← Quay lại trang sách

Chương 55

Đầu tiên, Sebastian đi đến phố Harwich.

“Cô ấy đâu rồi?” anh hỏi khi cô hầu gái Elspeth ra mở cửa. Elspeth nhìn chằm chằm Sebastian bằng đôi mắt mở to, đầy sợ hãi. “Cô Boleyn không có nhà.”

Sebastian lao qua cô hầu gái vào nhà. “Kat?” anh gọi và nghe thấy giọng mình dội lại trong căn nhà trống vắng.

Anh chạy lên cầu thang, vào phòng khách, rồi lại chạy hai bậc một tiếp lên tầng hai. “Kat!”

Một phút sau, anh đi xuống cầu thang. “Cô ấy đâu rồi, chết tiệt?” Anh hỏi khi bắt gặp Elspeth ở tiền sảnh.

Cô hầu gái nhìn lên từ cây đèn dầu đang vặn nhỏ lửa. “Tôi không biết. Cô ấy ra ngoài rồi.”

“Cô biết điều gì đó mà cô không định nói. Đó là gì vậy?”

“Tôi không biết gì cả! Có thứ gì đó lạ lắm đang diễn ra, nhưng tôi không biết là gì. Tôi thề tôi không biết.”

“Cô ấy có nói khi nào về không?”

“Ngày mai. Cô ấy nói có thể hôm nay cô ấy không về.”

“Có thể thôi sao?”

“Tất cả những gì tôi biết là điều cô ấy đã nói.”

Sebastian đập mạnh lòng bàn tay vào bức tường rồi bỏ đi.

Rồi anh đi tới ngôi nhà nhỏ của bà Emma Stone ở Camden.

Người phụ nữ này nổi tiếng với việc chấp bút những tiểu luận mang tính cải tiến được phổ biến rất rộng rãi, với những tựa đề như “Lòng mộ đạo của người Cơ đốc giáo” và “Phác thảo đạo đức cho thế hệ tiếp theo”. Nếu Bá tước Hendon có nêu bất kỳ người nào khác, Sebastian đều có thể phủ nhận những tuyên bố điên rồ đó mà không chút do dự. Nhưng Sebastian nhận ra, việc bà Emma Stone để mình tham gia vào một phần kế hoạch của Bá tước là điều không tưởng.

Dừng lại trên vỉa hè, Sebastian ngước nhìn mặt tiền căn hộ xây hoàn toàn bằng gạch trước mặt anh. Anh chỉ biết những chi tiết mờ nhạt nhất trong câu chuyện ngày trước của Kat, nhưng điều anh biết ăn khớp một cách khó chịu với câu chuyện của Bá tước Hendon. Có lần cô đã nói với anh rằng, cha cô là một quý tộc Anh, nhưng mẹ cô đã rời London trước khi Kat ra đời để tị nạn ở quê hương cô, Ireland. Sebastian biết việc mà toán lính đã làm với mẹ và cha dượng của Kat. Anh cũng biết rằng, sau cái chết của hai người, Kat đã được người bác ruột nhận nuôi. Sebastian đã phác thảo một tưởng tượng mơ hồ về người phụ nữ sùng đạo, thích phô trương và luôn tự coi mình là đúng, người đã trừng phạt cháu ruột của mình bằng đòn roi vì trót buộc tội ông chồng bà ta có những hành xử không đúng mực.

Sebastian xem xét dãy cửa sổ che rèm gọn gàng, im lặng. Có phải từ ngôi nhà này Kat đã chạy trốn khi mới chỉ là một cô bé để bước vào cuộc sống trên đường phố? Cô chưa bao giờ nhắc tới tên bác mình là bà Emma Stone. Nhưng chắc hẳn, có nhiều thứ mà Kat chưa từng kể cho anh nghe.

Sebastian bắt đầu cảm thấy mình đang bị theo dõi. Khi anh leo lên bậc cấp dẫn vào cửa trước ngôi nhà, anh nhìn thấy một tấm rèm che bằng đăng ten từ phía một trong những cửa sổ tầng trên được nhấc khẽ lên, rồi lại trở về đúng vị trí cũ.

Anh nửa mong tiếng gõ cửa của mình không có ai đáp lại. Thay vào đó, cánh cửa mở ra gần như ngay lập tức bởi một cô hầu gầy gò, đôi mắt màu xanh ngọc thạch và cái mũi lấm chấm tàn nhang. Cô hầu nhìn anh bằng ánh mắt tò mò không giấu diếm và hỏi bằng giọng hụt hơi: “Ngài là Devlin phải không ạ?”

“Đúng vậy,” Sebastian trả lời trong nỗi kinh ngạc.

Cô hầu gái lùi lại một chút và mở cánh cửa rộng hơn. “Bà Stone nói đưa anh lên thẳng tầng hai.”

Đôi khi những giấc mơ tệ hại nhất của chúng ta không đến khi chúng ta ngủ.

Những cơn ác mộng đến với Sebastian trong lòng đêm đều là những thứ rất quen thuộc với anh, những ký ức rời rạc về những ngọn kiếm sáng lóa, những nhu yếu phẩm bị nổ tung xen lẫn tiếng la hét của những người lính đang hấp hối và những con ngựa bị thương. Anh đã học cách sống chung với những giấc mơ ấy, với những ký ức ấy. Nhưng anh không dám chắc sẽ phải học cách sống với chuyện này như thế nào.

Anh lang thang khắp những con phố tối tăm của London, rẽ vào những ngõ hẹp với những ngôi nhà im lìm và những cửa hiệu đã đóng cửa từ lâu. Màn sương mù bao phủ khắp thành phố, vẽ lên vỉa hè một lớp óng ánh ẩm ướt phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn đường và một chiếc xe ngựa thi thoảng lướt qua. Anh cố để hiểu những điều tưởng không thể hiểu nổi, làm thế nào mà một tình yêu đã từng đẹp đến vậy, tưởng bền lâu tới cuối đời như vậy lại đột ngột bị biến chuyển thành một thứ gì đó vô luân và đồi bại thế này. Trong số những điều cấm kỵ mà mọi đàn ông và phụ nữ Anh luôn tự nhủ lòng mình phải cực lực phản đối để chống lại nỗi kinh hoàng gây ra những việc làm man rợ, thú tính, chỉ có hai điều đáng ghê tởm tới mức không thể tha thứ nổi và chỉ được nhắc tới trong những lời thì thầm sợ hãi: đó là việc ăn thịt người và quan hệ tình dục của những người bị ràng buộc bởi quan hệ huyết thống gần gũi. Cha và con gái. Chị em gái và anh em trai.

Anh biết mình nên rút lui trong nỗi kinh hoàng. Một phần trong con người anh đã thực sự thoái lui vì kinh sợ rồi. Nhưng một phần khác lại vẫn khao khát mơ về tương lai đã bị cướp đi khỏi tay anh, hướng về người phụ nữ mà anh rất muốn lấy làm vợ.

Anh chỉ muốn lên lưng ngựa và phi nước đại, vượt qua những thôn làng cuối cùng nằm rải rác phía xa. Anh chỉ muốn cưỡi ngựa băng qua những cánh rừng oằn mình trong trận cuồng phong, không có gì ngoài cái giá lạnh và những vì sao thăm thẳm trên trời xa làm bạn đồng hành. Anh chỉ muốn cưỡi ngựa cho tới khi tới được nơi những con sóng ầm ào xô nhau trên biển và cảm nhận được bọt nước mặn mòi chồm lên, phủ kín người khi anh thúc ngựa đi mãi vào miền quên lãng.

Một tràng cười rộn rã vang lên từ một cánh cửa mở khiến anh ngay đầu lại. Dừng bước trong khoảnh khắc, anh thoáng rùng mình, nhận ra mối nguy hiểm của cảm giác đơn độc và quá đỗi điềm tĩnh thế này.

Lấy tay gạt ngang qua mặt, anh quay bước về phía Pickering Place, không hề biết rằng một dáng người mảnh khảnh đang dõi theo anh đầy lo lắng từ trong bóng tối.

Paul Gibson băng mình qua các dãy bàn bi-a, hướng về phía những căn phòng dành cho khách có nhu cầu, dưới nền nhà rải đầy lá bài faro, còn bên trên là bàn ghế. Không khí mà anh hít thở được có mùi rượu mạnh, mùi thuốc lá và thứ hương vị ngọt ngào không thể lẫn vào đâu được của cần sa hashish.

Gibson đang có mặt tại một trong những địa ngục bài bạc đắt đỏ nhất - và cũng suy đồi nhất - của Pickering Place. Vị bác sĩ giải phẫu luôn phải tự nhắc nhở mình nghiến chặt hai hàm răng lại vì sợ sẽ rơi vào cảnh nhìn ngó chằm chằm xung quanh, chẳng khác nào một người thô kệch mới từ quê ra, cứ há hốc miệng vì lạ lẫm. Gibson từng đến những địa ngục và nhà thổ trước đây - và cả hang ổ của bọn nghiện ngập nữa. Nhưng anh chưa từng đặt chân tới một nơi như thế này. Các bức tường được trang trí bởi những dải lụa mềm mại vân sóng; những chiếc gương lớn được viền trong khung gỗ mạ vàng hoa văn cầu kỳ, khăn ăn trải trên các bàn dùng bữa làm bằng thứ vải lanh hồ cứng. Từ đâu đó phía xa vang lên giai điệu du dương của một nhóm tứ tấu đàn dây, âm nhạc tạo nên thứ đối âm kỳ quặc, lạ lùng so với tiếng cười lanh lảnh của các cô gái và tiếng lách cách không ngớt của hộp đựng xúc xắc.

Gibson nhấc một ly rượu từ một trong những người phục vụ đang bưng khay đựng vang đỏ và rượu mạnh đi khắp phòng. Một phụ nữ mặc bộ đầm màu đỏ tươi với phần ngực xẻ thấp một cách đáng kinh ngạc, nhìn anh bằng ánh mắt tò mò, rồi lướt qua anh. Gibson nghĩ, những viên kim cương trên tai người phụ nữ trông có vẻ là thật, nhưng một bác sĩ Ireland nghèo khó thì biết gì chứ? Anh tự trấn an mình bằng một ngụm rượu mạnh và bước tiếp.

Nhìn qua những chiếc bàn chơi bài và đám đông túm tụm quanh bánh xe bài rulet, anh đi lên một chiếc cầu thang uốn xoắn nhẹ nhàng để lên tầng trên. Những ngọn đèn ở đây tối hơn nhưng không đủ tối để che giấu đi những da thịt trần trụi và những tư thế không thể lẫn lộn của những người đàn ông và những người phụ nữ quấn quýt thành nhóm từ hai đến ba hay nhiều hơn trên ghế sofa tầm thấp và thảm trải rải rác khắp phòng. Gibson thấy hai má nóng bừng lên vì ngượng ngùng, anh vội vã quay đi.

Anh tìm thấy Tử tước Devlin đang sóng soài trên một trong những tấm thảm nhung gần khung cửa sổ nhìn xuống con phố tối tăm bên dưới, một nắm tay ôm chặt lấy cổ chai rượu mạnh loại hảo hạng của Pháp. Trước mặt Gibson, một phụ nữ bán khỏa thân đang mơn trớn một bàn tay lên ngực Sebastian và vuốt ve dọc xuống bụng anh, nhưng Devlin lắc đầu rồi đặt tay mình dưới bàn tay cô gái để ngăn những di chuyển chầm chậm tới vị trí bên dưới. Người phụ nữ khẽ lầm bầm tỏ ý thất vọng, rồi bỏ đi. Tử tước nhấc ly rượu lên môi và uống một ngụm lớn. Gibson đã sợ rằng anh có thể sẽ tìm thấy bạn mình ở một trong những nhóm da thịt trần trụi quấn quít hỗn loạn đó. Nhưng Devlin có vẻ thích thú với việc tự chuốc mình say tới chết còn hơn là đắm chìm trong hoan lạc để quên sầu.

“Cậu đây rồi, bạn tôi,” Gibson lên tiếng, giọng nồng nhiệt, chân thành, để bất cứ ai có thể đang nghe cũng thấy được sự mừng rỡ trong đó. “Xin lỗi vì phải mất thời gian nhiều như vậy mới tới gặp cậu được. Cậu vẫn chưa quên cậu đã hứa gặp mặt em gái tôi tối nay đấy chứ?”

Devlin quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Gibson. Ánh mắt màu vàng hoang dại sáng lóe lên, đầy nguy hiểm. “Em gái cậu?”

“À, hiểu rồi. Cậu quên rồi chứ gì. Tôi có một chiếc xe ngựa thường đang đợi bên ngoài. Tôi biết không một quý ông nào nên hạ mình đi xe ngựa thường, nhưng xe ngựa của tôi đang sửa, và tôi sợ rằng chúng ta không thể làm gì hơn.”

“Anh có xe ngựa riêng đâu,” Sebastian nói. “Mà cũng chẳng có em gái nữa.”

“Xem giờ cậu đã đến nông nỗi này, anh bạn. Tôi thực sự có em gái mà. Nhưng bởi vì con bé trở thành nữ tu tại một tu viện gần Killarney, tôi không nghĩ cậu muốn gặp mặt em tôi. Đặc biệt không phải trong hoàn cảnh hiện tại của cậu.”

Devlin cười phá lên rồi đứng dậy. Chiếc cà vạt trên ngực anh xộc xệch, tóc tai thì rối bời hơn bình thường, nhưng dáng đi vẫn vững chãi khi hai người bước xuống cầu thang. Chỉ khi họ ra tới con ngõ hẹp bên ngoài cánh cửa bí mật của chốn địa ngục bài bạc, Tử tước mới dừng lại, rồi đứng tựa vào bức tường gạch thô ráp và nhắm ng- hiền mắt.

“Chết tiệt,” anh lên tiếng sau một lúc im lặng.

Gibson quan sát gương mặt xanh nhợt và hàm răng nghiến chặt của bạn mình. “Tôi chưa từng thấy cậu bệ rạc thế này kể từ cái đêm ở San Domingo.”

“Tôi chưa từng bệ rạc thế này kể từ cái đêm ở San Domingo. Thực tế thì tôi không chắc mình đã từng bệ rạc thế này chưa.” Devlin mở mắt và nhìn trừng trừng vào Gibson. “Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy?”

“Tom rất lo cho cậu.”

Tia nguy hiểm trở lại trong đôi mắt Tử tước. “Cậu đang lảm nhảm cái quái gì thế!”

“Đúng thế đấy.” Gibson đặt bàn tay lên vai bạn, rồi khẽ cười khi thấy Devlin cau mày. “Và ngày mai, khi cậu tỉnh táo trở lại, cậu có thể cảm ơn cậu bé đó.”

Vị bác sĩ giải phẫu đợi cho tới khi họ đã ngồi trong chiếc xe ngựa, hướng về phía đồi Tower, rồi cất tiếng: “Tôi không nghĩ rằng cậu đã hay tin.”

Devlin đang lặng lẽ nhìn qua cửa sổ chiếc xe, nghe Gibson nói thế, vội quay đầu nhìn vào mắt bạn. “Tin gì thế?”

“Họ đã bắt giữ Tên đồ tể khu West End. Một quý ông vùng thôn quê Herfordshire.”

Devlin đột nhiên trở nên tỉnh táo một cách gần như đáng sợ. “Brandon Forbes?”

“Đúng thế.”

“Nhưng ông ta có làm việc đó đâu.”

Gibson nhướng một bên mày. “Cậu có thể chứng minh không?”

“Không.”

“Rồi ông ấy sẽ bị treo cổ vì việc đó, chắc chắn là như vậy. Nếu không phải vậy, thì đám đông nào đó cũng sẽ lôi ông ấy ra khỏi phòng giam và xé tan ông ấy thành từng mảnh. Mọi người đang rất sợ hãi. Họ muốn máu của ai đó, và phải thật nhanh.”

“Dừng xe lại,” Devlin nói.

Gibson nhảy lên để ra dấu cho người đánh xe. “Tại sao thế? Có chuyện gì vậy?”

Devlin giật tung cánh cửa. “Tôi nghĩ tôi ốm tới nơi rồi.”