← Quay lại trang sách

Chương 52

Bá tước Hendon dành phần lớn thời gian của buổi chiều thứ bảy tại Dinh thự Carlton, để xử lý công việc với một vị Hoàng tử cáu kỉnh. Ông rời cung điện và đang trên đường trở về Mall thì Kat Boleyn dừng cỗ xe song mã của cô lại ngay cạnh ông một cách gọn ghẽ vô cùng ấn tượng.

“Tôi có chuyện muốn nói với ngài, thưa Ngài,” cô lên tiếng. “Ngài đi cùng tôi một đoạn được chứ?”

Bá tước Hendon nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt ông. Cô mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu xanh lục sẫm, tô điểm bằng cầu vai đồng và chiếc mũ nhỏ xinh cùng tông xanh kiêu hãnh và một sợi lông đà điểu uốn cong. Bản thân Bá tước không hề ủng hộ việc phụ nữ lái xe ngựa. Ông nhìn xuống đôi ngựa đang bồn chồn dậm chân giữa những dây cương và cảm giác thôi thúc muốn lấy cớ gì đó để chối từ. Nhưng thực tế là cô gái này đã cố ý tìm gặp ông làm dấy lên một tia hi vọng trong lồng ngực ông. Có lẽ rốt cuộc ông cũng sẽ tìm ra cách nào đó để chặn đứng kế hoạch tổ chức hôn lễ của Devlin.

Bá tước bước lên xe ngựa rồi hỏi bằng giọng hơi chế nhạo: “Cô muốn tôi đi cùng cô trên chiến xa này sao?”

Cô cất lên tràng cười rộn rã như trong một vở kịch. “Tôi hứa sẽ không làm ngã ngài, thưa ngài. George,” cô nói với anh mã phu ngồi cạnh mình, “đợi tôi ở đây.”

“Vâng, thưa cô.”

Bá tước Hendon trèo lên để ngồi vào vị trí vốn thuộc về mã phu. Cô thu dây cương, nhưng trước khi ra hiệu lệnh cho đôi ngựa khởi hành, cô đưa cho Bá tước Hendon một bản sứ hình oval có khắc hình - bức hình thu nhỏ về một phụ nữ tóc đen với đôi mắt màu xanh lá cây lấp lánh và một nụ cười đã từng đánh cắp trái tim Hendon.

“Ngài có nhận ra thứ này không?” Kat Boleyn hỏi.

Nắm tay Bá tước siết quanh bản sứ tạc hình, mạnh đến nỗi phần kim loại hằn vào da thịt ông. “Không.”

Cô liếc nhìn ông thật nhanh. “Ngài nói dối, thưa ngài. Sự thật hiện rõ trên khuôn mặt ngài. Tên bà ấy là Arabella Noland và bà ấy là người tình của ngài, chẳng phải vậy sao?”

“Nếu đúng vậy thì sao? Cô nghĩ rằng cho tôi xem bức chân dung bà ấy bây giờ thì có thể làm dịu thái độ của tôi đối với kế hoạch cưới con trai tôi của cô à? Chà, để tôi nói với cô điều này, cô gái: cô đừng có đũa mốc mà chòi mâm son!”

Cô không nói gì, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào việc điều khiển đôi ngựa băng qua những đoạn đường giao thông đông đúc của buổi chiều thứ bảy.

“Cô lấy thứ này ở đâu?” Cuối cùng, Bá tước lên tiếng.

“Chị gái của bà Arabella, Emma Stone, đã đưa nó cho tôi.”

“Người đàn bà đáng ghét,” Bá tước Hendon nói. “Tại sao bà ta lại làm một việc như vậy?”

“Bà Stone cũng đưa tôi bức chân dung của ngài.” Cô đưa ra một bức hình nhỏ khác và một lúc sau, Bá tước Hendon mới cầm lấy nó từ tay cô.

“Hai bức hình này là một cặp. Ngài đã đưa chúng cho bà Ara- bella? Tôi băn khoăn không biết có phải vậy không. Có phải chúng là một phần trong món quà chia tay mà ngài trao cho bà ấy khi ngài phát hiện bà ấy đang có thai?”

“Không,” Bá tước trả lời bằng giọng cộc lốc, do không thể hiểu ý nghĩa trong câu nói của cô. “Đó là một món quà sinh nhật. Tại sao vậy?”

Cô nhìn Bá tước bằng ánh mắt mà ông không tài nào hiểu nổi. “Nhưng ngài biết bà ấy đã mang thai đứa con của ngài.”

Bá tước Hendon lại đẩy quai hàm tới lui. Ông thấy không cần thiết phải phủ nhận. “Cô đã nói với Devlin chuyện này chưa?”

“Chưa.” Cô hướng đôi ngựa rẽ vào đường Whitehall. “Ngài đã biết về đứa con đó chứ?”

“Ta biết. Đó là lý do tại sao nàng lại rời bỏ ta.”

“Bà ấy bỏ ngài?”

Bá tước Hendon lầm bầm trong miệng. “Ta cho rằng cô phải biết toàn bộ câu chuyện chứ. Ý định của ta là đưa đứa bé đi sau khi nó chào đời. Cho nó tới sống trong một gia đình tốt, được nuôi dưỡng ở vùng thôn quê.”

“Ngài định đưa con của bà ấy đi?”

Sự kích động trong giọng nói của Kat khiến Bá tước Hendon ngạc nhiên. Ông nhún vai. “Đó là lẽ thông thường. Arabella cảm thấy suy sụp trước đề nghị đó của ta, nhưng ta nghĩ nàng vẫn sẽ chấp thuận. Ngờ đâu, nàng lại bỏ đi mà thậm chí không thèm nói cho ta biết.”

Không thể thốt nên lời, Kat Boleyn điều khiển đôi ngựa vòng qua một chiếc xe của người bán bia đang chắn ngang đường. Bá tước Hendon nhìn sang gò má cao, sống mũi trẻ con, bờ môi cong lên gợi cảm của cô. Ông luôn nghĩ cô có thứ gì đó mang dáng dấp của Arabella. Và rồi, từ đâu đó không ngờ tới trong ông, trào dâng một cảm giác bất an dữ dội.

“Tại sao Emma Stone lại đưa cô những bức hình này?” ông hỏi lại.

“Emma Stone là bác tôi.”

Bá tước Hendon định mở miệng phủ nhận điều đó, phủ nhận mọi điều mà Kat đang ám chỉ. Rồi ông ngậm miệng lại. Nếu là một phụ nữ trẻ khác tới gặp ông rồi khẳng định một chuyện như thế, ông sẽ không bao giờ chấp nhận ngay lời tuyên bố đó. Nhưng người phụ nữ này, trong số tất cả, chẳng có lý do gì để khẳng định ông là cha mình, hơn nữa lại có đủ mọi lý do để phủ nhận điều đó.

“Lạy Chúa tôi,” ông thì thầm. “Ta luôn nghĩ con rất giống nàng, nhưng ta chưa bao giờ hình dung…” Giọng ông trở nên xa xăm. Ông nhìn chằm chằm qua những ngọn cây sao trong công viên, lá của chúng đột nhiên xanh một cách tàn nhẫn, đối lập với màu xanh dương của bầu trời, khiến ông phải hấp háy mắt rất nhiều lần.

“Con định làm gì bây giờ?”

“Nói cho Devlin biết. Tôi còn có thể làm gì khác đây?”

Bá tước ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, quen thuộc tới ám ảnh bên cạnh mình. Ông luôn nghĩ về cô ở phía đối địch với mình, là người phụ nữ mà ông phải chiến đấu để ngăn cô ta hủy hoại cuộc đời Devlin. Ông nhận ra mình vẫn còn nghĩ về Kat theo cách đó. Ông phải nghĩ về cô theo cách đó. Ông không thể cho phép mình nghĩ khác đi. Không phải bây giờ.

“Con có thể đơn giản chọn cách ra đi,” ông gợi ý.

“Không,” cô đáp một cách cương quyết. “Tôi sẽ không làm anh ấy tổn thương như thế thêm một lần nữa. Không phải lần thứ hai.”

“Vậy hãy để ta là người sẽ nói cho nó biết sự thật.”

Đầu tiên, Bá tước nghĩ Kat sẽ từ chối. Cô vội hít vào một hơi, rồi một hơi thở nữa. Và chỉ khi đó, ông mới nhận ra, cô đang cố ngăn những giọt lệ tuôn rơi.

“Được rồi,” cô nói khi dừng xe ngựa lại trước cổng dinh thự của Bá tước. “Nhưng tốt nhất là ngài nên nói cho anh ấy biết ngay đi, bởi vì lần tới gặp anh ấy, tôi sẽ nói nếu ngài vẫn chưa làm điều đó.”