Chương 46
Đại úy Peter Quail sống trong một ngôi nhà liền kề bằng gạch nhỏ xinh trên Đường Campden Hill, với cánh cửa trước sơn màu đen bóng và một khu vườn nhỏ với những cụm hoa hồng nở muộn rực rỡ. Khi Sebastian ghìm dây cương đôi ngựa hung bên ngoài cánh cổng, một phụ nữ trẻ có vẻ thùy mị, với chiếc rổ quàng qua một tay và cây kéo tỉa cây trong tay còn lại, đang lúi húi cắt mấy bông hoa héo từ một bụi cây lớn gần hàng rào, ngước nhìn lên.
Sebastian trao dây cương cho Tom. “Đưa chúng thả bộ.”
Người phụ nữ ước chừng ngoài hai mươi tuổi, với khuôn mặt thanh tú và những lọn tóc vàng mềm mại lòa xòa bên dưới chiếc mũ rơm với dây mũ buộc qua cằm là một dải ruy băng màu đỏ cherry. Người phụ nữ đó mặc áo khoác len mỏng cũng màu đỏ cherry bên ngoài chiếc váy bằng vải muslin thêu hoa, quan sát Sebastian tiến lại gần bằng ánh mắt cảnh giác của một người mà thế giới mỏng manh đã bao lần bị chấn động chỉ vì những hành vi không thể đoán định của ông chồng tính khí thất thường, nay đây mai đó.
“Bà Quail phải không?” Sebastian cất tiếng hỏi, lịch sự bỏ mũ ra khi anh mở cánh cổng trước thấp tè.
“Vâng.”
Anh nở một nụ cười trấn an. “Tôi là Devlin. Tôi từng phục vụ cùng chiến trường với chồng cô ở Bồ Đào Nha. Có thể bà đã nghe anh ấy nhắc đến tôi.”
Sự đề phòng trong đôi mắt màu xanh nhạt của người phụ nữ biến mất và cô mỉm cười. “Tôi đã nghe anh Peter nhắc đến anh, đúng là vậy. Xin chào. Điều gì mang anh tới đây?”
Sebastian nhìn về phía những khung cửa sổ buông rèm của ngôi nhà. “Đại úy có nhà không?”
Bà Quail gập chiếc kéo tỉa cây lại rồi cho vào giỏ hồng. “Sao thế, anh ấy có nhà. Nếu anh muốn…”
Cánh cửa trước bật tung ra, đập mạnh vào bức tường bên trong một tiếng “rầm”. Đại úy Quail ồn ào xuất hiện trên hàng hiên nhỏ, rồi bước xuống bậc tam cấp, đi về phía họ với những sải bước dài, vội vã. Anh ta đang mặc dở quần áo, đuôi áo sơ mi còn chưa nhét vào trong quần, phần thân trên để hở, lộ ra vùng tam giác của khuôn ngực trần.
“Cô đã nói gì với anh ta?” Quail hỏi, cằm đanh lại, trừng mắt nhìn vợ.
Người phụ nữ lùi lại một bước. “Không có gì. Anh Devlin chỉ vừa mới…”
“Vào nhà ngay!” Quail ra lệnh, cánh tay còn lành lặn của anh ta vung vẩy trong không khí chỉ về hướng ngôi nhà.
Khuôn mặt người phụ nữ tái nhợt đi, rồi ửng hồng lên. Cô liếc nhìn Sebastian bằng ánh mắt ngại ngùng rồi quay đi. “Xin anh thứ lỗi.”
Sebastian nhìn theo người phụ nữ đang vội vàng đi vào nhà, đầu cúi gằm, tự nhiên cảm thấy tay mình siết lại thành nắm đấm.
“Cậu làm gì ở nhà tôi thế?”
Sebastian nhìn vào khuôn mặt điển trai của Quail, với khuôn cằm lởm chởm râu, đôi mắt màu xanh trong và cái mũi khoằm.
“Anh nói dối tôi. Anh bảo với tôi rằng không hề quen biết Barclay Carmichael, trong khi sự thực là anh ta đã thắng anh năm trăm bảng ngay trước khi bị giết.”
Quai hàm Đại úy đanh lại. “Ra khỏi nhà tôi. Ngay bây giờ.”
Với sự chậm rãi đầy chủ ý, Sebastian đội lại chiếc mũ lên đầu rồi quay lưng về phía cánh cổng. “Anh nên cảnh báo vợ mình về việc sẽ sớm phải gặp cảnh sát.”
“Cảnh sát?” Quail đứng giữa sân nhà, ống tay áo rỗng không của anh ta bay phần phật trong làn gió mát. “Tại sao? Tôi chẳng liên quan gì tới cái chết của người đàn ông đó, tôi nói với anh rồi mà. Anh ta bị ‘Tên đồ tể khu West End’ sát hại.”
Sebastian dừng bước khi đã đặt một tay lên cánh cổng. “Anh tình cờ không có một người em trai, đúng không? Một cậu em giúp việc trên một tàu buôn?”
Mắt Quail nheo lại. “Không. Cậu đang nói về chuyện gì vậy?”
“Tàu Harmony.”
“Chưa từng nghe về nó.”
Sebastian xem xét khuôn mặt nặng trịch, tối sầm của Quail và chỉ tìm thấy sự bối rỗi lẫn cơn giận dữ. Anh quay đi.
“Ngài không nghĩ là hắn ta, đúng không?” Tom hỏi khi trở lại chỗ ngồi của mình trong lúc Sebastian cầm dây cương.
Sebastian lệnh cho đôi ngựa khởi hành. “Thật không may, đúng là như vậy. Điều này có nghĩa là dù ta có mong muốn giết anh ta cỡ nào, ta cũng không thể.”
Kat đang chăm chú nhìn qua khung cửa sổ cong cong của một tiệm nước hoa trên phố Bond thì nghe giọng nói vui vẻ của một người đàn ông vang lên: “Buổi sáng vui vẻ, thưa quý cô.”
Cô quay người lại thì thấy Aiden O’Connell đang mỉm cười với mình bằng đôi mắt màu xanh lá cây biếng nhác. “Giờ anh mới tới?” cô nói.
Nụ cười của Aiden rộng thêm ra, khiến lúm đồng tiền hiện rõ trên một bên má anh. “Tôi bất ngờ phải rời thành phố trong vài ngày.” Aiden nắm lấy tay cô và đưa nó lên môi mình trong một nụ hôn chào hỏi lịch thiệp. “Tha thứ cho tôi nhé?”
Cô rụt tay lại. “Không.”
Aiden lại cười phá lên. “Tại sao cô lại muốn gặp tôi?”
Anh đi theo khi cô quay người để bước đi trên phố, chiếc ô che nắng nghiêng theo một góc duyên dáng. “Thực sự thì, tôi đang định ám chỉ rằng anh muốn rời khỏi đất nước này.”
“Thật sao?” Aiden tiếp tục giữ nguyên nụ cười trên môi nhưng ánh mắt trở nên sắc hơn. “Tại sao?”
“Có người đang sắp sửa phản bội anh vì Lãnh chúa Jarvis.” Nụ cười má lúm biến mất. “Ai thế?”
Kat xoay tròn chiếc ô. “Jarvis cho tôi một lựa chọn: danh tính của anh hoặc cuộc đời tôi.”
“Và vì thế cô phản bội tôi.”
“Như những gì đã xảy ra thì là không. Có người biết về sự đe dọa của Jarvis đối với tôi và nếu làm vậy, sức khỏe của chính ông ta cũng lãnh hậu quả tương tự.”
“A. Tôi nghĩ là tôi đã hiểu rồi. Tôi nhìn thấy thông báo về hôn ước sắp diễn ra trên tờ báo sáng nay. Chúc mừng nhé.”
“Cảm ơn anh. Nhưng lời chúc của anh hơi sớm.” Cô quay lại, đứng đối diện Aiden. “Tôi muốn anh giúp rời khỏi đất nước này.”
Aiden mở to mắt. “Thật sao? Còn cuộc hôn nhân của cô với Devlin?”
“Sẽ hủy hoại anh ấy.”
Người đàn ông Ireland im lặng trong giây lát. Rồi anh cất tiếng: “Cô yêu anh ta nhiều thế sao? Đến mức cô sẽ ra đi để cứu anh ta khỏi chính bản thân anh ta?”
“Đúng thế.” Xoay người lại, cô tiếp tục bước đi trên phố. “Anh có lợi thế, có thể giúp tôi ra đi. Anh biết điều đó mà. Không có sự che chở của Devlin, tôi có thể sẽ bị Jarvis hãm hại.”
“Tại sao cô cần sự giúp đỡ của tôi? Các chuyến tàu rời nước Anh xuất phát từ mọi bến cảng mỗi ngày.”
“Bởi vì tay chân của Jarvis có thể vẫn theo dõi các bến cảng. Tôi không thể chọn cách đó và anh cũng không. Tôi không có nhiều thời gian,” cô thêm vào một cách nôn nóng khi Aiden không nói gì. “Đám cưới sẽ diễn ra vào tối thứ Hai.”
O’Connell tiếp tục ngắm cô trong yên lặng thêm một lúc nữa, trước khi thở hắt ra một hơi lạ lùng, có thể hàm ý bất cứ điều gì. “Tôi sẽ xem có thể làm gì.”