Chương 42
Huân tước Charles Jarvis nhoài người ra trước để xem xét hàng ký hiệu tượng hình được chạm khắc trên những sọc màu đỏ và xanh lá cây được sơn vẽ vô cùng khéo léo trên chiếc quách. “Cuối thế kỷ thứ bảy hoặc thứ sáu trước Công nguyên, anh vừa nói vậy đúng không?”
Ông ta quay sang người phụ trách bảo tàng đang loanh quanh gần đấy. Đó là một người đàn ông thân hình mỏng dính một cách thảm hại, với lớp da rúm ró và những đường nét xương xẩu, gợi cho Jarvis nhớ đến những xác ướp Ai Cập mà nhà học giả này đã dâng hiến cả đời để nghiên cứu. “Tôi có thể nói như vậy, thưa ngài, đúng vậy,” người phụ trách hắng giọng, vẻ đồng tình.
Chiếc quách là một phần trong số những cổ vật Ai Cập mới được tiếp nhận tại Bảo tàng Anh và Huân tước Jarvis nằm trong số những người đầu tiên ở London được chiêm ngưỡng chúng. Niềm đam mê ngành khoa học nghiên cứu về Ai Cập là một trong số ít những điều khiến Jarvis xao nhãng khỏi công việc quốc gia mà ông ta tự cho phép mình được tự do đeo đuổi.
Jarvis quay sang một bức tượng mèo khó hiểu được trưng bày trên bệ tường gần đó. Đôi mắt, đôi tai và cổ mèo nổi bật trong lớp bọc bằng vàng. “A, thật đáng yêu. Đúng là đáng yêu quá.”
Tiếng bước chân vang vọng qua hành lang vắng vẻ khiến người phụ trách bảo tàng ngoảnh đầu lại, đường nét trên khuôn mặt ông ta nhăn nhúm bởi sự giận dữ xen lẫn lo lắng. Khi Jarvis yêu cầu một buổi thưởng lãm cổ vật riêng tư, ông ta hoàn toàn không thích bị làm phiền. “Thưa ngài. Bảo tàng không mở cửa cho công chúng cho tới tháng m…”
“Để chúng tôi lại với nhau,” Tử tước Devlin lên tiếng lúc dừng chân ở lối cửa dẫn vào phòng, ánh mắt vàng chói dữ dội của anh chiếu thẳng vào người phụ trách.
Người phụ trách bảo tàng há miệng rồi lại ngậm miệng rất nhiều lần trước khi hối hả thoái lui.
Jarvis phát ra một tiếng thở dài buồn chán. “Tôi tin rằng cậu có lý do xác đáng để phá ngang thế này, Devlin.”
Ông ta đã ngay người trở lại với chiếc quách đúng lúc Tử tước di chuyển bước chân, nhanh tới nỗi chỉ thoáng qua như một ánh mờ trong tầm nhìn của Jarvis.
Jarvis là một người đàn ông to cao, bệ vệ với nhiều năm sống sung sướng. Tuy nhiên, bằng cách với tay qua để nắm trọn lấy vạt áo choàng của Jarvis, Devlin đã làm cho ông ta bị xoay người trở lại. Jarvis nhìn thấy ánh lóe lên từ một con dao, ngay sau đó, cảm nhận được cái lạnh của lưỡi thép ngay nơi cổ họng.
“Tốt rồi,” ông ta lên tiếng, giọng khô khốc. “Cậu đã khiến ta hoàn toàn chú ý. Giờ thì là về chuyện gì đây?”
“Tôi biết ông đã đe dọa Kat Boleyn,” Devlin nói qua kẽ răng khi gầm gừ phát ra từng tiếng một. “Và tôi biết tại sao. Nhưng nếu ông muốn có tên gã trùm tình báo mới của Napoleon ở London, ông sẽ phải tìm một cách khác để có được nó.”
“Nếu cậu nghĩ…” Jarvis lên tiếng.
Devlin cắt ngang câu nói của Jarvis bằng một cú giật dao mạnh khiến lưỡi dao hằn sâu lên da thịt Jarvis. “Không. Vấn đề này không phải để thảo luận. Tôi ở đây để nói với ông về tình thế mới. Tất cả những gì ông cần làm là lắng nghe.”
Jarvis cảm thấy cơn thịnh nộ trào dâng trong người mình, sục sôi và bất lực. Ông ta cố gắng kiềm chế cơn giận.
“Bằng giờ này tuần sau, Kat Boleyn sẽ chính thức trở thành vợ tôi. Ông chỉ cần có một động thái hãm hại cô ấy hoặc đe đọa cô ấy lần nữa, dù là bằng cách nào đi nữa, tôi sẽ giết ông. Đơn giản thế thôi. Tôi tin rằng tôi đã trình bày mọi việc rõ ràng.”
Jarvis đáp lại ánh mắt dữ dội của chàng trai.
“Tất nhiên,” Devlin tiếp tục, “ông có thể cố làm cho tôi mất mạng. Nhưng tôi không nghĩ ông lại ngốc đến thế. Hậu quả dành cho ông nếu bọn tay sai của ông thất bại sẽ là một đòn chí tử.”
Bằng một động tác lanh lẹ, dứt khoát, Devlin rút dao khỏi cổ Jarvis và lùi lại. Thật khó để Jarvis cưỡng lại sự thôi thúc đưa hai tay lên sờ cổ họng của mình.
Tử tước nhanh chóng băng qua căn phòng, về phía lối ra vào. Jarvis chặn anh lại trước khi anh đến ngưỡng cửa. “Cậu sẽ làm điều đó sao? Cậu sẽ cưới ả điếm phản bội đó sao?”
Bàn tay Tử tước di chuyển rất nhanh. Jarvis cảm thấy một luồng không khí lướt ngang qua, theo sau là âm thanh rợn người khi lưỡi dao cắm phập vào lớp gỗ của chiếc quách phía sau ông ta.
“Thử gọi cô ấy như thế một lần nữa,” Devlin gằn giọng, “thì lưỡi dao kế tiếp sẽ ngập trong da thịt ông.”
Sebastian tìm thấy Kat trong bóng tối gần cửa ra sân khấu. Không khí đậm đặc mùi bụi và phấn mỡ. Cô trùm lên đầu chiếc mũ áo choàng như thể cô đang rất lạnh. Khuôn mặt xanh xao và đôi mắt ám ảnh của cô giờ là của một người phụ nữ không còn hi vọng, cũng chẳng có tương lai.
Anh nhẹ nhàng đi về phía cô rồi đặt tay lên vai cô. Điều cô nhìn thấy trong mắt anh đã khiến chút thần khắc còn lại rời bỏ khuôn mặt cô và khô cạn.
“Ta biết tại sao em lại sợ hãi thời gian qua,” Sebastian lên tiếng. “Giờ chuyện đó đã qua rồi. Jarvis sẽ không làm phiền em nữa.”
Anh cảm thấy cô đang run lên dưới bàn tay mình. “Chúa che chở chúng ta. Làm ơn hãy nói với em rằng chàng không giết hắn.”
“Vẫn chưa. Nhưng ta nghĩ, ta đã thuyết phục được ông ta về hậu quả của việc đe dọa vợ ta.”
“Vợ chàng?”
“Ta đã tìm được một giám mục đã đồng ý làm lễ thành hôn cho hai ta bằng một giấy phép đặc biệt vào tối thứ Hai, lúc bảy giờ. Ta muốn cử hành sớm hơn, nhưng ông ấy khăng khăng rằng mình vẫn còn những hôn lễ khác phải tham dự.”
“Chàng không thể cưới em.”
“Em đã nói điều đó từ nhiều tháng nay rồi, và ta tôn trọng nó. Nhưng giờ không còn thế nữa. Đây là lý do tại sao trước đây em từ chối ta, đúng không? Bởi vì những dàn xếp của em với người Pháp.”
Cô hít vào một hơi thật sâu khiến ngực cô phập phồng, run rẩy. “Lạy Chúa tôi. Một phần. Nhưng chỉ là một phần thôi, Devlin ạ. Chàng biết em là gì, em từng là gì mà. Một diễn viên. Một ả điếm…”
Anh áp chặt đôi môi mình vào môi cô. “Đừng. Đừng nói như vậy.”
Cô nhìn chằm chằm vào anh. “Tại sao không? Đó là sự thật. Chàng muốn em sống cùng lời nói dối sao?”
“Không. Ta muốn em sống một cuộc đời được định nghĩa không phải bởi những việc em đã làm mà bởi chính con người em.”
“Quá khứ của em là một phần con người em.”
“Một phần. Nhưng chỉ là một phần thôi.”
Anh trượt tay khỏi vai cô để tìm lấy bàn tay cô, rồi siết chặt lấy. “Lấy ta nhé, Kat. Đây là cách duy nhất ta có thể thực sự đảm bảo an toàn cho em. Là Kat Boleyn, nữ diễn viên, em sẽ luôn có thể trở thành mục tiêu hãm hại. Nhưng với tư cách là Bá tước Phu nhân Hendon tương lai, không ai dám chống lại em.”
“Cha của chàng…”
“Sẽ thích nghi với chuyện này đúng lúc thôi. Hoặc cũng có thể không.”
Đôi tay cô vặn siết lại dưới tay anh. “Làm sao em lại có thể cố ý gây ra hố sâu ngăn cách giữa chàng và cha mình chứ?”
Sebastian nở một nụ cười châm biếm. “Trong trường hợp em không để ý, thì giữa hai cha con ta, thực sự đã có hố sâu ngăn cách rồi.”
“Còn giới thượng lưu…”
“Mặc xác bọn họ. Em nghĩ ta quan tâm tới việc giới thượng lưu nghĩ gì về ta sao?”
“Không. Em biết chàng không thèm bận tâm. Nhưng em thì có.”
“Tại sao?”
“Cuộc hôn nhân này sẽ hủy hoại chàng.”
“Mất em mới là điều hủy hoại ta. Ta sẽ không chấp nhận câu trả lời là ‘Không’ đâu Kat,” anh khẽ thêm vào khi thấy cô chỉ nhìn anh không chớp mắt bằng đôi mắt mở to, thâm tím. “Trước đây ta đã nghe lời em và gần như đã mất em. Ta không thể mạo hiểm đánh mất em lần nữa.”
“Chàng nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ bảo vệ em khỏi Jarvis sao?”
“Đúng thế. Không gì ta có thể làm hoặc nói sẽ đánh tiếng cho ông ta biết ý định bảo vệ em an toàn của ta rõ ràng, cụ thể hơn việc này.”
Cô im lặng thật lâu, lâu tới nỗi anh thấy đó là sự im lặng của nỗi sợ hãi đang lan tỏa. Rồi cô nuốt nghẹn, cằm hơi ngước lên. “Đó là sự thật, chàng biết đấy. Em đã truyền tin cho người Pháp. Trong nhiều năm.”
“Em vẫn còn làm việc đó chứ?”
“Không. Kể từ hồi tháng Hai.”
“Vậy thì ta chẳng quan tâm.”
Miệng cô hơi há ra, trán cô nhăn lại trong nỗi bối rối khó tả. Anh biết cô không thể hiểu nổi anh, không bao giờ có thể hiểu nổi những trải nghiệm của anh trong cuộc chiến đã ảnh hưởng sâu sắc tới anh theo cách này.
Anh xoa xoa ngón tay cái lên mu bàn tay cô. “Em làm việc đó vì đất nước Ireland, không phải vậy sao?”
“Vâng.”
“Vậy sao em lại có thể nghĩ ta sẽ dùng lòng ái quốc của em để chống lại em?” Anh đưa tay cô lên môi mình. “Ta lo sợ khả năng em tự đặt mình vào nguy hiểm. Và ta đau đớn, tổn thương khi em không đủ tin tưởng ta để nói cho ta biết sự thật, thậm chí trước cả những đe dọa từ phía Jarvis. Nhưng tình yêu ta dành cho em không hề suy suyển, Kat. Nó sẽ luôn là như thế.”
Một giọt nước mắt chảy tràn qua khóe mi rồi lặng lẽ lăn xuống má cô. “Em không xứng đáng với tình yêu này,” cô thì thầm. “Sự hi sinh này.”
Anh trao cho cô một nụ cười dịu dàng: “Ta dự định sẽ dành cả đời để thuyết phục em rằng, em xứng đáng với điều đó. Tin tức về lễ thành hôn sắp tới của chúng ta sẽ tràn ngập trên các trang báo sáng mai.”
Một bóng đen lướt ngang qua khuôn mặt cô. “Nhưng có điều chàng phải làm ngay tối nay.”
“Là gì thế?”
“Thông báo với cha của chàng.”