Chương 57
Sebastian tìm thấy Felix Atkinson trong phòng khách ở ngôi nhà sang trọng khu West End. Gã nhân viên Công ty Đông Ấn đứng quay lưng lại phòng, ánh mắt đăm đăm nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ hướng về phía Portland Place. Trong chiếc ghế phủ lụa Damask cạnh bên, một phụ nữ tóc xám, mới khoảng ba mươi tuổi, đang lặng lẽ vùi mặt vào chiếc khăn tay. Như những gì Sebastian có thể thấy, người chồng không hề có ý định an ủi vợ mình.
“Tôi muốn nói chuyện với ông,” Sebastian nói với Atkinson. “Một mình.”
Atkinson quay lại, đứng đối diện anh, tất cả toát lên vẻ hăm dọa, nhục nhã tới run người. “Thực sự mà nói thì, thưa ngài, đây khó có thể là lúc…”
Sebastian ngắt lời ông ta. “Tôi không nghĩ ông muốn bà Atkinson phải nghe những điều tôi sắp nói đây.”
Hai gò má người đàn ông tối sầm lại. Ông ta liếc vội sang vợ, rồi nhìn sang hướng khác. “Chúng ta có thể nói chuyện trong phòng ăn sáng.”
Họ vừa mới bước vào phòng ăn sáng thì bàn tay Sebastian đã nắm chặt trên vai Atkinson rồi quăng ông ta đập mạnh lưng vào bức tường gần đó.
“Ông là đồ ích kỷ, dối trá, chết tiệt,” Sebastian rít lên từng lời qua kẽ răng.
Atkinson thở hổn hển, hành động như thể đang cố lùi ra xa. “Sao ngài dám? Sao anh dám động đến tôi trong chính ngôi…”
Sebastian ghì mạnh cẳng tay mình ngang cổ họng Atkinson, đóng đinh ông ta vào bức tường. “Tôi biết chuyện gì đã xảy ra trên con tàu đó. Tôi biết về Gideon Forbes và tôi biết chuyện gì thực sự xảy ra với David Jarvis.”
Atkinson chết lặng vì sững sờ. “Không thể nào.”
“Tôi đã đọc cuốn nhật ký hải trình.”
“Cuốn nhật ký? Nhưng nó đã bị thất lạc. Thuyền trưởng Bellamy nói nó bị mất rồi.”
“Ông ta nói dối.” Sebastian ấn cẳng tay vào dưới cằm người đàn ông mạnh hơn nữa. “Tất cả các người đều nói dối. Các người đã làm gì vậy? Tập hợp lại sau khi con trai Thornton và Carmichael bị giết và thề sống chết với nhau là sẽ giữ bí mật.”
“Chúng tôi còn có lựa chọn nào nữa đây?”
“Lẽ ra các người đã có thể nói ra sự thật.”
Atkinson thè lưỡi ra liếm môi. “Làm sao chúng tôi có thể nói ra sự thật? Sẽ không ai hiểu về cậu bé đó. Ngài không biết trên con tàu ấy khủng khiếp như thế nào. Nỗi sợ hãi. Những ngày và đêm đói khát dài đằng đẵng tưởng không bao giờ kết thúc. Cái cảm giác đói khát đó, nó như một mồi lửa âm ỉ cháy trong dạ dày, nó ngấu nghiến dần con người anh. Ngài sẽ chẳng thể làm gì khi rơi vào cơn đói như vậy.”
“Có thể các người thì như vậy. Nhưng vẫn luôn có những người chết đói trên các con phố London. Họ không sát hại và ăn thịt nhau.”
Atkinson nuốt vào một hơi rồi lắc cả cơ thể. “Cậu bé đó đang hấp hối. Tất cả những gì chúng tôi làm là đẩy nhanh giờ chết của cậu ấy thôi. Lẽ ra David Jarvis không nên cố gắng ngăn chúng tôi lại.”
“Có phải đó là điều ông luôn tự nói với bản thân? Thế còn tàu Sovereign thì sao?”
“Chúng tôi không hề biết con tàu đó đang ở ngay ngoài kia! Chúng tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ chết mà không thể nhìn thấy một con tàu khác. Làm sao chúng tôi có thể biết được chuyện đó chứ?”
“Đó là lý do tại sao con người không nên nhận trách nhiệm đóng vai Chúa.” Sebastan nhấc tay ra. “Tôi sẽ hỏi ông một câu hỏi nữa, và tôi muốn ông suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời. Sau khi thủy thủ đoàn nổi dậy và rời bỏ con tàu, có ai trong đó bị bỏ lại trên tàu không?”
“Thành viên thủy thủ đoàn, ý ngài là sao? Không. Mỗi mình Bellamy, ba nhân viên tàu và cậu bé. Tại sao thế? Ngài nghĩ ai làm chuyện này? Ngài có suy đoán gì đó rồi phải không? Là ai vậy?” At- kinson cao giọng. “Tại sao ngài không nói cho tôi biết?”
Sebastian chỉ lắc đầu. “Ông không thấy lạ thường khi kẻ sát nhân lại biết chính xác lá thăm mà ông và bọn họ đã rút được sau khi giết cậu bé đó sao?”
Khóe miệng Atkinson lại bắt đầu giật giật. “Lạ thường ư? Là đáng sợ mới đúng! Như thể hắn đã có mặt trên con tàu đó cùng chúng tôi. Nhưng đó là điều không thể, phải vậy không? Phải vậy không?”
Sebastian nở nụ cười khinh bỉ về phía người đàn ông. “Ông nói cho tôi biết đi.”
“Tôi đã nói với ngài từ trước rồi. Tôi không biết ai làm chuyện này. Tôi không biết.”
“Quá muộn để tự cứu mình rồi. Khi Jarvis biết việc các người giết chết con trai ông ta, ông sẽ phải ước giá mà mình đã bỏ mạng trên con tàu đó.”
“Đó không phải tôi! Tôi không có con dao nào cả! Nó là của một trong những người kia.”
“Ông nghĩ chuyện đó có thể khiến Jarvis nghĩ khác đi sao?”
Toàn bộ khuôn mặt Atkinson toát lên vẻ chấn động ghê gớm. “Không. Tôi biết nó không có nghĩa gì. Tất cả chúng tôi đều biết như vậy. Thế ngài nghĩ còn lý do nào khác mà chúng tôi lại phải giữ im lặng chứ?”
“Tại sao ư? Bởi vì các người coi trọng mạng sống của bản thân hơn mạng sống của con trai mình.” Sebastian thả người đàn ông ra rồi lùi lại. “Con trai ông bị bắt đi khi nào?”
Atkinson chỉnh lại cà vạt và vuốt thẳng lại tà áo choàng. “Sáng nay, vào lúc còn sớm. Khi cả nhà tỉnh dậy thì thằng bé đã không còn ở trên giường rồi.”
“Thằng bé bị đưa ra khỏi nhà? Tôi nghĩ có mấy viên cảnh sát Phố Bow vẫn canh chừng thằng bé cơ mà.”
“Có hai người. Nhưng có kẻ phá khóa trên cánh cửa sau.”
“Mấy tay cảnh sát của anh đâu khi tất cả chuyện này xảy ra?”
“Một người đứng quan sát phía trước ngôi nhà, từ bên kia đường.”
“Người còn lại?”
“Được tìm thấy bất tỉnh trong vườn sau.”
Sebastian bật ra một tiếng chửi thề. Nếu tên sát nhân vẫn theo lối cũ, thi thể bị chặt chém của cậu bé có thể được phát hiện tại một trong những địa điểm dễ nhận thấy vào sáng sớm ngày mai. Vẫn có khả năng cậu bé đang còn sống ở một nơi nào đó. Nhưng cơ hội tìm ra cậu bé trước khi bị sát hại giảm dần cùng với mỗi phút trôi qua.
“Cho tôi xem phòng thằng bé,” Sebastian nói.
Atkinson nhìn chằm chặp vào anh. “Gì cơ?”
“Anh nghe tôi nói rồi đấy. Tôi muốn xem căn phòng nơi thằng bé bị đưa đi. Nhanh lên.”
Anthony Atkinson sở hữu một phòng trên tầng ba, ngay bên cạnh phòng học. Đó là phòng ngủ đặc trưng của một cậu bé, với giá chất đầy sách và tổ chim, cùng mọi thứ đặc biệt và lạ thường khác.
Đặt chân lên tấm thảm trải sàn được bện lại, Sebastian nghĩ về cậu bé tóc màu sáng mà anh đã nhìn thấy trên Quảng trường, đôi má đỏ hồng hào, đôi mắt sáng ngời niềm vui thích, hớn hở. Cậu bé có thể nhỏ tuổi hơn những nạn nhân kia, Sebastian nhận ra, nhưng là một cậu bé khỏe mạnh, cứng cáp; cậu bé không thể dễ dàng để người khác khống chế. Đặc biệt là không làm kinh động tới gia đình hoặc người hầu.
Giọng nói của một cô bé con vang lên từ cửa ra vào sang phòng học. “Chú đang tìm Anthony ạ? Anh ấy không có ở đây đâu.”
Sebastian quay người lại và nhìn thấy con gái nhỏ nhà Atkinson đang quan sát anh bằng đôi mắt mở to, nghiêm nghị. Anh đi về phía cô bé rồi khom người ngồi xuống.
“Cháu có nghe thấy tiếng Anthony rời khỏi nhà sáng nay không?” Cô bé lắc đầu. “Không. Cháu không nghe thấy gì cả.”
“Cháu có để ý thấy ai theo dõi bọn cháu mấy ngày qua không? Một người đàn ông chẳng hạn? Hoặc là một phụ nữ?”
Một lần nữa, cô bé lại lắc đầu.
Tức giận, Sebastian nhổm người dậy. Đó là lúc anh quay người định rời đi thì trông thấy nó: ánh sáng lóe lên của một mảnh sứ màu xanh, trắng lộ ra từ bên dưới chiếc khăn trải giường. Anh biết đó là gì thậm chí trước cả khi anh cúi xuống để nhặt nó lên.
Đó là một cái lọ sứ Trung Hoa. Một lọ sứ đựng thuốc phiện.