← Quay lại trang sách

Sáu Tuần Trước

“Bọn mình nên đi nghỉ một chuyến,” Owen nói. “Lâu rồi bọn mình không đi đâu.”

Đang là nửa đêm. Chúng tôi đang nằm trên giường, anh nắm gọn tay tôi. Tay anh đặt trên ngực, ngay trên trái tim.

“Anh nên đi Austin với em,” tôi nói. “Hay đi thế thì không tính?”

“Austin?” anh nói.

“Em đã kể anh nghe em có hội thảo của thợ tiện gỗ ở đó mà. Ta có thể kết hợp thành một kỳ nghỉ. Ở đôi ba ngày tại vùng Texas Hill...”

“Ở Austin sao? Em có nói với anh là ở Austin đâu...”

Rồi anh gật đầu như đang suy nghĩ về đề nghị ấy, cân nhắc liệu có nên đi cùng tôi - chỉ có điều, tôi cảm giác có gì thay đổi ở anh. Tôi cảm giác có gì đó trong anh đóng sầm lại.

“Sao thế?” tôi nói.

“Có sao đâu,” anh nói.

Nhưng anh buông tay tôi, quay sang vơ vẩn xoay nhẫn cưới. Nhẫn do tôi làm tặng anh. Tôi làm nó giống hệt chiếc của mình: hai chiếc nhẫn trơn mảnh, từ xa trông không khác gì bất cứ chiếc nhẫn bạch kim bóng bẩy nào khác. Nhưng tôi dùng gỗ sồi trắng và thép đánh bóng. Vừa mộc mạc vừa thanh nhã. Tôi dùng chiếc máy tiện nhỏ nhất. Owen ngồi trên sàn chờ trong lúc tôi làm nhẫn.

“Bailey cũng sắp có chuyến đi đến Sacramento với trường rồi,” anh nói. Mình có thể nhân dịp ấy làm một chuyến tới New Mexico, chỉ anh với em, lạc trong rừng đá trắng.”

“Em thích lắm,” tôi nói. “Lâu lắm rồi em chưa quay lại New Mexico.”

“Anh cũng thế. Suốt từ hồi học đại học. Bọn anh lái xe đến Taos, ở một tuần liền trên núi.”

“Anh lái xe tít từ New Jersey?” tôi hỏi.

Anh lơ đãng tiếp tục xoay nhẫn. “Gì cơ?”

“Anh lái xe tít từ New Jersey xuống New Mexico? Đi thế thì bao giờ mới tới.”

Anh chợt dừng lại, ngón tay buông nhẫn. “Không phải lúc học đại học.”

“Owen! Anh vừa nói anh đến Taos hồi học đại học mà.”

“Anh không biết. Chỉ biết là đi núi ở đâu đó. Có lẽ là Vermont. Anh chỉ nhớ không khí rất loãng.”

Tôi cười to. “Anh sao thế?”

“Có sao đâu. Chỉ vì...”

Tôi nhìn anh, cố đoán xem ý anh muốn nói gì.

“Chỉ vì tự nhiên chuyện này gợi lại phần đời lạ lùng của anh thôi.”

“Hồi ở đại học?”

“Đại học. Sau đại học.” Anh lắc đầu. “Kẹt tại vùng núi anh không thực sự nhớ ở đâu.”

“Thôi nhé... có lẽ đây là điều kỳ quặc nhất anh từng nói với em.”

“Anh biết.”

Owen ngồi dậy bật đèn. “Khỉ thế,” anh nói. “Anh thực sự muốn đi nghỉ.”

“Thế thì mình đi đi,” tôi nói.

“Đồng ý. Đi luôn.”

Anh lại nằm xuống, đặt tay lên bụng tôi. Tôi cảm giác anh đã thoải mái trở lại. Tôi cảm nhận anh đã trở lại là Owen của tôi. Nên tôi không muốn hối thúc anh nữa. Lúc ấy, tôi không muốn hối thúc anh nói tôi nghe điều anh suýt nữa đã nói.

“Chúng mình không cần phải đào sâu vào chuyện này luôn, nhưng em chỉ muốn nói để anh biết thôi được không” tôi nói. “Gần như suốt thời gian học đại học, em tham gia chơi đàn guitar cho một ban nhạc chơi nhạc của Joni Mitchell, tham dự các buổi bình thơ rồi hẹn hò với một sinh viên cao học khoa triết lúc ấy đang làm bản thuyết trình về việc chính phủ tìm cách dùng truyền hình để kiểm soát một cuộc cách mạng.”

“Anh không nghĩ anh ta nói thế có gì sai,” anh nói.

“Có lẽ không sai. Nhưng ý em muốn nói rằng dù anh nói gì về con người mình trước đây thì cũng sẽ không có gì thay đổi, ít nhất là trong phạm vi tình cảm giữa chúng mình.”

“Ừ,” anh thì thầm. “Ơn Chúa.”