← Quay lại trang sách

Chương 6

Trong lúc soạn sách về phong tục địa phương, Mizorogi Gen đã đưa vào một đoạn mô tả tang ma của làng Bịt Mắt dựa trên lời kể của Ishimori Mibu. Khi sách hoàn thành, ông đem gửi tặng viện dưỡng lão ven sông, nơi bà đang an hưởng tuổi già.

Cuộc phỏng vấn với Mibu phải tiến hành trong thời gian dài. Nguyên nhân là do bà đã cao tuổi, khó lòng ngồi trò chuyện lâu. Vì vậy, một buổi không đủ để Mizorogi nghe hết quá trình giao lưu của Mibu với người phụ nữ ở nhà kho.

Điều dưỡng đẩy xe lăn đưa Mibu ra. Nắng tươi lọt vào phòng, rọi sáng bà lão có đôi mắt trẻ thơ. Sau những lời thăm hỏi, Mizorogi đề nghị bà kể tiếp chuyện lần trước. Mibu không nhớ đã kể đến đâu, Mizorogi bèn nhắc.

“Đến đoạn bà nghe xong câu chuyện ma quái mà người phụ nữ sáng tác.”

Người phụ nữ bị giam trong kho là ai? Nếu thông tin của Mibu là đúng thì cô ta là con gái của gia tộc thầy cúng. Ngoài ra, cô ta rất oán hận dân làng Bịt Mắt.

“Cô ấy từng mang thai, nhưng thai chết lưu.”

“Con của ai?”

“Tôi không biết.”

Người phụ nữ bị tống vào kho khi đang mang trong mình giọt máu của ai đó. Tuy nhiên, đứa trẻ không bao giờ chào đời. Lúc Mibu xuất hiện thì đứa trẻ đã mất, bụng người phụ nữ đã xẹp xuống. Trong thời gian chăm sóc, Mibu giành được lòng tin của người phụ nữ, và có dịp nghe cô ta kể đầu đuôi sự tình.

“Đứa trẻ là con gái.”

Không khỏi xót xa cho cảnh ngộ của người phụ nữ, Mibu vờ quên khóa vách chắn để cô ta có thể trốn thoát bất cứ lúc nào. Không hiểu sao cô ta cứ tiếp tục ở lại phòng giam.

Mibu đem kể cho dân làng nghe câu chuyện ma nọ. Có lẽ vì ít trò giải trí, dân làng mau chóng truyền tai nhau.

“Sau đó cô ấy bảo tôi...”

Làng Bịt Mắt sắp kết thúc rồi. Mau trốn xuống ngôi làng dưới chân núi đi.

“Tôi hỏi kết thúc nghĩa là gì.”

Tôi đã dâng lễ lớn, xin thần núi mang con tôi trở lại.

Hôm ấy, Mibu đi làm nhiệm vụ chăm sóc như thường lệ. Đầu tiên bà đến dinh thự lĩnh đồ ăn, rồi đi vào khu rừng nhỏ, vượt qua ranh giới chăng dây thừng. Bà vào nhà kho cũ kĩ, băng qua khu vực ngổn ngang đồ đạc dụng cụ, định cất tiếng gọi thì thấy người phụ nữ đã nằm bất động bên trong vách chắn. Không rõ nguyên nhân cái chết. Mắt cô nhắm lại như ngủ và cơ thể lạnh ngắt.

Mibu đi thông báo về cái chết. Thân quyến của người phụ nữ dường như thở phào khi nhận tin. Quá xót xa cho người quá cố, Mibu đã định kháng nghị lại thái độ đó, tuy nhiên, những người này sinh sống trong dinh thự ở trung tâm làng, tức là chủ tế trong các lễ cầu thần núi. Mibu không đủ tư cách để phàn nàn với họ.

Theo phong tục của làng, người phụ nữ bị đâm thủng hai bàn tay ở tư thế chắp lại, xỏ dây gắn chuông qua rồi được đặt vào quan tài. Thi thể được hỏa táng gần nghĩa địa ở ngoài làng, chứ không phải ở đền thờ chuyên dành cho các nghi lễ. Đám tang rất vắng vẻ, chỉ lác đác vài người thân, tuyệt nhiên không có dân làng. Mibu bí mật theo dõi từ bụi rậm cách đó một quãng.

“Trong ngọn lửa bỗng có tiếng chuông reo.”

Lửa liếm quanh quan tài rồi cùng khói ngùn ngụt bốc lên. Mibu kể rằng có tiếng leng keng rất hung dữ. Chắc chắn là không nghe nhầm, vì nhìn từ xa bà còn thấy rõ khách dự tang lộ vẻ nhớn nhác. Tiếng chuông vang vọng trong lửa hồi lâu mới dịu đi và cuối cùng lặng tắt.

Sau khi người phụ nữ trong kho qua đời, Mibu quay về phụ giúp công việc đồng áng nhà chồng, nhưng tình hình này không kéo dài lâu. Nguyên nhân là do cư dân làng Bịt Mắt đang chết dần, cứ vài ba ngày lại đi một mạng. Người ta đồn là tại dịch bệnh, vì tình hình lúc chết của tất cả đều giống nhau. Hôm trước vẫn sống bình thường, hôm sau tim ngừng đập và mắt nổ tung vì quá đau.

Mibu nhớ lại lời dặn của người phụ nữ.

Làng Bịt Mắt sắp kết thúc.

Có lẽ cô ấy đã dùng mạng sống của mình để khơi dậy căn bệnh quái ác. Mibu quyết định trốn khỏi làng. Vốn không gắn bó sâu nặng với chồng và bố mẹ chồng, trước khi trời sáng bà đã dứt áo ra đi, hướng về bản làng dưới chân núi. Do đi lạc nên bà loanh quanh cả ngày trời mới xuống được đến nơi. Khu suối nước nóng Sogen này, bà đã được dẫn đến vài lần, giờ không khỏi cảm thấy ít nhiều thân thuộc.

“Mọi người ở làng Bịt Mắt đang lần lượt chết đi. Bệnh tật ngày càng lan rộng.”

Sau khi giải thích với người dân dưới chân núi, Mibu lăn ra ngủ mấy ngày liền vì kiệt sức. Một thời gian trôi qua, tình trạng của làng Bịt Mắt mới được xác định. Khi thông tin của Mibu đến tai cảnh sát, cơ quan hữu quan tiến hành nắm bắt tình hình và trình lên chính quyền, quân đội được điều đến, đưa theo cả người của Cục Phòng chống dịch bệnh và cấp nước. Khi họ tới nơi, cư dân làng Bịt Mắt đã bị xóa sổ toàn bộ. Chưa tìm ra mầm bệnh thì một trận mưa lớn làm sạt lở đất đã chắn lối vào làng.

Làng Bịt Mắt bị bỏ hoang cho đến nay.

“Sau đó, tôi vào làm việc cho một quán trọ suối nước nóng. Một điều kì lạ đã xảy ra ở đây.”

Bà ngủ lại ở quán trọ, trong căn phòng dùng chung của nhân viên. Một ngày nọ, bà thấy người phụ nữ trong kho xuất hiện bên giường của mình.

“Cô ấy đang ẵm một đứa trẻ. Tôi nhanh chóng hiểu ra đó là đứa trẻ đáng lẽ đã chết lưu.”

Người phụ nữ đặt con lên giường Mibu. Nó còn dây rốn và chưa quấn tã, tay chân nhỏ bé ngọ nguậy.

Tôi đã dâng dân làng. Đổi lại, thần núi trả tôi đứa con.

Người phụ nữ nói và âu yếm nhìn đứa trẻ.

Mibu choàng tỉnh vì tiếng khóc oa oa. Các nhân viên khác cũng dụi mắt tỉnh dậy. Có một đứa trẻ trên giường Mibu, đúng như bà nằm mơ. Đây là một bé gái nhỏ nhắn vừa chào đời, khuôn mặt còn tím đỏ, dây rốn đứt đoạn đang rỉ máu, Mibu vội buộc chỉ để cầm máu ngay. Đứa trẻ tồn tại thực sự, không phải mơ.

Thoạt tiên, người ta cho rằng đây là con bỏ rơi của khách trọ nào đấy. Tuy nhiên, vào thời điểm ấy, chẳng khách nào vừa sinh con. Ngoài ra, có một số điểm kì lạ. Khó mà băng qua bao nhiêu người, đi vào đặt một đứa trẻ lên giường Mibu mà không làm ai thức giấc. Máu dây rốn chỉ đọng ở chỗ Mibu, không thấy rơi rớt ở chỗ nào khác, cứ như thể đứa trẻ đột ngột xuất hiện từ thinh không.

“Đã bao giờ người quá cố sống dậy chưa?”

Mizorogi từng hỏi như thế, vốn chỉ là nói đùa, song lại thành yếu tố thúc đẩy Mibu nhớ ra câu chuyện trên. Suy ra người sống dậy chính là đứa trẻ. Mibu có vẻ tin điều đó. Không rõ thực hư đến đâu, có thể bao gồm cả những sự thật đã bị bóp méo bởi niềm tin.

Đứa trẻ được gửi đến cô nhi viện. Mibu đi thăm gần như hằng ngày. Khi nó lên ba, bà quyết định nhận về nuôi nấng như con đẻ. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, nó kết hôn với một giáo viên và giờ đã có cháu rồi. Nếu sinh ra không lâu sau chiến tranh, đứa trẻ đó hiện đã ngoài năm mươi tuổi. Tuổi này có cháu cũng không lạ gì.

Mizorogi chỉ lấy làm lạ về câu nói trong giấc mơ của Mibu.

Tôi đã dâng dân làng, là sao nhỉ...

Có lẽ không nên truy cứu ý nghĩa của những lời trong mơ.

Ông kết thúc chuyến thăm với tâm trạng hỗn loạn.