← Quay lại trang sách

Chương 64

Sebastian đẩy cậu bé ra phía sau mình. “Cửa ra vào ở phía bên kia lối đi,” anh thì thầm. “Hãy tự mình ra khỏi đây, rồi chạy thật nhanh về phía rừng cây.” Ngay khi Sebastian có thể cầm chân Newman tại lối vào nhà kho, những hốc tường tăm tối của lối đi nhỏ đã khuất khỏi tầm nhìn của anh.

Aaron Newman hiện ra ngay tại cánh cửa nhà kho mở, một dáng hình gọn gàng, cân đối in bóng lên khoảng sân ngập mưa. “Đứng nguyên đó rồi đưa tay ra chỗ tôi có thể trông thấy,” bác sĩ lên tiếng, khẩu súng săn cầm chắc bằng cả hai tay. “Làm đi, thưa ngài. Hoặc là thề có Chúa, tôi sẽ bắn ngài.”

Sebastian đặt tay lên khung cửa đá phía sau lưng rồi nói: “Mọi chuyện kết thúc rồi, bác sĩ Newman.”

Bàn tay bác sĩ siết chặt lên báng súng được trang trí cầu kỳ. “Tôi không nghĩ giống ngài, thưa ngài, nhưng tôi không nhìn nhận sự việc theo cách đó.”

Sebastian cảm nhận rõ hơi thở lo sợ của cậu bé phía sau mình, cả tiếng bàn chân trần âm thầm bước đi trên nền nhà lát sỏi khi Anthony lặng lẽ trườn về phía cuối lối đi. Sebastian cố giữ giọng điềm tĩnh mặc dù anh có thể cảm thấy mạch đập liên hồi trên cổ. “Tôi không đến một mình. Ngài Henry Lovejoy và khoảng nửa tá cảnh sát đang trên đường tới đây.”

Newman nhướng một bên mày. “Ngài đã đến trước, phải không? Làm như thế là liều mạng một cách dại dột.”

Cho tới lúc này, Anthony đã đến phía cuối lối đi. “Tôi biết về con trai ông,” Sebastian tiếp tục, trong lúc vẫn di di một bên gót giày xuống nền sỏi để át đi tiếng lạch cạch tạo nên bởi then chốt cửa được kéo ra. “Tôi biết việc bọn họ đã làm với cậu bé trên tàu Harmony. Tôi thấu hiểu nỗi căm giận của ông và cả khao khát đòi lại công lý. Nhưng tại sao ông lại không giết những kẻ phải chịu trách nhiệm cho việc đã xảy ra với con trai mình? Tại sao lại sát hại những đứa con vô tội của họ?”

Newman lắc đầu, khuôn hàm nghiến chặt của ông ta hơi giật lên. “Cái chết kết thúc mọi sự chịu đựng. Tôi muốn bọn chúng phải trả giá cho những gì chúng đã làm với Gideon và cho những gì chúng đã làm với tôi. Tôi muốn chúng cảm nhận được điều tôi đã cảm thấy, phải chịu đựng những thứ tôi phải chịu đựng. Chúng giết con trai tôi. Tôi giết con trai chúng.”

“Edward Bellamy đâu có giết con trai ông.”

“Ông ta cũng chẳng thèm bảo vệ nó. Con trai tôi được giao cho ông ta coi sóc. Bellamy là thuyền trưởng của con tàu đó. Nếu bất kỳ ai có quyền ngăn những chuyện đã xảy ra lại, thì đó chính là ông ta.”

Sebastian cảm thấy một luồng khí lạnh từ cánh cửa đã mở phía sau lưng mình thổi lại và nghe thấy âm thanh bản lề cửa chuyển động chầm chậm khi Anthony Atkinson kéo cánh cửa ra một cách vô cùng cẩn thận.

“Nhưng ông đã giết con trai của Đức cha Thornton đầu tiên. Tại sao thế?”

“Thornton là người phụng sự Chúa. Một người của Chúa. Ông ta lại đi thúc giục bọn chúng giết con trai tôi. Thúc giục bọn chúng! Mary Thornton đã kể cho tôi trong lúc lâm chung. Về cách Đức cha tốt bụng đã trấn an những kẻ khác rằng, Chúa sẽ tha thứ cho chúng. Ông ta đã sai, chẳng phải thế sao?”

“Ông đã giết bà ấy? Ý tôi là Mary Thornton.”

Newman lắc đầu. “Chúa đã giết bà ta.”

Sebastian quan sát đôi mắt xám hoang dại của người đàn ông đứng trước mặt anh. Và cũng là lúc anh biết trong tích tắc, vị bác sĩ kia đã nghe thấy tiếng cánh cửa Hà Lan mở hết cỡ và tiếng bàn chân chạy lún trên khoảng sân ngập bùn đang xa dần.

Đôi môi ông ta trễ ra khỏi hai hàm răng, tạo thành một vẻ nhăn nhó, cau có đầy đau khổ. “Đồ khốn.” Sebastian nhảy bật ra sau đúng lúc Newman siết chặt ngón tay trên cò khẩu súng săn và bóp mạnh.

Phát súng đầu tiên tạo nên một tiếng nổ đinh tai và luồng bột thuốc súng cháy rực, khiến những mảnh đá tường và vụn gỗ trên cầu thang bay tung lên. Không khí sặc mùi hôi thối của thuốc súng và màn khói dày đặc.

Sebastian bước lên một bước về phía cánh cửa mở ở cuối lối đi lát sỏi, rồi chợt nhận ra đó là một sai lầm. Newman vẫn còn một nòng súng nữa. Bóng anh chiếu trên cánh cửa mở, Sebastian sẽ khó mà thoát được.

Thay vào đó, anh chạy vào chuồng ngựa đầu tiên. Bên vai bị thương của anh dội lên cảm giác đau đơn khôn tả khi Sebastian va vào bức tường ốp ván, khiến đầu gối anh khuỵu xuống. Con ngựa hí vang báo động cho chủ, đầu nó lắc liên hồi, móng guốc gõ lộc cộc trên nền sỏi phủ rơm.

Sebastian nhổm người lên thật nhanh, đầu anh xoay theo chuyển động thân hình khi anh ẩn mình trong bóng tối. Anh có thể cảm nhận những giọt mồ hôi trộn lẫn nước mưa đang nhỏ xuống từ mái tóc, lăn tròn trên má và nghe thấy tiếng đôi giày ống của bác sĩ trong lối đi nhỏ lát sỏi. Rút con dao nhét trong giày ra, Sebastian vung tay cởi dây buộc con ngựa. Anh cầm sợi dây da thật chặt trong tay, phần rìa cứng của sợi dây cứa vào lòng bàn tay khi anh chờ đợi Newman xuất hiện trong tầm mắt.

Anh quan sát tên bác sĩ đi ngang qua chuồng ngựa, ánh mắt chằm chằm hướng về phía cánh cửa mở ở cuối lối đi. Con ngựa khụt khịt mũi và lắc lắc đầu, đúng lúc Sebastian thả rơi sợi dây.

Tiếng động của sợi dây da đập vào thanh cột buộc ngựa trong chuồng khiến Newman quay đầu lại, hai mắt mở to. Sebastian thọc vào bên hông con ngựa, khiến nó lao ra khỏi chuồng. Newman vội vã nhảy lùi lại, ngón tay theo phản xạ siết chặt cò súng. Khẩu súng săn giật lên cùng với một tiếng nổ chói tai khiến cả chuồng ngựa tràn ngập khói và ánh lửa. Viên đạn xuyên qua thân cột buộc ngựa gần nhất, xé rách lớp ván gỗ và làm những mảnh vụn gỗ văng tung tóe khắp không trung. Đúng lúc đó, Sebastian lao vào ông ta.

Lực va chạm rất mạnh khiến Newman bay thẳng vào bức tường căn phòng để bộ yên cương. Chân họ vướng vào nhau, Newman đổ sụp xuống, lưng ông ta đập mạnh xuống nền nhà lát sỏi. Sebastian đè lên người ông ta, lưỡi dao cầm chắc trong tay đặt ngang cổ họng tên bác sĩ.

Trong sự tĩnh lặng đột ngột, hai tay anh vẫn rung lên vì chấn động của phát súng, Sebastian có thể nghe thấy luồng hơi thở dồn dập của mình và tiếng gầm gào của trận mưa lớn xuyên qua cánh cửa mở. Và còn thứ gì đó nữa. Tiếng ầm ầm vang dội từ xa của những con ngựa đang lao đến rất nhanh.

Môi Newman trề ra, ngực ông ta phập phồng khi cố hít căng buồng phổi đau nhức nhối. “Giết tôi đi,” ông ta nói bằng giọng thì thào khản đặc. “Tại sao ngài không giết phắt tôi đi?”

Sebastian lắc đầu. Anh nghĩ về Francesca Bellamy, về Phu nhân Carmichael, về người mẹ khốn khổ của Dominic Stanton, giờ đây đang gần như hóa điên vì quá đau buồn. Và anh cảm thấy một cơn giận dữ trào dâng, xóa tan mọi mẩu vụn của lòng thương cảm hay sự thấu hiểu. “Không. Chính ông đã nói điều đó. Rằng cái chết sẽ kết thúc mọi chịu đựng. Và ông xứng đáng phải chịu đựng. Cho những gì ông đã làm với những chàng trai trẻ vô tội và cho những gì mà cái chết của họ đã gây ra cho những người yêu thương họ.”

Họ nghe thấy một tiếng hét vang lên từ ngoài sân, tiếp đó là giọng nói yếu ớt của cậu bé: “Trong chuồng ngựa. Họ đang trong chuồng ngựa.”

Newman nhắm nghiền mắt, hơi thở vẫn còn đứt đoạn. “Tôi làm những việc đó vì Gideon. Tôi chưa bao giờ làm được gì cho con trai tôi suốt đời này. Ít nhất điều tôi có thể làm là trả thù cho cái chết của thằng bé.”

“Không.” Sebastian nắm chặt vạt áo của bác sĩ rồi dựng ông ta đứng thẳng dậy. “Ông làm việc đó vì chính mình.”