Chương 7
Tan trường, Matsuzaka Ayumi lững thững thả bước trong học xá. Lúc này thường là thời gian cô tập cùng câu lạc bộ hợp xướng ở phòng nhạc thứ hai. Tuy nhiên, mọi hoạt động ngoại khóa đang tạm dừng do sắp diễn ra kì thi cuối cấp.
Cô bạn Kondo Hina, giọng nữ cao của câu lạc bộ, chạy đến bên cạnh, vui vẻ hỏi.
“Nghỉ xuân cậu định đi đâu?”
“Tính sớm thế. Còn phải học ôn để kiểm tra trước kì nghỉ xuân đấy.”
“Tớ đang lên kế hoạch luôn từ bây giờ. Hay chúng mình cùng đi Tokyo nhỉ?”
“Tokyo á!? Xa thế!”
Tokyo cách thị trấn của Ayumi nửa ngày đi tàu cao tốc. Cô không nghĩ là kịp đi về trong ngày.
“Nhà tớ có họ hàng ở Tokyo, mình có thể ở nhờ. Tớ muốn đến Shin-Okubo. Làm ơn, đi với tớ đi.”
Hina mê mẩn các nam thần tượng xứ Hàn. Hình như ở Shin-Okubo có rất nhiều cửa hàng bán đồ thần tượng Hàn, Hina muốn đến mua.
“Tớ sẽ thử xin phép bố mẹ. Nếu kết quả kiểm tra tốt, tớ nghĩ bố mẹ sẽ đồng ý.” Ayumi sắp lên lớp Mười hai, năm sau phải thi đại học, nên cũng muốn tranh thủ thời gian này đi chơi với Hina.
“Tớ muốn đi Tokyo lắm lắm.”
“Ừ. Nếu được, Hina phải vui lên nhé.”
Gần đây mặt Hina sạm đen. Ayumi băn khoăn liệu có phải bạn mình thất tình, nhưng hình như không phải. Mấy hôm trước Hina chợt hỏi cô, “Có mùi thối như con gì chết ấy nhỉ!” Hina còn kể là dạo này, trong giờ học hay lúc đi về, tự dưng cứ ngửi thấy mùi khó chịu và buồn nôn. Mà Hina dường như là người duy nhất ngửi thấy, mọi người xung quanh thì không, nên cô lo mũi mình có vấn đề.
Chưa hết. Nghe nói đồ đạc linh tinh ở phòng Hina âm thầm di chuyển, không phải do ai trong nhà tự tiện sắp xếp lại cả. Hina kể rằng trong lúc cô xem video của nhóm nhạc Hàn yêu thích, dù không ai vào phòng nhưng vị trí của đồ vật đã thay đổi.
Chắc là ma làm. Hina thực sự lo lắng.
“Cách đây ít lâu, tớ có đọc một truyện kinh dị trên mạng. Nghe đồn rằng đọc nó là sẽ trúng lời nguyền...”
Ayumi không biết nhiều về các tin đồn internet, nên tự hỏi đây là xu hướng ngày nay hay sao. Cô không thắc mắc nội dung truyện kinh dị thế nào, vì đấy không phải là thể loại cô ưa thích.
Cửa thư viện đã xuất hiện ở cuối hành lang. Ayumi định vào đấy để học ôn cho bài kiểm tra. Hina dừng chân, nghi hoặc nhìn đèn trần và cửa sổ.
“Sao thế?”
“Hình như mọi thứ vừa tối sầm đi trong chốc lát.”
“Thế à? Tớ không để ý.”
Hina nhìn về phía cuối hành lang, mặt đanh lại.
“Hina?”
Ayumi gọi. Hina không đáp, môi run run buột ra một câu yếu ớt, “Cái kia...”
Cô chỉ ra đằng trước, nhưng Ayumi không thấy có gì đáng chú ý.
“Cậu không thấy à?” Hina thảm thiết kêu lên.
Ayumi đâm lo trước trạng thái lạ lùng của Hina. Không hiểu có chuyện gì nữa, vừa rồi họ còn vui vẻ dạo bước mà.
Hina bắt đầu giật lùi, Ayumi vội đuổi theo.
“Cậu sao thế? Trục trặc gì à?”
Hina không trả lời, mắt vẫn nhìn về cuối hành lang, một tay bám lên tường, tiếp tục giật lùi.
“Nguy hiểm đấy!”
Sau lưng Hina là thang bộ. Ayumi vừa dứt lời nhắc thì Hina hụt chân, ngã ngửa xuống, đổ đúng vào một cặp nam nữ sinh đang đi lên cầu thang, cả ba cùng lăn xuống chiếu nghỉ.
Ayumi điếng người nhìn theo. Hina chồm dậy ngay và toan rời đi, nam sinh liền chộp lấy cánh tay cô.
“Này! Xin lỗi đi chứ!”
Hina cố hất cánh tay cậu ta, nhưng không được. “Thả ra! Làm ơn! Thả tôi ra!” Cô lặp đi lặp lại như van nài.
Nữ sinh ngã xuống chiếu nghỉ không đứng dậy nổi, hình như bị gãy chân. Nam sinh vừa ngó chừng bạn vừa túm chặt không để Hina chạy mất. Hina ngước lên cầu thang với vẻ kinh hoàng, tầm mắt dừng ở bên hông Ayumi, nhưng Ayumi không biết bạn nhìn gì.
“Cậu có nghe không đấy!”
Nam sinh sấn tới đứng chắn đường thoát của Hina. Vì vậy từ chỗ mình, Ayumi không nhìn được mặt bạn, mà chỉ nghe thấy tiếng hét. Tiếng hét của giọng nữ cao vang vọng khắp học xá và chấm dứt cùng tiếng nổ trầm đục. Như thể vừa có một quả bóng nước màu đỏ vỡ tung trên chiếu nghỉ, đồng phục của nam sinh và nữ sinh kia nhuốm đỏ, nhiều mẩu nhỏ như thịt vụn la liệt trút xuống.
Khi nam sinh loạng choạng lùi lại, Ayumi trông thấy Hina đã lăn xuống nhịp cầu thang bên dưới. Ayumi chạy theo, lại gần bạn, nhưng không đủ can đảm để chạm vào.
Chẳng mấy chốc, học sinh và giáo viên đã xúm đông xúm đỏ xung quanh. Ai nấy nhốn nháo trước thi thể mất mắt.
Ra khỏi công ty, Yazaki Hiroshi đến thẳng quán quen. Phục vụ người nước ngoài lặp lại món anh vừa gọi bằng thứ tiếng Nhật bập bẹ rồi quay vào bếp. Hiroshi rất thích tan làm tạt vào quán rượu rồi ngồi đây đọc tiểu thuyết cổ trang. Anh không vội về. Vợ con thường ăn tối và lăn ra ngủ mà chẳng đợi anh. Dù anh có về khi họ còn thức, cả nhà cũng chẳng chuyện trò được câu nào.
Khi bắt đầu chếnh choáng, Hiroshi cảm thấy gai người như ai đang nhìn. Một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa quán. Đó là Ichikawa Toru, cấp dưới cũ của Hiroshi. Thân hình gầy yếu cúi gập xuống. Có lẽ là tại đứng sấp bóng, mặt cậu ta tối thui, không nhìn rõ thái độ thế nào.
Dạo này Toru rất hay xuất hiện ở những nơi anh ghé qua. Hiroshi nhắm mắt và xoa nắn ấn đường. Khi anh nhìn ra cửa quán lần nữa, Toru đã biến mất.
Ichikawa Toru chết cách đây một năm. Thư nặc danh gửi đến công ty tố cáo rằng cậu ta tự tử vì bị quấy rối quyền lực. Mà người có quyền trực tiếp trên Toru chính là Yazaki Hiroshi. Bản thân Hiroshi không cho rằng mình đã làm gì quá đáng. Hồi là người mới được rèn giũa ra sao thì giờ anh đem áp dụng đúng như thế với cấp dưới thôi, chỉ khác anh có hơi nặng lời, tại Toru làm việc rất lươn khươn, không chắc chắn. May thay, công ty cho rằng không có hành vi quấy rối quyền lực ở đây và Hiroshi chẳng phải chịu trách nhiệm gì cả.
Hiroshi thanh toán rồi ra về. Quán xá san sát trong hẻm đêm. Khi anh tiến đến cửa vào ga tàu điện ngầm, Toru lại thập thò trong bóng tối gần đấy. Hiroshi lè lưỡi vờ như không thấy và lướt qua.
Toru bắt đầu xuất hiện từ khi nào nhỉ? Chắc là từ buổi tối Hiroshi nghe được câu chuyện ma lạ lùng ở quán rượu. Hôm đó, anh ngồi ở quầy, tán gẫu với người đàn ông bên cạnh về phim truyền hình buổi sáng, phim dã sử của đài NHK và lái một chút sang tiểu thuyết cổ trang.
Sau đó, người đàn ông kể một câu chuyện rùng rợn mới đọc trên mạng. Hiroshi nhớ là cốt truyện không được rõ ràng và khá gây khó chịu, đại loại là ai đó bị một phụ nữ mắt to dị thường truy đuổi. Người phụ nữ tên là Shiraisan thì phải. Nghe xong, Hiroshi cảm thấy thế giới của người chết bỗng nhích lại gần mình hơn.
Anh đi qua cửa soát vé bằng thẻ IC giao thông và đợi tàu ở sân ga cùng với rất đông người tan làm. Có lẽ vì say nên trong phút chốc, anh thấy mọi thứ tối sầm lại, tầm nhìn chập chờn.
Chợt có tiếng leng keng.
Hiroshi dụi mắt, nhìn về hướng âm thanh và trông thấy bên kia sân ga có một phụ nữ mặc trang phục truyền thống, tóc dài đen kịt xõa lấp trên mặt. Từ cô ta toát ra hơi hướm kì lạ, nhưng hình như mọi người đi lại xung quanh đều không nhận ra.
Tàu đến, người phụ nữ biến mất. Hiroshi có phần bận tâm về cô ta, nhưng vẫn bước lên tàu. Toa tàu đông kinh khủng. Đang nắm tay vịn, Hiroshi lại nghe tiếng leng keng.
Người phụ nữ ban nãy cũng ở trên tàu. Hiroshi trông thấy cô ta qua những kẽ hở của biển người đông đúc. Cô ta đứng ở tận bên kia sân ga cơ mà, làm sao lại vào được đây, Hiroshi bất thần rợn người, và khi phát hiện ra đôi mắt to dị thường ẩn sau làn tóc xõa xượi, anh không sao bình tĩnh được nữa. Của nợ này rõ ràng không phải con người. Hiroshi phát hoảng, bối rối, sợ hãi, đang cố vươn tay ra xung quanh cầu cứu thì lại thấy Toru lù lù trước mặt mình. Cậu ta nhìn anh, bộ dạng như con quỷ.
Hiroshi bắt đầu gào rú, hành khách xung quanh bình thản nhích ra xa anh. Tàu xe ở thành phố này thường chẳng hiếm kẻ say rượu gây mất trật tự. Vài giây sau, tiếng gào rú inh ỏi tắt lịm, thế chỗ là một tiếng nổ lạ lùng. Máu và những mẩu thịt hắt tung tóe quanh Hiroshi. Hành khách la hét thất thanh, cả toa trở nên hỗn loạn.
Khi tàu dừng ở ga kế tiếp, cửa trượt mở, ai nấy xô nhau tháo chạy ra sân chờ.
Trên sàn tàu vắng lặng chỉ còn thi thể Yazaki Hiroshi, đã mất cả hai mắt.
Nhận điện xong, Wada Shoma lao ngay lên xe. Đây là chiếc xe đạp địa hình cậu vừa được mua nhân dịp nhập học. Làng quê lúc chạng vạng, đèn đường thưa thớt khiến bóng tối càng mạnh mẽ bành trướng. Shoma băng qua bên nhà kính, chạy về hướng khu nhà của các nông dân. Con đường lát đá luồn qua giữa những bụi cây cành nhánh đan xen, cuối đường có khuôn viên của một đền thờ tên là Omiya-sama.
“Shoma!”
Khi Shoma phóng xe địa hình vào khuôn viên, một giọng nghẹn ngào cất lên gọi tên cậu. Đó là giọng cậu bạn Sakamoto Junpei. Khuôn viên không có đèn nên tối om om. Khi mắt quen với ánh sao, cuối cùng Shoma cũng nhìn được lờ mờ.
“Cậu tới rồi à!” Lần này là giọng Konishi Akira.
Nhìn từ xa, Shoma trông thấy ba người đang đứng trong khuôn viên. Người cao gầy là Junpei. Người béo là Akira. Họ là bạn từ thời tiểu học, lên cấp hai còn thân hơn, thậm chí cặp kè hằng ngày.
Vấn đề là người còn lại.
Nó có đường nét của phụ nữ. Tóc đen dài, mình vận trang phục truyền thống cũ trông như người thời xưa. Hai tay chắp lại thành dáng tay cầu nguyện và yếu ớt chìa ra phía trước, sợi dây treo chuông rủ xuống.
Vừa nhìn thấy nó, nỗi kinh hoàng liền lan khắp châu thân, nhấn mạnh với Shoma rằng đây không phải là con người bình thường.
Từ vài tuần trước, có một truyền thuyết đô thị nổi lên, xoay quanh quái vật Shiraisan. Theo truyền thuyết này, hễ ai gặp quái vật mang hình dáng phụ nữ tên là Shiraisan và bị nó tóm được, người đó sẽ nổ mắt mà chết. Thực tế là những ca tử vong đáng ngờ do vỡ nhãn cầu đã phát sinh khắp đất nước, được cả thời sự ti vi đưa tin và trở thành một chủ đề nóng.
Shoma, Junpei và Akira có sở thích sưu tầm truyện kinh dị trên mạng. Họ tình cờ phát hiện ra truyện ma Shiraisan và chuyền tay nhau đọc. Dù đã nghe nói là bất cứ ai tiếp xúc với câu chuyện đều sẽ bị ếm nguyền, nhưng họ không cho đó là sự thật.
Truyền thuyết đô thị về Shiraisan được giới thiệu cả trên ti vi. Tuy nhiên, người ta bác bỏ yếu tố lời nguyền và suy đoán rằng câu chuyện mới hình thành gần đây thôi, dựa trên hiện tượng suy tim vỡ nhãn cầu đang gây xôn xao dư luận.
“Hai cậu ổn chứ?”
“Shoma, cậu có thấy nó không?”
“Ờ, có thấy.” Shoma đến gần hai bạn trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
Cô ta đứng lặng trong bóng tối. Thật rùng rợn! Tóc xõa ra đằng trước, che đi khuôn mặt. Họ đã hứa sẽ cùng đối phó nếu Shiraisan xuất hiện. Có tin đồn rằng con quái vật này không đến gần nếu bị người ta quan sát, nhưng chỉ cần người ta hơi nhìn đi chỗ khác là nó lập tức tiếp cận. Cho nên, nhiều người cùng đối đầu với Shiraisan thì sẽ giảm nguy cơ bị áp sát nếu chẳng may có người rời mắt đi.
“May quá. Tớ gặp Junpei ở đây. Nó vừa xuất hiện thì cậu ấy đến, chứ một mình tớ thì đúng là bó tay.” Akira thổn thức kể. Sau đó, hai cậu vừa cùng đối phó vừa gọi điện cầu cứu Shoma.
Ba người đứng yên trong khuôn viên đền, cùng nhìn về phía Shiraisan. Bóng tối mỗi lúc một đặc và bám dính vào cơ thể, nhưng cả ba đã yên tâm hơn vì cho rằng dù ai sao nhãng thì vẫn còn người khác để mắt canh chừng. Cho nên mới phải ở cùng nhau. Không được ở một mình. Đây có thể là cách đối phó với con quái vật mang tên Shiraisan.
“Ối...!” Junpei thình lình kêu lên. “Có người ở sau lưng tớ! Nó tóm được cổ chân tớ rồi!”
“Đó là cái bẫy để chúng ta rời mắt khỏi cô ta đấy!”
“Á!” Đến lượt Akira. “Ai đó kéo quần áo tớ!”
Đúng lúc này, Shoma cũng cảm thấy có người sau lưng mình, trước tiên là tiếng thở dài, kế đến là khuôn miệng ghé vào tai cậu, thì thầm.
Em về rồi đây. Anh khỏe chứ? Em rất nhớ anh đấy. Này, cho em nhìn mặt anh nào.
Đó là giọng em gái cậu, đã mất trong một vụ tai nạn cách đây ba năm.
Này, nhìn em đi!
Gió vẫn lạnh, nhưng hình như đã qua thời điểm giá buốt nhất. Trường vào kì nghỉ xuân, Mizuki đang cân nhắc xem có nên về nhà không. Những năm trước, cô sẽ về với bố mẹ khoảng hai tuần. Tuy nhiên, do hoàn cảnh lần này, cô sợ phải rời Tokyo.
Lời nguyền còn công hiệu và chưa được ai quan tâm phá giải. Người phụ nữ mắt to dị thường vẫn xuất hiện, bấy giờ tỉ lệ sống sót sẽ thay đổi tùy thuộc vào việc người ta ở một mình hay với ai. Điều khiến Mizuki vững tâm là Haruo, người hiểu rõ tình hình, đang ở trong phạm vi có thể lập tức lao đến ứng cứu. Nếu cô rời Tokyo về nhà thì không còn tiện lợi như thế nữa.
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày họ đi suối nước nóng. Trong thời gian này, lại thêm vài người thiệt mạng vì vỡ nhãn cầu, cuối cùng sự việc lên hẳn ti vi chứ không chỉ là tin đồn internet nữa. Chắc là do có người chết ở nơi đông đúc, ví như trường học, khiến thông tin bùng nổ và thu hút sự chú ý của công chúng. Ngoài ra, truyền thuyết đô thị về người phụ nữ tên Shiraisan cũng đang lan nhanh qua mạng xã hội.
“Người nổ mắt chết là tác phẩm của Shiraisan đấy.”
“Shiraisan là gì?”
“Là nhân vật trong một câu chuyện ma, nghe xong cậu sẽ trúng lời nguyền.”
“Chuyện thế nào?”
“Không biết, vì ai biết thì đều chết cả.”
Người phụ nữ không xuất hiện vào ngày 11 tháng Hai, sau hôm họ đi Sogen về. Mizuki đã tính đến khả năng quy luật ba ngày một lần là không đúng, hóa ra không phải như vậy. Truyện ma Shiraisan đã phát tán rộng rãi từ lúc nào chẳng hay. Thành ra, đối tượng để nó truy đuổi bây giờ không chỉ giới hạn ở Mizuki, Haruo và vợ chồng Kota nữa.
Quái vật tên Shiraisan hiện được coi là một truyền thuyết đô thị. Những ca tử vong đáng ngờ với nhãn cầu bị vỡ đã gieo rắc lo âu trong lòng công chúng, khiến họ càng dễ bề chấp nhận nhiều giả thuyết hoang đường.
May mắn là nếu chỉ biết tên Shiraisan thì không sao, phải nghe đầy đủ nội dung câu chuyện mới trúng lời nguyền. Nhờ đó, Shiraisan đã bước đầu thâm nhập dư luận với tư cách là một nhân vật huyền thoại kiểu Bà rách miệng [15] hay Chó mặt người [16] .
“Nếu gặp phải Shiraisan, cậu cứ nhìn chằm chằm là cô ta sẽ không đến gần đâu.”
“Nghe nói tay cô ta đục lỗ treo chuông.”
“Mắt cô ta thì to đến nỗi nhìn vào mặt chỉ thấy mỗi mắt thôi ấy.”
Có người chép lại nội dung câu chuyện, đặt tên là Lời nguyền Shiraisan và đăng ẩn danh lên mạng. Không rõ người này là ai và khai thác thông tin từ đâu, nhưng Lời nguyền Shiraisan quả có xuất hiện trên mạng thật, chi tiết thì hơi khác với lời kể của Eiko, nhưng mạch truyện và cấu trúc vẫn giống nhau.
Lời nguyền Shiraisan nhanh chóng trở thành chủ đề nóng của những người mê kinh dị. Ai đọc nó thì không còn đứng ngoài cuộc được nữa, giống như trường hợp của Mizuki và Haruo. Rất khó xác định đã có bao nhiêu người trúng lời nguyền. Các nạn nhân thiệt mạng với đôi mắt nổ tung hẳn là đã không may đọc phải truyện ở đâu đấy.
Tuy nhiên, Lời nguyền Shiraisan lại không phổ biến như nhân vật Shiraisan. Nhiều người nghe tên Shiraisan nhưng chưa bao giờ thực sự đọc văn bản, thành ra tránh được tình trạng bùng nổ nạn nhân của lời nguyền. Được thế là nhờ Mizuki và Haruo đã âm thầm bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
“Hình như Shiraisan là sản phẩm của một công ty quảng cáo.”
“Nghe đâu họ bịa ra truyền thuyết ấy là để quảng bá cho một bộ phim.”
Sau khi thảo luận, Mizuki và Haruo thống nhất tung lên mạng những thông tin gây cụt hứng để làm dịu sự phấn khích của cộng đồng. Bên cạnh đó, họ biên soạn một số lượng lớn các dị bản Lời nguyền Shiraisan. Dựa trên câu chuyện chết chóc ấy, họ sửa đổi bối cảnh, nhân vật và mạch truyện, đăng ẩn danh lên mạng. Tạm thời Shiraisan vẫn xuất hiện, nhưng mỗi dị bản lại biến hóa một khác.
“Nghe nói nếu cắt đứt sợi dây thì sẽ thoát khỏi nó.”
“Nó sẽ to phình lên và tấn công.”
“Thật ra thì Shiraisan đang đi tìm mộ mẹ.”
Bằng cách thêm thắt các chi tiết không tồn tại trong bản gốc, họ tạo ra một câu chuyện riêng biệt. Không có thời gian kiểm chứng xem phải cải biên bao nhiêu phần trăm nội dung thì mới ngăn chặn được tác động của lời nguyền, họ nỗ lực điều chỉnh đủ mọi phương diện, lại lồng hẳn tình tiết mới vào để xóa bỏ bóng dáng nguyên tác, thậm chí khiến nhân vật Shiraisan tiêu biến. Họ phán đoán rằng cứ dồn dập tạo ra đủ mọi dị bản thô thiển trong thời gian ngắn thì dần dà mọi người chỉ nhìn thấy tên Lời nguyền Shiraisan là đã nhàm chán, không muốn xem nữa. Họ cố gắng che đậy nguyên mẫu độc hại của câu chuyện bằng vô số dị bản vô hại không phát tán lời nguyền.
Tất nhiên, nếu xem xét kĩ lưỡng thông tin và tìm kiếm cẩn thận, bất kì ai cũng sẽ nhanh chóng truy ra nguyên gốc Lời nguyền Shiraisan. Không dễ gì xóa bỏ một thông tin đã lan tràn trên internet. Nhưng ít nhiều sẽ giảm thiểu nguy cơ những người bình thường (vốn không đam mê kinh dị) tình cờ đọc phải văn bản chứa lời nguyền.
“Hình như Shiraisan là một phụ nữ nung nấu hờn oán vì bị bạo hành.”
“Tôi nghe nói lời nguyền này là của một người đã bị giết từ lâu.”
“Đó là một hồn ma thù hận bị phong ấn, xong không hiểu nhầm lẫn ở đâu mà lại được thả ra...”
Shiraisan tồn tại vì lẽ gì? Tại sao lại giết người?
Mizuki và Haruo đắp nặn nhân vật, biên soạn rất nhiều dị bản mà vẫn hoàn toàn mù tịt về nhân quả của Shiraisan. Đôi lúc Mizuki cũng phải băn khoăn ngẫm nghĩ, lai lịch của người phụ nữ này thế nào? Cô và Haruo cũng nghiên cứu nhiều truyện ma hiện đại và truyền thuyết đô thị để hỗ trợ cho quá trình sáng tác dị bản. Họ phân tích cấu trúc truyện và cân nhắc xem phải làm thế nào để dễ bề thu hút người đọc.
Tiếp theo truyện, hình minh họa Shiraisan cũng được đăng lên mạng. Có tin đồn một họa sĩ truyện tranh kinh dị sẽ sáng tác truyện tranh Shiraisan, tình cờ lại là dựa trên một dị bản của Mizuki và Haruo.
“Nghe nói có một con dao găm đủ sức phong ấn Shiraisan.”
“Ở hiệu sách cũ có sách về Lời nguyền Shiraisan đấy.”
“Ban đầu là do một cô gái tìm thấy nó và về kể với các bạn cùng lớp.”
Mùng 10 tháng Ba, Mizuki gặp Haruo ở Shinjuku, rồi cùng vào quán cà phê trò chuyện. Nếu quy luật ba ngày một lần vẫn đúng, thì hôm nay người phụ nữ mắt to dị thường sẽ xuất hiện ở đâu đó.
“Anh Kota đã xuất viện.”
Haruo cho biết trong lúc uống cà phê.
Kota nhập viện ở thành phố Y tỉnh F sau vụ tai nạn xe. Mấy cái xương sườn gãy khiến anh ta phải nằm liệt giường một thời gian. Fuyumi rời Tokyo để đến chăm sóc chồng. Chị là biên kịch nên có thể làm việc ở bất cứ đâu trừ khi họp hành.
“Nó chưa đến chỗ bọn họ nhỉ.”
“Hình như thế. Nếu nó đến, họ đã gọi cho chúng ta ngay.”
Hai người không nói rõ “nó” là gì, nhưng vẫn hiểu được ý nhau. Mizuki không biết nên vui hay buồn về việc người phụ nữ không xuất hiện ở chỗ vợ chồng Kota. Vì không đến chỗ họ, thì tức là nó đã đến chỗ ai đấy từng đọc Lời nguyền Shiraisan trên mạng.
“Nhân tiện, tôi đã nhờ chị Fuyumi hỗ trợ.”
“Về hoạt động của chúng ta ấy hả?”
“Khả năng của chúng ta có hạn mà. Tôi cạn ý tưởng rồi. Các tiểu thuyết gia và kịch tác gia chuyên nghiệp sáng tạo nội dung kiểu gì nhỉ?”
Hoạt động ở đây chính là việc tạo ra các dị bản của Lời nguyền Shiraisan và phổ biến chúng bằng tài khoản ẩn danh. Nếu được biên kịch hỗ trợ, công việc sẽ bớt gian nan.
“Chị ấy nhận lời chứ? Đây chỉ là hoạt động hoàn toàn tình nguyện thôi.”
“Chị ấy nhận lời... Tôi nghĩ ít nhiều là do ăn năn.”
Đối với Fuyumi, đây có thể là hành động chuộc tội. Một phần tại chị mà Lời nguyền Shiraisan lan truyền trên mạng, những nạn nhân đầu tiên chính là đồng nghiệp của chị.
Đêm 5 tháng Hai, Fuyumi nghe Kota kể truyện ma qua điện thoại. Bấy giờ Kota chưa tin lời nguyền, nên không dặn vợ đừng kể cho ai khác, bởi thế mới sinh hậu họa.
Sáng hôm sau, Fuyumi tham dự một cuộc họp kịch bản phim truyền hình. Chị chia sẻ câu chuyện ma với đạo diễn và các biên kịch khác. Khi Kota tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của Toshiyuki và gọi cho vợ để ngăn chị kể với người khác thì đã quá muộn. Trong khi nhóm Mizuki còn ở Sogen, lời nguyền đã vung vãi khắp Tokyo. Kota không hề hay biết điều này vì Fuyumi giấu biệt, không tiết lộ với chồng rằng mình đi kể lại cho người khác nghe từ lâu rồi.
Sau vụ tai nạn mùng 8 tháng Hai, Fuyumi đến bệnh viện thành phố Y, tỉnh F. Chị đã từng ngập ngừng như có điều muốn nói với Mizuki và Haruo, về sau do dự nên lại thôi, có lẽ chính là muốn thú nhận hành vi làm rò rỉ thông tin.
Quán cà phê rất đông đúc. Người thì mở máy tính xách tay làm việc, người thì tạt vào nghỉ chân giữa chừng mua sắm ở Shinjuku, chủ yếu là các cô gái tuổi teen và khách du lịch nước ngoài. Không loại trừ trong số này có người đã tiếp cận nguyên bản Lời nguyền Shiraisan.
“Haruo, gần đây anh có gặp hiện tượng tâm linh nào không?” Không biết từ bao giờ, Mizuki đã bắt đầu gọi thẳng tên Haruo.
“Thi thoảng mùi thối tự nhiên bốc lên, hoặc tôi ở một mình nhưng trong nhà vẫn có hơi hướm của ai khác. Tuy nhiên thưa thớt hơn trước rồi.”
“Tôi cũng vậy. Số lần đã giảm xuống. Giá biết trước mà ghi chép lại thì tốt. Nếu tần suất hiện tượng là điềm báo Shiraisan đến tìm, thì bằng việc thống kê nó, ta sẽ dự đoán được khả năng xuất hiện của Shiraisan.”
“Giống như cảnh báo sớm động đất ấy hả?”
“Có lẽ nên tiến hành kêu gọi trên mạng xã hội. Lập hội nhóm những người nhiễm lời nguyền, thu thập dữ liệu về tần suất họ gặp hiện tượng tâm linh. Nếu Shiraisan xuất hiện ở những nơi có tần suất cao, chúng ta sẽ tổ chức tập trung khẩn cấp tại đấy và mọi người sẽ thoát chết.”
“Đúng nhỉ! Sử dụng mạng xã hội để đối phó cũng hay đấy. Để tôi tiến hành kêu gọi nhé, Mizuki có bằng lòng hỗ trợ không?”
“Bằng lòng chứ, miễn là không ảnh hưởng đến việc học.”
Mizuki thấy yên lòng hơn khi lại có biện pháp đối phó mới. Cô uống cà phê và tận hưởng sự tĩnh lặng bên Haruo, đồng thời nhớ lại đủ mọi chuyện đã trải qua: chứng kiến cái chết của bạn thân, buộc phải tin vào thế giới tâm linh, cùng Haruo điều tra những ca tử vong đáng ngờ, gặp tai nạn xe cộ và lên đường núi để kêu cứu, rồi chạm trán một thực thể bất thường. Chưa có cách nào làm rõ được bản chất của thực thể này. Vì lẽ gì cô ta hiện thân và đi gặt hái sinh mạng?
Bất thần, cô bắt gặp ánh mắt Haruo. Tuy vẫn chưa thôi sợ ánh nhìn, nhưng Mizuki đã thoải mái hơn khi đối diện cậu. Có lẽ là vì suốt một tháng qua, cứ cách vài ngày họ lại gặp nhau một lần. Không khỏi thì thôi. Cứ để thế cũng được. Kana từng nói như vậy. Kể từ nay, cô sẽ tưởng nhớ và thương tiếc bạn hằng ngày. Khi nào phải chết, dứt khoát cô sẽ gặp lại bạn với một nụ cười.
“Nhân tiện, anh Kota đã xuất viện...” Haruo nói. Quầng thâm dưới mắt và vẻ mệt mỏi hồi mới gặp đang mờ dần. Dần dà, có lẽ cậu sẽ chấp nhận hiện thực và vượt qua được nỗi đau mất em trai. “Anh ấy định tuần tới đi leo núi.”
“Leo núi ư? Đủ sức không?” Mizuki ngạc nhiên hỏi lại. Mới ra viện thôi mà, đã hồi phục hẳn chưa... “Với cả, tại sao lại là leo núi?”
“Đến làng Bịt Mắt.” Haruo thì thầm, như thể thốt ra những lời cấm kị. “Anh ấy đang chuẩn bị hành trang. Lối đi biến mất giữa chừng, nên phải leo núi. Thật ra anh ấy đã rủ tôi đi cùng, còn hứa bao chi phí đi lại nữa.”
“Anh có đi không?”
“Tôi từ chối, sau khi cân nhắc.”
“Đến làng Bịt Mắt, có thể sẽ nắm được manh mối về Shiraisan.”
“Cô có đi không?”
“Tôi không đi.”
“Thế thì tôi cũng ở lại Tokyo thôi.”
Xem ra, Haruo từ chối vì lo Mizuki phải ở một mình. Ba ngày một lần, Shiraisan có thể sẽ xuất hiện, họ nên ở cùng nhau.
Ngày 16 tháng Ba, có một ca tử vong do vỡ nhãn cầu. Người thiệt mạng là một nam sinh cấp ba ở vùng Tokai, nghe nói cậu ta đột nhiên chồm dậy trong giờ học, hét lên rồi chết. Do có nhiều người chứng kiến, thông tin đã phát tán mạnh mẽ qua mạng xã hội ngay trong ngày. Kota vào xem Facebook của nam sinh. Theo những tấm ảnh đời thường đăng trên đó, trường cậu ta là một trường dự bị đại học, vẫn còn đó bóng dáng cậu mặc đồng phục, giơ tay tạo biểu tượng hòa bình cùng bạn bè.
Kota đóng Facebook lại, châm thuốc hút và chuẩn bị lên núi.
Những ngày đầu nhập viện, chỉ hắt hơi và ho cũng đủ làm anh đau đớn khủng khiếp, vết bầm trên tay và chân, các vết cắt trên da do mảnh vỡ của kính chắn gió cũng rất nghiêm trọng, nhưng kinh khủng nhất là phần ngực. Kota nằm liệt giường một tuần, đến tuần thứ hai, anh nhúc nhích được nhưng luôn phải ôm lấy xương sườn.
Trong thời gian đó, ti vi bắt đầu đưa tin về chứng suy tim bí ẩn gây nổ nhãn cầu. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong Kota là, cuối cùng ngày này cũng tới. Anh biết, câu chuyện ma kia rò rỉ là tại vợ mình, vì lúc anh nhập viện, Fuyumi đã thú thật ngay, chị xin lỗi mà mặt tái dại đi.
Chẳng mấy chốc, truyện ma xuất hiện trên mạng. Từ thông tin Fuyumi làm rò rỉ, ai đó đã cất công soạn thành văn bản đăng lên. Đến khi có người liên kết câu chuyện với những cái chết vỡ nhãn cầu thì Kota thực sự đứng ngồi không yên. Bởi vì đáng lẽ anh phải là người đầu tiên đề cập đến chủ đề đó, anh đủ điều kiện để đưa tin sớm hơn bất cứ ai về những ca tử vong đáng ngờ kia.
May thay, trên mạng tuyệt nhiên không có thông tin nào về nguồn gốc Lời nguyền Shiraisan hay làng Bịt Mắt, chứng tỏ manh mối Kota đang nắm vẫn có giá trị. Trong thời gian nằm viện, anh đã bắt đầu viết bài về Lời nguyền Shiraisan. Đợi đến khi anh hoàn thành và đăng tải, chứng minh được mối liên hệ rõ ràng giữa lời nguyền và những cái chết đáng ngờ, cách nhìn của công chúng sẽ phải thay đổi.
Đó là cơ hội để thành danh. Vì mục đích này, Kota muốn tìm hiểu lai lịch Shiraisan. Cần phải hé lộ bản chất của nó, dù sơ sài cũng được, bởi thế, anh đặt hi vọng vào chuyến khám phá ngôi làng bỏ hoang kia.
Ngày 17 tháng Ba, Kota khởi hành đến làng Bịt Mắt, dự định đi về trong ngày. Anh đã rủ Haruo nhưng cậu ta từ chối. Cũng không sao, hoạt động một mình hôm nay và ngày mai vẫn ổn. Chưa rõ quy luật ba ngày một lần mà Mizuki chỉ ra chính xác đến đâu, nhưng có kiêng có lành, làm theo vẫn hơn. 16 tháng Ba đã có người chết, nên khả năng 17 và 18 là ngày an toàn.
Trong lúc lái xe qua tỉnh lộ, Kota liếc mắt trông ngang, ngắm cảnh quan thị trấn ngùn ngụt hơi nước nóng. Xe này là anh đi thuê. Còn xe chạy dạo trước đã thanh lý. Càng đi, nhà cửa càng thưa thớt, trong tầm mắt chỉ còn các sườn núi. Đường dẫn đến làng Bịt Mắt là con đường hẹp dần và dốc lên. Trời không nắng nhưng vẫn quang đãng. Cây cối trông sẫm màu hơn so với hôm anh đi cùng Haruo và Mizuki.
Băng qua khúc cua gây tai nạn, Kota đánh mắt vào khoảng trống giữa các thân cây lá kim, lần này không thấy bóng dáng Mao đâu. Đó là ảo giác của anh chăng? Hay là một hiện tượng tâm linh? Kota không thể xác định được là khả năng nào.
Đi hết đường, Kota tắt máy, xuống xe, ập vào tai là tiếng côn trùng rả rích trong bụi rậm.
Kota đối chiếu bản đồ ngày xưa với bản đồ hiện tại để xác định hướng đi. Đường vào làng Bịt Mắt kéo dài đến lưng chừng núi. Kota mở cốp xe lấy ba lô đeo lên lưng. Trong ba lô có nước uống, thực phẩm du lịch, áo mưa và máy ảnh. Cỏ dại cao ngang thắt lưng chiếm lĩnh con đường đất không còn trên bản đồ, Kota rẽ cỏ mà đi.
Theo ghi chép, cư dân làng Bịt Mắt bị xóa sổ vì một trận dịch không lâu sau chiến tranh. Nhiều thập kỉ trôi qua, một phần sườn núi đã sập xuống, phá nát đường vào làng.
Nền đất bằng phẳng từng là đường đi mỗi lúc một thu hẹp và cuối cùng biến thành con dốc um tùm cây cỏ. Kota vừa di chuyển vừa phải để ý những chỗ mấp mô. Đi bộ bình thường thì hầu như không đau tức chỗ nào, nhưng chẳng may vấp ngã, kiểu gì cũng sẽ va đập vào các chỗ xương gãy.
Sau một tiếng vừa đi vừa nghỉ, Kota giở xem bản đồ và la bàn để nắm được vị trí hiện tại. Vạt rừng nhỏ đã lui lại đằng sau, trước mặt là vùng đất bằng phẳng có núi non bao quanh, cỏ dại bành trướng khắp đất đai, nhưng vẫn còn lác đác vài đường nét cho thấy chỗ này từng là cánh đồng. Đằng xa thấp thoáng hình dáng trông giống tòa nhà đã lở một phần.
Làng Bịt Mắt đây rồi! Kota những tưởng làng trên núi thì phải nhỏ lắm, ngờ đâu rất bề thế, nhiều nhà cửa đến bất ngờ. Hầu hết các nhà gỗ đã đổ sập vì mưa gió. Cây cối và dây leo hùng hổ lấn dần như sắp nuốt chửng những bức tường xiêu. Nhìn vào trong nhà thấy vẫn còn nông cụ, kimono, chiếu cói...
Ở giữa làng có tàn tích của một dinh thự lớn, hẳn là tư gia của nhân vật có vai vế đặc biệt nào đấy. Bao quanh là hào sâu cùng tường đá nhưng giờ đã thành thảm thực vật. Dinh thự có mái ngói nguy nga và xây dựng theo phong cách kiến trúc sử dụng sơn mài, nhưng đã sập gần hết, chỉ còn trơ trọi vài cây cột và vách tường, nhìn chung là một đống đổ nát hòa mình vào thiên nhiên.
Kota muốn đào mái nhà và những bức tường sập lên, nghiên cứu các dấu vết của một thời đại đã bị chôn vùi dưới đó. Theo sách của Mizorogi, làng Bịt Mắt từng tiến hành nhiều nghi thức quan trọng, ví như lễ điều phục. Biết đâu dưới đống tàn tích này lại có công cụ hay thư tịch phục vụ tế lễ. Tuyệt vời nhất là tìm ra mối liên hệ nào đó giữa Shiraisan và nghi thức ở đây.
Kota thử dỡ bỏ một góc mái và tường, nhưng chỉ tìm được các mảnh đồ vỡ hay kimono bết bùn. Dần dà, ngực nhói đau làm anh phải tạm dừng. Khi anh ngồi xuống nghỉ ngơi, bầu trời âm u đi và xung quanh tối lại. Gió lạnh xoáy qua ngôi làng hoang hóa miền sơn cước.
Bỗng nhiên, Kota phát hiện ra đằng xa, ở rìa làng thì phải, có một khoảnh đất mù sương. Trông như thể chỉ mình nơi ấy vẫn còn ngủ trong sương sớm. Kota những tưởng một lát nữa gió thổi đến thì sương mù sẽ tan, nhưng không hề. Sương trắng vẫn im lìm buông ở đó. Thấy lạ, Kota quyết định đi xem thử.
Anh men theo con đường đất gần như không thể gọi là đường được nữa. Càng đến gần chỗ sương mù, đường càng thưa cỏ, và ở đoạn cuối thì sạch sẽ đến độ như thể có ai đó vẫn thường xuyên nhổ cỏ dọn dẹp.
Dọc đường có một cái cổng torii. Hai cột trụ dựng trên đất, giữa đám cây cối, có dây chăng ngang. Khi vượt qua dây, tiếng côn trùng tắt lịm, không gian im ắng như người ta vừa tự bịt tai. Kota ngần ngại, đã chực quay lại nhưng chịu thua sự tò mò, anh tiếp tục đi trong khung cảnh mờ sương với những cành nhánh đan kết vươn cao quá đầu.
Không lâu sau, bóng một ngôi nhà lớn hiện ra trước mặt. Đó là một nhà kho, tuy cũ nhưng không hư hại như các công trình kiến trúc trong làng dù đã trải qua hàng chục năm. Cửa đôi bằng sắt nặng trịch, then cài đã rời ra, Kota vừa gồng mình kéo mạnh, cửa đã mở đánh két.
Anh nhòm vào kho. Bên trong tối om. Ánh sáng hạn chế lọt vào từ ô thoáng nhỏ gần trần nhà. Gần cửa là các ngăn tủ và hộp gỗ để lổng chổng. Hay đấy! Có lẽ sẽ tìm được nhiều vật dụng khác nhau để hình dung về sinh hoạt ở làng hồi xưa.
Đặt chân vào kho thì có mùi nhang lãng đãng. Thật kì lạ, Kota cảm thấy thanh tịnh như đến thăm chùa hay đền thờ. Nhìn qua đống vật dụng linh tinh, anh trông thấy một vách chắn gỗ dạng chấn song ở trong cùng, trên chấn song dán chi chít bùa với biểu tượng mô phỏng con mắt vẽ bằng bút lông cùng những kí tự nghiêng ngả.
Bên kia chấn song có dấu vết sinh hoạt. Có đệm, bàn viết, xô nước và giá nến. Hình như ai đấy từng sống ở đây. Đúng hơn là bị giam ở đây, nếu xét cách đặt vách chắn. Kota giơ máy ảnh chụp khắp mọi chỗ, lại bóc vài lá bùa khỏi chấn song cho vào túi, định mang về để hỏi ý kiến học giả nào am hiểu lĩnh vực này.
Một phần vách chắn có thể đóng mở, then cài và ổ khóa rơi trên sàn. Ai đã ở trong này? Có còn sống khi trở ra không?
Kota đang nghĩ ngợi thì nghe tiếng chuông leng keng vọng vào.
Có động tĩnh bên ngoài. Anh vội chạy tới cửa, len lén nhìn ra.
Không khí thoắt cái lạnh đi. Sương mù dày hơn, trắng xóa đến nỗi chẳng thấy bầu trời và mặt đất đâu nữa. Kota nheo mắt cố nhìn, đúng lúc có người trồi ra khỏi sương mù. Đường nét ban đầu còn mơ hồ, dần dần trở nên rõ ràng, cuối cùng Kota đã xác định được là ai.
Một phụ nữ vận trang phục truyền thống, lom khom di chuyển với hai bàn tay chắp lại thõng xuống đung đưa phía trước. Tay đục lỗ xỏ dây treo chuông, mỗi nhịp đung đưa lại làm chuông kêu leng keng. Mái tóc đen dài che khuất khuôn mặt, nhưng qua các kẽ hở vẫn thấy rõ cặp mắt to dị thường.
Đúng là một thực thể quái đản, chỉ nhìn cũng đủ ớn lạnh, giống như vực sâu thăm thẳm nuốt trọn mọi thứ đang rình rập dưới chân. Nó mang hình hài phụ nữ, nhưng có lẽ không phải hình hài vốn có, chẳng qua vì muốn tiếp xúc với loài người mà thực thể khó tả ấy mới hoạt động trong dáng vẻ đi mượn kia thôi. Trong lúc kinh hoàng, Kota tự dưng tưởng tượng như thế.
Anh hết sức cẩn thận để không phát ra tiếng. Nghe bảo nó sẽ không áp sát nếu bị nhìn chằm chằm. Giờ anh đang nhìn mà nó không dừng lại, nhưng cũng không đến gần tấn công. Có thể nó không nhận ra Kota đang ở trong kho, vì sau khi lướt lên một quãng nó lại quay lui vào sương mù. Xem ra khi bị nhìn, nó chỉ không tiếp cận được mục tiêu, còn các chỗ khác ngoài mục tiêu thì vẫn đi lại bình thường? Có lẽ lần này Kota không phải mục tiêu, nên nó không dừng lại.
Kota vừa thở phào nhẹ nhõm thì người phụ nữ trồi ra khỏi sương mù lần nữa, dẫn theo một bóng người. Kota rất ngạc nhiên vì diễn biến khó lường này. Bóng người kia là một nam sinh cấp ba, mặc bộ đồng phục rất quen thuộc. Khuôn mặt không có nhãn cầu, hốc mắt chỉ còn là hai lỗ đỏ sẫm, máu chảy ròng ròng xuống má. Bộ đồng phục quen thuộc là vì Kota mới trông thấy trên Facebook, chính là ở tài khoản của nam sinh kia, trong tấm ảnh giơ tay làm biểu tượng hòa bình. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là người thiệt mạng ở vùng Tokai hôm 16 tháng Ba.
Tại sao nam sinh đã chết lại ở nơi này? Chết mà còn đi lại được, thật phi lý! Trong lúc Kota bối rối quan sát, nam sinh vẫn gục đầu đi theo người phụ nữ. Họ băng qua bên hông nhà kho, tiến sâu vào sương mù.
Kota quả quyết siết chặt máy ảnh và rời khỏi nhà kho. Bóng hai người đằng trước thấp thoáng trong màn sương. Kota bám theo và giữ khoảng cách để không bị chú ý.
Dừng lại! Quay về đi! Bản năng gióng lên hồi chuông cảnh báo. Nhưng Kota thực sự muốn khai thác tin tức giật gân về người phụ nữ kia. Chụp được ảnh cô ta, giá trị bài báo càng tăng vọt.
Kota dần dà tiến sâu vào sương mù. Không biết từ lúc nào, xung quanh đã không còn bóng cây cối. Thay vào đó là những bóng đen như đèn đá lố nhố trong khung cảnh trắng xóa mờ ảo, các đèn đều thắp lửa nhỏ chập chờn. Dưới chân cũng không còn là nền đất rừng nữa, mà lổn nhổn đá tròn trơn nhẵn với nhiều kích cỡ khác nhau, gợi liên tưởng đến một bờ sông.
Khu vực này vẫn thuộc rìa làng bỏ hoang chứ? Kota đâm lo. Có thể trong lúc lơ đãng, anh đã lạc đến một nơi không có thật chăng?
Đúng lúc này, người phụ nữ và nam sinh dừng chân. Kota bèn lắc mình lẩn ra sau một cột đèn đá cao ngang đầu, chờ xem chuyện gì xảy ra.
Gió thổi, sương mù mỏng đi. Nhờ đó, Kota trông thấy một vùng nước mênh mông trải rộng trước mặt, nước không gợn sóng, phẳng lặng như gương, chẳng rõ là hồ, ao hay sông. Kota thầm hồi tưởng bản đồ làng Bịt Mắt, chắc chắn xung quanh không có vùng nước nào như vậy.
Ven bờ có bến thuyền, có cả thuyền gỗ đang neo đậu, trên thuyền lố nhố mười mấy bóng người. Tất cả đều trong tình trạng gục đầu yếu ớt, mất nhãn cầu, hốc mắt như hang tối, chảy máu ròng ròng.
Một thanh niên quen mặt cũng ở trên thuyền. Là Toshiyuki. Cậu ta không còn mắt nên phải mất một lúc Kota mới nhận ra. Anh cũng phát hiện thêm một người có vẻ là Kana, rồi Kazuto, Eiko. Nam sinh cấp ba vừa được dắt đến đang gia nhập hàng ngũ này, cậu ta băng qua ván gỗ bắc từ bến sang thuyền và tiến về phía bọn họ.
Những người chết vì lời nguyền tụ tập về cùng một nơi. Có lẽ người phụ nữ kia chịu trách nhiệm dẫn đường cho họ chăng?
Một ngày để đưa người chết đến đây.
Một ngày để đi tới chỗ nạn nhân tiếp theo.
Có khi chính vì lịch trình này mà ba ngày cô ta mới xuất hiện một lần, bất ngờ thật.
Họ sẽ đi thuyền về đâu?
Một ngọn núi hiện lên trong sương mù, bóng dáng lừng lững trên mặt nước nhưng đường nét mơ hồ, trông không rõ lắm. Có điều, chỉ sự hiện diện của nó đã đủ khiến người ta khó thở. Nhìn ngọn núi, Kota có ảo giác nó đang lừ lừ tiến đến, sắp sửa đè nghiến lấy mình. Tự dưng anh đâm sợ, cố gắng tránh nhìn về phía núi.
Lòng ham danh lợi đã thôi thúc Kota hành động. Hai tay run run, anh giơ máy ảnh lên, nhả cửa trập, hướng ống kính tele về phía người phụ nữ. Anh chụp cả những người chết trên thuyền. Khi hướng ống kính sang bờ bên kia, anh thấy cảnh vật hiện lên lờ mờ. Bên kia cũng có bến và thuyền neo đậu. Dường như có thuyền đi từ đấy sang đây, giống như thuyền đi từ đây sang đấy.
Người trên thuyền bên kia trông khá nhỏ. Trẻ con sao? Kota vừa quan sát qua ống kính tele vừa cố lấy nét. Do sương mù nên bóng người rất mờ ảo, không thể thấy chi tiết. Kota ló ra khỏi cây đèn đá đang nấp, không nhận thấy bản thân đang nhích ra gần bờ sông. Ngón tay lấy nét run rẩy, cuối cùng anh xác định được người trên thuyền bên kia là một bé gái.
Leng keng! Chuông bỗng reo vang ngay cạnh anh.
Kota giật thót bừng tỉnh. Người chết trên thuyền đều đang quay nhìn về phía anh, những khuôn mặt san sát, hốc tối trên mặt nối nhau thành dãy dài.
Kota chụp mải mê, không hề hay biết người phụ nữ mắt to dị thường đã đứng sau lưng.
Leng keng! Chuông kêu.
Khi người phụ nữ giơ tay chạm vào Kota, tim anh liền ngừng đập. Nhãn áp tăng vọt, thủy tinh thể nứt vỡ, nhãn cầu nổ tung thành thịt vụn bắn văng khắp nơi.
Tuy nhiên, Kota không hề để tâm đến tình trạng mắt mình, bởi anh đã tắt thở trước khoảnh khắc đó rồi.
Bên ngoài cửa sổ tàu điện, những tán anh đào sắp đến kì nở rộ. Trên tàu có một nhóm khách dắt theo trẻ em, chắc là đi ngắm hoa. Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Các điểm ngắm hoa hẳn là đang đông đúc lắm.
“Tôi sẽ trả nửa tiền cho chỗ bánh kẹo.”
Mizuki nắm lấy tay vịn và nói với Haruo bên cạnh. Cậu đang xách túi giấy của bách hóa Isetan, là quà cậu mua trước giờ hẹn.
“Không sao đâu. Cô đừng để tâm.”
Họ đang trên đường đến nhà Mamiya. Fuyumi mới quay lại Tokyo được vài ngày, sau một thời gian dài ở thành phố Y tỉnh F. Haruo và Mizuki cảm thấy hơi lo nên quyết định đến thăm chị.
Kota mất tích đã hơn hai tuần, chính xác là biệt vô âm tín sau khi lên đường đến làng Bịt Mắt, có thể là đã ngộ nạn trên núi. Chiếc xe thuê bị bỏ lại ở cuối đường vào. Phòng hộ rừng hỗ trợ tìm kiếm nhưng chưa có kết quả. Fuyumi còn thuê đội cứu hộ tư nhân, huy động cả trực thăng rà soát từ trên cao mà vẫn không thu hoạch được gì. Một vài người trong đội đến tận làng Bịt Mắt, cũng chẳng thấy bóng dáng Kota đâu.
Anh ta đơn thuần là gặp nạn? Hay là gặp bất trắc nào liên quan đến Shiraisan? Nếu tìm thấy xác, ít ra còn phán đoán được nguyên nhân. Cho dù anh ta còn sống, nhưng lưu lạc bao nhiêu ngày như thế, tình hình hẳn không có gì lạc quan.
Vài ngày một lần, những ca tử vong do vỡ nhãn cầu vẫn xuất hiện. Có vụ được đưa tin, cũng có vụ hoàn toàn im lìm. Nói chung dư luận đều nhìn nhận theo quan điểm của y học hiện đại chứ không liên hệ đến lời nguyền. Cuối cùng, vỡ nhãn cầu được công bố là một trong các biểu hiện của suy tim, trước đó người mắc có thể gặp ảo giác về thị giác và thính giác.
Xuống tàu, họ đi bộ đến căn hộ của vợ chồng Kota. Đây là khu vực được yêu thích hàng đầu ở nội thành Tokyo. Người qua lại trước nhà ga ăn vận hợp mốt, xe đẩy chở em bé cũng có cảm giác sang trọng. Haruo mở ứng dụng bản đồ trên điện thoại, tìm địa chỉ cần đến và dẫn đường cho Mizuki.
“Sắc xanh cây cối bên đường đẹp quá nhỉ!”
“Thật là một khu phố tuyệt vời. Tôi cũng muốn sống ở đây.”
Hai người trò chuyện trong lúc sóng vai bước. Đến cửa sảnh chung cư, họ nhập số phòng, Fuyumi trả lời qua hệ thống liên lạc nội bộ và cửa sảnh tự động mở ra. Hai người đi thang máy lên tầng, tìm đến căn hộ có bảng tên Mamiya.
Họ bấm chuông cạnh cửa, Fuyumi xuất hiện. Đôi bên vẫn thư đi tin lại thường xuyên nhưng chưa gặp mặt thêm lần nào sau vụ tai nạn hồi tháng Hai.
“Lâu rồi không gặp.”
Fuyumi cất tiếng chào với vẻ căng thẳng và nụ cười gượng gạo khiến Mizuki không khỏi xót xa. Tuy nhiên sắc mặt Fuyumi không tiều tụy lắm, hẳn đã che giấu bằng lớp trang điểm. Mizuki và Haruo được dẫn vào ghế ngồi ở phòng khách. Khi Haruo đưa túi bánh kẹo làm quà, Fuyumi ngại ngùng nhận lấy. Trong lúc pha cà phê cho họ, thỉnh thoảng Fuyumi lại ra hành lang sang phòng khác.
“Xin lỗi cô cậu. Hôm nay tôi nhận trông con hộ họ hàng. Tôi đã dặn cháu chơi ngoan ở phòng bên.” Fuyumi giải thích khi quay lại.
Quả thật, nghe kĩ thì thấy tiếng ti vi vọng sang. Fuyumi không cho biết tuổi hay giới tính của đứa cháu, nhưng âm thanh rất giống phim hoạt hình, nên chắc nó còn nhỏ thôi.
“Tôi không từ chối được...”
“Không, chính chúng tôi mới phải xin lỗi vì đã làm phiền chị lúc này.”
Họ ngồi đối diện qua bàn. Sau vài lời hàn huyên tản mạn, câu chuyện chuyển đến Kota.
“Nếu tôi đi cùng, tình hình chắc đã khác.” Haruo hối hận cúi đầu trước Fuyumi. “Anh ấy rủ tôi đấy chứ. Bây giờ nghĩ lại, đáng lẽ không nên để anh Kota đi một mình, đáng lẽ phải có người đồng hành.”
Fuyumi lắc đầu, “Nếu đi với chồng tôi, có khi cậu cũng gặp nạn rồi. Cho nên cậu không cần nói thế đâu.”
Trên giá trong góc phòng đặt vài khung ảnh, có ảnh một bé gái. Nghe kể vợ chồng Kota từng có con, nhưng cô bé đã mất vì tai nạn giao thông cách đây vài năm. Cảnh đời Fuyumi khiến Mizuki se thắt cả lòng.
Bất chấp hoàn cảnh khó khăn, Fuyumi vẫn tiếp tục tạo ra các dị bản Lời nguyền Shiraisan. Các dị bản do chị viết được đăng định kì trên internet dưới tài khoản ẩn danh. Chị thay đổi giọng văn và ngụy trang như thể tác giả là những người khác nhau.
Fuyumi kể cho họ nghe về tình hình Kota trong thời gian nằm viện và những hành động của anh cho đến trước khi mất tích. Kota đang viết dở bài báo về Lời nguyền Shiraisan. Vì có một bản in sẵn, nên Fuyumi lấy ra cho Mizuki và Haruo đọc. Bài báo miêu tả chi tiết về quá trình lưu trú và điều tra ở Tấu Thọ Quán khu suối nước nóng Sogen, cũng đề cập đến học giả văn hóa dân gian Mizorogi Gen và làng Bịt Mắt. Tuy nhiên, văn bản dang dở, chưa kết luận được Shiraisan là ai.
Vì Fuyumi còn bận trông con cho họ hàng nên Mizuki và Haruo không nấn ná ở lâu. Khi rục rịch đứng lên ra về, Haruo hỏi.
“À quên, nhà mẹ đẻ chị gần khu suối nước nóng Sogen nhỉ?”
“Vâng, tình cờ là thế.”
Mizuki bất giác liếc đến những khung ảnh trên giá. Không chỉ có ảnh hai vợ chồng và con gái, mà còn có ảnh những người cao tuổi hẳn là bề trên trong nhà.
“Nghe kể nhà ngoại mới chuyển đến định cư ở đấy từ thời cụ tôi thôi. Trước đó ở đâu thì tôi không rõ.”
Có một tấm ảnh chụp ở nơi trông như viện dưỡng lão. Nước ảnh đã phai màu. Một phụ nữ cao tuổi ngồi trên xe lăn, hai phụ nữ khác có lẽ là con và cháu bà ghé vào bên cạnh. Nét mặt họ rất giống Fuyumi, chắc đều là họ hàng thân thích.
“Ở vùng ấy có nhiều người mang họ Mamiya không?”
“Không, Mamiya là họ chồng tôi.”
“Trước khi kết hôn chị mang họ gì?”
“Ishimori.”
Mizuki cầm khung ảnh lên, chăm chú ngắm bà lão ngồi trên xe lăn. Bà có đôi mắt trong veo thơ trẻ và vẻ ngoài tao nhã. Mizuki rất chú ý tới bà, vì cô cảm thấy đã từng gặp bà ở đâu rồi, nhưng không sao nhớ ra ngay được.
“Chúng ta về thôi.”
“Vâng.”
Haruo đi ra cửa. Mizuki đặt khung ảnh lại chỗ cũ và rời khỏi phòng.
Tầm giữa hành lang có cánh cửa hé mở dẫn vào phòng khác. Mizuki liếc mắt nhìn thì thấy bóng lưng một bé gái đang xem ti vi. Chắc là con nhỏ họ hàng nhờ trông hộ đây. Cô không nhìn lâu được vì Fuyumi đã nhẹ nhàng khép cửa lại.
Mizuki xỏ giày và cúi chào Fuyumi. Họ đi thang máy xuống tầng, rời khỏi chung cư, đi bộ ra ga. Giữa chừng gặp đường ray, khi Mizuki và Haruo đến gần, thanh chắn tàu phát ra tiếng lách cách và hạ xuống. Trong lúc dừng lại chờ tàu đi qua, Mizuki lơ đãng nhìn đèn báo màu đỏ nhấp nháy, đoàn tàu sầm sập lao đến trên đường ray.
Bất thình lình, cô nhớ ra mình trông thấy bà lão trong ảnh ở đâu.
Mùng 8 tháng Hai, cô ngất đi khi chạm trán người phụ nữ mắt to dị thường trên núi. Từ lúc đó đến khi tỉnh dậy ở bệnh viện vào hôm sau, cô đã mơ. Trong mơ, Mizuki đứng ở một nơi tối tăm, trước mặt cô là một phụ nữ ngồi bên vách chắn chấn song. Bà lão trong ảnh giống hệt cô ấy. Người phụ nữ trong mơ còn trẻ, nhưng bà lão trong ảnh lại mang bóng dáng cô ta.
Tuy nhiên, vì là mơ nên kí ức không được rõ ràng.
Đoàn tàu lao vụt qua trước mặt họ và chạy về phía xa. Thanh chắn nâng lên như không có chuyện gì xảy ra, đầu nhọn chỉ lên trời xanh. Những người đứng chờ lục tục băng qua đường ray, di chuyển trở lại.
“Mizuki? Sao thế?”
Haruo hỏi khi thấy cô gái vẫn đứng yên.
Mizuki lắc đầu, “Không, không có gì.”
Thôi bỏ đi! Cuối cùng cô quả quyết cất bước, sóng vai Haruo băng qua đường ray.