← Quay lại trang sách

Chương 56

Chủ nhật, ngày 22 tháng 9 năm 1811

Charles, Lãnh chúa Jarvis dành càng ít thời gian càng tốt trong dinh thự ở Quảng trường Berkeley. Nhưng ông ta luôn tham dự buổi lễ sáng Chủ Nhật ở Nhà thờ St. James cùng với mẹ mình - một bà già cay nghiệt, người vợ nửa điên nửa dại và cô con gái bướng bỉnh vẫn chưa chịu kết hôn, Hero. Sau buổi lễ, thói quen của Jarvis là khóa mình trong phòng thư viện hàng giờ liền, để giải quyết công chuyện quốc gia trước khi tham dự bữa tối Chủ Nhật cùng gia đình. Jarvis luôn ý thức rõ rệt nhu cầu trở thành tầng lớp tốt đẹp hơn, để làm gương cho những người ở địa vị thấp kém hơn và việc tham gia lễ nguyện tại nhà thờ và dành thời gian cho gia đình là một phần quan trọng của tấm gương ấy. Đó cũng là nghĩa vụ mà ông ta muốn thực hiện để gây ấn tượng với con gái mình, mặc dù thành công chẳng hề được đón nhận.Vào ngày Chủ Nhật đặc biệt hôm đó, khi trở về từ nhà thờ, Jarvis thấy báo cáo của nhiều điệp viên đang đợi xem xét đặt trên bàn. Sự can thiệp của Devlin vào những kế hoạch của Jarvis là sử dụng nữ diễn viên Kat Boleyn để lần ra tung tích tay điệp viên mới của Napoleon buộc Jarvis phải trở lại với các cách thức truyền thống hơn, nhưng cho tới bây giờ, những điệp viên của ông ta vẫn chưa thể thành công. Lúc đang xem qua tập báo cáo thì Jarvis bị cắt ngang bởi một tiếng gõ cửa rụt rè.

“Gì thế?” Jarvis hỏi mà không nhìn lên.

“Ông Russell Yates muốn gặp ngài, thưa ngài.”

Jarvis ngẩng đầu lên. “Anh ta muốn cái quái gì chứ?”

“Tôi có thể nói với ông ta ngài không có nhà, được không thưa ngài?”

Jarvis nghiến răng. “Không. Đưa anh ta vào.”

Russell Yates bước vào phòng, mang theo mùi của những con ngựa được nuôi dưỡng tốt và cơn mưa buổi sáng mát lạnh. Từ khuôn ngực nam tính, đôi vai to bản mạnh mẽ tới ánh lấp lánh trên chiếc khuyên cướp biển bằng vàng ở tai trái anh ta, đều toát lên vẻ đàn ông dữ dội không thường nhìn thấy ở những người khác. Và tất cả đều được phô bày ra.

Jarvis đã dành cả đời để đọc vị người khác và điều khiển họ theo ý mình. Ông ta rất giỏi việc đó, và hiếm khi mắc lỗi. Tuy nhiên, có một lần Jarvis đã đánh giá thấp người đàn ông này. Và chuyện đó sẽ không lặp lại.

Rất thận trọng, Jarvis ngả người ra ghế, nhưng không đứng dậy. “Mời ngồi, ngài Yates.”

Yates chỉnh lại đuôi chiếc áo đuôi tôm màu xanh đậm và ngồi vào chiếc ghế da bên cạnh lò sưởi trống. “Làm ơn chấp thuận lời xin lỗi của tôi vì đã làm phiền ngài vào ngày Chủ Nhật, thưa Ngài.”

Jarvis chỉ hơi nghiêng đầu. Đó là một kiểu nói xã giao hoa mỹ và cả hai đều biết rõ.

“Tôi tới đây, trước hết,” Yates tiếp tục, “để chia sẻ với ngài tin tức về vận may tốt lành của tôi. Cô Kat Boleyn đáng yêu đã bằng lòng làm vợ tôi.”

Jarvis rút một cái hộp thuốc lá hít bằng vàng trong túi rồi mở nó ra. “Thật vậy sao? Theo tôi được biết thì cô Boleyn đã ưng thuận trở thành Phu nhân Tử tước Devlin.”

“Mọi chuyện thay đổi rồi.”

“Có vẻ là như vậy.” Jarvis lấy một nhúm thuốc lá bột đưa lên mũi. “Anh có biết, tôi cho rằng, cô Boleyn có một vài…, nói thế nào nhỉ, sự kết giao đáng tiếc trong quá khứ?”

“Thực sự thì đó là mục đích chính của tôi khi tới gặp ông ngày hôm nay. Đúng là trong quá khứ, cô Boleyn có tham gia vào một số hoạt động và chúng tốt hơn là nên được quên đi, và nhiều người trong chúng ta cũng nên như thế.” Nụ cười của Yates nở rộng hơn, để lộ cả hàm răng. “Ngay cả ngài, thưa ngài, đã từng liên quan tới vài phi vụ mà tốt nhất là nên giữ kín.”

Jarvis đóng sập chiếc hộp đựng thuốc lá hít lại. Ông không phải người dễ dàng hăm dọa hay nổi cơn thịnh nộ, bởi vì Jarvis đã học được từ rất lâu trước đây, cách kiểm soát cảm xúc của mình. Có đôi lần ông ta đã nổi khùng lên, nhưng chỉ khi nó phục vụ cho mục đích của ông ta. Giờ việc đó không cần cho mục đích của Jarvis.

Cất chiếc hộp đựng thuốc lá hít đi, Jarvis nói một cách điềm tĩnh, “Sự hiểu biết mà chúng ta đạt được đối với những vấn đề này vẫn còn hiệu lực. Tôi cho rằng anh tới đây chỉ để cam đoan lại một lần nữa với tôi rằng, chỉ cần bí mật của cô Boleyn được giữ kín thì những bí mật khác cũng sẽ giữ kín?”

“Đó là mô tả thẳng thắn về tình huống này, đúng là như vậy.”

“Tốt thôi. Vậy là chúng ta vẫn hiểu nhau.”

Yates đứng lên. Jarvis đợi cho tới khi anh ta ra tới cửa rồi mới nói thêm, “Có vẻ như đây thực sự là một sự lãng phí.”

Yates quay người lại. “Lãng phí thế nào, thưa Ngài?”

“Một phụ nữ xinh đẹp như vậy lại kết hôn với một người đàn ông chẳng có hứng thú gì với phụ nữ.”

Nếu Jarvis đang hi vọng một lời đáp trả thì ông ta hẳn đã thất vọng. Yates chỉ đơn giản là mỉm cười và nói, “Chúc một ngày tốt lành, thưa Ngài.”

Khoảng hai mươi phút sau, khi Jarvis vẫn ngồi bên bàn làm việc thì con gái ông ta, Hero, xuất hiện ở cửa.

“Điều đáng lo phiền nhất đã xảy ra, thưa cha. Bà nội vừa quăng cái bô vào cô hầu phòng khách tầng trên. Và giờ thì cả người hầu lẫn đầu bếp đều xin thôi việc.”

“Đầu bếp sao?” Jarvis nhìn ra, đã bắt đầu chú ý hơn. “Tại sao lại là đầu bếp?”

“Đầu bếp là dì của Emily.”

“Emily? Emily là kẻ quái nào vậy?”

“Cô hầu phòng khách tầng trên.”

“Chúa ơi!” Jarvis gầm lên. “Vậy con muốn ta xử lý chuyện đó thế nào? Những việc vặt vãnh trong ngôi nhà này không phải phận sự của ta.”

“Con không mong chờ cha sẽ làm gì cả,” Hero đáp. “Con chỉ đơn giản là tới để cảnh báo cha rằng bữa tối nay sẽ bị muộn.”

“Bữa tối? Nhưng… ai sẽ nấu?”

“Con,” con gái Jarvis trả lời bằng thái độ bình thản không hề xáo động, rồi đóng cánh cửa lại sau lưng mình.

Jarvis nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng một lúc, rồi đứng dậy, tự rót cho mình một ly rượu mạnh. Đúng là một tuần mệt mỏi.

Ngày đã dần tàn, nhưng ánh đèn sáng tỏa ra từ cửa sổ gian bếp nhà Paul Gibson vẫn đủ sáng để khiến Sebastian nhức mắt. Anh nhắm nghiền mắt lại rồi đưa một tay lên xoa cái cằm lởm chởm râu của mình. “Nhắc tôi nhớ tại sao tôi lại ở đây, chứ không về nhà được không? Tôi cần cạo râu. Và tắm nữa. Và cả quần áo sạch.”

Paul Gibson trở lời bạn từ phía bên kia căn phòng. “Anh cần trò chuyện.”

Sebastian mở hé một mắt ra. “Tôi sao? Tôi đã nói bao nhiêu vậy?”

“Vừa đủ.” Gibson đến đứng ở phía bên kia chiếc bàn ăn bị nứt vỡ. “Tôi xin lỗi, Sebastian.”

Sebastian nhìn đi chỗ khác.

“Đây.” Gibson đặt một vại bia lên tấm bảng trước mặt anh. “Cái này sẽ giúp đầu anh đỡ đau. Tốt nhất anh nên uống cạn nó trước khi nghe tin tức sáng nay.”

Sebastian hướng ánh mắt trở lại khuôn mặt bạn mình. “Sao thế? Có chuyện gì à?”

“Đó là cậu con trai mười hai tuổi của Felix Atkinson, Anthony. Cậu bé vừa mất tích.”