← Quay lại trang sách

Chương 41

Ngài Humphrey Carmichael đang ngồi bên chiếc bàn làm việc sang trọng ở Nhà băng, đầu cúi xuống mấy cuốn sổ sách thì Sebastian bước vào và ném một tập giấy lên bàn thấm trước mặt ông ta.

“Cái quái gì thế này?” Carmichael ngước lên hỏi.

Sebastian đi tới đứng quay lưng vào khung cửa sổ nhìn ra phố. “Đó là danh sách hành khách và nhân viên trên tàu Harmony. Tôi đoán ông chắc chắn là đã nhìn thấy thứ này, phải không?”

Một đường cơ giật lên trên quai hàm Carmichael nhưng ông ta không nói gì.

Sebastian dựa vào rìa khung cửa sổ rồi khoanh tay trước ngực. “Ông đã không nói với tôi rằng ông và Nam tước Stanton từng là hành khách trên cùng một con tàu.”

Carmichael hơi ngả người ra sau ghế, môi dưới ông ta bĩu ra vẻ khinh miệt. “Anh nghĩ gì vậy? Rằng tôi đem chuyện đời tư của tôi đi thảo luận với bất cứ ai vô tình bày tỏ sự hứng thú à?”

“Tôi nghĩ rằng có một lần trong đời, ông thấy mình rơi vào tình cảnh mà ông không thể kiểm soát nổi.”

“Tôi không biết anh đang nói về chuyện gì.”

“Ông không biết sao? Ông đã nghe việc Thuyền trưởng Bella- my chết chưa?”

“Tôi nghe rồi.”

“Chuyện là ông ta bị ngã xuống sông. Tôi cho rằng thậm chí có khả năng đó, nếu xét theo tình hình gần đây, ông ta nốc rất nhiều rượu. Nhưng tôi nghi ngờ tự vẫn là lời giải thích có lý hơn. Chắc hẳn phải là một việc vô cùng khó khăn để chung sống với nó, khi biết rằng những việc làm trong quá khứ trực tiếp dẫn tới cái chết cho con trai duy nhất của mình.”

“Ra khỏi đây,” Carmichael quát, giọng ông ta run rẩy vì giận dữ. “Ra khỏi văn phòng tôi ngay.”

Sebastian vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt không rời khuôn mặt tái mét của Carmichael. “Chuyện gì thực sự xảy ra trên con tàu đó?”

“Chẳng có gì bí ẩn cả. Câu chuyện đó được tất cả các báo đăng tải.”

“Phiên bản của riêng ông.”

“Không có phiên bản nào khác.”

“Thật sao? Đó không phải điều anh trai Jack Parker nói. Ông thực sự nhớ Jack Parker, phải không? Việc làm chứng của ông tại tòa đã giúp cậu ta bị kết án treo cổ. Trừ việc có vẻ như theo lời Jack Parker, con trai Huân tước Jarvis, David, rốt cuộc không hề bị thương trong cuộc nổi dậy. David Jarvis vẫn sống và khỏe mạnh khi thủy thủ đoàn rời tàu.”

Carmichael đứng bật dậy. “Họ để chúng tôi chết đói. Làm thế nào mà anh lại đi tin lời một trong những gã đê tiện đó nói?”

“Người đàn ông với thòng lọng quanh cổ thường không nói dối.”

Carmichael bình tĩnh trở lại, ngồi xuống ghế rồi kéo cuốn sổ về phía mình. “Tôi rất bận. Làm ơn đóng cửa khi đi ra.”

Sebastian rời khỏi chỗ đứng bên khung cửa. Nhưng anh dừng lại tại lối ra vào, nhìn Carmichael và nói. “Nhân tiện, ông cũng không tình cờ nhớ được tên cậu giúp việc trên tàu Harmony, đúng không?”

Carmichael ngẩng đầu lên, mọi thần sắc đều từ từ biến mất khỏi khuôn mặt. Ông ta hít vào một hơi thở sâu, nhưng tất cả những gì ông ta thốt lên là: “Không. Tôi không biết.”

Sebastian rời Nhà băng, đang trên đường đi về phố Threadneedle thì nghe tiếng gọi dứt khoát, âm sắc trầm, sâu của cha mình. “Devlin.”

Sebastian nhìn quanh thì thấy chiếc xe ngựa chầm chậm của Bá tước Hendon xuất hiện, cánh cửa có chạm khắc gia huy mở tung ra. “Lên đây nào,” cha anh nói. “Cha muốn nói chuyện với con.” Như thể cảm nhận được sự lưỡng lự của Sebastian, Bá tước càu nhàu. “Không phải về bác Henrietta khủng khiếp của con và mưu toan mai mối của bác ấy đâu. Giờ thì lên được rồi chứ?”

Sebastian cười vang rồi nhảy lên xe ngồi cạnh cha.

“Tại sao con không nói với cha, có kẻ nào đó đã cố sát hại con trên sông Thames hôm trước?” Bá tước Hendon hỏi thẳng con trai, không cần mào đầu gì.

“Làm sao cha biết chuyện đó?”

Bá tước mím môi, cau mày. “Là vì những điều con dò hỏi ngày hôm đó. Những vụ án mạng gần đây. Không phải vậy sao?”

“Vâng.”

Ngực ông như muốn vỡ tung. “Chết tiệt, Devlin. Kiểu giải trí này là gì thế, đối với một người đàn ông có xuất thân và tước vị như con? Lăn lộn giữa những kẻ cặn bã, thấp kém nhất trong xã hội? Rình mò thông tin khắp nơi như một viên cảnh sát quèn?”

Sebastian cố giữ giọng nói của mình không đổi. “Chúng ta đều từng trải qua tất cả những chuyện này trước đây, thưa cha.”

Bá tước Hendon đẩy hàm về trước ra sau theo thói quen khi đang phải suy nghĩ điều gì đó nghiêm trọng. “Con cảm thấy buồn chán, có phải vậy không?”

“Không chính xác…”

“Bởi vì nếu đúng thế, không thể phủ nhận Bộ Ngoại giao có thể sử dụng một người đàn ông với tài năng của con. Cha không cần phải nói rõ ra làm gì. Cha biết những việc con đã làm khi còn tại ngũ.” Ông dừng lại. Thấy Sebastian lẳng lặng không nói gì, ông nói thêm một cách cộc cằn, “Chúng ta vẫn đang trong cuộc chiến, con nhớ chứ?”

“Con nhớ.”

“Napoleon có một trùm gián điệp mới tại London, thay thế Pierrepont. Con có biết chuyện đó không?”

“Con từng cho rằng ông ta sẽ làm thế.”

Bá tước Hendon ngồi thẳng lưng lên. “Đúng vậy, nhưng bất chấp việc chúng ta biết rõ về Pierrepont và có thể để mắt tới tất cả những người hắn ta liên lạc, tung tích gã đàn ông này vẫn là ẩn số với chúng ta.”

Sebastian nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía một câu bé rách rưới đang quét phân ngựa khỏi đoạn cua. Bước tiếp theo, Sebastian đã quyết định, là sẽ tới thăm Nam tước Stanton…

“Devlin. Con có nghe cha nói gì không thế? Thậm chí nếu Jar- vis có thể thuyết phục nữ diễn viên này phản bội tay gián điệp của Napoleon, đóng góp của con trong…”

“Gì cơ?” Sebastian quay lại nhìn thẳng vào mặt cha. “Nữ diễn viên nào?”

“Cha không biết tên cô ta. Theo như cha được biết thì cô ta đã truyền tin cho Pierrepont trước khi hắn chuồn khỏi nước Anh mùa đông năm ngoái. Jarvis đã cho cô ta thời hạn tới tối nay để khai ra tên tay gián điệp đó hoặc sẽ phải lãnh hậu quả.”

Bàn tay Sebastian siết chặt quanh chiếc dây đai giữ xe cân bằng bên cạnh mình. Anh chỉ lờ mờ ý thức được cha anh vẫn đang tiếp tục nói gì đó. Một loạt hình ảnh từ tháng Hai năm ngoái chập chờn diễu qua trí nhớ của Sebastian: Kat đưa ra một cuốn sách bằng da màu đỏ mà bằng cách nào đó cô đã tìm lại được từ nơi cất giấu… Kat mặc trang phục đen, khuôn mặt xanh lợt sau đám tang Rachel York…

Và Kat như mấy ngày gần đây, căng thẳng, lo lắng, đầy sợ hãi. “Devlin. Con vẫn đang nghe cha nói đấy chứ?”

Sebastian thình lình ngồi thẳng dậy. “Nói với người đánh xe của cha, hãy dừng xe lại đi.”

“Sao? Con định làm gì thế?” Bá tước Hendon vừa cất tiếng hỏi thì Sebastian đã mở tung cánh cửa xe ngựa. “Devlin.”