Chương 54 Thiếu chương 53
Sebastian gập cuốn nhật ký hải trình lại, rồi ngồi lặng đi một lúc, nhìn chăm chăm vào lớp bìa đã cháy thành tro. Nghi ngờ hành khách và nhân viên tàu Harmony đã phải viện tới cách ăn thịt đồng loại và giết người để sống sót, nhưng có điều gì đó hoàn toàn khác khi đọc những ghi chép ngắn gọn về thử thách dai dẳng và khủng khiếp của họ.
Cuốn nhật ký hải trình của tàu Harmony đã lý giải rất nhiều về những vụ án mạng gần đây vốn gần như không thể hiểu nổi trước đó. Giờ Sebastian biết rằng cách thức tùng xẻo khác biệt và kỳ lạ đối với mỗi thi thể nạn nhân đều là phản hồi tương ứng một cách chính xác với lá rút thăm mà cha mẹ họ đã bắt được sau khi giết chết Gideon. Adrian Bellamy không bị phanh thây xẻo thịt như các nạn nhân còn lại, không phải vì việc ra tay của tên sát nhân bị gián đoạn, như họ từng suy đoán, mà bởi vì cha cậu, Thuyền trưởng Bellamy, đã không dự phần trong bữa tiệc ăn thịt cậu giúp việc đã chết.
Tuy nhiên, thứ tự cố ý của các vụ án mạng vẫn khiến Sebastian cảm thấy thiếu lô-gic. Có thể hiểu được rằng Barclay Carmichael đã chết trước Dominic Stanton bởi vì Humphrey Carmichael đã cắt đứt cổ họng Gideon trong khi Nam tước Stanton giữ chặt cậu bé. Nhưng Đức cha Thornton đơn giản là thực hiện những nghi lễ cuối cùng cho cậu bé. Tại sao con ông ta lại là người đầu tiên phải chết? Và tại sao con trai Thuyền trưởng Bellamy lại là nạn nhân thứ hai trong danh sách bị giết? Bất chấp lý lẽ là gì, kẻ sát nhân đã coi việc sắp xếp thứ tự nạn nhân quan trọng tới nỗi hắn đã để dành rễ sâm độc cho Adrian Bellamy ngay cả khi sự vắng mặt của đại úy hải quân buộc hắn phải chuyển sang nạn nhân tiếp theo trong danh sách.
Nhưng điều khiến Sebastian thấy băn khoăn chính là câu hỏi khó chịu nhất, làm cách nào kẻ sát nhân lại biết được những chi tiết tỉ mỉ đến vậy về các sự kiện đã bí mật diễn ra trên con tàu đó? Lý giải logic nhất có thể là chính kẻ sát nhân đã ở trên tàu.
Liệu có thể không? Điều gì sẽ xảy ra nếu một trong các thành viên thủy thủ đoàn đã bị bỏ lại phía sau khi những người khác nổi dậy và rời tàu? Các ghi chép trong cuốn nhật ký hải trình của Bellamy rất ngắn ngọn và rời rạc; liệu ông ta có bận tâm tới việc kể tên một hay hai thủy thủ đã bị chính đồng đội bỏ lại? Khi Sebastian vừa mới lật lại danh sách của Thuyền trưởng Bellamy về 21 thành viên thủy thủ đoàn trên tàu Harmony thì có tiếng gõ cửa, tiếp đó là giọng nói của cha anh trong hành lang, khiến anh ngẩng đầu lên.
“Con nghĩ cha đã thề không bao giờ xuất hiện trước cửa nhà con nữa cơ mà,” Sebastian lên tiếng khi Bá tước đứng ở lối cửa ra vào thư viện.
Bá tước Hendon cởi găng tay rồi thảy chúng cùng với chiếc mũ và cây gậy ba-toong lên một cái bàn gần đó. “Có chuyện đã xảy ra.”
Ông đến đứng bên cạnh lò sưởi trống không, hai tay chắp sau lưng, trọng lượng dồn từ gót chân lên đầu mũi chân. “Ta chưa bao giờ khẳng định mình là một vị thánh. Con biết điều đó mà,” ông lầm bầm nói.
Sebastian ngả người ra sau ghế, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt chảy xệ của cha. Anh không nghi ngờ gì về lý do tại sao cha anh lại tới đây. Một người đàn ông từng đề nghị một nữ diễn viên trẻ khoản tiền hai mươi ngàn bảng để rời bỏ con trai mình không thuộc kiểu cứ thế ngồi nhìn, để hôn lễ của họ diễn ra mà không làm mọi thứ trong quyền hạn để ngăn chặn. Sebastian dành cho cha một nụ cười lạnh lùng. “Con biết cha không phải là thánh.”
“Ta đã luôn có người tình từ nhiều năm qua. Sau khi mẹ con bỏ đi và cả trước đó nữa.”
“Con cũng luôn có Kat làm người tình. Giờ thì con có ý định biến cô ấy thành vợ con.”
“Vì Chúa, Sebastian! Làm ơn hãy nghe cha nói. Chuyện này không dễ dàng gì. Một trong số những người từng là tình nhân của ta, có một phụ nữ trẻ người Ireland tên là Arabella. Arabella Noland. Cha cô ấy là một mục sư, đến từ một thị tứ nhỏ về phía tây bắc của Waterford, nơi đó tên là Carrieck-on-Suit. Con đã từng nghe nhắc tới nơi này chưa?”
“Chưa ạ.”
“Đó là nơi ra đời của Anne Boleyn.”
Sebastian cảm nhận được sự bực bối, khó chịu sâu thẳm trong lòng, mặc dù anh không biết cha mình sẽ đi tới đâu với tất cả chuyện này.
“Và?”
“Cô ấy tới London cùng chị gái mình, Emma. Emma kết hôn với một trạng sư dưới cái tên Stone. Bà ấy đã tạo được tên tuổi cho mình trong những năm qua với tư cách một nhà văn chuyên viết về phạm trù đạo đức, lấy bút danh Hannah More. Có thể con đã nghe nói tới bà ấy.”
“Con đã nghe nói về người phụ nữ này.”
“Ừ. Vậy là, cô em gái Arabella, so với chị thì xinh đẹp hơn và sôi nổi hơn. Của nả chẳng có gì để mà nhắc tới, và gia đình hai người thuộc tầng lớp quý tộc khiêm tốn nhất và lại là người Ireland. Arabella…”
“Trở thành người tình của cha? Có phải đó là điều cha định nói? Từ khi nào vậy?”
“Khoảng hai mươi năm trước. Khi đó, con mới đang chập chững tập đi.”
Sebastian đẩy ghế đứng bật dậy. “Nếu cha nghĩ bằng cách kể câu chuyện này để ngăn cản con tiến hành hôn lễ với Kat…”
“Để cha kể nốt đã. Chúng ta đã bên nhau hơn ba năm. Và rồi nàng biết mình đã có thai.”
Sebastian nhìn theo cha khi ông quay người, để vươn sải tay rộng về phía bệ lò sưởi bằng đá cẩm thạch. Một lúc sau, ông mới tiếp tục. “Con biết những việc như vậy thường được giải quyết như thế nào mà. Một người hầu sẽ đưa đứa trẻ tới giáo xứ kèm theo khoản tiền nhỏ hoặc đứa bé sẽ được giao cho một vú nuôi chăm sóc ở một nơi tồi tàn nào đó. Bọn trẻ không bao giờ sống sót nổi. Có thể đó là điểm chính yếu. Ta không biết nữa. Nhưng đó không phải điều ta đề nghị bà ấy. Ta tìm một mái nhà tốt cho đứa bé - một gia đình tiểu điền chủ đáng kính trọng mà ta luôn có ý định sẽ giám sát kỹ càng việc họ chăm sóc đứa bé.”
“Nhưng bà ấy không muốn từ bỏ đứa bé, con hiểu là như vậy?”
Hai gò má Bá tước tối sầm lại. “Không. Nàng van xin ta từ bỏ kế hoạch đó. Ta đã cố gắng làm cho nàng hiểu rằng, mọi lựa chọn khác đều là không thể. Ta thậm chí nghĩ mình đã thuyết phục nàng thành công. Nhưng rồi, nhiều tháng trước khi đứa trẻ ra đời, nàng biến mất. Ta tìm kiếm nàng nhưng vô vọng. Một thời gian sau ta nhận được tin nhắn từ Ireland. Trong đó đơn giản ghi: ‘Anh có con gái. Con bé ổn. Đừng cố gắng tìm mẹ con em.’…”
Bá tước Hendon rời khỏi chỗ đứng bên bệ lò sưởi, quay người, đi ra đứng đối diện với Sebastian. “Sáng hôm nay, bà Emma Stone đã tới nhà Kat Boleyn. Có vẻ như người phụ nữ đó là bác của Kat. Bà ta đưa cho cô ấy những vật này.” Thò tay vào túi, Bá tước rút ra hai tấm hình nhỏ rồi đặt lên chiếc bàn bên cạnh Sebastian. “Đó là ảnh chân dung cha mẹ cô ấy.”
Người phụ nữ trong tấm hình đầu tiên hoàn toàn xa lạ, mặc dù có thể dễ dàng nhận ra một số nét mà Kat thừa hưởng từ mẹ, thể hiện trong vẻ hấp dẫn của cánh mũi trẻ con và cặp môi dày gợi cảm. Bức chân dung thứ hai là của Bá tước Hendon hồi hai mươi lăm năm trước. Sebastian nhìn chằm chằm vào bản sứ đôi lồng trong đồ trang sức, đột nhiên cảm thấy một đợt sóng bùng nổ của sự phủ nhận, của cơn giận dữ và nỗi sợ hãi. “Không.”
Anh đứng bật dậy từ phía sau bàn. “Ôi Chúa ơi. Không còn gì mà cha không ngại hạ mình làm chỉ để ngăn cản bằng được cuộc hôn nhân này sao?”
“Không,” Bá tước Hendon nói bằng giọng thành thực hiếm có. “Nhưng thậm chí ngay cả ta cũng không hề bịa đặt ra chuyện này.”
“Con không tin chuyện này một chút nào. Cha có nghe con nói không? Con không tin.”
Quai hàm Bá tước lại giật ra trước về sau. “Hãy nói chuyện với cô Boleyn. Nói chuyện với Emma Stone…”
“Con chẳng sợ gì mà không làm việc đó!”
“Họ sẽ kể cho con cùng một câu chuyện thôi.”
Sebastian lấy tay gạt mặt bàn, khiến hai bức hình nhỏ văng ra. “Quỷ tha ma bắt các người. Quỷ tha ma bắt tất cả các người.”
Đôi mắt Bá tước - đôi mắt xanh biếc tràn sức sống của dòng dõi St. Cyr, vốn giống hệt mắt Kat - toát lên nỗi đau đớn khôn xiết. “Con không thể đổ lỗi cho cha vì sự thực là con đã phải lòng người phụ nữ ấy.”
“Vậy thì con phải đổ lỗi cho kẻ quái quỷ nào đây?” Sebastian gầm lên giận dữ.
“Chúa trời.”
“Con không tin vào Chúa,” Sebastian đáp, rồi anh lao vụt ra khỏi nhà.