Chương 44 Thiếu trang 43
"Đi, Sebastian. Em vô cùng xin lỗi,” Kat thốt lên vào tối muộn hôm đó, khi anh kể cho cô nghe về cuộc trò chuyện với cha.
Cô nằm trong vòng tay anh, mái tóc nâu vàng lộng lẫy của cô xõa lên ngực trần của anh và buông xuống lưng cô. Anh lùa ngón tay vào tóc cô, gỡ những sợi tóc vương lên má. “Nó đã có thể còn tệ hơn thế nhiều.”
“Chàng có nghĩ cha sẽ thay đổi ý kiến không?”
“Không đâu.”
Cô đặt bàn tay lên vai anh, rướn người lên để anh có thể nhìn vào mắt cô. Và điều anh nhìn thấy trong đôi mắt ấy, chỉ trong một khoảnh khắc, làm dấy lên trong lòng anh cảm giác lo lắng khôn nguôi.
Rồi cô cúi đầu thấp xuống, đô môi hé mở khi hôn anh. “Yêu em đi chàng,” cô thì thầm.
Anh vuốt ve dọc sống lưng cô, kéo cô sát lại gần anh. “Trong từng ngày của phần đời còn lại.”
Một lúc sau, Sebastian tỉnh giấc trước những thanh âm của đêm, tiếng ồn ào của chiếc xe đi thu gom rác trên phố Harwich, tiếng kêu xa xăm của người gác đêm. Nằm trên giường thêm một lúc nữa, tự hỏi thứ gì đã đánh thức mình dậy, rồi anh đưa mắt nhìn lên gò má và đôi môi vẫn hơi mở hé dịu dàng của người phụ nữ đang say ngủ cạnh mình. Khẽ mỉm cười, anh vừa mới thiếp đi một chút thì một tiếng “rắc”- vốn đã bị làm cho nhỏ lại một cách lạ thường - vang lên từ phía sau ngôi nhà khiến anh mở choàng mắt.
Người hầu đã đi nghỉ từ lâu trong căn phòng trên gác mái. Chắc hẳn không còn ai ở dưới tầng. Sebastian ngồi dậy, hơi thở trở nên khó nhọc và gấp gáp khi anh nghe thấy cọt kẹt mơ hồ của tấm trải nền nhà, tiếng ai đó va đụng vào những đồ đạc không nhìn thấy trong bóng tối.
Sebastian trượt khỏi giường, đôi chân trần không hề phát ra tiếng động khi anh mò mẫm trườn về phía cửa. Dừng lại bên lò sưởi, anh chọn một que cời lửa nặng từ đống dụng cụ. Đằng sau anh, Kat trở mình rồi lại nằm yên.
Thật chậm, anh mở cánh cửa đi về phía hành lang. Căn nhà nằm im trong bóng tối, những tấm rèm che dày cộp bên khung cửa sổ ngăn ánh sáng yếu ớt của mặt trăng đang khuyết dần và ngọn đèn đường bên ngoài. Giờ thì anh có thể nghe tiếng bước chân, trên cầu thang từ dưới tầng trệt đi lên tầng trên, tiếng đế ủng, tiếng cọ xát của vải. Hai gã đàn ông, Sebastian nhận định, cũng có thể là ba.
Anh không ngờ Jarvis lại ra tay nhanh tới vậy, trực diện tới vậy, nhằm chống lại hai người. Siết chặt que cời bằng cả hai tay như một cây gậy trong môn cricket, Sebastian trườn ra tới đầu cầu thang, rồi dừng lại. Anh thích được chiến đấu với mấy tên đột nhập ở tầng một, cách khá xa so với Kat, nhưng anh không còn đủ thời gian để di chuyển xuống tầng một cách an toàn và lựa chọn vị trí nữa. Vì vậy, anh chờ đợi trong bóng đêm, để chúng tự dẫn xác đến chỗ mình. Mãi tới khi cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi dọc sống lưng, anh mới nhận ra mình hoàn toàn trần truồng.
Bọn đột nhập vào tới hành lang tầng một rồi quay người hướng về phía cầu thang dẫn lên tầng hai, từ đó, lọt vào tầm mắt Sebastian. Chúng di chuyển rất cẩn trọng, như những người mù dò dẫm trong bóng tối. Nhưng Sebastian có khả năng nhìn đêm của loài mèo. Anh thấy hai gã đàn ông, một có chiều cao trung bình, vóc dáng cân đối, đội một chiếc mũ bẻ cong vành, gã kia cao hơn, đô con hơn. Cả hai đều cầm gậy, loại lớn và nặng. Nó có vẻ là một dạng tấn công thô thiển đối với một tay tầm cỡ như Jarvis. Nhưng nếu thế, Jarvis sẽ muốn vụ tấn công trông có vẻ là ngẫu nhiên, còn hành động của hai gã đột nhập này lại gây bất ngờ lớn.
Lúc này, chúng đang bước trên loạt bậc thứ hai dẫn tới tầng hai, gã thấp bé hơn đi trước, gã kia bước phía sau, cách khoảng hai đến ba bước chân. Sebastian siết chặt tay cầm que cời và kiên nhẫn chờ đợi. Anh đợi cho tới khi gã thứ nhất đặt chân lên bậc thang cuối cùng. Lao người ra từ trong bóng đêm, Sebastian vung que cời với toàn bộ sức lực, đập mạnh vào bên đầu kẻ đột nhập.
Cú va chạm tạo nên một tiếng “bốp” rùng rợn, khi que sắt xuy- ên mạnh qua thịt và xương. Gã đàn ông đó chỉ kịp trút một hơi thở nhỏ, cây gậy của hắn lăn lông lốc trên sàn nhà khi lực của cú đánh khiến hắn xoay tròn rồi ngã bổ nhào lưng xuống cầu thang, hết bậc nọ tới bậc kia.
Tên đi cùng dán chặt người vào tường, hai mắt trố ra. Trong một tích tắc, Sebastian nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của hắn. Rồi tên này thét lên một tiếng, vứt bỏ cây gậy. Cuống cuồng, hắn lao nhanh xuống cầu thang.
Sebastian đuổi theo hắn, nhảy qua cái xác bất động, đẫm máu của tên đột nhập thứ nhất ở gần cuối bậc thang. Tên đột nhập thứ hai lao xuống tầng một nhanh hết sức có thể, rồi hắn vội vã băng người xuống tầng trệt. Từ phía trên vang lên giọng nói của Kat. “Devlin? Chàng đâu rồi? Có chuyện gì thế?”
Sebastian vẫn tiếp tục chạy. Tên đột nhập chạy loạn xạ xuyên qua phòng ăn, xô đổ ghế, va vào tủ đựng chén bát. Sebastian chạy tới cửa phòng khách vừa kịp lúc thấy hắn ta nhào mình qua cánh cửa sổ vỡ tan để lao ra vườn.
“Devlin?”
“Gọi người gác đêm,” Sebastian hét lên trên tầng. Anh nhảy qua một chiếc ghế đổ chỏng chơ trên sàn, rồi trượt tới lỗ hổng bên cạnh cánh cửa sổ mở, đề phòng bị tên kia phục kích phía ngoài. Nhưng anh có thể thấy tên đột nhập đã băng qua khu vườn và đang chạy về phía cánh cổng sau nhà. Vẫn cầm que cời lửa trên tay, Sebastian thận trọng bước qua cánh cửa sổ vỡ rồi rơi mình xuống khoảng đất phía dưới.
“Coi chừng!” anh cao giọng, thét lên. “Coi chừng đấy, ta đã nói rồi!” Chạy hết tốc lực qua khoảng đất ra đến vườn, anh nhìn thấy kẻ đột nhập mở tung cánh cổng rồi lao vọt qua.
Sebastian đuổi theo tên kia tới chỗ dãy chuồng ngựa, lớp đá cuội nhẵn nhụi và trơn trượt dưới bàn chân trần của anh, không khí mát lạnh của buổi đêm phả vào làn da trần của anh. Anh sáng của một chiếc đèn lồng thắp vội lóe lên từ phía những căn phòng bên trên dãy chuồng ngựa. Ánh đèn thứ hai chập chờn xuất hiện từ phía bên kia đường.
“Coi chừng đấy!” Sebastian lại thét lên khi tên đột nhập khom mình chạy dưới cổng vòm rồi thình lình quẹo trái.
Vẫn cầm chặt que cời lò sưởi trong tay, Sebastian vọt qua cổng vòm, rồi dừng lại đắn đo. Con phố phía trước mặt anh trải dài trong tĩnh lặng và vắng vẻ, dưới ngọn đèn đường phủ đầy hơi sương. Mím môi, rồi thở hắt ra một tiếng, anh thốt lên. “Đồ chó đẻ!”
Tiếng còi chát chúa vang lên khiến anh quay đầu lại. Thân hình đồ sộ của người gác đêm khu bên cạnh tất tả xuất hiện ở góc phố Har- wich. Chiếc còi nằm giữa hai hàm răng ông ta, ngọn đèn lồng lắc lư dữ dội. “Chuyện gì thế? Chuyện gì thế? Chuyện gì thế này?” Người gác đêm vừa thét lên vừa thở hồng hộc. “Tôi nói cậu đấy, cậu trai trẻ kia. Quần áo của cậu kìa! Nếu một quý cô vô tình trông thấy cậu thế này…” Ông ta ngừng lại, đôi mắt mở to ngỡ ngàng. “Ôi trời. Thưa ngài. Là ngài ạ!”
“Hai gã đàn ông đột nhập nhà cô Boleyn. Tôi đuổi theo một trong hai tên tới đây. Ông có nhìn thấy hắn tay chạy đi đâu không?”
Người gác đêm ngước mắt lên nhìn trên mái rồi cứ giữ nguyên ánh mắt ở đó. “Tôi nghe tiếng bước chân chạy, thưa ngài. Nhưng tôi chẳng nhìn thấy ai cả.”
“Kiểm tra dọc theo con phố này. Hắn có thể lẩn dưới bậc thềm nhà ai đó hoặc trốn trong bóng tối của lối vào trước nhà.”
Người gác đêm thận trọng chuyển hướng nhìn. “Vâng, thưa ngài.”
Sebastian sửa soạn quay người bước đi, nhưng dừng lại đắn đo một chút rồi nói thêm: “Nhân tiện, có xác một tên trong nhà cô Boleyn. Ông cần cử ai đó tới để xử lý.”
“Vâng, thưa ngài.”
Sebastian quay mình đi về hướng nhà Kat. Khi băng qua vườn, anh nhìn thấy ngôi nhà sáng đèn, nghe thấy nhiều giọng phụ nữ vang lên xôn xao từ bên trong. Trèo qua cửa sổ lần nữa, anh lục tung chiếc tủ đựng chén bát cho tới khi tìm được một chiếc khăn lau để quấn quanh thân dưới.
Anh thấy Kat, Elspheth và người đầu bếp túm tụm trong hành lang tầng một. Gã đàn ông mà Sebastian đánh bằng que cời lò sưởi nằm gần bậc thang cuối dẫn từ tầng hai xuống. Máu văng tung tóe khắp bức tường cạnh cầu thang, cả tay vịn cầu thang và đọng vũng trên thảm. Sebastian nhìn vào phần còn lại của cái đầu tên đột nhập rồi ước sao đã tính tới chuyện mang thêm một chiếc khăn lau nữa.
Kat đi lại đứng bên cạnh anh, hai bàn tay cô vòng qua tay anh trong lúc nhìn chằm chằm vào gã đàn ông nằm dưới chân mình. Khuôn mặt cô trắng bệch, nhưng anh ngờ rằng đó là biểu hiện của cơn giận dữ hơn là nỗi sợ hãi. “Đó là Jarvis phải không? Hắn đã cử những gã này tới.”
Sebastian buộc mình phải nhìn lại khuôn mặt gã đàn ông mà anh đã giết. Anh xem xét những đường nét cân đối, vết chân chim ở đuôi đôi mắt mở trừng trừng, và bất chợt thấy kinh ngạc. “Không phải. Đó là gã đã đe dọa ta ở bên ngoài nhà bà bác ta hôm thứ hai tuần trước.” Ngồi xổm xuống, anh nhanh chóng lục soát túi quần áo của gã, nhưng không tìm thấy gì. “Việc này không liên quan gì tới Jarvis. Nam tước Stanton, có lẽ là ông ta, hoặc Humphrey Carmichael, cũng có thể là một kẻ nào khác không thích những câu hỏi mà ta đã đặt ra. Nhưng không phải là Jarvis.”
“Có bao nhiêu gã đột nhập vào đây?”
“Hai. Tên kia trốn thoát rồi.” Anh ngước lên nhìn lên cầu thang. “Ta cần mặc quần áo. Người gác đêm sẽ sớm có mặt ở đây để xử lý tên này.”
Cô theo sau anh, cẩn thận nhấc tà váy khi bước ra cái xác đẫm máu để đi lên tầng trên. “Chàng chắc chắn đó là gã mà chàng đã trông thấy trước đây chứ?”
“Ừ.” Anh kéo chiếc áo sơ mi qua đầu rồi với lấy quần. “Ta sẽ trở lại sớm nhất có thể.”
“Chàng đi đâu thế?”
“Đến nói chuyện chút đỉnh với Nam tước Stanton.”
Mặt trời vẫn chỉ là một đóm sáng lấp ló phía chân trời khi Sebastian phá khóa cửa sổ thư viện trong dinh thự của Nam tước Stanton ở phố Park rồi nhảy vào trong.
Anh di chuyển dễ dàng qua ngôi nhà tối om, bám chắc vào bức tường lối dẫn lên cầu thang để giữ cho các bước chân không phát ra tiếng động. Phu nhân Stanton, theo lời khuyên của các bác sĩ, đã về nghỉ ngơi ở vùng thôn quê nhằm xoa dịu tình trạng kiệt sức vì đau đớn, tiếc thương của bà. Chỉ có một trong số các phòng ngủ trên tầng hai - một căn phòng sang trọng trông ra khu vườn đằng sau - là có người dùng.
Nam tước Stanton nằm ngửa trên trên chiếc giường mạ vàng có lớp màn bằng nhung màu đỏ. Bên dưới chiếc chăn đỏ in hoa, ngực ông ta phồng lên, xẹp xuống đều đặn, môi hơi hé theo từng nhịp thở ra. Chộp lấy một chiếc ghế có mặt lưng khắc hình chiếc đàn thất huyền cầm, Sebastian nhấc nó lên, xoay ngược lại, đặt gần mép giường rồi ngồi xuống. Anh dí họng khẩu súng lục nhỏ của mình vào phần hõm trên cổ, ngay dưới xương quai hàm của Nam tước rồi chờ đợi.
Nhịp lên xuống đều đặn của lồng ngực ngừng lại, thay vào đó là một hơi thở gấp gáp như bị bóp cổ. Hai mắt Stanton mở choàng, rồi sững sờ, trố ra trước khẩu súng lục.
Sebastian nhe răng cười. “Tôi tin rằng ông nhìn đủ rõ để biết đây là vật gì?”
Nam tước gật đầu, ông ta thè lưỡi ra liếm môi.
“Có kẻ nào đó đã cố giết tôi trong đêm nay. Không chỉ có tôi, mà cả vị hôn thê của tôi nữa. Đó là một sai lầm nghiêm trọng.”
Giọng Stanton, thật đáng khâm phục, vẫn giữ được âm điệu quyền uy và trong tầm kiểm soát. “Nếu chúng nói tôi đã thuê chúng làm việc đó thì là chúng nói dối.”
Sebastian cau mày. “Lạ thật. Tôi không nhớ đã nói với ông rằng có nhiều hơn một tên trong số đó. Nhưng đó là chuyện đã xảy ra, có hai tên đột nhập. Một đang trong tình trạng máu me bê bết ở chân cầu thang nhà cô Boleyn. Còn tên kia, đáng tiếc làm sao, đã chạy thoát mất rồi.”
Có thứ gì đó lóe lên trong đôi mắt Nam tước, rồi vụt tắt ngay.
“Đây là lần thứ hai trong vài ngày qua, có kẻ muốn giết tôi. Tôi phải nói rằng việc này đang dần trở nên mệt mỏi đấy.”
“Cậu rõ ràng đang khiến mình trở nên đáng ghét rồi.”
“Đúng là có vẻ như vậy. Tôi vẫn nghĩ về lần gặp mặt của chúng ta ở Whitehall ngày hôm đó. Lúc ấy, ông gây ấn tượng với tôi như một người đàn ông đang nắm giữ bí mật, một bí mật khủng khiếp mà ông sẵn sàng làm bất cứ điều gì để nó không bị tiết lộ.”
Stanton nhìn chằm chằm vào Sebastian, hai môi mím chặt, đôi mắt ti hí long lên vẻ căm ghét và chất chứa cơn thịnh nộ.
Sebastian nhoài người ra trước rồi hạ thấp giọng thành một lời thì thầm. “Tôi vẫn chưa biết hết mọi chuyện nhưng tôi gần tới đích rồi. Ở thời điểm này, tôi đang nghĩ, liệu đó có phải là ông hay Humphrey Carmichael hay một kẻ nào đó mà tôi vẫn chưa biết đã phái hai kẻ đó tới nhà cô Boleyn, không còn quan trọng nữa. Nhưng nếu bất cứ ai trong số các ông định đe dọa cô ấy lần nữa, dù bằng bất cứ cách nào, cũng sẽ phải chết. Đơn giản thế thôi.”
“Cậu điên rồi.”
“Tôi nghi ngờ ông chẳng phải là người đầu tiên nghĩ như vậy.” Sebastian thu khẩu súng về rồi đứng lên.
“Tôi có thể đề nghị việc theo dõi cậu,” Stanton lên tiếng, nắm tay ông ta siết chặt trên tấm chăn phủ trên ngực.
Sebastian mỉm cười rồi quay lưng, đi về phía cánh cửa ra vào. “Ông có thể làm thế. Nhưng việc đó sẽ hướng sự chú ý trực tiếp đúng vào chỗ ông không hề muốn, vào thời điểm này, chẳng phải vậy sao?”