← Quay lại trang sách

Muốn Nghĩ Sao Thì Nghĩ

“Tớ vẫn không tài nào tin nổi chuyện này,” Jules nói.

Chúng tôi ngồi bên chiếc bàn ăn sáng nhỏ ở góc đón nắng mặt trời trong bếp, uống cà phê pha rượu bourbon. Jules đã uống đến cốc thứ hai, chiếc áo nỉ cỡ lớn che đi khung người nhỏ nhắn, tóc túm thành hai đuôi sam ngắn sau gáy. Vẻ ngoài khiến cô ấy như đang tìm cách xoay xở làm gì đó, rót trộm thêm chút rượu vào cốc chẳng hạn. Bộ dạng ấy khiến Jules trông hơi giống lúc cô mới mười bốn tuổi, cô bé mà tôi gặp vào ngày đầu tiên đi học ở trường trung học.

Ông tôi vừa chuyển từ Tennessee đến Peekskill, New York - một thị trấn nhỏ bên sông Hudson. Gia đình Jules thì vừa chuyển đến đó từ thành phố New York. Cha cô là nhà báo điều tra của tờ New York Times - từng nhận giải Pulitzer - nhưng Jules không ra vẻ ta đây chút nào. Chúng tôi gặp nhau khi cùng đến xin việc sau giờ học ở trung tâm dịch vụ chăm sóc chó Lucky. Họ thuê cả hai đứa. Chiều nào chúng tôi cũng dắt chó cùng nhau. Chắc trông khiếp lắm: hai đứa con gái nhỏ xíu với mười lăm con chó om sòm xúm quanh.

Tôi thì mới nhập học ở trường trung học công. Jules thì học ở trường tư đắt đỏ cách đó vài dặm. Nhưng chỉ có hai chúng tôi với nhau trong những buổi chiều ấy. Tôi vẫn tin cả hai không thể qua nổi mấy năm trung học nếu không có nhau. Cuộc sống riêng của chúng tôi khác biệt đến mức chúng tôi kể cho nhau nghe mọi chuyện trên đời. Có lần, Jules so sánh chuyện ấy không khác gì tâm sự với người lạ mặt trên máy bay. Nhưng chúng tôi là thế ngay từ đầu: an toàn, ở giữa không trung. Bổ sung thêm một góc nhìn toàn cảnh nữa.

Giờ đã trưởng thành nhưng chúng tôi vẫn không thay đổi: Jules theo chân cha, làm việc cho một tòa báo. Cô ấy là biên tập ảnh cho tờ San Francisco Chronicle , chủ yếu tập trung vào mảng thể thao. Jules lo lắng nhìn tôi. Nhưng tôi đang bận nhìn Bailey trong phòng khách rúc vào Bobby trên ghế sofa thì thầm nói chuyện. Trông vô hại. Nhưng tôi vẫn nghĩ trong đầu, mình có biết vô hại trông thế nào đâu. Đây là lần đầu tiên Bobby sang chơi mà Owen không có nhà. Đây là lần đầu tiên tôi phải lo mọi thứ.

Tôi cố giả vờ không để mắt đến hai đứa. Nhưng chắc Bailey cảm nhận được cái nhìn của tôi. Nó ngẩng lên nhìn tôi vẻ không hài lòng cho lắm. Rồi nó đứng dậy, cố tình đóng cánh cửa kính phòng khách đánh rầm một cái. Tôi vẫn thấy được nó nên hành động ấy chỉ mang tính tượng trưng. Dù sao đi nữa, dằn cửa thì vẫn là dằn cửa.

“Bọn mình cũng từng mười sáu tuổi mà,” Jules nói.

“Nhưng không thế,” tôi nói.

“Được thế thì thích quá,” Jules nói. “Tóc tím hay chết đi được.”

Cô nhấc chai rượu định rót thêm cho tôi, nhưng tôi lấy tay che miệng cốc.

“Chắc không? Uống cho đỡ,” cô nói.

Tôi lắc đầu không muốn uống thêm. “Tớ ổn,” tôi nói.

“Kệ cậu, tớ thấy uống rượu đỡ hơn nhiều.”

Cô rót thêm vào cốc mình trước khi gạt tay tôi ra để rót cho tôi. Tôi mỉm cười, mặc dù hầu như chưa nhấp một ngụm nào trước đó. Tôi căng thẳng quá - thể chất tinh thần mệt mỏi gần đến mức muốn đứng bật dậy lao sang phòng khách kéo tay Bailey lôi sang bếp cùng mình, chỉ để được cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ gì đó.

“Có tin gì từ cảnh sát chưa?” Jules nói.

“Chưa, chưa thấy gì,” tôi nói. “Nhưng tại sao không ai từ The Shop đến đây đập cửa? Cho tớ biết phải nói gì khi bọn họ đến?”

“Có việc quan trọng hơn,” cô nói. “Avett là mục tiêu chính của họ, cảnh sát vừa bắt giữ ông ta.”

Jules dùng ngón tay miết vòng miệng cốc. Tôi nhìn cô - lông mi dài, gò má cao, nếp nhăn giữa hai mắt thêm sâu vì lo lắng quá sức hôm nay. Cô đang căng thẳng đúng kiểu cả hai bọn tôi luôn vậy trước khi phải nói với người kia điều mình biết rõ sẽ chẳng hay ho gì - như cái lần cô nói thấy gã được coi là người yêu tôi Nash Richards hôn một cô gái khác ở nhà hàng Rye Grill. Tôi không thất vọng như cô tưởng về Nash bởi tôi cũng không quá mê mẩn anh ta, nhưng rất bực vì Rye Grill là nơi cả tôi và Jules đều thích đến ăn khoai tây chiên và sandwich pho mát. Và khi cô ném lon nước ngọt vào mặt Nash, quản lý nhà hàng bảo rằng Jules hai đứa bọn tôi bị cấm cửa vĩnh viễn.

“Cậu có định nói tớ nghe không thì bảo?” tôi nói.

Jules ngẩng lên. “Nói cái gì cơ?” cô nói.

“Sao lại là lỗi của cậu?”

Jules gật đầu rồi phùng má lấy tinh thần. “Sáng nay, lúc vừa đến tòa soạn là tớ biết có chuyện ngay. Max cứ tưng tửng, cứ lúc nào có tin xấu là thế. Giết người, tố cáo, lừa đảo.”

“Anh ta có duyên đấy chứ, Max ấy,” tôi nói.

“Ừ, nhưng...”

Max là một trong số ít các phóng viên điều tra vẫn ở lại Chronicle - đẹp trai, thông minh, ngọt xớt. Anh ta cũng thích Jules đến phát điên. Và mặc dù Jules luôn khẳng định điều ngược lại nhưng tôi đoán Jules cũng khoái Max.

“Trông anh ta đặc biệt tự mãn cực kỳ, cứ lượn qua lượn lại quanh bàn làm việc của tớ. Tớ biết ngay anh ta biết gì đó và muốn kể cho sướng miệng rồi. Đồng hữu trong hội sinh viên đại học cũ của Max làm việc ở SEC [1] có tin riêng về chuyện sắp đến với The Shop. Vê vụ đột kích chiều nay.”

Cô nhìn tôi như không muốn phải kể tiếp.

“Anh ta nói với tớ FBI đã điều tra công ty này hơn một năm nay. Ngay sau khi cổ phiếu công ty được niêm yết công khai, họ nhận được tin báo giá thị trường của cổ phiếu được thổi phồng gian lận.”

“Tớ không hiểu thế nghĩa là gì,” tôi nói.

“Nghĩa là The Shop tưởng họ sẽ hoàn thiện phần mềm sớm hơn. Vì thế, họ niêm yết quá sớm. Rồi sau đó tắc tị nên phải giả vờ phần mềm đã hoạt động trong khi trên thực tế vẫn chưa thể bán ra. Để bù đắp và để giữ giá cổ phiếu cao, họ bắt đầu làm giả sổ sách tài chính.”

“Sao lại thế được?”

“Nhé, họ có phần mềm khác, video, có các ứng dụng, có các sản phẩm thu lợi của họ. Nhưng phần mềm bảo mật, sản phẩm hứa hẹn thay đổi cuộc chơi mà Avett đang rao bán thì lại chưa hoàn thiện, hiểu chưa? Họ chưa thể bán được. Nhưng đã tới mức có thể bắt đầu giới thiệu với các khách hàng lớn tiềm năng. Các công ty công nghệ, các văn phòng luật, những nơi như thế. Và rồi khi các công ty này quan tâm, họ ghi sổ, liệt vào danh sách các thương vụ tương lai. Max nói kiểu này không khác vụ Enron là mấy. Họ tuyên bố là kiếm được những khoản tiền khổng lồ từ các hợp đồng tương lai để giữ giá cổ phiếu tiếp tục tăng.”

Tôi bắt đầu hiểu Jules đang đi đến đâu.

“Và để kiếm thêm thời gian giải quyết các vấn đề?” tôi nói.

“Chính xác. Avett đánh cuộc rằng các hợp đồng bán hàng có thể có trong tương lai rồi sẽ biến thành các thương vụ thực sự ngay khi phần mềm hoạt động. Họ dùng các số liệu tài chính giả làm biện pháp tạm thời để giữ cổ phiếu trông có vẻ lành mạnh và tốt đẹp cho đến khi sửa xong phần mềm,” cô nói. “Có điều họ lại bị phanh phui trước khi xong việc.”

“Và thế là lừa đảo?” tôi nói.

“Thế là lừa đảo,” cô nói. “Max nói quy mô cực lớn. Cổ đông sẽ mất nửa tỷ đô la.”

Nửa tỷ đô la. Tôi cố hiểu tình hình. Mặc dù đó không phải điều đáng lo nhất lúc này, nhưng chúng tôi là cổ đông lớn. Owen muốn đặt niềm tin vào công ty nơi mình đang làm việc và phần mềm mình đang xây dựng. Vì thế, khi công ty niêm yết, anh đã dùng hết quyền ưu tiên mua cổ phiếu của mình. Thậm chí còn mua thêm. Chúng tôi sẽ mất bao nhiêu tiền đây? Gần hết các khoản tiết kiệm? Tại sao anh lại đẩy chúng tôi vào tình thế sẽ mất nhiều tiền đến thế nếu biết chuyện xấu đang xảy ra? Tại sao Owen lại đầu tư hết tiền tiết kiệm và tương lai của chúng tôi vào hoạt động lừa đảo được chứ?

Điều đó có nghĩa anh không biết gì - hy vọng ấy lóe sáng trong tôi.

“Vậy nếu Owen đầu tư vào The Shop, điều đó hẳn chứng tỏ rằng anh ấy không biết gì, đúng không?”

“Có thể...” cô nói.

“Nghe không thuyết phục lắm.”

“Thì cũng có khả năng anh ấy làm những gì Avett làm. Rằng anh ấy mua cổ phiếu để góp phần thổi giá vì nghĩ rồi sẽ bán được hết trước khi bị phát hiện.”

“Cậu có tin Owen sẽ làm vậy không?” tôi nói.

“Tớ thấy tất cả chuyện này đều không giống Owen chút nào,” cô nói.

Rồi cô nhún vai. Và tôi nghe nốt phần còn lại - điều đang quấy rầy tâm trí Jules, đang quấy rầy tâm trí tôi: Owen là lập trình viên chính. Làm sao anh ấy có thể không biết việc Avett thổi giá phần mềm mình đang thực hiện, cái phần mềm vẫn chưa hoạt động được ấy? Nếu có người biết, vậy người đó không phải Owen thì còn ai vào đây được nữa?

“Max nói FBI tin rằng hầu hết các nhân viên cao cấp đều hoặc nhúng tay vào vụ này hoặc tiếp tay bằng cách làm ngơ. Ai cũng nghĩ họ sẽ giải quyết được vấn đề trước khi bị tóm. Có vẻ như họ đã suýt thành công. Nếu không vì có tin báo cho SEC thì có khi họ đã xong việc rồi.”

“Ai báo tin?”

“Không biết. Nhưng vì thế mới có vụ đột kích. Họ muốn phá án trước khi Avett biến mất. Với hai trăm sáu mươi triệu đô la cổ phiếu ông ta đang âm thầm bán dần...” Jules dừng lời. “Mấy tháng nay rồi.”

“Trời đất ơi,” tôi nói.

“Thế đấy. Dù sao đi nữa, Max đã tìm hiểu được mọi chuyện từ trước. Về cuộc đột kích ấy. Vì thế, FBI thỏa thuận với anh ấy. Nếu anh ta đồng ý không đưa tin sớm, họ sẽ báo anh ta biết hai giờ trước khi đột kích. Thế là Chronicle đi trước tất thảy các hãng khác. Tờ Times . CNN. NBC. Fox. Anh ta tự hào đến độ phải nói tớ biết. Và tớ không hiểu nữa... Bản năng bảo tớ phải gọi ngay cho Owen. Nghĩa là bản năng bảo tớ phải gọi ngay cho cậu, nhưng không làm sao gọi được cậu. Nên tớ quay sang gọi Owen.”

“Để báo cho anh ấy?”

“Đúng,” cô ấy nói. “Để báo cho anh ấy.”

“Tại sao cậu lại ngại vì đã làm thế chứ? Vì anh ấy bỏ trốn sao?” tôi hỏi.

Đó là lần đầu tiên tôi nói thành lời. Sự thật không thể chối cãi. Không hiểu sao, nói được ra khiến tôi dễ chịu hơn. Chắc vì tôi thành thật với mình. Owen bỏ trốn. Anh đang bỏ trốn. Không phải chỉ đơn giản là biến mất.

Jules gật đầu và tôi nuốt nước bọt, cố ngăn dòng nước mắt đang dâng lên.

“Không phải lỗi của cậu.” tôi nói. “Cậu có thể mất việc vì báo cho anh ấy như thế. Cậu chỉ đang cố giúp. Làm sao tớ giận cậu được chứ? Tớ chỉ giận Owen thôi.” Tôi ngừng lời suy ngẫm. “Thậm chí không hẳn là giận Owen. Tớ thấy tê liệt thì đúng hơn. Và cố đoán xem anh ấy nghĩ gì. Nghĩ xem tại sao anh ấy cho rằng bỏ trốn thế này là tốt cho anh ấy.”

“Cậu nghĩ được gì chưa?” Jules hỏi.

“Tớ không biết. Có thể anh ấy đang cố chứng minh mình vô tội? Nhưng tại sao không làm việc ấy từ đây? Thuê luật sư. Theo đúng trình tự luật pháp...” tôi nói. “Tớ không thể gạt đi ý nghĩ hình như mình bỏ sót điều gì đó, cậu biết không? Tớ không hiểu anh ấy đang tìm kiếm sự giúp đỡ kiểu gì.”

Jules siết tay tôi thật chặt rồi khẽ nở nụ cười với tôi. Nhưng trông cô không hề có vẻ đồng tình với tôi. Và đó là lúc tôi hiểu ra cô sẽ không nói tôi nghe điều ẩn sau cái nhìn đó. Cô sẽ không nói ra điều tồi tệ nhất.

“Tớ biết kiểu nhìn ấy,” tôi nói.

Cô lắc đầu. “Không có gì đâu,” cô nói.

“Nói tớ nghe đi, Jules.”

“Vấn đề ở chỗ anh ấy không ngạc nhiên gì, tớ thậm chí còn không tin nổi khi thấy thế,” cô nói. “Anh ấy không hề ngạc nhiên khi tớ cho anh ấy biết về vụ đột kích.”

“Tớ không hiểu cậu.”

“Tớ học được điều này từ cha tớ, lâu rồi. Nguồn tin không thể giấu khi họ đã biết gì đó. Họ quên không đặt những câu hỏi đương nhiên cần có về điều mà họ muốn biết, nếu họ cũng không biết gì như cậu. Như những câu cậu vừa hỏi rằng chính xác thì chuyện gì đã xảy ra ấy...”

Tôi trố mắt nhìn cô, chờ đợi nghe nốt, có gì đó bắt đầu dịch chuyển trong đầu tôi. Tôi nhìn Bailey qua cửa kính. Nó đang nằm tựa đầu lên ngực Bobby, tay đặt trên bụng Bobby, hai mắt nhắm lại.

Bảo vệ nó.

“Vấn đề ở chỗ, nếu Owen không biết gì về vụ lừa đảo thì anh ấy đã hỏi thêm, anh ấy đã muốn biết thêm thật nhiều thông tin về chuyện đang diễn ra ở The Shop. Anh ấy lẽ ra phải nói kiểu thế này, Từ từ đã, Jules. Họ nghĩ ai là người phạm tội? Có phải Avett một mình thực hiện vụ lừa đảo? Hay nhiều người tham gia hơn thế! Chuyện gì xảy ra? Mất bao nhiêu tiền? Nhưng anh ấy không muốn tìm hiểu thêm gì. Không một chút gì về những chuyện ấy.”

“Thế anh ấy hỏi gì?” tôi nói.

“Anh ấy hỏi có bao nhiêu thời gian để biến mất,” Jules nói.

[1] U.S. Securities and Exchange Commission - Ủy ban Giao dịch và Chứng khoán Hoa Kỳ.