← Quay lại trang sách

Chương 59

Sebastian có thể nghe thấy tiếng sấm ì ùng từ xa vọng lại trước khi trở về phố Brook. Anh giao cho mã phu của mình, Giles, thắng yên con ngựa Ả Rập, rồi đưa lại cho Tom.

Sebastian đang ngồi trong thư viện, nạp đạn vào khẩu súng lục nhỏ thì Tom lao vào phòng. “Ta muốn em tìm Ngài Henry,” Sebastian nói trong khi thảy khẩu súng vào túi và tường thuật vắn tắt cuộc trò chuyện với Forbes. “Nói với ông ấy điều ta vừa phát hiện và nơi ta vừa đến.” Anh hướng mắt nhìn về phía bầu trời xám xịt rồi ngừng lại để khoác chiếc áo choàng không tay lên vai. Sẽ là một chuyến đi ướt mưa đây.

“Em có thể đi cùng ngài,” Tom nói. Cậu bé phải chạy theo để bắt kịp Sebastian khi anh băng qua vườn về phía chuồng ngựa, vừa đi vừa đeo găng tay da. “Ngài có thể cử Giles đi gửi tin nhắn và…”

“Không được. Gã này là một tên sát nhân. Ta muốn em tránh thật xa hắn ta ra. Em chuyển lời nhắn tới cho Ngài Henry, và đợi ta ở đây. Đó là lệnh”. Sebastian thu dây cương con ngựa đen, nhưng dừng lại để nhìn Tom bằng ánh mắt nghiêm nghị. “Em hiểu ta đấy chứ?”

Hai vai Tom chùng xuống. “Vâng, thưa chủ nhân.”

Sebastian ngồi vững trên yên ngựa và cảm thấy thân con ngựa đang run lên, như thể nó cảm nhận được sự gấp gáp của anh và cũng háo hức được lên đường. Nhưng anh giữ cho con ngựa đứng yên tại chỗ đủ lâu để nghiêng người xuống và nói với Tom. “Đừng có bất tuân lệnh ta trong trường hợp này, nếu không, ta thề trước Chúa, sẽ sa thải em đấy.” Rồi anh ghì chặt hai đầu gối vào mình con ngựa, để nó lao vút đi khỏi khu trại nuôi ngựa.

Mưa bắt đầu trút xuống sầm sập ngay sau khi Sebastian thúc ngựa qua cầu để đi vào Đường Blackfriars. Đây là một phần nhỏ của London, đường phố hẹp, không lát đá, chật chội với những đám trẻ hốc mắt hõm sâu, rách rưới và những người ăn xin tàn tật, buộc Sebastian phải giữ chặt con ngựa Ả Rập cho tới khi anh băng qua được Đường Greenwich. Trước khi tới được Blackheath, cơn mưa đã trở thành những luồng nước dồn dập, bạt nghiêng vì gió mạnh thổi và châm thẳng vào mặt Sebastian rồi chảy dọc xuống sau gáy anh, nhanh chóng biến con đường thành một vũng sình lầy nguy hiểm.

Bao nhiêu giờ đã trôi qua kể từ khi Anthony Atkinson bị bắt cóc? Anh tự hỏi trong lúc tiếp tục tiến bước. Bốn tiếng? Hay năm tiếng? Một phần trong anh biết rằng cậu bé có thể đã chết. Nhưng anh vẫn níu lấy hi vọng rằng Anthony có thể vẫn sống. Sẽ không hề dễ dàng đối với một người đàn ông dành trọn đời cho việc cứu người lại trở nên sắt đá tới độ sát hại dã man một đứa trẻ.

Sebastian chợt nhận ra, mới mỉa mai làm sao, khi một thông tin nhỏ, dễ dàng bị bỏ qua lại có thể cung cấp giải pháp nếu một người, đơn giản là, gạt quan điểm cá nhân sang một bên và xem xét nó từ một góc độ khác. Anh đã băn khoăn tự hỏi làm cách nào kẻ sát nhân lại biết được tường tận mọi chi tiết trong vụ việc tàu Harmony, nhưng anh lại rất ít chú ý tới người vợ của Đức cha Thornton, người chắc hẳn phải đối mặt với cái chết cận kề vào Giáng sinh năm ngoái đã hoàn toàn gục ngã vì mặc cảm tội lỗi ghê gớm đè nặng lên tâm hồn. Từ đâu, người phụ nữ ấy có thể tìm kiếm sự ân xá cho tội lỗi giết người và ăn thịt đồng loại? Không phải từ vị mục sư là chồng mình, người mang tội lỗi chẳng kém gì bà. Vậy là bà sẽ phải chọn trút bỏ gánh nặng cho chính mình nơi người bạn và bác sĩ thân thiết nhất với gia đình, Bác sĩ Aaron Newman, mà không bao giờ có thể mường tượng nổi, người đàn ông mà bà đã tiết lộ bí mật khủng khiếp, thực chất lại chính là cha đẻ cậu bé đã chết.

Tuy nhiên, ngay cả khi đã được củng cố bằng sự thật về những chuyện đã xảy ra với Gideon Forbes và David Jarvis, Newman chắc hẳn phải hiểu bản thân mình đang ở thế chẳng thể làm gì. Ông ta không thể chống lại những người sống sót trên tàu Harmony tại tòa; ngay cả khi những hành khách này không bao gồm một vài người thuộc nhóm quyền lực nhất Vương quốc. Newman chẳng có bất cứ bằng chứng nào về chuyện xảy ra trên con tàu đó ngoài lời thú tội của một phụ nữ đang hấp hối được tiết lộ mà không có thêm nhân chứng nào khác. Vậy là ông ta quyết định thực hiện hành vi trả thù khủng khiếp của chính mình, không giết những kẻ đã giết con trai mình, mà là con trai của bọn họ.

Các người sẽ lấy mạng đền mạng, mắt đền mắt, răng đền răng, tay đền tay, chân đền chân, hỏa thiêu đền hỏa thiêu. Và nếu một con trâu húc một bé trai hay một bé gái, theo phán xét này, việc đó cũng sẽ được làm đối với nó… Bao nhiêu đau đớn và chết chóc đã diễn ra trên khắp thế gian, Sebastian tự hỏi, bởi việc diễn giải theo nghĩa đen những lời kinh thánh cổ xưa kia? Khép những nếp gấp chiếc áo choàng không tay quanh người, anh thúc đầu gối vào hông con ngựa để nó phi nhanh hơn, xuyên qua màn mưa như trút.

Tại trạm thu phí đầu tiên, anh để ý thấy hai người đàn ông cưỡi ngựa. Họ phi ngựa lên, mũ sụp xuống rất thấp, cổ áo dựng lên chắn mưa rét, đúng lúc Sebastian vừa qua cánh cổng trạm thu phí. Một trong hai kẻ đó, gã đàn ông cao lớn với cái mũi gãy, vượt lên trước một chút để đưa tiền phí cho người gác trạm. Hắn ta liếc nhìn lên, bắt gặp ánh mắt Sebastian khi anh đang cúi xuống vỗ về hai bên hông con ngựa Ả Rập để khích lệ nó.

Sau đó, anh nhận thấy hai gã đàn ông kia đi ngay sau mình, bọn chúng mặc áo choàng dày và phi ngựa nhanh chẳng kém gì anh. Bất cứ ai ra đường trong thời tiết thế này đều sẽ thúc ngựa đi rất nhanh. Nhưng khi Sebastian cố tình đi chậm lại khi tới một ngôi làng nhỏ, thì hai gã kia cũng giảm tốc độ theo.

Chết tiệt. Sebastian cố ghìm sự thôi thúc muốn được quay ngựa lại và đối đầu với bọn theo dõi mình. Nhưng anh không có thời gian cho chuyện này.

Anh thúc ngựa phi nhanh hơn. Anh có thể cảm nhận bộ móng guốc đẹp đẽ của nó trượt sâu trong lớp bùn đặc quánh, nhão nhoét trên đường. Nước mưa trượt dài thành từng vệt lạnh buốt trên má Sebastian, chảy cả vào hai mắt anh. Anh đang lắc đầu, cố gắng để gạt nước mưa văng khỏi mặt thì bỗng nhiên con ngựa vấp chân.

Nó ngã nhào về phía trước cùng với một tiếng hí vang sợ hãi. Sebastian chỉ kịp cố đá văng chân khỏi bàn đạp ngựa trước khi con ngựa ngã nhào và lộn mấy vòng. Lưng anh đập mạnh xuống nền đất đủ cứng để bạt cả gió xung quanh, khiến anh thở hổn hển vì đau đớn.

Vẫn tỉnh táo để nhận ra tiếng con ngựa giãy giụa, quẫy đạp chân, nhưng Sebastian không thể cử động nổi. Mưa táp mạnh vào mặt anh, chảy xuống khuôn miệng đang há ra khi anh cố gắng hít thở dồn dập vào lồng ngực đang đau tức. Loạng choạng trong lớp bùn nhão, anh cố gắng chống một khuỷu tay để nâng người lên. Sebastian mở mắt ra đúng lúc thấy đế giày sũng bùn của một gã đàn ông đang lướt về phía mặt mình. Rồi tất cả trở nên tối đen.