← Quay lại trang sách

Chương 5

Haruo tỉnh dậy trong phòng riêng, thay quần áo rồi xuống sảnh lớn tầng hai của Tấu Thọ Quán. Đây là phòng ăn sáng, khách ngồi vào bàn là được phục vụ bữa sáng kiểu Nhật với cơm và canh miso. Cậu nhìn quanh nhưng không thấy Mizuki. Theo thỏa thuận từ trước, ăn sáng lúc nào là tùy khách.

Sau bữa sáng, Haruo đi ra suối nước nóng. Phía sau tầng một có một phòng tắm chung lớn và một phòng xông hơi khô. Nước nóng ở đây đặc quánh. Theo bảng công năng, nó có hiệu quả với chứng đau dây thần kinh, đau khớp và tuần hoàn kém.

Tắm xong, cơ thể ấm áp, Haruo quay lại tiền sảnh chờ thang máy về phòng thì bắt gặp Kota đang điện đàm với ai đó. Anh ta không chú ý đến cậu, cứ cau mày nói chuyện với vẻ rất nghiêm trọng. Mặt mũi thì tái xanh, trông như thể sắp nôn ra.

Lúc thang máy sắp đến, Kota nhận ra Haruo và kết thúc cuộc gọi.

“Cậu Haruo...!” Anh ta chạy vội tới. “Tôi nói chuyện với cậu một lát được không?”

“Chuyện gì chứ?”

Thái độ có phần khẩn trương, khác hẳn lúc mới gặp nhau ở đây hôm qua.

“Chết rồi...”

“Gì cơ?”

“Cậu bé mà tôi phỏng vấn hôm qua ấy, chết rồi. Cảnh sát vừa gọi điện báo.”

Haruo bèn ngồi xuống sofa và lắng nghe câu chuyện. Người chết là Morikawa Toshiyuki, một thanh niên làm việc tại Tấu Thọ Quán. Hôm qua, Kota đến thăm nhà và hỏi chuyện cậu ta, nghe nói đến đêm thì Toshiyuki chết vì suy tim, mắt nổ tung. Bà mẹ là người phát hiện thi thể và báo với cảnh sát rằng ban ngày có một người đàn ông tên Mamiya Kota đến gặp con trai bà. Cảnh sát bèn gọi cho Kota để xác nhận.

Haruo nghĩ rằng có lẽ Toshiyuki cũng đã nghe câu chuyện ma đó.

“Đây là người thứ tư nổ mắt và chết.” Kota nói.

“Không. Người thứ năm.”

Haruo đính chính rồi kể, còn một người nữa tên là Watanabe Hideaki, làm việc ở cửa hàng bán buôn rượu cho Tấu Thọ Quán. Thi thể phát hiện muộn, mặt bị chuột cắn nát, nhưng chắc chắn nhãn cầu cũng nổ vào thời điểm tử vong.

“Hideaki...” Kota lấy sổ tay mở ra xem. “Toshiyuki có nhắc đến cái tên này. Cậu ta đã nghe Hideaki kể truyện kinh dị.”

“Cậu ta còn nói gì nữa không?”

“À, còn nói nếu nghe truyện thì sẽ bị ếm, và kể cho tôi nghe tất cả.”

“Tất cả á?”

“Có một phụ nữ đuổi theo người ta và đột nhiên chỉ ngón tay ở khúc cuối. Cô ta tên Shiraisan thì phải?”

Haruo đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Quá muộn rồi, Kota không còn đứng ngoài cuộc nữa.

“Tội nghiệp!” Cậu nhìn Kota và vô thức lẩm bẩm. Tại anh ta tự dưng xen vào. Là anh ta tự làm tự chịu. Nếu anh ta không đào bới vụ này thì đã không bị ếm. Tự dưng cậu thấy phẫn nộ hơn là thương hại.

“Có lẽ anh bị ếm rồi.”

“Bị ếm... Cậu tin á... Không, nhưng...”

Nếu chỉ đến sáng nay thì có lẽ Kota đã bật cười phản bác những hiện tượng phi khoa học. Tuy nhiên, một thanh niên tên là Morikawa Toshiyuki thực sự đã chết.

“Có lời nguyền thật ư?”

Mấy nhân viên Tấu Thọ Quán đang đứng nói chuyện ở cuối hành lang. Một trong số họ, cô phục vụ đeo kính tóc ngắn bàng hoàng đến mức khuỵu xuống. Đồng nghiệp phải đỡ vai cô. Chắc họ đã nhận được tin báo tử. Haruo chưa bao giờ gặp Toshiyuki, nhưng chứng kiến phản ứng của những người này, nỗi muộn phiền vẫn xâm chiếm tâm can cậu.

Haruo rời khỏi chỗ Kota và trở về phòng, đúng lúc nhận được tin nhắn LINE của Mizuki. Cô cho biết đã dậy và đang dùng bữa sáng ở phòng ăn. Khi chia tay nhau ở cửa phòng đêm qua, cô vẫn hơi loạng choạng nên Haruo băn khoăn không biết liệu cô có nằm ngủ trên đệm một cách đàng hoàng được không. Dù sao cậu cũng quyết định rằng từ giờ trở đi sẽ không để cô động vào đồ uống có cồn nữa.

Qua LINE, Haruo kể lại tình hình Toshiyuki. Cậu cũng cho Mizuki biết Kota đã nghe truyện ma Shiraisan và không còn đứng ngoài cuộc được nữa, lúc ở tiền sảnh đôi bên đã chia sẻ cho nhau toàn bộ thông tin nắm được. Đêm qua điện đàm với vợ là Mamiya Fuyumi, Kota còn hỏi về Shiraisan, thành ra hiện tại có bốn người bị ếm.

Nhưng đấy là số lượng họ nắm được thôi. Có khả năng còn nhiều người khác mà họ không quen đã nghe truyện ma Shiraisan. Nói đâu xa, ngay sáng nay họ còn chẳng biết đến sự tồn tại của thanh niên tên Toshiyuki nữa là.

Ba người hẹn tập trung ở tiền sảnh lúc 10 giờ sáng. Ra khỏi thang máy, Mizuki cúi đầu chào Haruo và Kota, ánh mắt cụp xuống như thường lệ.

“Tôi nắm được tình hình rồi.” Cô không còn cảnh giác với Kota như hôm qua nữa.

“Tốt quá. Hôm nay cô sẽ nói chuyện nghiêm chỉnh với tôi nhỉ.”

“Hôm qua tôi tránh mặt là mong anh không phải dính dáng đến vấn đề này, để khỏi làm tăng số người nhiễm lời nguyền. Sự thể bây giờ đã khác, tôi nghĩ chúng ta nên hợp tác.”

Xe Kota đang nằm ngoài bãi đậu xe của quán trọ. Đó là một chiếc xe du lịch màu trắng. Haruo và Mizuki ngồi cạnh nhau ở băng ghế sau, Kota cầm lái và họ xuất phát.

Trên trời, những đám mây màu chì trĩu nặng. Dãy núi bao quanh khu suối nước nóng chìm trong sương mờ. Điểm đến đã được nhập vào hệ thống định vị trên ô tô của Kota nên chỉ nửa tiếng là họ đến nơi, không phải hỏi thăm cũng không lạc đường.

Nhà cha mẹ của Hideaki nằm ở khu vực nhiều nhà cổ. Kota cho xe tiến vào khuôn viên có trồng cây tùng. Chắc vì nghe thấy tiếng xe, một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở cửa và cúi đầu chào. Đeo kính, tóc cắt gọn gàng, dáng vẻ nghiêm nghị, tuổi ngoài ba mươi. Đó là Watanabe Ryuji, anh trai Hideaki. Hôm qua Haruo liên lạc với anh ta, xin phép đến thăm nhà hôm nay để chia buồn.

“Tôi là Suzuki Haruo, hôm qua có gọi cho anh.”

“Vâng, tôi đang đợi cậu đây.”

Họ xuống xe và chào hỏi ở cửa. Kota lấy danh thiếp đưa cho anh ta.

“Anh làm ở tạp chí?” Ryuji ngạc nhiên khi nhìn thấy tấm danh thiếp.

“Tôi có quen biết cậu Hideaki từ trước.”

Kota kể rằng hồi làm đặc san về khu suối nước nóng Sogen, anh ta đã được Hideaki giới thiệu cho một loại sake rất ngon. Haruo đoán có lẽ là chuyện anh ta mới bịa ra, nhưng Ryuji chấp nhận ngay, không mảy may nghi ngờ.

“Xin mời vào.”

Trông Ryuji khá tiều tụy. Cũng phải thôi. Mới mất cậu em ruột thịt còn gì. Vì cùng cảnh ngộ, Haruo không khỏi sinh lòng đồng cảm, đoán chừng Ryuji đã xúc động sâu sắc trước câu chuyện bịa của Kota, vì được nghe những chi tiết vốn không hề hay biết về cuộc sống của em mình.

Ba người theo Ryuji đến một căn phòng kiểu Nhật đặt bàn thờ, đối diện với di ảnh và lần đầu biết mặt người thanh niên có tên Watanabe Hideaki. Anh ta rất giống anh trai. Hiện tại nhà này chỉ có mình Ryuji ở.

Mọi người lần lượt đặt tay lên bàn thờ. Họ đã chuẩn bị sẵn thiệp viếng ghi tên chung, giờ lấy ra đưa cho Ryuji. Trà nóng đã bày sẵn trên bàn ở đấy và giờ là lúc để chuyện trò.

“Cảm ơn các vị đã tới viếng.” Ryuji cúi đầu thật thấp, kể rằng em trai rất mê rượu Nhật và thích thú khi được làm việc tại cửa hàng rượu, và chưa bao giờ anh tưởng được rằng em trai sẽ chết sớm hơn mình. Nhóm Haruo tỏ ra thân quen Hideaki lắm, cuộc chuyện trò diễn ra suôn sẻ.

Ryuji vừa nói vừa nhìn di ảnh, “Lần cuối cùng tôi gặp nó là hôm tổng vệ sinh nhà này. Vì đang định tu sửa nhà cửa nên tôi bảo nó dọn bỏ những thứ không cần đi.”

“Anh có nghe anh ấy kể là đã tìm thấy một cuốn nhật kí cũ trong lúc tổng vệ sinh không?”

Mizuki ngồi cạnh Haruo, cô hỏi mà mắt vẫn chăm chú nhìn cốc. Theo lời kể của đồng nghiệp ở cửa hàng rượu, Hideaki đã đọc cuốn nhật kí cũ tìm thấy trong lúc dọn dẹp và nhớ ra câu chuyện ma từng nghe hồi còn nhỏ.

“Nhật kí cũ à? Chà, tôi không biết.” Ryuji ngơ ngác, xem ra Hideaki không nhắc nhỏm gì về nhật kí với anh trai. “Có chuyện gì với nhật kí chăng?”

Kota lên tiếng, “Trong một buổi nhậu, Hideaki đã kể một truyện rùng rợn chép trong cuốn nhật kí ấy. Nội dung là một phụ nữ săn đuổi người ta. Cậu đã nghe bao giờ chưa?”

Ryuji lắc đầu, “Tôi không nhớ nữa.”

Người này chưa nghe câu chuyện có lời nguyền. Kota nhẹ lòng khi xác nhận điều đó. Và anh còn nhẹ lòng hơn nếu có thể xử lý cuốn nhật kí ấu thơ của Hideaki, nhưng giờ không phải lúc thích hợp để lấy đi di vật của cậu em mới mất nhà người ta.

“Nhân tiện, ngày xưa có một học giả sống ở khu phố này phải không? Hideaki nói rằng hồi nhỏ thường chơi đùa cùng ông.” Haruo hỏi. Nghe bảo người kể truyện ma cho Hideaki thơ bé là một học giả hàng xóm. Cậu muốn kiểm tra xem có ai như thế không.

“Ồ, chắc là ông Mizorogi.”

“Ông Mizorogi?”

“Ông ấy là giảng viên ngành Văn hóa Dân gian. Hồi nhỏ, chúng tôi thường sang nhà ông chơi. Vợ ông luôn niềm nở chuẩn bị bánh trái và nước ngọt cho chúng tôi. Ông Mizorogi có rất nhiều sách thú vị, sách tranh yêu quái chẳng hạn.”

Khuôn mặt Ryuji đầy hoài niệm. Haruo đã hình dung ra cảnh hai anh em đến nhà ông giáo chơi. Trong trí tưởng tượng của cậu, khuôn mặt hai anh em Watanabe biến thành khuôn mặt cậu và Kazuto.

“Ông Mizorogi còn sống không?”

Ryuji trả lời bằng một giọng rất trầm, “Ông ấy đã chết vì suy tim khi chúng tôi còn nhỏ... Nhắc mới nhớ, chết đau đớn lắm, nhãn cầu ông bắn ra ngoài...”

Rời khỏi nhà Watanabe, xe do Kota cầm lái đưa cả nhóm về Tấu Thọ Quán. Dọc đường, họ dừng chân ăn trưa ở một quán soba. Trong khi chờ mì, Kota lên mạng tìm kiếm thông tin về học giả văn hóa dân gian tên là Mizorogi.

Tên đầy đủ của ông là Mizorogi Gen, chuyên nghiên cứu phong tục địa phương và các nghi lễ cộng đồng. Ông đã xuất bản vài cuốn sách, sau khi nghỉ giảng dạy đại học ở vùng Kanto, ông chuyển đến thành phố Y tỉnh F và tập trung vào các nghiên cứu cá nhân. Hai mươi năm trước, ông qua đời, nguyên nhân công khai là suy tim. Trên mạng không đả động đến chi tiết nhãn cầu bắn ra ngoài, có thể nó chỉ lưu truyền ở dân trong vùng. Xem ra học giả này cũng là nạn nhân kiêm trung gian của Lời nguyền.

“Này, trên đời có lời nguyền thật sao?” Kota thắc mắc khi lái xe rời quán soba.

Haruo đáp lại từ băng ghế sau, “Đủ rồi đấy, anh hãy từ bỏ việc kiểm chứng và tin là nó có thật đi.”

“À quên, tôi phải ngăn Fuyumi kể lại cho ai khác mới được.”

“Đúng, càng sớm càng tốt.”

Trong lúc di chuyển, Haruo và Mizuki thảo luận xem có nên kéo dài thời gian trọ hay không. Họ định ở ba ngày hai đêm nên đúng lịch thì mai phải trả phòng.

“Cô thấy thế nào, Mizuki?”

“... Ở thêm một đêm cũng được.”

Về đến Tấu Thọ Quán, họ hỏi thăm và khi nghe bảo gia hạn lưu trú tùy thích thì đăng kí nghỉ thêm một đêm. Buổi chiều, họ đến thư viện địa phương tìm sách của Mizorogi. Đáng tiếc là không tìm thấy nên họ quyết định mai sẽ ghé thư viện khác.

Họ gọi điện hỏi thăm và biết rằng trong thư viện một trường đại học công lập ở tỉnh bên có tác phẩm của Mizorogi. Từ thành phố Y tỉnh F sang đấy, có đi đường cao tốc thì cũng phải mất một tiếng. Giống như hôm qua, Kota cầm lái, Mizuki và Haruo ngồi ở băng ghế sau. Trong lúc di chuyển, họ hầu như không trò chuyện. Bên ngoài chỉ có núi non nhuốm màu lạnh lẽo, hiếm hoi lắm mới đi qua một hồ nước. Dạo này chẳng được mấy lúc trời quang mây tạnh.

Trên ngón áp út bàn tay trái đang cầm vô lăng của Kota có đeo một chiếc nhẫn. Mizuki ít nhiều bất an vì dính dáng đến người làm truyền thông này. Cô không muốn người ta viết báo về cái chết của bạn bè mình. Cô thấy áy náy với Kana vì những hoạt động gây ồn ào, thu hút dư luận. Tuy nhiên, cô thực sự biết ơn về thông tin Kota cung cấp. Nội dung trò chuyện của anh ta và thanh niên tên Toshiyuki hết sức hữu ích với những kẻ đang mò mẫm giữa sự sống và cái chết như cô và Haruo. Cuộc trò chuyện được ghi âm, nên anh ta bật cho họ nghe.

Tối 30 tháng Giêng, Toshiyuki chạm trán một phụ nữ mắt to dị thường trên đường từ Tấu Thọ Quán về nhà. Mizuki không nghĩ đấy là ảo giác hay nhìn nhầm. Cô ta không phải người, có khi còn chẳng phải sản phẩm của tạo hóa. Cô ta chui ra từ câu chuyện truyền miệng. Trong truyện có nói “nếu bị đuổi kịp thì sẽ chết”, “nếu bị tóm được thì sẽ chết”... Có lẽ Toshiyuki nhớ đến điều này, và thoát nạn nhờ giữ khoảng cách.

Cậu ta nói rằng người phụ nữ sẽ không áp sát trừ phi mình nhìn đi chỗ khác. Thông tin Toshiyuki cung cấp có thể cứu sống họ. Mizuki vừa ngắm khung cảnh lạnh lẽo ngoài cửa sổ vừa thầm cảm ơn cậu ta.

Nhưng thoát được một lần, không có nghĩa là thoát mãi mãi. Người phụ nữ vẫn dai dẳng tìm đến. Cái chết của Toshiyuki đã chứng tỏ điều đó. Thêm nữa, biết rõ không nhìn đi chỗ khác thì cô ta sẽ không áp sát, tại sao cậu ta lại bị tóm ở lần thứ hai? Tại sao chứ?! Chỉ đơn giản là nhìn đi, hay là tại tinh thần cậu đã suy sụp rồi?

Nghĩ thế nào cũng không thông suốt, Mizuki bất thần chạm vào miếng băng trên cổ tay trái. Hai tuần đã qua mà vết cào vẫn đau. Hôm đó, Kana nhìn ra cửa sổ quán cà phê, hẳn là do người phụ nữ đang đứng ở đấy. Mizuki không nhìn thấy gì cả. Chỉ những người nghe truyện và biết tới sự tồn tại của cô ta thì mới trông thấy được.

Vì sợ hãi người phụ nữ đang đến gần, Kana bám lấy cánh tay Mizuki, siết mạnh để cầu cứu. Dấu móng tay còn lưu lại đây cho thấy Kana đã cố gắng kháng cự cái chết phi lý để khỏi bị đưa sang thế giới bên kia.

Trường đại học công lập họ muốn đến nằm trên đồi. Đưa xe vào bãi xong, họ tới thư viện và nhận vé qua cửa ở quầy lễ tân. Trong thư viện có không gian tự học và nhà ăn cho sinh viên. Đi thang máy lên tầng hai sẽ thấy một loạt kệ chứa sách học thuật nhiều lĩnh vực. Kệ sách văn hóa dân gian ở khuất phía trong.

Có ba tác phẩm của Mizorogi. Một cuốn viết về sơn dân, hai cuốn kia viết về sự khác biệt trong các nghi lễ ở mỗi vùng. Họ chia đều để cả ba cùng đọc và tìm kiếm thông tin hữu ích.

Mizuki chọn cuốn có nhan đề Kết hôn và tang lễ. Đây là tác phẩm Mizorogi xuất bản vào những năm cuối đời. Đọc đến khoảng giữa, cô tìm thấy một trang thú vị. Trang này viết về các kiểu tang lễ từng cử hành ở miền núi thành phố Y tỉnh F. Ví dụ ở làng Bịt Mắt, khi mai táng, người ta sẽ ghép hai bàn tay thi thể lại thành dáng chắp tay cầu nguyện và luồn một sợi dây gắn chuông xuyên qua cả hai tay. Chẳng may người chết sống lại thì chuông sẽ kêu lên đánh động mọi người. Phong tục này khá kì lạ dù là xét trên bình diện cả nước, qua đây cũng thấy được cách nhìn nhận của dân làng về người đã khuất.

Mizuki khá chú ý tới chi tiết cái chuông. Trong câu chuyện ma kia, người phụ nữ có đôi mắt to dị thường cũng xuất hiện cùng tiếng chuông.

Mizuki gọi Haruo và Kota, đọc cho họ nghe đoạn viết về làng Bịt Mắt.

“Vào thời điểm viết cuốn sách này, Mizorogi đã chuyển đến sống ở thành phố Y tỉnh F. Chắc ông tình cờ nghe kể về ngôi làng và nảy sinh hứng thú.” Kota đoán.

Tuy sách không miêu tả làng Bịt Mắt là nơi thế nào, nhưng chép rằng: Làng này có tín ngưỡng thờ núi độc đáo, sứ giả triều đình đã đến đây làm lễ điều phục. Làng cũng góp phần vào sự phát triển của thị trấn suối nước nóng địa phương.

“Lễ điều phục là gì?” Mizuki hỏi.

Haruo trả lời, “Một nghi lễ để tiêu diệt kẻ thù. Từ ‘điều phục’ có nghĩa là nguyền rủa và giết chết đối thủ.”

“Anh biết rõ thế!”

“Dạo gần đây tôi tìm hiểu về lời nguyền mà. Trong thời gian Mông Cổ xâm lược, triều đình ta đã cấp phát tiền cho nhiều địa phương để họ làm lễ nguyền rủa chúng. Chủ thể làm lễ là mọi giáo phái và thần linh, không phân biệt tín ngưỡng. Đất nước đang lâm nguy, cầu được thần nào thì cầu. Thật bất ngờ, làng Bịt Mắt có thể là một trong số đó.”

Hình như không lâu sau Chiến tranh Thái Bình Dương, làng Bịt Mắt bị xóa sổ, do dịch bệnh thì phải.

Ba người tra cứu bản đồ cũ trước chiến tranh để xác định vị trí làng Bịt Mắt. Ngôi làng nằm trên núi, cách khu suối nước nóng Sogen vài chục phút lái xe. Họ đối chiếu với bản đồ mới nhưng không tìm được đường đến làng.

Chuông và lời nguyền. Hai yếu tố đã hé lộ. Ba người cho rằng, có thể Mizorogi nghe được truyện ma trong quá trình tiến hành khảo sát về làng Bịt Mắt. Một học giả văn hóa dân gian sưu tầm các truyền thuyết cổ địa phương cũng là lẽ tự nhiên thôi.

Quay về Tấu Thọ Quán thì trời đã tối, họ quyết định dùng bữa ở một quán rượu gần đó. Hai người đàn ông gọi rượu còn Mizuki uống nước giải khát.

“Anh Kota, anh đã gặp phải hiện tượng tâm linh nào chưa?” Haruo hỏi.

“Hiện tượng tâm linh à?”

“Nó sẽ gây ra nhiều hiện tượng tâm linh nho nhỏ để làm kiệt quệ và suy nhược tinh thần chúng ta. Đợi sức sống của ta hao mòn, nó sẽ dễ dàng phát động tấn công.”

Cân nhắc một lúc, Kota nghĩ ra, “Nói mới nhớ, hình như có gì kì lạ ở phòng trọ thật.” Cụ thể là lúc soi gương, anh loáng thoáng trông thấy một phụ nữ đứng ở chỗ tối trong căn phòng đáng lẽ chỉ có mình anh.

“Bằng chứng cho việc trúng lời nguyền đấy! Không nghi ngờ gì nữa. Anh Kota, anh bị ếm rồi.”

“Thôi đi, đừng nói kiểu ấy.”

Đậu phụ lạnh và salad khoai tây được mang ra, Mizuki vừa ăn vừa lắng nghe hai người đàn ông trò chuyện.

“Mai mình trả phòng nhỉ.” Cô xen vào lúc cuộc trò chuyện tạm ngưng. Kota có nhã ý cho hai người đi nhờ về Tokyo. Trên đường họ sẽ bàn sẵn các biện pháp đối phó sau này.

“Trước khi về Tokyo, tôi muốn đến một nơi. Cô cậu đi cùng không?”

“Nơi nào?”

“Làng Bịt Mắt. Đường đi có thể bị cắt ngang giữa chừng, nhưng cứ thử xem chúng ta có thể tới gần đến mức nào?”

Mizuki và Haruo tán thành gợi ý của Kota. Họ thống nhất là sáng mai, sau khi rời Tấu Thọ Quán, cả bọn sẽ di chuyển về phía ngôi làng miền núi không còn trên bản đồ.

Kota hoàn tất thủ tục trả phòng lúc 10 giờ sáng, rồi ngồi đợi ở tiền sảnh. Một lúc sau, Mizuki và Haruo mới mang hành lý xuống. Có phải hai cô cậu này đang hẹn hò không nhỉ? Hồi đầu Kota từng thắc mắc như thế. Nhưng nghe họ trao đổi, anh nhận ra là không phải. Kể cả việc họ quen nhau, cũng bắt nguồn từ những cái chết đáng ngờ liên tiếp. Bạn bè người nhà vừa qua đời, bản thân lại vướng vào những hiện tượng huyền bí siêu nhiên, sức đâu mà nuôi dưỡng cảm xúc lãng mạn.

Cả ba rời quán trọ ra bãi đậu, mở cửa lên xe. Kota ngồi ở ghế lái, Haruo và Mizuki ngồi ở băng ghế sau. Đó là một ngày lạnh giá. Gió rét cắt da cắt thịt. Kota nổ máy và bật điều hòa nhưng không ấm lên ngay được, ngồi trong xe mà như trong tủ lạnh, hơi thở ra trắng xóa.

“Xuất phát nhé?”

“Vâng.” Haruo trả lời.

Kota vào số, liếc Mizuki qua gương chiếu hậu. Cô đang thắt dây an toàn. Dù ngồi ghế sau, lần nào cô cũng thắt dây an toàn và lay thử xem chắc chắn chưa. Kota đánh giá cô là người nghiêm túc. Đã đi xe thì đều phải thắt dây an toàn. Tuy nhiên, trong ấn tượng của một công dân như Kota, người ngồi ghế sau thường không nhận thức được điều đó và còn không hiểu tại sao ghế sau lại có dây an toàn, mà đây là tình trạng chung trên cả nước nữa kìa.

Hồi trước đến một quốc gia phát triển để phỏng vấn, Kota từng bắt taxi và thấy tài xế luôn đợi anh (ở ghế sau) thắt dây an toàn xong mới chạy. Anh rất ngạc nhiên vì ở nước ngoài người ta kĩ lưỡng đến mức ấy. Xét từ quan điểm của họ thì ý thức Nhật Bản rõ ràng đang tụt hậu.

Kota bỏ qua lối lên đường cao tốc về Tokyo, cứ thế cho xe chạy về hướng núi. Haruo đối chiếu bản đồ cũ sao chép tại thư viện với ứng dụng bản đồ trên điện thoại rồi chỉ đường. Làng Bịt Mắt không còn tồn tại, đường lối cũng không rõ ràng. Tuy nhiên, họ định sẽ đi xe đến nơi gần làng nhất có thể. May ra đường lên làng vẫn đi được, và họ có thể tham quan những gì còn lại.

Kota tin chắc làng Bịt Mắt chính là nơi sinh ra lời nguyền kia, biết đâu chuyến viếng thăm này sẽ đem lại manh mối để phá giải nó.

Vào tới đường núi, bề ngang mỗi lúc một hẹp và đường cứ dốc mãi lên. Hai bên là rừng lá kim nên tầm nhìn kém. Đôi khi, nhờ ánh sáng lọt xuống từ khoảng trống giữa những tán cây, họ thấy thấp thoáng thị trấn dưới chân núi và biết được độ cao hiện tại. Họ chỉ lo gặp xe đi ngược chiều thì phiền vì đường hẹp lắm, may thay chẳng có xe nào cả.

Bánh xe kè sát mép đường, ngay bên dưới là dốc đứng, hai người ngồi ghế sau lộ vẻ căng thẳng.

“Đúng là đường này thật chứ?”

Kota liên tục hỏi, Haruo cũng liên tục xem bản đồ.

“Đúng đấy, anh Kota.”

Đến một ngã ba, đường nhựa chấm dứt. Họ tiếp tục di chuyển trên đường đất trơ trọi, cỏ khô tàn úa cọ xát dưới gầm xe. Cuối cùng, một cái cây đổ ngăn họ đi tiếp.

Rõ ràng đến đây là kết thúc. Kota dừng lại và xuống xe. Không có bất cứ dấu vết gì của một ngôi làng bỏ hoang. Đường đất vẫn trải đi bên kia thân cây đổ, rồi mất hút vào vùng cây cối rậm rạp âm u. Kota nói với hai người vừa bước ra từ băng ghế sau.

“Ô tô không đi xa hơn được nữa.”

“Theo bản đồ, làng Bịt Mắt ở phía trước.”

Nhìn khoảng cách thì có thể đi bộ, nhưng phải vượt qua một ngọn núi nhỏ. Ở đấy có làng thật ư? Tại sao họ không định cư dưới đồng bằng cho thuận tiện? Hay trên núi có đối tượng thờ phụng, và muốn cầu nguyện thì phải sống ở đó? Vì vừa đọc sách của Mizorogi nên ít nhiều Kota cũng nắm được mấy khái niệm tín ngưỡng bản địa với tín ngưỡng thờ núi.

Để Mizuki ở lại xe, Kota và Haruo đi kiểm tra con đường phía trước. Họ vạch cỏ khô ra xem, mặt đường hầu như không còn. Trông vết tích thì chắc là nhiều thập kỉ trước từng có lở đất. Sỏi đá bịt kín đường, xen giữa các kẽ hở là cây cỏ um tùm. Hiện giờ họ không có trang thiết bị gì phù hợp nên khó lòng tiến xa hơn.

Từ mây đen trên cao, tuyết lác đác đổ xuống. Cái lạnh như đóng băng cả linh hồn. Bọc quanh chỗ họ đứng là núi non sừng sững. Mây bám sát đỉnh núi và lừ lừ trôi như đang ve vuốt. Bóng núi khổng lồ lom lom nhìn xuống họ, và một nỗi sợ hãi khó tả nhen lên.

Kota và Haruo quay lại xe với Mizuki. Xe vẫn nổ máy nên bên trong rất ấm áp, có thể nghỉ ngơi một chút.

“Về Tokyo thôi.”

Hai người ở hàng ghế sau đồng ý.

Trong làn tuyết lất phất, Kota thận trọng lùi xe, tìm chỗ quay đầu, cuối cùng quay xe thành công khi đẩy nửa thân xe vào cỏ khô rồi tiến xuống chân núi.

“Cái gì vậy, Mizuki?”

“Trong lúc đợi hai anh, tôi đã sắp xếp lại thông tin.”

“Ba ngày một lần...”

Băng ghế sau có tiếng trao đổi. Nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Haruo đang chăm chú xem trang sổ Mizuki mở ra, Kota lo lắng hỏi.

“Ba ngày một lần là cái gì?”

Haruo trả lời, “Tần suất có người chết. Mizuki đã sắp xếp theo ngày tháng. Kazuto mất vào ngày 27 tháng Giêng. Kana chết trước đấy ba ngày. Ba ngày trước nữa anh Hideaki của cửa hàng rượu đi làm lần cuối. Thời gian tử vong suy đoán là đêm đó. Cách nhau hai ngày, tức là cứ ba ngày một lần lại có người chết.”

“Tại sao tôi không nhận ra điều đơn giản ấy nhỉ.”

Mizuki trả lời câu hỏi của Kota, “Bởi vì sau khi Kazuto qua đời, suốt mấy ngày liền không ai làm sao cả. Mãi sáu ngày sau, mới đến Eiko...”

Suzuki Kazuto mất ngày 27 tháng Giêng.

Tomita Eiko mất ngày 2 tháng Hai.

Tại cách quãng dài này mà họ sơ suất, không nhận ra quy luật ba ngày một mạng. Bây giờ nhìn lại, họ đã hiểu tại sao lại có năm ngày bỏ trống.

“Đêm 30 tháng Giêng, người phụ nữ mắt to dị thường xuất hiện ở chỗ Toshiyuki, nhưng cậu ta thoát chết.”

Chặt chẽ rồi. Cứ ba ngày một lần nó sẽ đến tìm ai đó.

Đi hết đường đất, họ quay về đường nhựa. Đoạn này dốc xuống nên nếu lơ là thì rất dễ mất lái. Rừng lá kim trải rộng hai bên đường, những thân cây thẳng tắp nhuốm màu đá chen chúc nhau trên sườn núi.

“Ba ngày sau Eiko là Toshiyuki, mùng 5 tháng Hai nhỉ! Đó là ngày cậu ấy qua đời.” Haruo nói.

“Nếu còn bất trắc thì sẽ xảy ra sau mùng 5 ba ngày, tức là mùng 8 tháng Hai, hôm nay.”

Không khí trong xe trĩu xuống. Không ai nói một lời.

Mây hoàn toàn che khuất mặt trời khiến cảnh vật xung quanh âm u hẳn đi dù đang ban ngày. Kota bật đèn pha. Xe lao qua vô vàn bông tuyết trên đường đi xuống. Đoạn này đủ rộng nên Kota tăng tốc. Anh muốn xuống núi càng sớm càng tốt để quay về khu vực có con người sinh sống. Những ngón tay nắm lấy vô lăng lạnh ngắt đi.

Sự cố phát sinh khi Kota lượn qua một khúc cua hẹp. Bên lề khúc cua cũng có các cây lá kim thẳng tắp, phía xa đằng sau tăm tối vô cùng. Kota vừa đánh lái vừa nhìn vào đấy, chợt phát hiện có bóng người nhỏ bé thấp thoáng qua những thân cây. Một góc của bộ quần áo sáng màu nổi bật trong khung cảnh tăm tối.

Thân cây lá kim chắn tầm nhìn. Nhưng cứ tiếp tục nhìn thì sẽ thoáng thấy qua kẽ hở giữa những thân cây một lần nữa. Lần này rõ ràng hơn đôi chút. Là trẻ con. Một bé gái đang chơi bóng trong khu rừng lá kim. Tại sao lại có trẻ con giữa núi non thế này? Băn khoăn lóe lên trong tích tắc.

Bé gái nhận thấy có xe và ngẩng nhìn. Là Mao. Cô con gái đã mất của Kota, không hiểu tại sao lại đứng ở đấy.

“Anh Kota!”

Khi Kota bừng tỉnh vì tiếng gọi của Haruo, trước mặt không còn đường nữa. Bánh trước trượt ra ngoài và thân xe rung lắc kịch liệt. Mizuki hét lên. Kota định cho xe trở lại đường, nhưng đã mất đà ghìm giữ. Bên ngoài khúc cua là dốc đứng, khi nửa trước xe nghiêng xuống, bánh sau có lẽ đã hếch khỏi mặt đất, giờ chỉ nghe tiếng lốp rít bất lực. Liền đó, cùng một cú hích như thể có thứ gì thúc vào gầm xe, Kota bật lên. Anh nhìn thấy bầu trời qua kính chắn gió rồi lộn vòng, tiếp đến nhìn thấy đáy dốc. Người bị ép vào ghế, rung giật dữ dội giữa tiếng ồn như trời long đất lở. Cơ thể xoay tròn trong xe, va đập khắp các chỗ. Xe lăn về phía một thân cây sừng sững giữa dốc. Kính chắn gió vỡ tan tành, tưởng chừng thế giới đã nổ tung.

Cứ như bị ném vào một cái bình lắc pha cocktail vậy. Nếu không thắt dây an toàn, chắc cô đã văng khỏi ghế và gãy xương cổ vì trần xe. Khoảnh khắc chiếc xe dộng vào thân cây cùng tiếng động kinh hoàng, những mảnh kính chắn gió vỡ vụn trút rào rào xuống Mizuki ở ghế sau.

Xe dừng hẳn và yên tĩnh lại. Không còn tiếng động cơ hay tiếng lốp quay. Đất và đá cuội trên dốc trượt xuống chỉ kêu lạo rạo nho nhỏ khi búng vào thân xe.

Mizuki cố gắng giữ tỉnh táo. Cơn choáng và thân thể đau nhừ khiến cô nghẹn tiếng. Toàn thân bị va đập do trận rung lắc điên cuồng, được cái cô không gặp phải chấn thương nghiêm trọng nào như gãy xương. Mizuki vừa ho vừa kiểm tra tình trạng hai bạn đồng hành.

“... Anh Suzuki, anh Mamiya!”

Không ai đáp lại tiếng gọi của cô.

Haruo ngồi bên cạnh Mizuki, đầu gục xuống, hẳn là đã đập vào đâu đó nên thái dương có máu chảy. May thay cậu chỉ ngất thôi, lồng ngực vẫn phập phồng thở. Kota ở ghế lái cũng trong tình trạng tương tự, người bất động rũ trên vô lăng, chắc đã ngất nhưng miệng vẫn phát ra tiếng rên rỉ. Cả hai đều còn sống, Mizuki thấy nhẹ cả người.

Tháo xong dây an toàn, cô gần như lăn ra khỏi ghế. Chiếc xe lật nghiêng, mắc vào cây lá kim giữa dốc. Thân xe móp méo làm Mizuki loay hoay mãi không mở được cửa. Cuối cùng cô phải dùng cả người để đẩy cho cửa xe xê dịch mới ra được bên ngoài.

Khói trắng bốc lên từ khoang động cơ đã bẹp dúm. Khói loang đi qua khe hở giữa các thân cây lá kim trên sườn dốc. Tuyết đổ lấp xấp từ bầu trời âm u, tuy không mạnh đến mức đắp thành lớp dày nhưng vẫn rất lạnh.

Mizuki nghĩ trước tiên phải đưa hai người kia ra khỏi xe và để họ nằm trên mặt đất. Tuy nhiên, cả cửa ghế lái và cửa sau phía Haruo đều không mở được từ bên ngoài. Mizuki buộc phải quay vào qua chỗ vừa chui ra, luồn tay xuống nách Haruo để kéo cậu, nhưng không kéo nổi. Bực bội vì sự bất lực của mình, cô nghĩ đến việc gọi trợ giúp, nên mò túi xách rơi trên sàn xe để lấy điện thoại. Phải nhanh lên thôi. Trong xe hẳn vẫn còn xăng. Nếu xăng rò rỉ, xe có thể bắt lửa và phát nổ.

Tiếc thay, màn hình hiển thị ngoài vùng phủ sóng. Mizuki quyết định cầm điện thoại đi chỗ khác.

“Tôi sẽ quay lại ngay.”

Cô nói với hai người đang ngất và bắt đầu leo dốc. Mặt dốc toàn đất trắng khô hạn phủ cỏ úa, riêng chỗ xe trượt qua thì lộ rõ lớp bùn đen. Mizuki di chuyển thật cẩn thận để không trượt chân, trở lại con đường họ vừa đi, định tìm chỗ có sóng di động để cầu cứu.

Lên tới đường, Mizuki chỉ nhìn xuống chiếc xe dưới dốc một lần rồi cất bước đi ngay. Vừa tiến về hướng chân núi, cô vừa liên tục kiểm tra màn hình điện thoại. Không bắt được sóng từ trạm, cũng không thấy biểu tượng ăng ten cho phép thực hiện cuộc gọi.

Đường núi quanh co với rừng lá kim sâu thẳm trải rộng hai bên đường. Không thể nhìn thấy mặt trời vì mây dày che phủ, nhưng có lẽ cả khi trời nắng nơi đây cũng âm u vì cây cối rậm rạp. Không thấy bóng dáng động vật, chỉ có tuyết vẫn tiếp tục rơi âm thầm trên đường núi im lìm. Chẳng rõ còn cách chân núi bao xa hay độ cao hiện tại là bao nhiêu nữa.

Từ kẽ hở giữa những thân cây lá kim, sương mù trắng xóa ùn ùn trườn ra rồi dừng lại quanh Mizuki. Tuyết hối hả rơi, tầm nhìn rất kém, con đường phía trước đã nhòa đi. Tuyết rơi trong sương mù, chưa bao giờ Mizuki trải nghiệm hiện tượng thời tiết này.

Bóng cây lá kim thẳng tắp đứng san sát trong thế giới trắng mờ, trông như cột đỡ cho một công trình khổng lồ. Mệt mỏi và đau nhức khắp người khiến bước chân rối loạn, Mizuki cố chịu đựng để khỏi dừng lại và ngồi phịch xuống. Cô kiểm tra điện thoại, thấy vẫn hiển thị ngoài vùng phủ sóng.

Đột nhiên, mắt cô tối sầm đi, có thể là dấu hiệu cho thấy đầu óc sắp mụ mẫm, mà cũng có thể là tại thứ gì to tướng dựng trên núi đã chắn mất nắng trong mây dày.

Leng keng!

Mizuki dừng chân, nhìn chằm chằm ra trước mặt. Ai đó đang ngồi thu lu trên đường núi phủ trắng sương mù. Do sương, và còn do khoảng cách nên chưa nhìn rõ chi tiết. Bóng người chậm chạp cử động và đứng lên. Từ đường nét của mái tóc dài, Mizuki nhận ra là phụ nữ.

Cô gần như kiệt sức, hai chân bủn rủn.

Là cô ta. Là người phụ nữ trong câu chuyện ma, không thể nhầm được.

Người phụ nữ đứng yên, nhìn cô. Vì sương cản, Mizuki chỉ thấy hình bóng lơ lửng chứ không trông rõ mặt, nhưng khí thế dồn ép ập tới cho biết cô đang bị quan sát. Để cô ta tóm được thì sẽ phải chết, mà có khi chưa tới lúc ấy, trái tim cô đã bị bóp nghẹt vì quá hãi hùng trước đối tượng siêu nhiên kia rồi.

Vì đã ghi nhớ thông tin của Toshiyuki, Mizuki không rời mắt khỏi người phụ nữ. Cô phải đi xuống chân núi, vào tầm sóng điện thoại, tiếc rằng linh hồn cô từ chối tiến bước. Cô không dám nghĩ đến việc lại gần người phụ nữ đó, thậm chí còn lùi ra để giữ khoảng cách với cô ta.

Mizuki...

Bất ngờ nghe gọi tên, Mizuki dừng chân. Tiếng gọi rất quen thuộc, không vang ra từ người phụ nữ trước mặt mà vọng tới từ đằng sau, ở gáy cô.

Này, nhìn tớ đi, Mizuki...

Ai đó đang đứng đằng sau. Mizuki nghe thấy tiếng thở và tiếng quần áo sột soạt, bèn đánh mắt lại để nhìn mặt người ta. Cô liếc thấy vải áo màu hồng nhạt. Quả nhiên! Kana đang đứng đằng sau.

Chưa kịp đối diện với bạn, Mizuki đã lại nghe tiếng chuông leng keng. Sực nhớ không được nhìn đi chỗ khác, cô liền tập trung vào chính diện.

Người phụ nữ đang đến gần. Khoảng cách chỉ còn một nửa so với ban nãy. Mizuki vừa nhìn lại, cô ta lập tức dừng chân. Mái tóc dài và sợi dây rủ xuống cùng đung đưa. Dây đỏ, luồn qua lỗ đục ở hai bàn tay có treo chuông nhỏ. Giống hệt cách mai táng người chết ở làng Bịt Mắt, theo mô tả trong sách của Mizorogi.

Mizuki, chúng ta là bạn, phải không...?

Ngay cả khi bịt tai, Mizuki vẫn nghe thấy giọng Kana đằng sau. Cô muốn ngoái lại, ngặt nỗi đằng trước vẫn còn người phụ nữ kia. Cô biết mình không được rời mắt khỏi cô ta.

Qua kẽ hở của làn tóc đen xõa xượi trên mặt, cô ta đang nhìn ra bằng đôi mắt to đến mức dị hợm so với mắt người, khiến Mizuki có ảo giác tầm nhìn của mình méo mó đi. Nội tâm thôi thúc cô cúi gằm xuống như thường lệ. Cô chỉ muốn bỏ qua thông tin của Toshiyuki và tránh né khuôn mặt đáng sợ đó.

Trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng nhìn từ trên đường ban nãy. Dưới dốc là chiếc ô tô vỡ kính chắn gió cùng đầu xe bẹp dúm, trong xe có Haruo và Kota. Không rõ thương tích đến mức nào nhưng họ cần được cấp cứu càng sớm càng tốt.

Đừng nhìn đi chỗ khác. Mizuki tự nhủ và đối mặt với người phụ nữ. Cô phải xoay xở để sống sót, để gọi cứu trợ.

Nỗi khiếp đảm không hề dịu đi. Nhìn người phụ nữ, Mizuki có cảm giác sinh mạng mình đang rút ngắn. Cô ta mặc trang phục truyền thống và đi chân trần. Quanh miệng có nhiều vết bầm tím như bị đánh. Đôi mắt đen kịt như hai cái lỗ khổng lồ, đổ đầy chết chóc, nhìn thoáng qua cũng đủ khiến linh hồn đóng băng. Người phụ nữ không đến gần mà cứ đứng yên, chẳng làm gì cả, nhưng chỉ bằng mối liên kết “nhìn” và “bị nhìn”, dường như sự sống của Mizuki cũng hao mòn từng chút một.

Cậu đã hất tay tớ ra...

Mizuki lắc đầu. Tim như muốn vỡ.

Nhìn tớ đi...

Lạnh lùng đáng sợ. Kana luôn ân cần nhỏ nhẹ, thế mà giờ lại giở giọng như vậy với Mizuki.

“Thôi đi, Kana!”

Nước mắt giàn giụa, làm nhòe tầm nhìn.

Chúng ta là bạn, nhưng cậu lại hất tay tớ ra...

“Thôi đi!”

Kana vẫn lải nhải.

Nhìn tớ đi nào...

Hai chân bủn rủn, Mizuki bỏ cuộc, ngồi bệt xuống, hai tay ôm mặt.

Có tiếng chuông. Người phụ nữ đang đến gần. Cô sắp chết rồi. Ngay sau đây thôi, người phụ nữ sẽ tóm lấy cô, quả tim ngừng đập, nhãn cầu nổ tung...

Trong bóng tối tạo ra bằng hai bàn tay khum lại che mặt, Mizuki lặng lẽ đợi giây phút đó.

Vai bị tóm lấy, Mizuki nghĩ, mình đã chết.

“Mizuki!”

Có tiếng nói. Mizuki không nhận thức được ngay tình hình là thế nào. Tuy nhiên, cô vẫn còn sống. Khi cô ngẩng lên, người phụ nữ đã đến gần hơn, nhưng khoảng cách này chưa đủ để cô ta tóm được cô.

“Cô ổn không!?”

Đầu vẫn chảy máu, Haruo quỳ xuống cạnh Mizuki.

“Anh... Anh Suzuki...!?”

Mizuki run cả giọng, không thể nói năng tử tế. Tại sao cậu lại ở đây? Có lẽ cậu đã đuổi theo... Sự tiếp xúc và hơi ấm của bàn tay đặt trên vai khiến Mizuki nhẹ nhõm. Đây không phải linh hồn hay ảo giác, đây là Haruo thật. Haruo nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có đôi mắt to dị thường. Mizuki hỏi.

“Anh trông thấy à?”

“Ừ.” Haruo căng thẳng gật đầu.

Kana đâu rồi? Trông phản ứng của Haruo, Mizuki hiểu ra Kana ở sau lưng cô giờ đã biến mất.

“Cô đứng lên được không? Chúng ta sẽ giữ khoảng cách với nó.”

Haruo dìu Mizuki đứng dậy. Họ tập trung cao độ để không nhìn đi chỗ khác và bắt đầu bước lùi.

Người phụ nữ với đôi mắt to dị thường vẫn đứng đó. Hai vực thẳm chĩa vào họ qua kẽ hở của làn tóc đen xõa xượi. Một kẻ đáng lẽ không tồn tại lại tồn tại. Trông qua đủ hiểu, người phụ nữ này là cốt lõi của lời nguyền đã giết Kazuto. Trên đường tới đây, Haruo sục sôi mong muốn tiêu diệt kẻ thù. Giờ đã thực sự đối đầu, cậu lại mất năng lượng chiến đấu. Kẻ đứng kia không phải là đối tượng để con người muốn làm gì thì làm.

Cảnh tượng này thật trái lẽ thường. Một thực thể khó diễn tả mang hình hài phụ nữ đứng trong màn sương phủ trắng đường núi, nhìn chằm chằm vào họ. Hễ lơi lỏng, lý trí họ sẽ tiêu tan và tinh thần suy sụp vì kinh hoàng.

Haruo cảm thấy Mizuki ở bên cạnh đang bước lùi cùng nhịp với mình, nhưng không rõ vẻ mặt cô thế nào, vì cậu không dám rời mắt khỏi người phụ nữ.

“Tôi sẽ quay lại ngay.”

Haruo mơ hồ nghe thấy câu đó từ lúc còn chưa tỉnh.

Khi cậu mở mắt, sàn xe ngổn ngang mảnh vỡ của kính chắn gió, thái dương đau tấy như bị sốt. Kota ngất trên ghế lái, Mizuki thì biến mất. Có lẽ cô đi tìm người giúp. Cậu đoán thế và đuổi theo cô.

Không được ở một mình. Tốt hơn là nên ở cùng nhau. Haruo cảm thấy như vậy. Tạm thời đây là cách đối phó với con quái vật hình người trước mặt họ.

Nhìn nó thì nó không đến gần. Nhìn sang chỗ khác, nó sẽ tiếp cận ngay. Nếu hai người ở cùng nhau, nhỡ một người ngoảnh mặt đi thì vẫn còn người kia dùng ánh mắt ngăn chặn.

Khi nhận ra Mizuki đang tự lực đi tìm cứu viện, Haruo có cảm giác cô sẽ bị nhắm đến, và cho rằng không nên để cô ở một mình.

Người phụ nữ với sợi dây đỏ treo chuông vẫn đang rình rập họ. Không rời mắt khỏi nó, Haruo hỏi Mizuki, “Cô có để ý là ban nãy anh Kota rất lạ không?”

“Lạ thế nào?” Giọng Mizuki run rẩy.

“Đang lái xe, anh ấy bỗng lộ vẻ hoảng sợ như phát hiện điều gì. Ngay sau đó xe lao ra khỏi đường.”

“Phát hiện điều gì nhỉ?”

“Tôi không biết. Đấy hẳn cũng là chiêu trò của nó. Không phải anh Kota sơ suất khi lái xe, mà tại nó làm anh ấy mất tập trung.”

Họ đã mắc bẫy. Nó dồn họ vào đường cùng, chia rẽ họ, cô lập từng người để giết hại. Kẻ đơn độc dễ mất mạng hơn.

“Memento mori. Nghĩ về cái chết...” Haruo nhớ lại những lời cha nói hôm trước. Trong khi dọn nhà em trai, cha có đóng thùng một cuốn sách nghiên cứu về sống chết, và nói, “Không ngờ Kazuto lại đọc cuốn sách trông phức tạp thế này.”

Nghĩ về cái chết. Nhìn thẳng vào cái chết. Không được rời mắt. Kẻ đứng trước mặt cậu bây giờ chính là cái chết mang hình hài phụ nữ. Ai rồi cũng chết. Chấp nhận hay không thì ngày ấy cũng đến. Nỗi sợ chết đã tựu hình và đứng ở đằng kia.

“Á...” Mizuki đang lùi bỗng rú lên. Cùng lúc, Haruo mất cảm giác về mặt đường dưới chân. Thì ra vì quá tập trung vào người phụ nữ phía trước, họ đã không để ý đường có khúc quanh đằng sau. Không có lan can bảo vệ, ngoài mặt đường là dốc đứng. Haruo và Mizuki bước hụt cùng lúc. May thay họ không trượt xuống, mà chống hai tay hai chân tại chỗ ghì lại được. Tuy nhiên, họ đều đã rời mắt khỏi người phụ nữ.

Chuông kêu leng keng.

Khi Haruo ngẩng mặt lên, người phụ nữ chỉ còn ở cách vài mét. Tóc đen dài và dây treo chuông đang đung đưa. Khuôn mặt vô cảm. Đôi mắt như hai hố đen.

Mizuki bắt đầu nức nở. Haruo chống tay dìu cô đứng lên và lùi lại theo khúc quanh. Cậu tự hỏi không biết phải bao lâu nữa người phụ nữ mới biến mất. Mỗi giây trôi qua, nỗi sợ hãi của cậu lại tăng thêm còn tinh thần thì hao mòn.

Anh ơi...

Giọng Kazuto vang lên đằng sau.

Mizuki cũng ngừng di chuyển, nhưng lạ thay, cô lại nói, “Kana?” Chắc là với cô thì giọng Kazuto được thay bằng giọng Kana.

Em sợ...

Haruo không cho phép mình quay lại nhìn Kazuto. Tuy nhiên, có tiếng động tí tách như nhỏ giọt ở phía em cậu đang đứng.

Nó đang cố bắt em. Cứu em với, anh ơi...

Mùi hôi thối bốc lên.

Nhìn em đi...

Tay phải Haruo bóp chặt chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay trái. Đó là chiếc đồng hồ em cậu trân trọng. Cảm giác cân cấn kéo cậu về thực tại.

“Kazuto, em có nghe thấy giọng anh không?”

Anh ơi... Ước gì em đừng ra đời...

Haruo se lòng. Cậu không hề nghĩ thế.

“Anh không ghét em. Anh luôn trân trọng em. Đó là sự thật. Những lời anh nói hồi nhỏ không phải thật lòng. Kazuto, anh thực sự tự hào về em. Em là em trai của anh. Anh rất vui vì điều đó.”

Nhìn em, anh ơi... Em sợ... Hãy đi với em...

“Anh rất muốn đi với em, tiếc là bây giờ anh không thể rời khỏi đây, không thể để người bên cạnh trơ trọi. Xin lỗi em nhé. Nếu không ở cùng nhau, bọn anh sẽ bị nó bắt mất.”

Em không muốn chết... Em cô đơn lắm...

Ước gì có thể quay lại ôm lấy em trai. Nhưng Haruo còn bận nhìn về phía trước, nên chỉ đành an ủi Kazuto. An ủi chẳng biết bao lâu, bên cạnh bỗng “bịch” một tiếng.

Mizuki gục ngã. Mệt mỏi và căng thẳng đã cướp đi sự tỉnh táo của cô.

Haruo cũng đang trong tình trạng mụ mẫm. Cậu ngồi bên cạnh Mizuki, ôm cô vào lòng để bảo vệ, mắt vẫn không rời người phụ nữ.

Sương dày trên đường núi bám vào da thịt dinh dính như nhớt. Bóng cây lá kim và hình dáng người phụ nữ đều đã chìm vào màn sương trắng xóa. Haruo sinh ra bất an. Cô ta đâu rồi? Cậu đảo mắt khắp nơi tìm kiếm cái chết và sinh vật hư vô mang hình dáng con người ấy. Không thể tìm thấy. Cũng không còn nghe tiếng chuông.

Thình lình, một đốm sáng xuất hiện giữa thế giới trắng xóa. Khi nhận ra thì đốm sáng đã lớn hơn và đến gần, Haruo hoảng sợ chỉ muốn bỏ chạy, nhưng không thể đứng dậy vì quá lao lực, chưa kể còn phải lo cho Mizuki. Haruo ôm lấy cô, nhìn chòng chọc vào đốm sáng đang đến gần.

Đốm sáng lớn dần, lớn đến mức chói lóa, và tách thành hai luồng sáng cạnh nhau. Khi Haruo nhận ra là đèn pha, thì cũng là lúc một chiếc xe tải nhỏ trồi ra khỏi sương mù. Tiếng phanh gấp vang lên, xe dừng khựng trước mặt Haruo. Một người đàn ông lớn tuổi tròn mắt kinh ngạc trên ghế lái.

Sương mù tan đi nhanh chóng, cảnh vật xung quanh trở nên rõ nét. Haruo đã nghe thấy tiếng động cơ, tiếng chim và tiếng gió lay cành đưa. Người đàn ông mở cửa xuống xe, hỏi thăm xem cậu làm gì ở nơi này. Haruo gần như gục ngã vì cảm giác nhẹ nhõm. Thoát chết rồi. Thu hết sức tàn, cậu cho biết họ gặp tai nạn ở đoạn đường phía trước và người lái xe bị thương.

Mizuki đang đứng trong một không gian kì lạ. Xung quanh tối om, nến hắt ánh sáng màu cam lên tường. Nhìn ngăn tủ và hộp gỗ chất thành đống, cô đoán đây là nhà kho.

Có tiếng nước tong tong. Bên chân cô đặt cái chậu, nước đang rơi vào đó. Chắc là dột.

Tiếng nước tong tong vang vọng và ngân dài.

Một con thằn lằn đang bò trên tường. Cảm nhận được ánh mắt của Mizuki, nó bỏ chạy.

Mizuki tìm thấy một chiếc gương, cô soi vào và thấy mình trong đó.

Hình như có người ở đây.

Mizuki ngó qua ô trống của ngăn tủ kiểu Nhật. Phía trong có vách chắn bằng chấn song khoanh lại một không gian tăm tối. Bùa dán chi chít, mặt bùa có chữ và hoa văn mô phỏng con mắt.

Một phụ nữ đang ngồi quỳ bên kia các chấn song. Mizuki không nhìn thấy mặt vì cô ta quay lưng ra. Phía trước người phụ nữ đặt bộ xương nhỏ. Kích thước hộp sọ cho thấy là xương trẻ sơ sinh.

Mizuki nín thở.

Như nhận ra động tĩnh, người phụ nữ ngoái lại nhìn.

Mắt họ giao nhau.

Đó là một phụ nữ xinh đẹp.

Giấc mơ chấm dứt.

Mizuki tỉnh dậy tại một bệnh viện ở thành phố Y, tỉnh F. Cô rờ rẫm mặt mình và xác nhận rằng nhãn cầu vẫn ở bên trong mí mắt đang đóng. Cô bấm chuông gọi, y tá chạy đến và làm vài kiểm tra đơn giản. Khi cô hỏi thăm tình trạng của Haruo và Kota, họ nói rằng tất cả đều an toàn.

Một đêm đã trôi qua sau vụ tai nạn. Túi du lịch của Mizuki vốn để trong xe Kota giờ đặt ở góc phòng bệnh, không rõ ai nhặt mang đến giúp. Lòng bàn tay Mizuki có vết cắt, chắc là bị kính chắn gió cứa vào khi ra khỏi xe. Băng trên cổ tay đã bong, vết cào của Kana mờ hẳn đi, gần như biến mất.

“Mizuki!”

Giọng nói vang lên ở cửa phòng bệnh. Là Haruo. Cậu chạy tới ngay khi biết tin Mizuki tỉnh lại.

“Anh Suzuki...!” Nhìn thấy cậu, Mizuki trào nước mắt. Cô nhớ cậu đã xuất hiện lúc cô chạm trán người phụ nữ mắt to dị thường trên đường núi phủ đầy sương trắng. Cô nhớ cả giọng Kana vang lên sau lưng và họ đã nói chuyện. Riêng đoạn cuối cùng thì mơ hồ. Cô không rõ họ được cứu khi nào và bằng cách nào.

Haruo ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Bắt gặp cậu nhìn mình, Mizuki đang nhìn lại thì Haruo bất thần ôm lấy cô. Mizuki hơi kinh ngạc nhưng không muốn đẩy ra. Tự nhiên, cô cũng dùng hết sức choàng tay qua người cậu, thấm thía được sự thật là họ đã cùng sống sót. Nhiệt độ cơ thể tăng cao càng khiến cảm nhận này thêm sâu sắc.

Cô hỏi thăm tình hình sau khi mình ngất. Haruo cho biết người phụ nữ mắt to dị thường thình lình biến mất như tan vào sương trắng. Một người đàn ông làm ngành lâm nghiệp lái xe ngang qua đã giúp đỡ họ. Haruo phải khâu vài mũi ở thái dương, giờ quấn băng trên đầu, tính ra còn may chán so với Kota, người cầm lái. Anh ta bị thương nặng, gãy liền mấy xương sườn. Nghe nói hiện đã tỉnh, nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt và chỉ người nhà mới được vào thăm. Hôm qua cảnh sát đã đến điều tra hiện trường cùng chiếc xe hỏng hóc sau cú trượt, trong ngày hôm nay họ sẽ kéo nó lên khỏi dốc.

Cảnh sát đến thăm phòng bệnh của Mizuki từ chiều, hỏi cô vài câu về vụ tai nạn hôm qua. Toàn là câu hỏi cho đủ thủ tục chứ không phải do nghi ngờ là có yếu tố hình sự ở đây. Khi được hỏi vào núi làm gì, cô trả lời rằng họ đang tìm kiếm một ngôi làng bỏ hoang.

Mizuki và Haruo chỉ bị thương nhẹ nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện qua đêm để theo dõi.

Buổi tối, một phụ nữ ghé vào thăm Mizuki, trang phục cho thấy chị không phải y tá, ngoại hình xinh đẹp dù nhuốm nét tiều tụy. Chị cúi đầu thật thấp.

“Tôi là vợ anh Mamiya Kota.” Mamiya Fuyumi xưng tên và xin lỗi vì đã làm họ liên lụy trong vụ tai nạn do chồng mình gây ra.

Ngày 10 tháng Hai, Kota rời phòng chăm sóc đặc biệt và chuyển ra phòng bệnh thường, Mizuki và Haruo sang thăm anh ta. Kota băng bó toàn thân nằm im trên giường, vợ túc trực bên cạnh. Tối qua Fuyumi đã cho Mizuki biết rằng vừa nghe tin tai nạn là chị tức tốc chạy từ Tokyo đến ngay.

“Gây phiền toái cho mọi người rồi...”

Kota nhìn Mizuki và Haruo, áy náy xin lỗi. Hình như anh ta đang gặp khó khăn trong việc phát âm thành tiếng, nên chỉ nói đến thế thôi.

“Không sao, anh nghỉ ngơi đi.”

“Tôi rất mừng vì chúng ta đã thoát chết.”

Nghe Haruo và Mizuki trấn an mình, Kota lộ vẻ ngại ngùng.

“Chúng tôi về Tokyo trước. Sẽ liên lạc với anh sau.”

“Ừ.”

Để Kota lại trong phòng, hai người đề nghị Fuyumi ra băng ghế hành lang nói chuyện.

“Hình như anh ấy đã nhìn thấy thứ gì đó ngay trước khi tai nạn xảy ra...” Fuyumi bối rối kể, chị đã cố gắng tìm hiểu xem là thứ gì, nhưng Kota chỉ đáp lấy lệ “Anh nhìn nhầm thôi” và từ chối đi vào chi tiết.

“Có lẽ anh ấy nhìn thấy con gái chúng tôi.” Fuyumi nói, và cho biết con gái họ đã chết trong một vụ tai nạn cách đây vài năm.

“Ngày mai cẩn thận nhé, chị nên ở bên anh ấy.” Haruo dặn.

Cứ ba ngày một lần, tức là cách quãng hai ngày, người phụ nữ mắt to dị thường sẽ xuất hiện. Quy luật này vẫn đang duy trì, suy ra mốc tiếp theo là 11 tháng Hai. Trong ngày mai, cô ta sẽ tìm đến người bị ếm do nghe truyện ma. Fuyumi cũng liên quan, vì đã nghe Kota kể về Shiraisan qua điện thoại. Mizuki hỏi chị, vài ngày qua có gặp hiện tượng kì lạ nào không.

“À...” Fuyumi ngập ngừng, vẻ mặt căng thẳng, câu nói bỏ dở giữa chừng. “Không, tôi xin lỗi...”

Mizuki nhận thấy Fuyumi luôn cúi đầu thật thấp.

Sau khi chia tay Fuyumi, Mizuki và Haruo xách hành lý bắt taxi ra ga. Họ lên tàu tốc hành về Tokyo, vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện. Nhìn ra cửa sổ, núi non lạnh lẽo lướt qua dưới bầu trời vẫn giăng kín mây mù.

“Chẳng giải quyết được gì nhỉ.”

Haruo nói, người rung lắc theo nhịp tàu.

“Vâng, quả là thế.”

Họ đã đến tận khu suối nước nóng Sogen, ngọn nguồn của câu chuyện rùng rợn Eiko đã kể. Câu chuyện hình như liên quan đến một ngôi làng đã diệt vong tên là Bịt Mắt, không rõ chi tiết ra sao. Hoàn cảnh của họ vẫn chưa có gì thay đổi. Họ thoát chết một lần, nhưng giống như trường hợp của Toshiyuki, người phụ nữ mắt to dị thường có thể sẽ còn xuất hiện trước mặt họ lần nữa. Nhớ lại cảnh gặp cô ta trên đường núi, đến giờ Mizuki vẫn co rúm vì sợ hãi.

“Chỉ có một điều tốt.”

“Là gì?”

“Tôi đã nói lời giã biệt với Kana.”

Bấy giờ Haruo đã đến với cô trên đường núi. Trong khi cùng cậu bước lùi, cô nghe thấy giọng Kana.

“Kana đứng sau lưng tôi. Tuy không thể nhìn lại, tôi vẫn tranh thủ trao đổi vài lời với cô ấy.”

Nhìn tớ đi...

Kana thổn thức nói. Mizuki gần như ngất xỉu vì kiệt sức, nhưng cũng kịp bày tỏ lòng biết ơn với bạn, điều mà bao lâu nay cô đã không thể làm.

Cảm ơn cậu vì đã kết bạn với tớ. Xin lỗi vì đã hất tay cậu ra.

“Tôi vốn vẫn muốn giã biệt Kana đàng hoàng. Trò chuyện được một lúc, tôi bỗng không cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy nữa. Tôi rất áy náy, vì Kana đã chết, mà tôi thì còn sống.”

“Tôi cũng đã nói chuyện với Kazuto. Nó cô đơn nên rủ tôi đi cùng. Tôi từ chối. Vì vẫn muốn sống, tôi không thể đi được.”

“Tôi nghe thấy giọng Kana, còn anh nghe thấy giọng em trai. Vậy đó có thật là Kana và Kazuto không nhỉ?”

“Có thật không, là ý gì?”

“Ví dụ, có những lời chúng ta tha thiết muốn nghe nên sinh ra ảo giác là nghe thấy, thì là giả. Còn nếu Shiraisan mang linh hồn người đã khuất về cốt để làm phương tiện đánh lạc hướng chúng ta, thì có thể gọi là Kana và Kazuto thật.”

“Cô nghĩ là khả năng nào?”

“Tôi không biết. Vì rất muốn nói lời giã biệt tử tế, tôi hi vọng là thật. Nhưng nếu là thật thì quá tàn nhẫn khi kéo họ từ vùng đất linh hồn lên đây và lợi dụng họ.”

“Vấn đề là khả năng điều khiển người chết của Shiraisan mạnh đến mức nào? Có lẽ vì chúng ta đã trao đổi cởi mở với họ nên khả năng điều khiển của Shiraisan suy yếu, Kana và Kazuto hài lòng rời đi.”

Mizuki gật đầu, người rung lắc theo nhịp tàu.

Về đến ga Tokyo, họ chia tay nhau.

“Mai gặp nhé.”

“Ừ, hẹn ngày mai.”

Ai về nhà nấy và tháo dỡ hành lý, ngủ lại trên chiếc giường thân thuộc sau một thời gian cách xa.

Sáng sớm hôm sau, Mizuki gặp Haruo ở ga Shinjuku. Họ vẫn chưa quyết định là đi đâu, chọn Shinjuku chẳng qua vì địa điểm này tiện đường cho cả hai. Khi trông thấy Mizuki, Haruo mỉm cười gật đầu chào, nhưng thoắt cái lại trở nên nghiêm nghị, đằng nào thì cũng có phải gặp gỡ để hẹn hò đâu.

Hôm nay là 11 tháng Hai. Đã ba ngày kể từ khi họ chạm trán người phụ nữ mắt to dị thường. Nếu tần suất xuất hiện không thay đổi, trong hôm nay cô ta sẽ tìm đến ai đấy. Người phụ nữ không tiếp cận nếu b?