Chương 61
Sebastian thấy cánh tay trái của mình đột nhiên yếu đi không ngờ. Đó là lý do khiến anh gây ra nhiều tiếng động hơn trong lúc trèo lên thân cây sồi cổ thụ. Đu người lên cành cây thấp nhất, anh tựa lưng vào thân cây xù xì, hơi thở hổn hển, gấp gáp.
Từ đâu đó bên tay phải Sebastian vang lên giọng nói của Stanton. “Devlin? Tốt hơn là ngươi nên tự nộp mình ra đây và dừng cái trò ngu ngốc này lại. Ngươi không có lấy một cơ hội. Chúng ta vẫn còn ba người.”
Giờ thì Sebastian đã có thể trông thấy bọn họ, Stanton và gã đàn ông tên Burke. Chúng đi sát nhau và đang đi sai hướng, men theo triền đồi. Trong một khoảnh khắc, Sebastian xem xét việc đơn giản là cứ thế ngồi nguyên tại chỗ. Trừ việc anh biết rõ rằng nếu chúng thôi tìm kiếm và bỏ về, chúng sẽ đem theo con ngựa của anh.
Đưa ánh mắt xem xét và nhận định kỹ càng cụm cành gần nhất của cây sồi, anh nhận thấy một cành nhỏ, đã chết khô một nửa, bèn đè trọng lượng cơ thể mình lên đó, cho tới khi nó gãy đôi trong tay anh với một tiếng “rắc” vang vọng khắp rừng.
Stanton dừng ngay lại, ánh mắt lia nhanh về hướng này rồi chuyển sang hướng khác. “Chính là hắn ta.” Stanton cầm chắc khẩu súng, một ngón tay đặt sẵn ở cò súng. Sebastian đã ngờ rằng Stanton có thể phải mất thời gian để nạp lại đạn, nhưng đây là loại súng hai nòng. Điều này đồng nghĩa với việc hắn vẫn còn một viên đạn nữa. “Tiếng động đó phát ra từ đâu vậy?”
Sebastian chợt thấy một niềm vui thích ác nghiệt. Sự kết hợp giữa tính ngạo mạn và bất tài của tên Nam tước thật khôi hài, trừ việc chẳng có gì buồn cười trong việc một người đàn ông lại có thể giết và ăn thịt một cậu bé hay cố gắng để che giấu quá khứ tội lỗi xấu xa, nhưng chính vì thế đã gây ra cái chết cho chính con trai mình.
Giữ thăng bằng một cách cẩn thận trên hai chân, Sebastian xòe bàn tay ra rồi để cành cây gãy rơi xuống đất. Nó va vào đống đá bên dưới, tạo nên tiếng động khá lớn.
“Đằng kia.” Gã đàn ông tên Burke quay người lại. “Hắn ta ở phía kia.”
Giống như loài chó săn đang đánh hơi một con cáo, hai gã đàn ông nhanh chóng băng qua sườn đồi, ánh mắt chúng chỉ chăm chăm lùng sục những bụi cây táo gai và cây nhựa ruồi thấp tè. Chúng chẳng cả nghĩ đến chuyện ngước nhìn lên.
“Tôi không thấy hắn ta đâu.” Burke dừng lại gần như ngay phía dưới Sebastian, mắt hắn vẫn đảo quanh sườn đồi mưa tuôn để tìm kiếm. “Hắn ta ở đâu nhỉ?”
“Viên đạn của ta đã găm vào người hắn.” Stanton cúi xuống để chạm vào lớp lá rụng dưới gốc cây bằng một bàn tay vụng về. “Xem này. Có vết máu. Hắn chắc hẳn…”
Ngậm chặt chuôi dao giữa hai hàm răng, Sebastian cầm hòn đá lớn bằng cả hai tay rồi thả thẳng xuống đầu tên tay sai, toàn bộ trọng lượng cơ thể anh giúp hòn đá lao thẳng vào đầu gã đàn ông.
Burke đổ ập xuống đất, sau đó nằm bất động hoàn toàn.
Stanton lùi lại, khẩu súng siết chặt trong cả hai bàn tay, miệng há hốc vì kinh sợ. “Ôi Chúa ơi. Ngươi nghiền nát đầu hắn ra rồi.”
Không nói gì, Sebastian lấy con dao khỏi hai hàm răng rồi cầm nó một cách thoải mái trong bàn tay phải.
Stanton giơ khẩu súng ra, hai khuỷu tay hắn khóa lại. Nhưng hắn run tới nỗi nòng súng cứ thế rung lắc dữ dội. “Lùi lại. Ta sẽ bắn. Ngươi biết là ta sẽ bắn mà.”
Sebastian hơi nhếch môi thành hình một nụ cười gằn. “Ông chỉ còn lại một viên đạn. Điều gì sẽ xảy ra nếu ông bắn trượt?”
Cổ họng Nam tước rung lên khi hắn nuốt nước bọt một cách hấp tấp. Ngón tay trên cò súng co lại. Sebastian đặt lại con dao, sao cho lưỡi dao nằm giữa ngón tay trỏ và ngón tay cái của mình, mắt anh hướng vào đôi mắt Stanton.
Trong tích tắc, Sebastian nghĩ Stanton sẽ giơ súng lên. Nhưng rồi ánh quyết tâm điên đại lóe lên trong mắt tên Nam tước. Sebastian vừa kịp ném con dao bay vút đi trong không khí thì Stanton bóp cò súng.
Viên đạn chệch mục tiêu khá xa, nhưng lưỡi dao của Sebastian thì ghim vào cổ họng gã đàn ông to lớn. Máu phọt ra từ vết thương, chảy tràn từ hai bên khóe miệng há hốc của Stanton thành những dòng tối sẫm. Hai chân hắn oằn xuống, mắt trợn ngược trên đầu.
Sebastian đứng thẳng người lên. Anh có thể cảm nhận thấy ống tay chiếc áo choàng ướt sũng và trĩu nặng cọ sát vào cánh tay mình. Anh chợt nhận ra ống tay áo không chỉ ướt vì trời mưa. Anh đang mất nhiều máu hơn so với suy nghĩ ban đầu.
Hơi loạng choạng, anh bước lại gần chỗ Stanton nằm. Máu vẫn còn rỉ ra từ vết rạch trên cổ họng nhưng đang chảy chậm dần. Cúi xuống, Sebastian nới lỏng nắm tay của tên Nam tước trên khẩu súng lục rồi thảy nó vào phần đai nịt chiếc quần ống túm của mình. Khẩu súng giờ đã hết đạn và sau khi tìm kiếm kỹ càng áo khoác của Stanton, Sebastian vẫn không thấy bột thuốc súng. Nếu muốn bắn, khẩu súng cần được nạp đạn. Nhưng có những lúc, một khẩu súng hết đạn, thậm chí cũng giúp ích. Anh lục soát người cả hai gã đàn ông để tìm khẩu súng nhỏ của mình nhưng cũng không thấy. Nghiến răng, anh rút con dao ra khỏi cổ họng Stanton. Anh có thể sẽ lại cần đến nó lần nữa.
Tựa người vào thân cây, anh tháo chiếc cà vạt và dùng nó để buộc quanh cánh tay bị thương. Anh dừng lại nghỉ trong phút chốc, cố gắng để xoa dịu cảm giác buồn nôn sôi sục trong lòng và để đầu óc tỉnh táo. Rồi anh hướng về phía ngọn đồi, nơi có con ngựa đen và gã trai trẻ mà Stanton gọi là Horn.
Horn đứng cạnh lũ ngựa, đầu hắn hết nghiêng trái lại xoay qua phải, ánh mắt kiếm tìm đồng bọn đảo bốn phía khu rừng quanh đó, lộ rõ vẻ bồn chồn, lo lắng. Cúi người xuống thấp, Sebastian nhẹ nhàng tiến đến từ phía sau hắn, một tay cầm dao, một tay cầm súng. Khẩu súng hết đạn, tất nhiên rồi, nhưng Sebastian cược rằng gã đánh thuê kia quá sợ hãi để có thể nhận ra điều đó.
Rón rén giẫm nhẹ lên lớp lá mùn ẩm ướt, Sebastian dí nòng súng vào sau tai Horn. “Nếu cử động, ta sẽ bắn vỡ sọ ngươi.”
Gã trai trẻ cứng đờ người.
Sebastian vờ làm động tác lên đạn với một tiếng kêu đanh để tạo hiệu ứng kịch tính. “Hôm nay là ngày may mắn của ngươi đấy, bạn của ta. Ngươi sẽ được sống.”
“Lạy Chúa tôi. Xin đừng giết…” Giọng gã trai trẻ vỡ ra thành một tiếng rên rỉ khi Sebastian hạ tay cầm súng xuống như thể một cây gậy thúc vào phía sau gáy tên đánh thuê.
Giật mạnh chiếc khăn quàng cổ sẫm màu của Horn ra, Sebastian dùng nó để nhanh chóng trói hai tay gã trai trẻ lúc này đã bất tỉnh, để đề phòng. Lục soát nhanh túi áo Horn nhưng Sebastian vẫn không tìm thấy khẩu súng. Anh nhận ra chắc hẳn nó đã bị rơi trên đường khi con ngựa Ả Rập vấp ngã.
Đẩy người đứng lên, Sebastian lắc đầu choáng váng rồi quay về phía lũ ngựa. Chúng đã đánh hơi thấy nỗi sợ hãi và mùi máu. Anh cầm lấy dây cương con ngựa Ả Rập nhưng nó lắc lắc đầu, hai mắt mở to. “Ngoan nào, cô bé,” anh thì thầm dịu dàng. “Ngoan nào.”
Cố nhấc mình lên yên ngựa, anh bắt đầu quay về hướng con đường. Rồi anh chợt do dự, đưa mắt nhìn lại khoảng đất trống. Phía bên kia chỗ gã trai trẻ tóc vàng, Horn, đang nằm im lìm, Sebastian có thể thấy thi thể đầy máu của gã thứ nhất mà anh giết, thi thể của hai gã kia - Nam tước Stanton và tên đánh thuê Burke - nằm đâu đó khuất tầm mắt phía dưới ngọn đồi. Sebastian chợt nhận ra cảm giác lạ lùng của sự dửng dưng, rằng anh vừa mới giết chết ba gã đàn ông. Tuy nhiên, khi tìm kiếm trong nội tâm để xem có chút dấu hiệu của sự ăn năn hay không, thì tất cả những gì anh cảm thấy chỉ là cảm giác của sự lạnh lùng, dửng dưng, lạ thường. Anh biết những kẻ mà anh vừa giết đã cố giết anh, nhưng anh không dám chắc chuyện đó còn có ý nghĩa gì nữa.
Lấy ống tay quệt ngang khuôn mặt ướt mưa, anh hướng con ngựa Ả Rập về phía con đường và thúc nó phi nhanh theo hướng Avery.