← Quay lại trang sách

Chương 60

Sebastian tỉnh dậy trong cơn đau và đầu óc hỗn loạn trong màn sương mờ ảo. Màn sương ấy tan đi rất chậm. Anh nhớ con ngựa bị vấp chân, tiếng đôi giày ủng trong bùn, cảm giác vỡ òa vì đau đớn lan tỏa trên gương mặt. Anh có thể nếm cả vị máu trong miệng mình, và nhận thấy còn nhiều máu hơn nữa đang lẫn trong bùn và mưa. Rồi anh cảm thấy cơn đau chỗ quai hàm không chỉ tới từ cú đá kia mà còn từ thứ đang nhét chặt vào miệng, khiến môi anh không thể khép lại và việc nuốt trở nên vô cùng khó khăn.

Thận trọng, anh mở hé mắt ra. Anh đang nằm ngửa, hai tay bị bẻ cong một cách kỳ quặc bên dưới thân người và trói vặn ở cổ tay. Mắt cá chân cũng bị trói và buông thõng ở tư thế bất thường trong không trung. Nheo mắt để tránh nước mưa, anh thấy ai đó đang cầm một đầu dây buộc quanh mắt cá chân mình rồi vòng nó qua một cành cây sồi chìa ra phía trên người anh. Anh vẫn nhớ Barclay Carmichael được tìm thấy trong tình trạng bị chặt chém và treo ngược lên một cây dâu tằm trong Công viên St. James và chợt thấy một nỗi sợ hãi ập tới.

Cả mũ và chiếc áo choàng không tay của anh đều biến mất, cùng với sức nặng vốn có của khẩu súng lục mà anh nhét vào túi áo choàng. Rõ ràng anh đã bị kéo ra khỏi con đường, bởi vì lúc này anh đang ở trong một khoảng đất trống bên dưới một vạt sồi dày. Mùi cỏ ướt, bụi bặm và lá cây xộc lên rất mạnh. Anh có thể nghe thấy tiếng mưa vẫn rơi trên đám lá trên đầu nhưng tán cây đã tạo thành một mái che, giúp anh tránh khỏi những ảnh hưởng tồi tệ nhất từ trận mưa như trút.

Khẽ nhấc đầu lên để không đánh động xung quanh, anh nhìn một lượt khoảng đất nhỏ. Anh có thể thấy duy nhất một gã đàn ông dáng gầy gò, nhỏ thó với mái tóc vàng dài thượt đang tựa vào thân cây, cách chỗ Sebastian khoảng hơn bảy mét. Quá chỗ hắn ta đứng, anh có thể trông thấy con ngựa Ả Rập đen của mình và một con ngựa khác, màu hồng khá lớn.

Có hai gã đàn ông đi theo anh, Sebastian nhớ như vậy. Gã thứ hai chắc hẳn đã cưỡi ngựa đi, hoặc là gọi thêm tiếp viện hoặc là thông báo cho kẻ đã thuê bọn chúng. Gã đàn ông đứng dựa vào thân cây có dáng vẻ của một kẻ đang chờ đợi.

Sebastian quan sát gã canh gác anh kỹ hơn. Hắn ta đứng khuỵu một gối, đế giày đặt lên thân cây đằng sau, mũ kéo sụp xuống trên trán để tránh mưa. Trông hắn trẻ, rất trẻ, quần áo dày dặn và thô ráp. Thô ráp hơn cả trang phục của gã đã từng tấn công Sebastian trên con tàu, và giống trang phục của những kẻ đã đột nhập nhà Kat tối hôm thứ Sáu.

Một cảm giác buồn nôn bất ngờ trào ngược lên trong bụng Sebastian, khiến anh phải nhắm nghiền mắt lại một lúc. Nhưng anh biết mình cần phải hành động ngay bây giờ, trước khi có bất cứ kẻ nào khác quay về. Hơi thở trở nên sâu hơn, gấp gáp hơn, Sebastian mở mắt ra và liếc nhìn vào chân mình.

Bọn chúng có thể đã tìm thấy khẩu súng lục của anh, nhưng có vẻ như đối với những kẻ đã trói, đã nhét giẻ vào miệng, đã cột mắt cá chân anh vào thân cây, chúng không bao giờ nghĩ rằng một quý ông lại có thể mang dao trong ủng. Anh vẫn có thể cảm nhận được áp lực nhẹ nhàng của lưỡi dao nhỏ chết người kia nơi bắp chân mình. Phần việc khó khăn lúc này là rút con dao ra mà không đánh động tới tên kia.

Cử động một cách chậm rãi, Sebastian duỗi chân thẳng nhất có thể rồi gập đầu gối lại trong lúc khẽ nghiêng trọng lượng cơ thể sang phải. Lớp vỏ bọc đã được thoa dầu rất kỹ và anh hi vọng chỉ riêng trọng lực là đủ để giúp con dao rời khỏi bao.

Nhưng thực tế không phải vậy.

Anh lại vội liếc về phía gã đàn ông đang đứng dựa vào thân cây. Hắn ta vẫn không di chuyển. Nghiến chặt hai hàm răng, Sebastian dùng gót chân phải bật ra một chuỗi các cú đá ngắn và mạnh về phía trước. Con dao trượt ra khỏi bao, rơi xuống đất với một tiếng động êm ái trên nền lá ướt bên cạnh hông anh.

Bằng cách nhấc cao hông lên, Sebastian có thể nâng cánh tay bị trói đủ xa để chạm tới con dao và ôm gọn chuôi dao bằng những ngón tay. Anh đảo ngược lưỡi dao, cẩn thận đặt nó ở vị trí hướng vào sợi dây trói hai cổ tay mình. Mũi dao nhọn cứa vào lòng bàn tay, khiến Sebastian thầm bật lên tiếng chửi thề. Rồi anh cảm nhận được con dao bắt đầu cắt vào sợi dây.

Không hề dễ dàng chút nào khi phải giữ hông cách mặt đất một khoảng, rồi giữ thăng bằng trọng lượng cơ thể trên hai vai trong lúc chẳng nhìn thấy gì. Nước mưa vỗ vào mặt anh, chảy vào mắt anh. Hai lần, con dao bị trượt đi, cứa vào cổ tay anh. Anh có thể cảm nhận được dòng máu chảy tràn trên tay, trên lưỡi dao.

Bỗng Sebastian thấy mặt đất ướt sũng dưới chân mình rung lên nhè nhẹ: móng guốc của những con ngựa đang tiến lại rất nhanh từ phía tay trái, chắc hẳn có con đường nằm đó. Anh mong sao bọn họ sẽ tiếp tục đi. Nhưng nhịp bước chậm dần.

Gã đàn ông bên gốc cây rụt vai lại dưới cơn mưa, đầu vẫn cúi thấp như thể không chú ý tới tiếng người ngựa đang kéo đến. Khi Sebastian cảm nhận được đoạn cuối của sợi dây đang nằm ngay dưới con dao của mình thì vang lên tiếng kêu của một gã đàn ông xuyên qua cụm rừng đẫm mưa.

Tên đánh thuê bên cạnh gốc cây ngẩng đầu lên và nhìn về phía Sebastian. Anh nằm bất động hoàn toàn, hai tay đan lại, giấu kín bên dưới thân mình, con dao vẫn nằm gọn trong một nắm tay dính máu.

Nam tước Stanton phi vào bãi đất trống, trên lưng con ngựa xám tốt mã và được hộ tống hai bên bởi hai gã đàn ông trang phục thô kệch. “Hắn ta còn sống chứ?” Stanton lên tiếng hỏi.

Gã tóc vàng rời khỏi chỗ đứng cạnh thân cây, đi về phía con ngựa của Nam tước. “Lần cuối tôi nhìn thấy thì vẫn sống.”

Stanton lầm bầm trong miệng rồi nhảy xuống từ yên ngựa. Sebastian nhìn qua hắn, hướng về phía hai gã kia. Anh nhận ra một tên - là gã cao, thân hình gầy gò, mũi gãy - đã nhìn thấy ở trạm thu phí. Còn tên đang giúp gã trai trẻ tóc vàng dắt con ngựa của Nam tước là kẻ sống sót trong vụ tấn công tối thứ Sáu trên phố Harwich.

Giẫm mạnh đôi giày ống lên đám cành con và lá cây ướt sũng, Stanton dừng lại giữa khu đất trống, mắt nhìn thẳng vào mặt Sebastian. “Ra là vậy. Cậu vẫn còn sống kia đấy.”

Sebastian chớp mắt, miệng anh bị miếng giẻ làm cho cứng đờ.

Nam tước lấy tay gạt ngang khuôn mặt ướt mưa. “Cậu chỉ có thể đổ lỗi chính bản thân mình vì tình cảnh này. Thực sự mà nói, ta phải đích thân ra tay để ngăn sự chọc ngoáy của cậu. Ta e rằng mọi chuyện liên quan đều sẽ dẫn tới kết cục này thôi.”

Sebastian ngước nhìn lên khuôn mặt bị thịt tái nhợt của Nam tước và cảm thấy quá đỗi kinh ngạc trước khả năng tự dối mình của hắn. Nếu Sebastian không đủ nhanh nhẹn hay thính giác của anh bớt nhạy bén, chắc hẳn anh đã gặp phải kết cục của cuộc đời mình trong cái đêm trên phố Harwich hay từ trước đó, trên con tàu đi dọc sông Thames.

“Vậy là cậu đã thành công?” Stanton hỏi. “Cậu đã biết ai là kẻ đã giết con trai ta?”

Đôi mắt mở to, cái nắm tay trên chuôi dao sau lưng càng siết chặt thêm, Sebastian gật đầu.

Stanton đi về phía gã đàn ông cao gầy với cái mũi gãy. “Lấy miếng giẻ ra khỏi miệng hắn để hắn nói được.”

Sebastian chờ đợi, người căng lên, tư thế sẵn sàng khi gã đàn ông mũi gãy đi tới và cúi mình xuống cạnh anh.

“Ngẩng đầu lên thì tao mới tháo nút buộc được,” hắn ra lệnh.

Sebastian ngoan ngoãn ngẩng đầu lên. Anh đợi cho tới khi gã hoàn toàn tập trung vào việc tháo nút dây buộc thì bất ngờ hành động.

Nghiêng hông tới vị trí sao cho hai vai gánh toàn bộ trọng lượng cơ thể mình, Sebastian túm chặt lấy áo choàng của gã đàn ông bằng một tay, giữ thật chắc khi anh thọc con dao lún sâu vào ngực gã.

Gã đàn ông toàn thân co rút vì chấn động, đôi mắt màu nhạt trố ra vì sốc. Nhưng Sebastian đã kịp rút con dao ra khỏi ngực gã. Đỡ lấy cơ thể tên đánh thuê giống như giơ một cái khiên ra, Sebastian giơ chân lên rồi lấy dao chém thật mạnh vào sợi dây trói mắt cá chân mình.

“Hắn ta đang làm gì vậy?” anh nghe thấy tiếng Stanton gầm lên. “Đừng có đứng trơ ra đó, lũ ngốc kia. Chặn hắn lại.”

Gã trai trẻ tóc vàng lao tới Sebastian đúng lúc con dao cắt phăng sợi dây trói. “Ôi trời! Cái gì…”

Sebastian bật lên, bàn chân đang hạ xuống của anh đáp trúng một bên đầu của gã trai trẻ kèm theo một tiếng “thịch” khô khốc. Tên này lảo đảo khuỵu gối xuống.

Sebastian đáp lên mặt đất sũng nước bằng một cú lộn vòng và bật trở lại trên hai chân trong tư thế chạy. Stanton và tên đánh thuê thứ ba đang đứng chặn giữa Sebastian và hai con ngựa nên anh không còn lựa chọn nào khác ngoài quăng người xuống thấp, tránh xa khỏi bọn họ. Anh cảm thấy một vết rạch nhói lên trên bắp tay mình ngay trước khi nghe thấy tiếng súng nổ vang dội khắp khu rừng.

Chết tiệt. Phần đế bằng da mềm mượt của đôi giày cưỡi ngựa trượt đi trên nền lá ướt, Sebastian chạy ngoằn ngoèo theo hình dích dắc giữa những thân cây sồi đâm cành tua tủa, một tay giữ chặt lấy cánh tay kia đang chảy máu.

“Ngươi, Horn,” anh nghe tiếng Stanton quát to, “ở đây trông chừng mấy con ngựa phòng trường hợp hắn cố gắng vòng trở lại. Burke, đi theo ta.”

Những cành cây ướt át táp vào mặt Sebastian. Áo choàng của anh vướng vào một cây táo gai. Sebastian bật ra một tiếng chửi thề rồi vội xé toạc vạt áo để tiếp tục chạy. Nếu có đủ thời gian, chắc chắn anh sẽ bỏ xa Stanton và đám tay sai. Nhưng lúc này đây, thời gian lại là thứ Sebastian không có.

Anh xem xét những bụi cây phía trước, thình lình đổi hướng chạy về phía một cây sồi cổ thụ, thân cành mập mạp uốn cong gần chạm mặt đất. Thảy con dao vào vỏ bao, anh với tới cành cây thấp nhất, đồng thời thu vào tầm mắt đống đá lộn xộn nằm nửa kín nửa hở trên đám lá rừng dưới gốc cây. Đắn đo một chút, rồi Sebastian quyết định sà xuống để chọn lấy một cành cây lớn trông đặc biệt nguy hiểm với các gờ, rìa sắc nhọn. Anh nâng cành cây trong tay một lúc để kiểm tra trọng lượng của nó. Sau đó, Sebastian lẩn vào đám cây lá.