← Quay lại trang sách

Chương 45

Thứ bảy, ngày 21 tháng 9 năm 1811

Chị gái Sebastian sống trong một dinh thự lộng lẫy trên Quảng trường St. James. Dinh thự này, trên danh nghĩa, thuộc về con trai bà, Lãnh chúa Wilcox trẻ, bởi vì Amanda mới đây đã thành góa phụ. Nhưng Phu nhân Wilcox điều khiển cả con trai bà, Bayard, và cô con gái mười bảy tuổi, Stephanie, hướng tới một mục tiêu đầy tham vọng và bằng ý chí sắt đá.Sebastian tìm thấy chị gái trong phòng ăn sáng đang cắm những bông hoa ly màu vàng và trắng vào một chiếc bình lớn. Đó là một phụ nữ cao, gầy với mái tóc màu vàng hoe thừa hưởng từ mẹ, mới chỉ hơi lốm đốm điểm bạc dù rằng bà hơn Sebastian mười hai tuổi. Amanda ngước nhìn lên mà không hề mỉm cười khi thấy em trai xuất hiện.

“Chị tin rằng em tới đây để thông báo về chuyện xuất hiện trên tờ báo sáng nay là sai lầm.”

“Chị đọc rồi sao?”

Amanda đặt cành hoa ly cuối cùng xuống bàn mạnh tới nỗi chiếc nhẫn trên ngón tay bà va “cộp” vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch. “Chúa ơi. Chuyện đó là thật.”

“Vâng.”

Quai hàm bà đanh lại với nỗi tức giận lạnh lùng. “Em có thực sự biết Stephanie sẽ ra mắt xã hội thương lưu trong chưa đầy sáu tháng nữa chứ?”

Sebastian cố nén tiếng cười. “Hãy tự an ủi mình với suy nghĩ rằng, phần lớn các buổi chuyện trò, ra mắt ấy đều thưa dần và nhạt bớt đi từ trước thời điểm đó chị ạ.”

Amanda nhìn em trai với một bên lông mày nhướng lên vẻ đăm chiêu. “Bá tước Hendon đón nhận chuyện này thế nào?”

“Có thể đoán trước được. Cha hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước cửa nhà em nữa. Em cho rằng chị cũng có ý định làm như vậy đúng không?”

“Chừng nào người phụ nữ đó là vợ em sao? Chị cũng nên nghĩ như cha.”

Sebastian gật đầu. “Vậy thì em sẽ chúc chị một ngày tốt lành.” Nói rồi anh bước ra khỏi nhà chị gái và bước ra khỏi cuộc đời bà.

Ngài Henry Lovejoy ngồi bên bàn, liếc nhìn qua lịch trình làm việc trong ngày, đúng lúc Tử tước Devlin bước vào văn phòng ông.

Henry hơi ngả người ra sau. “Chào buổi sáng, thưa ngài. Và xin chúc mừng.” Ông cho phép mình nở một nụ cười khẽ. “Tôi đã đọc thông báo về hôn lễ sắp cử hành của ngài trên báo sáng nay.”

Tử tước trẻ tuổi trông lo lắng một cách lạ thường, nhưng Love- joy cho rằng đó là điều có thể xảy ra trước khi sắp sửa dấn thân vào một sự kiện có tính bước ngoặt trong đời như thế.

“Một số kẻ đã đột nhập vào nhà cô Boleyn tối qua và cố giết chúng tôi.”

“Ôi trời đất. Ngài có biết chúng là ai không?”

Devlin lắc đầu. “Những kẻ được thuê. Ông đã nhận được danh sách hành khách và nhân viên trên tàu tôi gửi hôm qua chưa?”

“Nhận được rồi, được rồi.” Henry mở một ngăn kéo và lôi ra bản báo cáo. “Xin mời ngài ngồi. Tôi đã nhận được báo cáo sau khi cử người đi tìm hiểu thông tin ở ngay đây. Về nhân viên trên tàu, người thứ hai.” Henry tra cứu trên những ghi chép của nhân viên. “Ông Fairfax, mất bốn năm trước vì bị ngã.”

“Bị ngã sao?”

“Đúng vậy. Từ cửa sổ tầng ba ở Naples. Có một vài dự đoán rằng, ông Fairfax có thể đã cố tình thả mình từ cửa sổ xuống, nhưng theo cung cách lịch thiệp kiểu quý ông dù trong lúc say của ông ta, thì đó dường như là điều không thể.”

Henry lại tra cứu thêm từ bản ghi chép. “Người thứ ba, Francis Hillard đã mất ở nước ngoài trong lúc lênh đênh ngoài khơi Đảo Canary hai năm trước. Trong khi người đầu tiên, ông Canning, uống say tới chết sáu tháng trước. Có vẻ là người thiếu may mắn nhất, từ những sự việc kể trên.”

Devlin lầm bầm. “Vậy còn hành khách?”

“Người phụ nữ chưa chồng, cô Elizabeth Ware, mất hai năm trước vì bệnh rối loạn tâm thần.”

“Rối loạn tâm thần?”

Henry gật đầu. “Cảnh sát đã nói chuyện với chị gái cô ấy. Có vẻ như người phụ nữ tội nghiệp đã hóa điên không lâu sau khi trở về London. Điên điên, dại dại một cách thực sự. Còn đối với ông bà Dunlop, họ vẫn sống ở Quảng trường Golden cho tới vài tuần trước, nhưng có vẻ như họ đã gói ghém đồ đạc rồi chạy khỏi thành phố này một cách chóng vánh. Như vậy chỉ còn lại Felix Atkinson ở Công ty Đông Ấn. Ông ta sống cùng vợ và hai con tại một ngôi nhà ở Portland Place.”

“Ông đã nói chuyện với anh ta chưa?”

Henry đẩy xấp giấy tờ kèm theo địa chỉ ngang qua bàn về phía Tử tước. “Tôi không còn tham gia cuộc điều tra, ngài nhớ chứ?” Tử tước mỉm cười rồi đứng lên ra về.

“Còn có một điều nữa,” Henry lên tiếng. Devlin dừng bước. “Có chuyện gì thế?”

“Đại úy Quail. Tôi đã cử một viên cảnh sát tới kiểm tra những nơi anh ta lui tới vào các đêm xảy ra án mạng.”

“Và?”

“Có vẻ như viên Đại úy này không ở nhà, cũng không trong Đội Cận vệ Kỵ binh Hoàng gia vào bất cứ đêm xảy ra án mạng nào.” Henry gỡ cặp kính khỏi mũi rồi xoa xoa sống mũi. “Tôi cũng xem xét hoạt động của viên Đại úy này hồi trong Quân đội. Tôi hiểu lý do vì sao ngài nghi ngờ anh ta.”

“Nhưng không có mối liên hệ nào giữa Quail và tàu Harmony. Ít ra thì đó là không phải là điều tôi biết được.”

“Không có.” Henry đeo lại kính rồi với lấy bản lịch trình công việc. “Không có vẻ là có, phải không?”

Sebastian đi được nửa đường qua hành lang dẫn vào nhà mình ở phố Brook, đang nhằm hướng cầu thang đi lên, thì ông quản gia hắng giọng vẻ xin lỗi vì làm phiền.

“Tôi tin là ngài đã quên, thưa ngài, rằng ngài có một cuộc hẹn với một người hầu phòng vào sáng nay?”

Sebastian dừng lại khi mới chỉ đặt một bàn chân lên bậc thang đầu tiên, bàn tay để lên cột trụ giữa cầu thang xoáy trôn ốc. “Cái gì? Ôi trời.”

“Tôi đã mạn phép đưa anh ta vào thư viện.”

Cố kìm lại một tiếng chửi thề, Sebastian quay người đi về phía thư viện. Ứng viên tiềm năng cho vị trí hầu phòng là một người đàn ông cao lớn, gầy gò, tái nhợt chẳng khác nào một xác chết với khuôn mặt xương xẩu và đôi môi dày, nổi bật.

“Thành thực xin lỗi vì đã bắt anh phải đợi,” Sebastian lên tiếng, với tay cầm lấy hồ sơ của ứng viên. Sebastian đã thực sự chán ngấy tới tận tâm can toàn bộ quá trình tuyển dụng mệt mỏi này. Chỉ cần ứng viên này không tham gia vào những trò hiến tế dị giáo hay lấy ống tay lau nước mũi, Sebastian sẽ quyết thuê anh ta. “Tôi biết rằng gần đây nhất, anh đã làm việc cho Lãnh chúa Bingham.”

Anh chàng cúi đầu. “Thưa đúng.”

“Vậy tại sao, nói cho chính xác nhé, anh lại không phục vụ ông ấy nữa?”

“Tôi e rằng Huân tước Bingham đã tự bắn vào mình hôm thứ ba vừa qua.”

Sebastian ngước mắt lên. Anh mơ hồ nhớ ra đã nghe thấy chuyện gì đó về Lãnh chúa Bingham hồi đầu tuần, nhưng anh quá bận rộn nên không chú ý nhiều. “Phải rồi. Chà, hãy cho tôi biết…”

Chợt có tiếng cãi vã vang lên từ hành lang, vọng lại gần chỗ họ qua cánh cửa đóng kín của thư viện. Âm sắc rổn rảng đặc trưng cho người ở khu Đông London của Tom hòa lẫn với những tiếng “suỵt suỵt” của ông quản gia Morey “Không phải bây giờ. Ngài ấy đang…”

Cánh cửa bật mở và Tom lao vào phòng. “Chờ cho tới khi ngài nghe được chuyện này, thưa chủ nhân. Em đã để mắt tới hắn ta, tên Quail ấy, và ngài biết làm thế nào hắn lại nói với ngài rằng hắn không quen Barclay Carmichael không? Chà, có vẻ như Carmichael đã thắng hắn năm trăm đồng bảng Anh trong một ván bài ngay trước khi Carmichael được tìm thấy bị sát hại trong công viên mùa hè vừa rồi.”

Nước da vốn đã xanh lợt của anh hầu phòng đổi sang màu trắng bệch. “Ôi trời ơi. Đó là sự thật, những điều người ta nói.”

Sebastian quay sang nhìn anh ta. “Gì cơ? Người ta nói chuyện gì?”

Anh chàng đứng lên rồi đi lùi ra cửa, chiếc mũ nắm chặt trong cả hai tay. “Rằng ngài có liên quan tới việc giết người.”

Sebastian đứng lên từ phía sau bàn làm việc rồi bước một bước ra trước. “Đúng thế, nhưng đừng bận tâm chuyện đó. Anh đã được thuê. Anh có thể bắt đầu công việc hôm nay. Quản gia của tôi sẽ chỉ cho anh…”

Nhưng anh chàng ứng viên đã phi thẳng qua cửa từ lúc nào.

“Dù sao thì ngài đâu có cần anh ta,” Tom nói với một cái khịt mũi. “Em thấy anh ta trông như một thằng cha lập dị vậy.”

“Tất cả những gì ta cần là những gã lập dị đó đấy. Rõ ràng tiếng xấu đã đồn xa trong giới quý tộc ở thành phố này rằng ta là một gã lập dị rồi.”

Tom khịt mũi lần nữa. “Em đã kiểm tra kỹ trước khi tới đây. Quail đang ở nhà hắn ta. Ở Kensington, ngay ngoài Cổng Nottinghill. Có muốn em đi lấy xe ngựa không?”