Chương 62
Con ngựa đen tỏ ra mệt mỏi trước khi dòng sông xuất hiện trong tầm mắt. Mặt sông cuộn sóng trong cơn bão, xám xịt và đầy âu lo như bầu trời phía trên cao.
Bùn văng tung tóe từ móng guốc con ngựa, Sebastian băng qua ngọn đồi, đi tới đồng cỏ xanh rộng lớn, nơi cái bóng khổng lồ của nhà thờ St. Andrews cổ xưa, có từ thời Norman, trùm lên khu nghĩa địa ho- ang vu, sũng nước mưa. Anh xuống ngựa, đôi giày ống ngập lún trong bùn, ánh mắt bao quát khung cảnh tĩnh mịch. Anh đã hi vọng sẽ tìm thấy Lovejoy và mấy viên cảnh sát của ông ở đây, đã đến trước anh.
Một cậu bé mới lớn vội vàng băng qua đường tới phố chính High Street, nhìn Sebastian với ánh mắt tò mò.
“Cháu ấy, cậu bé,” Sebastian gọi. “Có vị chánh thẩm nào tới đây chưa? Đến từ London ấy?”
“Chưa ạ.” Cậu bé bước lùi lại, đôi mắt mở to khi nhìn vào chiếc áo gi lê bằng lụa dính máu và chiếc áo choàng rách cũng loang lổ máu của anh.
Sebastian lục tìm trong ví. “Đây là một đồng si-linh cho cháu, nếu cháu dẫn con ngựa này đi lại quanh con ngõ. Và sẽ thêm hai đồng nữa khi chú trở lại.”
Trông cậu bé có vẻ đắn đo nhưng đã mềm lòng khi nhìn vào đồng xu lấp lánh trong tay Sebastian.
Sebastian lội bùn đi về khía ngôi nhà trắng của bác sĩ Newman. Anh đập cái vòng gõ cửa rất mạnh lên cánh cửa, rồi lắng nghe âm thanh đó vang vọng vào hư không. “Có ai ở nhà không?” anh hét to hòng át tiếng mưa rơi.
Ngôi nhà trước mặt anh vẫn nằm bất động và yên ắng.
Anh lùi lại một bước, ánh mắt bao quát khoảng sân. Nước trút xuống từ mái hiên. Anh có thể thấy một chuồng ngựa đủ chỗ cho hai con ngựa ở cuối vườn và bên cạnh là một mái che, nơi bác sĩ chắc chắn để xe ngựa của mình. Trong đó cũng trống không.
Mấy cọng cỏ khô tìm thấy trên thi thể Stanton và Carmichael cho thấy họ đã bị bắt giữ và giết chết trong một kho thóc hoặc chuồng ngựa. Tuy nhiên, chắc chắn bác sĩ Newman đã không đưa nạn nhân của ông ta từ đây tới Avery, nơi khả năng bị tình cờ phát hiện là khá lớn. Nếu không phải ở đây thì là ở đâu?
“Xin chào?” Sebastian gọi to lần nữa.
Đang định quay người bước đi thì anh nghe có tiếng xoay chốt cửa. Cánh cửa mở ra sau một tiếng rắc và bà quản gia ló ra trước mặt anh, khuôn mặt lộ rõ vẻ nghi ngại và lo lắng. Anh biết rõ cái cằm lởm chởm râu ria và trang phục tơi tả của mình.
Thế rồi chắc hẳn đã nhận ra Sebastian, biểu cảm trên gương mặt bà quản gia giãn ra. “Lạy Chúa, là ngài, thưa ngài. Có chuyện gì đã xảy ra với ngài vậy? Xin mời ngài vào và ngồi xuống đây, mau lên.”
Sebastian ngồi xuống hiên nhà. “Bác sĩ Newman đâu rồi?”
“Tôi e rằng bác sĩ không có nhà, thưa ngài.” Bà quản gia nói với vẻ dè dặt đầy suy tính khiến Sebastian chỉ muốn chộp lấy bà ta và rung lắc thật mạnh, chỉ để bà ta nói nhanh hơn. “Bác sĩ đi lúc tối muộn hôm qua, trong chiếc xe ngựa của ông ấy. Bác sĩ nói với tôi rằng, ông ấy sẽ không về trước thứ Hai.”
“Bà có biết ông ấy có thể đi đâu không?”
Bà quản gia nhíu mày. “Tôi sợ rằng ông ấy không nói.” Tỏ ra do dự đôi chút, rồi bà ta nói thêm một cách chậm rãi: “Tôi biết thi thoảng ông ấy đi tới Điền trang Oak Hollow trong vài ngày, vì vậy, tôi cho rằng, có thể ông ấy…”
“Điền trang Oak Hollow?” Sebastian hỏi bằng giọng đanh thép.
“Đó là nơi ông ấy được thừa hưởng từ chú mình. Nó từng có người thuê nhưng họ đã di cư sang Mỹ hồi năm ngoái, vì vậy nó vẫn để không từ đó tới giờ. Vài tháng trở lại đây, ông ấy dành khá nhiều thời gian ở đó. Thực sự thì, tôi tin rằng ông ấy đã ở đó mới hồi tháng…”
“Làm thế nào để đến đó?”
Câu hỏi có vẻ khiến bà quản gia ngạc nhiên, nhưng một lúc sau, bà bước ra đứng bên hàng cột nhỏ, chỉ tay về hướng con đường mưa. “Ngài đi lối đó, về phía bắc nhà thờ. Cứ đi tiếp, qua làng Ditton cho tới khi nhìn thấy phế tích của một tòa tháp từ thời trung cổ. Điền trang ở đó, ngay bên dưới dãy đồi.”
“Cảm ơn bà.” Sebastian bước trở lại vào cơn mưa. “Sẽ có một vị chánh thẩm cùng vài viên cảnh sát sớm tới đây từ London. Hãy cho họ biết những điều bà vừa cho tôi biết.”
“Một chánh thẩm đến từ London sao?” Bà quản gia chậc lưỡi. “Để làm gì vậy?”
Nhưng Sebastian đã chạy về phía con ngựa của mình.