Chương 58
Sebastian đang trả tiền cho người đánh xe thuê bên ngoài Nhà tù Newgate thì nghe thấy giọng lanh lảnh của một người đàn ông gọi tên mình.“Ngài Devlin.”
Sebastian quay lại thì thấy Ngài Henry Lovejoy đang bước ra từ cánh cổng ghê gớm của nhà tù.
“Sáng nay tôi đã tới nhà ngài, thưa ngài, nhưng được thông báo là ngài không có nhà. Tôi cho rằng ngài đã hay tin về cậu bé Anthony Atkinson? Chuyện này thật kinh khủng. Đúng là kinh khủng.”
Sebastian bước ra khỏi phần đường mà chiếc xe ngựa của người bán đồ sắt vừa đi ngang qua. “Ai là người thông qua lệnh bắt giữ Brandon Forbes?”
“Cả Ngài James Read lẫn Ngài William. Ngài Jarvis đã đặt áp lực đáng kể lên Phố Bow, buộc họ nhất định phải giải quyết được vụ việc này, và các chánh thẩm thì luôn lo lắng làm sao để lấy lòng Cung điện.”
Sebastian chỉ tay về phía mặt tiền nặng nề, tăm tối của nhà tù. “Vậy giờ thì Anthony Atkinson bị mất tích rồi? Ông Forbes sẽ được thả chứ?”
Ngài Henry thở dài. “Tôi sợ là không. Ngài James đặc biệt kết luận rằng, việc mất tích của con trai nhà Atkinson chẳng có vai trò gì giúp ông Forbes thoát khỏi tội trong những vụ án mạng trước.”
“Thật ngớ ngẩn.”
“Luật là thế mà. Nhờ có công cuộc điều tra đáng ngưỡng mộ của ngài, có vẻ như ông Forbes sở hữu động cơ mạnh mẽ trong việc tiến hành các vụ giết người kia, và tôi sợ rằng ông ấy cũng không có bằng chứng ngoại phạm được xác thực trong những đêm xảy ra án mạng trước.”
Sebastian chửi thề một hồi. “Vậy chính xác thì người ta đã làm gì để tìm Anthony Atkinson?”
“Theo như tôi được biết, Phố Bow có khoảng hai mươi cảnh sát đang lục soát khắp vùng nông thôn quanh điền trang của ông Forbes.”
“Chết tiệt. Cậu bé có ở đó đâu.”
“Có vẻ là như vậy.”
Sebastian tìm thấy Brandon Forbes đang ngồi bên chiếc bàn viết ở một góc trong căn phòng rộng tới mức kinh ngạc, cửa sổ hướng ra phố. Tiếng lách cách của chìa khóa phòng giam khiến ông ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Sebastian, ông lầm bầm.
“Chính ngài là người tôi phải cảm ơn vì đã giúp tôi có mặt ở đây, tôi cho là thế.”
Sebastian nghiêng đầu chui qua cánh cửa phòng giam và chờ cho tới khi viên cai tù khóa cánh cửa phía sau anh lại. Newgate có thể nói là tương đối thoải mái đối với những người trả thêm vài bảng để mua một phòng giam riêng, nơi có vài đồ nội thất cộng với giường ngủ và đồ ăn. Nhưng không khí u ám, nặng nề vẫn nồng nặc mùi phân và sự tuyệt vọng, và nỗi đe dọa treo lơ lửng trước mũi người tù có thể bị treo cổ giống như một thực thể vô hình trong căn phòng.
“Gián tiếp là vậy,” Sebastian thừa nhận.
Ông Forbes đặt cây bút sang một bên. Hình ảnh viên điền chủ cục mịch, chân chất từng đi dạo bên cánh đồng ở điền trang Hertfordshire đã biến mất. Người đàn ông trước mặt Sebastian giờ đây xanh xao và đầy lo âu. “Ngài nghĩ rằng tôi đã làm việc đó sao?” Forbes hỏi. “Ngài nghĩ tôi đã lột da róc thịt tất cả những chàng trai trẻ đó?”
“Không.”
Forbes lại lầm bầm trong miệng. “Tại sao không chứ? Mọi người ai cũng cho là vậy. Vụ bắt giam tôi ăn khớp một cách trọn vẹn với tất cả chi tiết khác.”
“Trừ việc cậu bé Anthony Atkinson mất tích vào sáng nay.”
“Vâng, tôi cũng có thể có đồng phạm chứ, không phải vậy sao? Đó là điều người ta đang bàn tán. Kẻ nào đó đã bắt con trai nhà At- kinson để khiến các nhà chức trách rối bời và giúp chứng minh rằng tôi vô tội?”
“Tôi không nghĩ vậy.”
Forbes đẩy bàn đứng dậy rồi đi tới đứng bên cửa sổ nhìn ra phía mặt tiền nhà tù. “Đó là nơi họ treo cổ phạm nhân, ngài biết chứ. Những người bị tuyên án tử hình. Ở ngay đây, ngay phía trước nhà tù. Ngài đã bao giờ chứng kiến cảnh treo cổ chưa?”
“Rồi.”
“Tôi từng thấy một lần. Ở St. Albans khi tôi còn nhỏ. Cha đưa tôi đi xem, bất chấp sự phản đối của mẹ tôi. Một cậu bé đã lấy cắp một vuông vải từ cửa tiệm. Lúc đó, tôi mới mười tuổi, và tôi không nghĩ cậu bé đó lớn tuổi hơn tôi nhiều. Họ vụng về tới nỗi khiến việc treo cổ cậu ấy biến thành một chuyện rất khủng khiếp. Phải mất tới mười lăm hay hai mươi phút mới chết được. Cuối cùng, người chịu trách nhiệm treo cổ phạm nhân vòng tay ôm lấy cẳng chân cậu bé tội nghiệp và ra sức kéo, nhằm làm gãy cổ cậu ấy, nhưng việc đó cũng chẳng ăn thua. Cậu ấy bị ngạt thở một cách từ từ. Rất từ từ.”
“Tôi sẽ không để ông bị treo cổ vì chuyện này,” Sebastian nói.
Một nụ cười gượng gạo hiện lên trên khóe môi người đàn ông. “Thứ lỗi cho tôi nếu tôi cảm thấy không thoải mái.”
Sebastian nhìn ngắm khuôn mặt chất phác, sạm đen vì sương gió của người đàn ông. “Còn có điều gì ông có thể nói cho tôi biết về con trai mình không - điều gì cũng được - miễn là có thể giúp phá án?”
“Không.”
“Không ai mà ông biết có thể cảm thấy thôi thúc muốn được trả thù cho cái chết của Gideon?”
Khuôn mặt người đàn ông tái nhợt và Sebastian biết ông đang lo lắng về mối nghi ngờ hiện đang rơi xuống những người con trai còn sống của mình, cậu sinh viên đại học Cambridge và anh trai cậu ấy. “Không!”
“Tôi không định ám chỉ các con trai lớn của ông,” Sebastian nói.
Forbes đi tới ngồi bên mép giường, hai tay chắp lại, đặt giữa hai đầu gối, đầu gục xuống. Một lúc sau, ông mới lên tiếng: “Có khả năng ai đó…” Ông do dự rồi nuốt nước bọt một cách khó nhọc. “Ngài biết đấy, Gideon không thực sự là con đẻ của tôi. À, tôi nuôi nấng nó chẳng khác gì con đẻ và có Chúa chứng giám, tôi yêu nó như con trai mình. Nhưng nó không phải giọt máu của tôi.”
“Sao cơ?”
Forbes vẫn giữ ánh mắt hướng xuống nền đá dưới chân mình, hai gò má hơi ửng lên. “Đó không phải chuyện một người đàn ông có thể nhắc tới một cách bình thường. Nhưng… Vợ hai của tôi - tức là mẹ Gideon - đã có thai ba tháng khi tôi cưới bà ấy.”
Sebastian nhoài người về phía trước. “Cha của cậu bé - ông ta là ai?”
“Tôi không biết. Bà ấy chưa bao giờ nói với tôi và tôi cũng không bao giờ hỏi. Cha mẹ bà ấy cũng chưa từng biết bà ấy có thai. Tôi đoán họ phản đối hai người đó vì tôn giáo của người đàn ông kia.”
“Vợ ông sinh ra và lớn lên ở đâu? Có phải là Hertfordshire không?”
“Không. Bà ấy đến từ một ngôi làng tên Hollingbourne, ở hạt Kent.” Sebastian vội đứng bật dậy. “Nơi đó gần Avery phải không?”
Forbes ngẩng đầu lên, miệng ông há hốc vì kinh ngạc. “Làm sao ngài biết?”