật giật chiếc váy trên trang phục dạo phố màu xanh đậm bằng một tay, cô gái nói bằng giọng tự tin: “Tôi tình cờ biết được cha tôi không hề biết về sự tồn tại của lá thư. Bây giờ ông ấy cũng chẳng cần biết về nó làm gì. Tôi tin tưởng anh sẽ không nhắc với cha tôi về lá thư này.”
Sebastian ngả người ra sau ghế rồi khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Tiểu thư Jarvis. Khi đang quan sát, anh thấy hai gò má cô gái chợt ửng hồng. Sebastian tự hỏi, David Jarvis còn viết gì nữa trong bức thư gửi chị gái mà Hero lại không sẵn sàng cho phép, hoặc Sebastian hoặc chính cha đẻ mình, được biết nội dung.
Như thể đoán biết được dòng suy nghĩ của anh, cô gái nói. “Em tôi là một chàng trai trẻ vô cùng nhạy cảm. Nó biết cha chúng tôi thất vọng về nó. Tôi không tin rằng mình cần nói gì thêm.”
Những lời nói của cô gái đánh thức những ký ức chẳng mấy dễ chịu từ chính tuổi trẻ của Sebastian, những ký ức về nỗi thất vọng có thể cảm nhận một cách rõ rệt ở ngài Hendon đối với việc thừa kế của anh trong suốt những năm dài đau khổ sau khi Cecil và Richard qua đời. “Không,” Sebastian lên tiếng khi đẩy ghế đứng lên. “Cô không cần nói thêm gì nữa. Và tôi cũng sẽ không nhắc chuyện lá thư với cha cô. Giờ thì cô không nghĩ rằng đã tới lúc gọi cô hầu gái và rời khỏi đây?”
Hạ thấp tấm mạng che mặt, Hero dợm bước quay ra, rồi do dự một lát trước khi nói. “Tôi biết cha tôi tin rằng tôi đang gặp nguy hiểm.”
“Cô không đồng ý với điều đó?” Sebastian hỏi, tỏ ra rất ngạc nhiên.
“Nếu nhận định của tôi về tình huống này là chính xác, thì đúng là vậy.”
“Vậy sao cô lại ở đây?”
“Tôi xem xét một số cái tên trong danh sách. Ông Felix At- kinson có hai người con, một cậu con trai tên là Anthony và một bé gái nữa. Ông bà Dunlop có ba người con. Họ là lý do tôi tới đây. Và là lý do tôi hi vọng anh sẽ làm mọi thứ có thể trong quyền hạn của mình để tóm được gã điên kia, bất kể hắn là ai. Trước khi hắn lại ra tay lần nữa.”