← Quay lại trang sách

Đừng Đặt Câu Hỏi BạnKhông Muốn Nghe Câu Trả Lời

Tám giờ tối, Owen vẫn chưa gọi lại.

Tôi rẽ trái vào bãi đỗ xe trường Bailey rồi chọn chỗ đỗ ngay cạnh cửa ra phía trước.

Tôi vặn nhỏ đài và thử gọi anh lần nữa. Tim tôi đập thình thịch khi điện thoại chạy thẳng vào hộp thư thoại. Đã mười hai tiếng từ khi anh rời nhà đi làm và hai tiếng từ khi ngôi sao bóng đá ghé thăm, mười tám tin nhắn thoại được gửi đi mà không có một hồi âm.

“Này,” tôi nói sau tiếng bíp, “em không biết có chuyện gì, nhưng nhận được tin nhắn này anh phải gọi lại ngay cho em. Owen? Em yêu anh. Nhưng em sẽ giết anh nếu anh không sớm gọi lại cho em.”

Tôi kết thúc cuộc gọi, ngồi nhìn điện thoại như muốn vận ý chí buộc nó phải rung ngay lập tức. Owen, gọi lại với một lời giải thích hợp lý đi. Đó là một trong những lý do tôi yêu anh. Lúc nào anh cũng có lời giải thích hợp lý. Anh luôn mang lại cảm giác điềm tĩnh và biết lý do của bất cứ thứ gì đang diễn ra. Tôi muốn tin bây giờ cũng thế. Kể cả khi tôi không hề thấy thế.

Tôi trườn sang ghế kia dể Bailey nhảy vào ghế lái. Tôi nhắm mắt, cố nghĩ đến những kịch bản khác nhau giải thích cho điều đang diễn ra. Những kịch bản vô hại nhưng hợp lý. Anh mắc kẹt trong một cuộc họp tầm cỡ. Anh mất điện thoại. Anh muốn Bailey ngạc nhiên trước một món quà điên rồ. Anh muốn tôi ngạc nhiên với một chuyến đi nào đó. Anh nghĩ thế là hay lắm. Anh chẳng nghĩ gì hết.

Và đó là lúc tôi nghe radio trên xe nhắc đến tên công ty công nghệ của Owen - The Shop.

Tôi vặn to, đinh ninh mình chỉ đang tưởng tượng. Có thể chính tôi mới là người nhắc đến công ty trong tin nhắn thoại gửi cho Owen. Anh đang mắc kẹt ở The Shop phải không? Chắc thế. Nhưng rồi tôi nghe nốt phần còn lại của bản tin từ giọng đọc hấp dẫn của người dẫn chương trình đài NPR.

“Cuộc khám xét bất ngờ hôm nay là kết quả của mười bốn tháng điều tra phối hợp giữa FBI và Ủy ban Chứng khoán và Ngoại hối, nhằm vào các hoạt động kinh doanh của công ty phần mềm mới khởi nghiệp này. Chúng tôi có thể xác nhận rằng CEO của The Shop là Avett Thompson đã bị bắt. Tội danh bao gồm tham ô và lừa đảo. Theo nguồn tin tin cậy từ cuộc điều tra, có bằng chứng cho thấy Thompson đã lên kế hoạch trốn khỏi Mỹ và đã mua nhà ở Dubai. Chúng tôi sẽ sớm được tiếp cận bản cáo trạng của các nhân viên cao cấp.”

The Shop. Cô ấy đang nói đến The Shop.

Sao lại thế được? Owen rất tự hào được làm việc ở đó. Anh đã dùng từ ấy. Tự hào. Anh nói đã chấp nhận giảm lương để tham gia từ đầu với họ. Gần như mọi người ở đó đều chấp nhận giảm lương khi bỏ việc ở các công ty lớn hơn - Google, Facebook, Twitter - bỏ các khoản tiền lớn, chấp nhận lĩnh cổ phiếu thay vì trả lương truyền thống.

Chẳng phải Owen đã nói họ làm thế vì tin tưởng vào công nghệ The Shop đang phát triển còn gì? Họ không phải Enron. Hay Theranos. Họ là công ty phần mềm cơ mà. Họ đang xây dựng bộ công cụ phần mềm bảo mật cuộc sống trên mạng - giúp con người kiểm soát thông tin về bản thân, cung cấp các phương pháp dễ sử dụng cho trẻ em để xóa một hình ảnh đáng hổ thẹn, hay làm một trang web biến mất. Họ muốn trở thành một phần trong công cuộc cách mạng hóa quyền riêng tư trên mạng. Họ muốn tạo nên một khác biệt tích cực.

Sao có thể có lừa đảo trong mục đích đó?

Người dẫn chương trình chuyển sang quảng cáo, tôi tìm điện thoại, lướt màn hình tới mục Tin tức Google.

Nhưng đúng lúc tôi đang mở trang kinh tế của CNN thì Bailey ra khỏi trường. Nó đeo túi trên vai, nét mặt khổ sở tôi chưa từng thấy, đặc biệt khi nhìn thẳng vào tôi như thế.

Bản năng khiến tôi với tay tắt radio và bỏ điện thoại xuống.

Bảo vệ nó.

Bailey chui nhanh vào xe. Nó ngồi thụp xuống ghế lái rồi cài dây an toàn. Nó không chào tôi. Thậm chí còn không quay đầu nhìn tôi.

“Cháu ổn chứ?” tôi hỏi.

Nó lắc đầu, tóc tím xổ ra từ sau tai. Tôi chờ nó đưa ra một lời nhận xét cạnh khóe - Trông cháu ổn lắm nhỉ? Nhưng nó không nói gì.

“Bailey?” tôi nói.

“Cháu không biết,” nó nói. “Cháu không biết có chuyện gì nữa...”

Lúc ấy tôi mới để ý. Đó không phải chiếc túi đeo chéo lúc nãy nó mang đi. Đó là một chiếc túi trống thể thao. Một chiếc túi trống thể thao màu đen cỡ lớn được nó ôm trong lòng, khẽ khàng như ôm một em bé.

“Gì thế?” tôi nói.

“Nhìn đi,” nó nói.

Cách nói của nó khiến tôi không muốn nhìn. Nhưng tôi làm gì có lựa chọn. Bailey thảy chiếc túi sang lòng tôi.

“Đấy. Nhìn đi, Hannah.”

Tôi mới kéo khóa một chút thôi mà tiền đã bắt đầu rơi ra ngoài. Hàng cuộn tiền, hàng trăm tờ một trăm đô la buộc dây gọn gàng. Nặng, vô hạn.

“Bailey,” tôi thì thào. “Cháu lấy đâu ra?”

“Bố bỏ vào ngăn tủ của cháu,” nó nói.

Tôi nhìn nó ngờ vực, nhịp tim bắt đầu tăng tốc. “Sao cháu biết?” tôi nói.

Bailey đưa tôi một tờ giấy nhắn, nói đúng hơn là ném thẳng vào mặt tôi. “Gọi là đoán giỏi đi,” nó nói.

Tôi nhặt lời nhắn trên đùi mình. Nó được viết trên một tờ giấy màu vàng. Tin nhắn thứ hai của Owen trong hôm nay, cùng trên giấy màu vàng.

Đó là nửa kia của tin nhắn gửi tôi. BAILEY viết trên mặt ngoài, gạch dưới hai lần.

Bailey,

Bố không thể giải thích cho rõ chuyện này được. Bố xin lỗi con. Con biết điều quan trọng về bố.

Và con biết điều quan trọng về con. Hãy nhớ kỹ.

Giúp Hannah. Làm những gì cô bảo con làm.

Cô ấy yêu con. Cả bố và cô ấy cùng yêu con.

Con là cả cuộc đời bố,

Bố

Mắt tôi dán chặt vào mẩu giấy đến lúc chữ nhòa đi. Tôi như hình dung rõ sự kiện diễn ra trước khi Owen gặp cô bé mười hai tuổi mang bảo hiểm ống chân. Tôi hình dung rõ cảnh Owen chạy khắp các sảnh trong trường, dọc các ngăn tủ. Anh đến gửi túi cho con gái. Khi còn có thể.

Ngực tôi nóng ran, khó thở quá.

Tôi nghĩ mình khá điềm tĩnh. Hoàn toàn có thể nói hoàn cảnh sống hồi nhỏ buộc tôi phải thế. Chỉ có hai lần duy nhất trong đời tôi có cảm giác hệt thế này: ngày tôi nhận ra mẹ không bao giờ quay lại và ngày ông tôi mắt. Nhưng khi nhìn qua nhìn lại giữa tin nhắn của Owen và khoản tiền khổng lồ anh để lại, tôi thấy cảm giác ấy đang trở lại. Tôi giải thích cảm giác của mình như thế nào được nhi? Như thể nội tạng tôi phải thoát cả ra ngoài. Cách này hay cách khác. Và tôi biết nếu có bao giờ tồn tại khoảnh khắc tôi có thể ọe hết mọi thứ ra ngoài, thì đó chính là lúc này.

Và tôi làm đúng như thế.

o

Chúng tôi lái xe vào chỗ đỗ của mình trước các cầu tàu.

Cửa sổ xe hạ xuống suốt quãng đường từ trường về nhà và tôi vẫn đang cầm khăn giấy bịt miệng.

“Cô có muốn ọe tiếp không?” Bailey hỏi.

Tôi lắc đầu, phải cố thuyết phục bản thân không kém gì cố thuyết phục nó. “Cô ổn rồi,” tôi nói.

“Vì cái này sẽ giúp được này...” Bailey nói.

Tôi nhìn sang, thấy nó lôi một điếu cần khỏi túi áo len. Nó giơ ra cho tôi.

“Cháu kiếm đâu ra?” tôi nói.

“Nó hợp pháp ở California mà,” nó nói.

Câu trả lời đấy sao? Có đúng với một người mới mười sáu không?

Có lễ nó không muốn trả lời tôi, đặc biệt khi tôi đang đoán nó kiếm được từ Bobby. Bobby kiểu như bạn trai của Bailey. Thằng bé học năm cuối cùng trường và trông bề ngoài nó là một đứa tốt tính, nếu không nói là hơi quá mọt sách: Suất vào Đại học Chicago, cặp kính dày cộm, chủ tịch hội học sinh. Tóc không nhuộm tím. Nhưng có gì đó ở Bobby khiến Owen không tin tưởng. Và mặc dầu tôi muốn quy kết việc Owen không thích Bobby là do che chở quá mức nhưng nó cũng chẳng đỡ được việc Bobby khích lệ Bailey coi thường tôi. Nhiều lần sau khi đi cùng Bobby, về nhà là Bailey lại trả treo với tôi. Tôi đã cố không nghĩ ngợi gì quá, nhưng Owen thì không thành công được đến mức ấy. Anh mới tranh luận với Bailey về Bobby chỉ vài tuần trước, nói anh nghĩ nó đi chơi với Bobby quá nhiều. Rất ít khi Bailey nhìn Owen với vẻ mặt chống đối mà nó luôn dành cho tôi như thế.

“Nếu cô không muốn thì thôi,” nó nói. “Cháu chỉ muốn giúp.”

“Cô khỏe rồi. Nhưng cảm ơn cháu.”

Nó bỏ điếu thuốc trở lại túi, tôi nhăn mặt. Tôi cố không ra vẻ dạy bảo con cái với Bailey. Hình như đó là một trong vài điều nó thích ở tôi.

Tôi quay mặt đi chỗ khác, ghi nhớ trong đầu là phải bàn với Owen về chuyện này khi nào anh về nhà - để anh quyết định cho nó giữ lại điếu cần hay phải nộp ra. Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra. Tôi không biết bao giờ Owen mới về nhà. Tôi không biết lúc này anh đang ở đâu.

“Cháu biết không?” tôi nói. “Đưa cô đi.”

Con bé đảo mắt bất bình nhưng vẫn đưa điếu thuốc cho tôi. Tôi nhét vào hộc đựng găng rồi thò tay cầm túi thể thao lên.

“Cháu đếm được một ít rồi...” con bé nói.

Tôi ngẩng lên nhìn nó.

“Chỗ tiền ấy,” nó nói. “Mỗi cuộn là mười ngàn đô la. Cháu đếm được sáu mươi rồi. Đếm đến đó thì cháu ngừng.”

“Sáu mươi?”

Tôi nhặt các cuộn tiền rơi trên ghế và sàn xe lên, bỏ cả vào túi. Rồi tôi kéo kín khóa lại để nó không phải suy nghĩ về đống tiền khổng lồ ấy nữa. Để cả hai khỏi phải thấy.

Sáu trăm ngàn đô la. Sáu trăm ngàn đô la mà chưa đếm hết.

“Lynn Williams đăng lại hết các tweet của tờ Daily Beast lên Instagram,” nó nói. “Toàn về The Shop và Avett Thompson. Nói ông ấy không khác gì Madoff [1] . Một trong các tweet so sánh thế.”

Tôi điểm lại những gì đã biết - thật nhanh, gọn. Tin nhắn Owen gửi tôi. Túi thể thao cho Bailey. Bản tin radio nhắc đến tham ô và lừa đảo quy mô lớn. Avett Thompson là kẻ đứng đằng sau chuyện gì đó mà tôi đang cố tìm hiểu.

Tôi có cảm giác mình đang chìm trong một giấc mơ xoắn xuýt, chỉ xảy ra khi ta ngủ nhầm giờ rồi thức dậy giữa nắng chiều hoặc gió lạnh đêm khuya, không hiểu mình đang ở đâu làm gì, và phải có người đáng tin nhất đời nằm bên cạnh giúp mới hòng tỉnh táo trở lại. Đây chỉ là một giấc mơ: Dưới gầm giường không có hổ. Mình có vừa bị rượt đuổi khắp Paris đâu. Mình không vừa nhảy khỏi Tháp Willis. Chồng mình không biến mất không lời giải thích và để lại sáu trăm ngàn đô la cho con gái. Ấy là vẫn chưa đếm hết.

“Ta vẫn chưa biết được,” tôi nói. “Nhưng nếu đúng là The Shop dính líu vào việc gì đó, hoặc nếu đúng là Avett làm gì đó bất hợp pháp, điều đó không đồng nghĩa với việc bố cháu có liên quan.”

“Thế thì bố cháu đâu? Với lại bố cháu lấy số tiền này ở đâu ra!”

Nó đang hét lên với tôi vì nó muốn hét lên với Owen. Tôi hiểu cảm giác ấy. Cô cũng giận hệt như cháu, tôi muốn nói. Và tôi muốn nói với Owen như thế.

Tôi nhìn con bé. Rồi quay nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi nhìn các cầu tàu, nhìn khắp bến tàu, nhìn những ngôi nhà sáng đèn trong khu dân cư nhỏ kỳ lạ này. Tôi có thể nhìn thẳng vào trong căn nhà nổi của nhà Hahn. Ông bà Hahn ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, vừa ăn kem vừa xem phim.

“Giờ cháu phải làm gì, Hannah?” nó nói. Tên tôi lửng lơ trên không như một lời buộc tội.

Bailey vén tóc sau tai và tôi thấy môi nó run run. Bailey chưa bao giờ khóc trước mặt tôi - Lạ và bất ngờ đến nỗi suýt nữa tôi với sang ôm nó như thể đó là việc bình thường chúng tôi vẫn làm.

Bảo vệ nó.

Tôi tháo dây an toàn rồi nhoài sang tháo dây an toàn cho Bailey. Những hành động đơn giản.

“Vào nhà đi, và cô sẽ gọi điện thoại,” tôi nói. “Phải có người biết bố cháu đang ở đâu. Ta sẽ bắt đầu từ đó. Ta sẽ bắt đầu bằng việc tìm bố cháu để bố cháu giải thích hết mọi chuyện.”

“Được,” nó nói.

Nó mở cửa bước ra khỏi xe. Nhưng nó quay lại nhìn tôi, ánh mắt rực sáng lên.

“Nhưng Bobby đang trên đường đến đây,” nó nói. “Cháu sẽ không nói gì về món hàng đặc biệt của bố cháu, nhưng cháu thực sự muốn anh ấy ở đây.”

Không phải nó đang xin phép. Mà đằng nào thì tôi cũng có lựa chọn nào khác đâu, kể cả khi nó có đang xin phép đi nữa. “Chỉ ở tầng dưới thôi, được không?”

Nó nhún vai, chúng tôi chỉ đạt được thỏa thuận cao nhất ở mức ấy là cùng trong vấn đề này. Trước khi kịp lo lắng quá nhiều, tôi thấy một chiếc xe trườn tới, đèn pha loang loáng về phía chúng tôi, sáng lóa đầy đòi hỏi.

Ý nghĩ đầu tiên của tôi là: Owen. Hãy là Owen. Nhưng ý nghĩ kế tiếp có vẻ hợp lý hơn, tôi chuẩn bị tinh thần. Là cảnh sát. Phải là cảnh sát. Chắc họ đến tìm Owen - thu thập thông tin về mối liên quan của anh tới các hoạt động phạm pháp của công ty, dò xét xem tôi biết gì về công việc của anh ở The Shop và Owen đang ở đâu. Làm như tôi có thông tin gì đó không bằng.

Nhưng tôi cũng nhầm nốt.

Đèn pha tắt, tôi nhận ra đó là một chiếc Mini Cooper màu xanh sáng và tôi biết đó là Jules, cô bạn thân lâu năm nhất của tôi. Jules hối hả ra khỏi xe, chạy hết tốc lực về phía chúng tôi, hai tay dang rộng. Cô ôm chặt cả tôi lẫn Bailey.

“Xin chào tình yêu,” cô nói.

Bailey cũng ôm Jules. Ngay cả Bailey cũng yêu quý Jules, dù sự hiện diện của Jules trong đời Bailey là do tôi mang lại. Jules là thế với tất cả những ai may mắn quen cô ấy. Dễ chịu, vững vàng.

Có lẽ đó là lý do vì sao cô ấy lại nói với tôi điều tôi không ngờ tới nhất vào giây phút ấy.

“Lỗi của tớ hết,” cô ấy nói.

[1] Bernard Madoff, chủ tịch công ty chứng khoán Madoff, đã nhận tội lừa đảo khoảng 50 tỷ đô la.