← Quay lại trang sách

Chương 63

Đổ nát và trống hoác dưới bầu trời, tháp đồng hồ thời trung cổ đứng trên một dãy đồi sỏi đá, với những bụi mâm xôi và cây táo gai đua nhau mọc hoang.

Sebastian dừng ngựa bên lối vào mục nát, giờ chỉ còn là một cái hố rộng ngoác, để lộ đống đá rơi vỡ xen lẫn cỏ dại mọc um tùm phía trong. Trận mưa lớn đã ngớt dần, chỉ còn lại một màn mưa phùn giăng mắc khắp nơi. Ngọn gió cô đơn rít qua những kẽ nứt hình mũi tên xưa cũ và mơn man trên bờm con ngựa Ả Rập ướt mưa. Không khí ngập tràn hơi nước và mùi của lá cây, đồng cỏ ẩm ướt và làn khói đốt củi mỏng manh trôi nổi bồng bềnh từ phía dưới bay lên. Nhưng ngọn tháp đã từ lâu bị bỏ hoang, những bức tường bằng đá cổ xưa đen sạm đi bởi ngọn lửa được những người lang thang tới đây tìm nơi trú ẩn đốt lên hàng thế kỷ qua.

Sebastian huých nhẹ con ngựa tiến lên phía trước, tới rìa dãy đồi. Điền trang Oak Hollow ở ngay bên kia tòa tháp, trong một vùng đất trũng khá nông dưới đỉnh đồi nhìn ra những vùng đất mấp mô đằng xa. Một dải khói phất phơ bay lên từ ống khói ở phía cuối trang trại.

Ngôi nhà trong điền trang là một cấu trúc thấp, trải dài, được xây bằng đá thô xếp ngang dọc với những khung cửa sổ nhiều song và mái lợp bằng tranh. Từng có thời, điền trang này chắc hẳn rất thịnh vượng nhưng dấu hiệu của sự bỏ mặc gần đây xuất hiện khắp nơi: trong khu vườn nhỏ trồng hoa hồng, oải hương và cúc vạn thọ, chen chúc đua mọc um tùm, trong chiếc bản lề đã gãy của cánh cửa ra vào ngôi nhà gỗ vẫn khe khẽ cọt kẹt trước cơn gió. Phía bên kia ngôi nhà, một dãy nhà đá và chuồng gia súc bằng gỗ của điền trang đều bị bỏ không, đứng lặng lẽ dưới bầu trời xám xịt.

Thay vì bước thẳng vào trang trại, từ con đường mở phía ngoài, Sebastian băng ngang qua những bụi rậm rạp cây dẻ và sồi dưới dãy đồi. Khoảng vài trăm mét tính từ ngôi nhà lên đồi, anh đi ngược xuống, hơi lảo đảo vì một cơn đau đầu nhẹ không mong muốn bất ngờ dội lên. Nghiến chặt răng, anh buộc dây cương quanh một cành cây thấp rồi tiếp tục đi bộ.

Anh dừng lại nơi bìa rừng, quan sát mọi chuyển động trong tầm mắt, bất cứ dấu hiệu của sự sống nào bên kia làn khói nhạt phất phơ. Không gì cả. Anh biết mình đang đưa ra một giả thiết nguy hiểm - rằng Newman đang ở trong căn phòng có ống khói kia - nhưng anh cố không nghĩ về chuyện đó khi băng qua cánh đồng và âm thầm đi quanh bên hông nhà. Áp lưng vào bức tường, anh dừng lại trong giây lát rồi chờ đợi đầu óc tỉnh táo trở lại. Rồi anh đi vòng quanh nhà cho tới khi đủ gần để nhìn qua cửa sổ kính bọc khung chì nặng nề.

Anh thấy mình đang nhìn vào một gian bếp, một gian bếp lớn của trang trại với lò sưởi bằng đá sạm màu khói, miệng lò sưởi khá rộng, chiếm phần lớn diện tích bức tường đằng xa với những chiếc xoong, nồi bám đầy bụi treo lủng lẳng từ một thanh xà đen kịt. Bên chiếc bàn mòn vẹt, tầm thường ở chính giữa căn phòng, bác sĩ Aaron Newman ngồi đó, quay lưng về phía cửa sổ. Khi Sebastian nhìn vào, tay bác sĩ đang siết chặt quanh cổ một chai rượu mạnh rồi nâng nó lên gần môi mình, uống một ngụm lớn. Một khẩu súng săn - dạng súng săn kiểu cũ với hai nòng trên - dưới, lớp bọc báng súng bằng đồng và thiết bị bảo vệ cò súng bằng thép - nằm trên bàn cách tay ông ta chỉ vài centimet.

Không thấy Anthony Atkinson đâu cả.

Sebastian thở hắt ra một hơi dài và chậm. Cậu bé có thể ở bất cứ đâu trong ngôi nhà hay ở dãy nhà bên ngoài kia hoặc cũng có thể đã chết. Nhưng Sebastian phải đi đến kết luận rằng, vẫn có cơ hội đứa trẻ còn sống. Newman lên kế hoạch cho mỗi vụ giết người của mình với mức độ chính xác và tàn bạo tới rợn người. Ông ta có thể là một bác sĩ chủ yếu dùng thuốc trị bệnh cứu người chứ không chuyên về phẫu thuật, nhưng Newman vẫn rất quen thuộc với tác động của thời gian lên tử thi. Và bất cứ ai có ý định kéo một cái xác về London trong đêm muộn đều muốn tránh phải xử lý một thi thể trong tình trạng cứng đờ.

Bằng nỗ lực cao độ, Sebastian kiểm tra giải pháp đầu tiên của mình, là xông vào bếp và kết thúc tất cả ở ngay đây, ngay lúc này. Đối chọi lại với họng súng kia, anh chỉ có mỗi con dao giắt trong giày ống. Và dù nghe có vẻ bình thường, Sebastian biết bây giờ, anh sẽ chấp nhận một khả năng khủng khiếp. Cánh tay trái của anh đang treo bên người và gần như vô dụng, anh lại đang trong tình trạng choáng váng nhẹ một cách nguy hiểm, dù là do mất máu hay do sốc mạnh, anh không cách nào biết được. Tốt hơn là nên đưa cậu bé đi một cách kín đáo, nhanh gọn và lặng lẽ. Anh có thể xử lý Aaron Newman sau.

Quay người ra khỏi cửa sổ, Sebastian áp sát lưng vào tường nhà, lớp đá lạnh và sắc chà xát vào lòng bàn tay anh. Mắt anh lướt qua khoảng sân bếp, cùng với ngôi nhà gỗ và khu xông khói thực phẩm, di chuyển tiếp tới dãy nhà nằm cạnh nhau trên sân trang trại, chuồng gà, chuồng lợn, nhà xe, chuồng ngựa, kho thóc và chuồng bê. Tất cả đều có vẻ trống rỗng. Đống phân chuồng cũ ở chính giữa sân giờ đã chuyển sang màu đen sậm cùng với thời gian và mưa gió. Không hề nhìn thấy xe hay ngựa của tên bác sĩ đâu.

Sebastian đưa mắt nhìn lại chuồng ngựa. Cũng kiểu bằng đá thô xếp xen kẽ nhau như các nhà trang trại khác, nó có một mái lợp tranh gắn mép bờ, với phần đầu hồi trung tâm dành chứa cỏ khô và dãy cửa đôi rộng, không nghi ngờ gì nữa, là lối dẫn vào nhà kho. Cửa nhà kho đóng kín, nhưng Sebastian có thể nhìn thấy lớp bùn mới bị khuấy lên ngoài khoảng sân phía trước.

Hít vào một hơi thật sâu có lẫn cả khói củi và mùi của tường đá ẩm thấp, Sebastian nhẹ nhàng bước đi khỏi chỗ đứng bên cửa sổ, tìm đường trở lại phía góc ngôi nhà. Lo ngại việc có thể bị trông thấy nếu Newman tình cờ đứng lên và nhìn qua cửa sổ, Sebastian tiến về phía khoảng sân trang trại bằng cách sải bước rộng theo hình cung, đôi giày ống lội bì bõm trong bùn khi anh tới gần chuồng lợn bị bỏ không.

Mưa lại rơi nặng hạt hơn trước, những hạt mưa to lộp độp trên mái tranh và chảy xuống phía sau cổ áo Sebastian khi anh mở hết tốc lực chay thật nhanh qua con đường nhỏ dẫn tới nhà kho. Cửa nhà kho đã cũ và biến dạng, khi trượt sang hai bên tạo nên một tiếng rít kèn kẹt chói tai nhưng đã nhanh chóng chìm nghỉm trong biển âm thanh của cây cối oằn mình trong gió và mưa táp mạnh vào lớp bùn. Lách người qua khe cửa hẹp, Sebastian nhanh chóng đóng cánh cửa phía sau lưng lại.

Anh thấy mình giữa một không gian rộng chừng 4m, sâu chừng 6m. Không khí ở đây đậm đặc mùi bụi bặm, mùi cỏ khô và mùi phân chuồng tươi. Một cỗ xe màu đen, chỗ ngồi bọc da vẫn còn ướt vì cơn mưa ban sáng, đứng trong ánh đèn mờ tỏ. Ở khoảng giữa bức tường bên tay phải anh, mở một lối đi hình vòm được viền khung đá xẻ, dẫn vào hành lang tối tăm.

Đi vòng qua cỗ xe, Sebastian nhẹ nhàng xuyên qua cổng vòm và đặt chân vào một lối đi lát sỏi. Phía bên kia tầng cầu thang hẹp dẫn lên vựa chứa cỏ khô, trải dài dãy ba chuồng ngựa, với phòng để yên cương và máng chứa thức ăn sắp xếp dọc theo phía đối diện lối đi. Một cánh cửa kiểu Hà Lan ở phía cuối lối đi chắc chắn dẫn ra khoảng sân bên có rào bao quanh.

“Anthony?” Sebastian cất tiếng gọi, tiếng lạch cạch của đế giày anh vang lên trên nền sỏi, vọng vào không gian tĩnh mịch. Một con ngựa lớn được buộc dây trong chuồng thứ nhất ngẩng đầu lên, tai nó vẫy vẫy ra trước trong lúc hí lên một tiếng vang trời. Từ bãi cây phía trên đồi thoảng vọng lại tiếng hí vang đáp lại.

“Chết tiệt,” Sebastian thì thầm, rút con dao ra khỏi giày. Nếu Newman nghe thấy tiếng ngựa hí và quyết định đi kiểm tra…

Sebastian di chuyển rất nhanh dọc theo lối đi. Chuồng thứ hai trống không trong ánh sáng lờ mờ hắt vào từ khung cửa sổ trên cao giăng đầy mạng nhện. Bên ngoài, anh có thể nghe thấy mưa lại thêm nặng hạt, những giọt mưa gõ mạnh lên mái tranh trên đầu. Lòng quặn lên với ý nghĩ về điều anh có thể thấy, Sebastian tiếp tục di chuyển tới chuồng ngựa cuối cùng.

Cậu bé nằm cuộn tròn bên bức tường lát ván dày cộp của chuồng ngựa thứ ba, tay và chân đều bị trói, miếng giẻ chặn khiến miệng cậu há ra theo một lối kì quặc. Hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt xanh xao và lấm bẩn, còn đọng lại những vệt nước mắt đã khô. Nhưng Sebastian có thể nhìn thấy những cơn rùng mình, run rẩy trên ngực chiếc áo ngủ màu trắng ố màu của cậu bé.

“Anthony?” Sebastian cúi xuống và chạm vào vai cậu bé. “Chú tới đây để đưa cháu về nhà. Mọi việc sẽ ổn cả thôi.”

Đôi mắt cậu bé hấp háy hé mở, rồi nhắm lại lần nữa, hơi thở chậm và nông. Newman rõ ràng đã cho cậu bé một liều cồn thuốc phiện.

“Đừng sợ con dao nhé. Chú sẽ dùng nó để cắt đứt dây trói cho cháu.” Bàn tay anh vã mồ hôi trên chuôi dao, Sebastian cắt sợi dây trói chân và tay Anthony, rồi nới lỏng giẻ bịt miệng cậu bé.

“Cháu cần phải tỉnh dậy cho chú, Anthony.” Anh nắm chặt vai cậu bé và lắc nhẹ. “Cháu có thể đứng dậy chứ?”

Mí mắt Anthony lại mở ra lần nữa, ánh mắt đờ đẫn, đầu cậu bé lắc lư trên cổ.

“Cố lên nào.” Luồn tay xuống dưới nách Anthony, Sebastian kéo mạnh cậu đứng thẳng dậy, anh hơi loạng choạng vì sức nặng của cậu bé. Trong một khoảnh khắc hiểm nghèo, ánh đèn phủ bụi của kho thóc mờ đi và đầu Sebastian quay cuồng.

“Chú không nghĩ chú có thể dìu cháu đi, chàng trai nhỏ.” Sebas- tian vòng một cánh tay quanh hông Anthony. “Ít nhất cháu cũng phải đứng thẳng lên và cố gắng bước đi. Cháu có thể làm việc đó chứ?”

Đôi môi Anthony hé mở, khuôn ngực gầy gò của cậu bé rung lên khi hít vào một hơi thở sâu và gật đầu.

“Giỏi lắm.” Sebastian lảo đảo hướng về phía lối đi. Anh không dám chắc mình có thể giữ cậu bé thế này không, hoặc liệu có một lối khác quanh đây không. Mưa gõ nhịp lên mái tranh, táp mạnh vào những khung cửa sổ trên cao. Sebastian tập trung cao độ vào việc nhấc một bàn chân tiếp nối bàn chân kia đến nỗi mãi tới khi họ tiến lại gần lối vào hình vòm dẫn sang nhà kho, Sebastian mới nghe thấy tiếng giày ống lội bì bõm trong bùn phía ngoài và tiếng cánh cửa nhà kho kẽo kẹt mở ra.