← Quay lại trang sách

Chương 8

Mizorogi Gen lại đến thăm viện dưỡng lão ven sông.

Ishimori Mibu mỉm cười dịu dàng ngồi xe lăn đến chỗ ông. Hôm nay người đẩy xe cho bà không phải điều dưỡng của viện mà là một phụ nữ xinh đẹp trạc ba mươi tuổi. Mibu giới thiệu là cháu bà.

“Cảm ơn thầy vì đã luôn quan tâm đến bà tôi.”

Người phụ nữ cúi đầu thật thấp, cho biết cô đang ở thăm bà thì thấy báo là có khách, nên tiện thể đưa bà ra thay cho điều dưỡng.

Mizorogi cúi đầu chào lại. Trong lúc ông nói chuyện với Mibu, cô cháu gái ngồi tách ra, chăm chú đọc một cuốn sách bìa mềm khổ nhỏ. Hôm đó, Mibu kể cho Mizorogi nghe về các nghi lễ đính hôn và kết hôn của làng Bịt Mắt. Chừng một giờ sau, bà lão có dấu hiệu mệt mỏi, nên Mizorogi quyết định kết thúc chuyến thăm.

“Cảm ơn bà. Lần tới vẫn mong được bà giúp đỡ.”

Mizorogi nói lời tạm biệt và đứng dậy rời khỏi viện dưỡng lão. Cô cháu gái chạy theo gọi ông lại, vừa chạy vừa lấy trong túi ra một bọc vải màu tím.

“Thầy Mizorogi! Bà bảo đưa cái này cho thầy.”

Mizorogi nhận bọc vải và giở ra xem. Trong đó có một tấm giấy cũ ố vàng gập làm đôi, bên trên có nhiều kí tự nguệch ngoạc viết bằng bút lông.

“Vì bà nhờ, nên tôi đã lục lọi ở nhà và tìm thấy nó, nhưng không đọc được là viết gì. Đây là thứ bà mang theo khi rời khỏi ngôi nhà từng sống.”

Mizorogi đã phần nào đoán ra lai lịch tấm giấy. Chính là câu chuyện ma do người phụ nữ trong kho viết ra nhỉ? Chuyện kể về một anh đi bộ trên đường núi và bị một chị đuổi theo. Mibu không nhớ nổi tên chị ta, nên người phụ nữ trong kho đã viết hẳn hoi ra giấy và đưa cho bà. Mizorogi không thể tin là nó lại tồn tại đến giờ.

“Thứ này rất có ích. Cô đã vất vả rồi, đây là một văn bản giá trị.”

“Không, chính tôi mới phải cảm ơn thầy, vì đã chịu khó nghe những chuyện bà tôi chế ra.”

“Chuyện bà cô chế ra là sao?”

“Chuyện về mẹ tôi ấy. Chuyện về đứa trẻ xuất hiện trên giường bà trong thời gian bà sống và làm việc ở quán trọ ấy. Bà không kể với thầy ạ?”

“Có, tôi nghe rồi.”

“Đều là bịa cả đấy.” Cô cháu gái lộ vẻ xấu hổ. “Sau chiến tranh, bà chuyển đến định cư ở khu suối nước nóng Sogen, khi ấy đã hoài thai mẹ tôi rồi.”

“Ồ, thế à?” Mizorogi cười khổ.

Cô cháu gái kể, Mibu lâm bồn ở chính căn phòng dùng chung của quán trọ, có bà đỡ hẳn hoi. Mizorogi không hiểu Mibu bịa chuyện cho vui hay vì tuổi già lẩm cẩm, bà đã tưởng nhầm kí ức giả ấy là sự thật.

Mà tính ra, cô cháu gái trông rất giống Mibu, rõ ràng là có quan hệ huyết thống. Nếu mẹ cô ta chỉ là trẻ nhận nuôi, thì họ không thể giống nhau đến mức này.

“Suy ra, đây cũng là đồ giả?” Ông nhìn lại tấm giấy cũ nguệch ngoạc chữ mà cô cháu gái vừa đưa cho.

“Nội dung là gì vậy ạ? Tôi không đọc được, chỉ biết đó là chữ của bà thôi.”

Mizorogi bối rối. Theo lời Mibu, tấm giấy là do người phụ nữ trong kho viết. Theo lời cô cháu gái, nét chữ bút lông này lại là của Mibu. Không hiểu ra sao nữa, Mizorogi cảm ơn cô cháu gái và rời viện dưỡng lão.

Mizorogi về đến nhà, vợ ông pha trà mang ra. Mizorogi vừa uống trà vừa trải giấy lên bàn xem xét. Dù là do ai viết, thì tấm giấy vẫn cũ thật, chứ không phải mới được tạo ra trong thời gian gần đây, nói cách khác, không phải là đạo cụ sửa soạn để lừa ông.

Nét chữ viết bằng bút lông, nội dung đúng như Mibu từng kể, rằng một người đàn ông đang đi bộ trên đường núi thì chạm trán người phụ nữ có đôi mắt to dị thường. Mizorogi thông thuộc rất nhiều truyện dân gian và truyền thuyết vùng này, nhưng không sao nhớ ra mô típ nào tương tự. Còn một điểm khác khiến ông lưu ý, chính là tên của người phụ nữ xuất hiện cùng tiếng chuông.

Tên ghi bằng chữ Hán: Tử Lai Sơn [17] .

Đọc là “Shiraisan” có được không nhỉ? [18]

Ở làng Bịt Mắt, thần núi là đối tượng được thờ phụng. Người phụ nữ đeo chuông có thể là một thành viên thuộc phả hệ thần núi. Mizorogi chưa bao giờ nghe đến cái tên “Tử Lai Sơn”. Không một ngọn núi nào có tên chính thức như thế, phải chăng đây là cách cư dân làng Bịt Mắt gọi núi non xung quanh để tỏ lòng kính trọng.

Ai viết truyện này? Người phụ nữ trong kho ư?

Hay Mibu?

Có lẽ người phụ nữ trong kho không thực sự tồn tại, và mọi sự kiện đều diễn ra trong thế giới tưởng tượng của Mibu. Có thể bà từng sinh sống ở làng Bịt Mắt thật, và trong thời gian ấy, bà viết câu chuyện đáng sợ này ra giấy. Bà còn nhớ mình cất nó ở nhà và lập tức tận dụng như một công cụ để củng cố nguồn gốc bà soạn ra cho đứa trẻ. Tất nhiên, đứa trẻ là con của Mibu vì chẳng có người phụ nữ nào trong kho cả. Đứa trẻ là con của bà và người chồng đã bị bỏ lại ở làng Bịt Mắt.

Còn khả năng khác không nhỉ? Tính kĩ ra thì... có!

Đó là, chẳng có người phụ nữ nào tên là Ishimori Mibu cả, và người đang ở viện dưỡng lão chính là người phụ nữ trong kho. Bà không chết giữa cảnh giam cầm mà đã thoát thân và chạy xuống chân núi, tự xưng là Ishimori Mibu, vào làm việc tại quán trọ rồi sống cho tới tận ngày nay như một người bình thường, giấu kín việc bà là hậu duệ của một gia tộc thầy cúng.

Tất nhiên, không có khả năng đó.

Mizorogi bật cười vì trí tưởng tượng của mình.

Chiều muộn, Mizorogi ra ngoài đi dạo.

Nhìn qua khoảng hở giữa các nhà dân trên đồi thì sẽ trông thấy khu suối nước nóng bên dưới. Cảnh hơi nước tỏa lên trong bóng chiều thật là huyền diệu.

Tại sao khu này lại có tên Sogen? Mizorogi đã tìm hiểu mà vẫn không biết lý do. Đặc biệt, chữ “So” rất đáng suy ngẫm, theo chữ Hán thì nó mang nghĩa “bến thuyền”, nhưng khắp cả vùng không có bến thuyền nào hết [19] .

Một cậu bé hàng xóm đang đuổi bắt chuồn chuồn ớt. Cậu bé là con nhà Watanabe thì phải, trên cậu còn có một người anh. Hai đứa thường sang nhà ông chơi, và được vợ ông dọn ra nào bánh kẹo nào nước trái cây để khoản đãi. Vì không có con nên hai vợ chồng luôn nồng nhiệt chào đón lũ trẻ hàng xóm.

Nhìn thấy Mizorogi, cậu bé vồn vã chạy đến. Thế là, trên ngọn đồi nhìn xuống khu suối nước nóng, hai bác cháu ngồi sánh vai chuyện trò.

Cậu bé mới chín tuổi và đang học lớp Ba.

“Ở trường các cháu thường nói chuyện gì?”

“Bàn tán về truyện tranh này, nói xấu thầy cô này... Và cả những câu chuyện kinh dị nữa ạ. Nhưng toàn nội dung đã biết rồi thôi. Chán chết!”

Nghe cậu bé phàn nàn, Mizorogi sực nhớ đến truyện ma ông vừa đọc trong phòng làm việc.

“Kinh dị à? Nếu vậy, bác có một câu chuyện chưa ai biết đây. Muốn nghe không?”

Nghe Mizorogi hỏi, cậu bé gật đầu với đôi mắt sáng lấp lánh.

Dưới vòm trời đỏ rực, Mizorogi giơ ngón trỏ lên. Ông dùng nó để minh họa nhân vật, vòng vèo hết bên nọ đến bên kia như người đang tiến bước trên đường núi quanh co.

Bóng ngón trỏ lướt qua lướt lại trên khuôn mặt non thơ, câu chuyện kinh dị bắt đầu vén màn...

HẾT