Ai Cần Hướng Dẫn Viên Du Lịch?
Tôi khoanh tròn các nhà thờ trên bản đồ trước khi cùng Bailey chọn lối khác ra khỏi sân vận động. Chúng tôi xuống thềm, đi qua tượng đài tôn vinh ban nhạc diễu hành Longhorn, Trung tâm Sinh viên Đại học Texas Etter-Harbin ở ngay phía sau.
“Chờ đã,” Bailey nói. “Từ từ chút...”
Tôi quay lại. “Gì thế?”
Bailey ngẩng lên nhìn tòa nhà và tấm biển phía trước: NGÔI NHÀ CỦA THE TEXAS-EXES.
Rồi nó quay lại nhìn sân vận động. “Nhìn quen quá,” nó nói.
“Thì trông cũng tương tự cổng kia...”
“Không, nghĩa là mọi thứ nhìn đều quen ấy,” nó nói. “Khu này trông quen lắm. Kiểu như cháu đã hơn một lần được đến đây, hoặc thế nào đó. Cháu có cảm giác quen thuộc.”
Rồi nó bắt đầu đưa mắt nhìn quanh.
“Đợi cháu định hướng đã,” nó nói. “Để xem sao cháu lại thấy chỗ này quen thuộc. Đấy là trọng tâm vấn đề còn gì? Có gì đó ở đây trông quen thuộc ấy?”
“Được chứ,” tôi nói. “Cứ thoải mái bao lâu cũng được.”
Tôi cố động viên nó, mặc dù hoàn toàn không muốn dừng lại ở đây. Tôi muốn ghé thăm nhà thờ trước khi họ đóng cửa cuối ngày. Tôi muốn nói chuyện với ai đó.
Tôi không nói gì, tập trung vào điện thoại. Tôi tập trung vào việc xác lập trình tự thời gian. Nếu Baily biết gì đó, nếu chúng tôi đang không hoàn toàn lầm đường lạc lối, thì đó hẳn phải là năm 2008 khi Bailey đến đây - khi Bailey và Owen vẫn ở Seattle và Olivia vẫn còn sống. Năm sau đó, Bailey và Owen chuyển đến Sausalito. Trước thời điểm đó, nó còn quá nhỏ và không thể nhớ được gì, nếu đúng là có gì đó.
Vậy 2008 là điểm mấu chốt. Nếu Bailey nhớ đúng thì đó chính là thời điểm nó đến đây. Tôi tìm lịch thi đấu bóng bầu dục. Tôi dò lịch thi đấu các trận trên sân nhà vào mười hai năm trước.
Nhưng đúng lúc tôi bắt đầu mở lịch thi đấu trong quá khứ, thì điện thoại đổ chuông, thay vì tên người gọi là dòng SỐ BỊ CHẶN. Tôi cầm điện thoại trong tay, không chắc nên làm gì. Có thể là Owen. Nhưng tôi nhớ Jake dặn không được trả lời bất cứ số lạ nào nên lại thấy làm vậy là mạo hiểm. Không biết còn có thể là ai và còn có thể gây thêm rắc rối gì.
Bailey chỉ điện thoại. “Cô có định trả lời không? Hay cứ đứng nhìn mãi thế?”
“Cô chưa quyết định.”
Nhưng nếu là Owen thì sao? Lỡ thế thì sao? Tôi nhấp nút chấp nhận. Nhưng tôi không nói gì, chỉ chờ xem người gọi sẽ nói gì trước.
“Xin chào? Hannah phải không?”
Giọng phụ nữ ở đầu dây bên kia cao vói, lại nói lắp rất khó chịu. Nhưng tôi nhận ra ngay là ai.
“Belle,” tôi nói.
“Ôi sao mà rối tung lên thế này,” cô nói. “Thật là một sự sỉ nhục. Cô không sao chứ? Con gái Owen sao rồi?”
Belle đang cố tỏ vẻ quan tâm, nhưng tôi thấy cô ta không gọi tên Bailey mà chỉ gọi nó là con gái Owen, bởi Belle không thể nhớ nổi tên Bailey. Cô ta chưa bao giờ thấy đó là điều quan trọng.
“Họ không làm chuyện này, cô biết đấy...” cô ta nói.
Họ.
“Belle, tôi tìm cách liên lạc với cô mãi không được,” tôi nói.
“Tôi biết, tôi biết, chắc cô lo lắng lắm. Tôi cũng lo muốn chết. Tôi trốn tịt ở St. Helena, như một đứa tội phạm tầm thường. Đám phóng viên mang máy quay cắm trại ngay trước cửa nhà tôi kìa. Tôi thậm chí còn không ra khỏi nhà được! Tôi phải gọi trợ lý mua gà quay và món soufflés sô cô la ở Bouchon mang đến mới có chút ít mà ăn đấy,” cô ta nói. “Cô đang ở đâu?”
Tôi định đánh trống lảng không trả lời, nhưng không cần thiết. Belle có đợi tôi trả lời đâu. Cô ta chỉ muốn nói tiếp.
“Toàn bộ chuyện này thực lố bịch,” cô ta nói. “Avett là một doanh nhân chứ có phải tội phạm đâu. Còn Owen thì là một thiên tài, dù chẳng cần tôi nói cô cũng biết. Ý tôi là, trời đất quỷ thần ơi, vì cái quái gì mà Avett phải làm việc này mới được chứ? Ăn trộm từ chính công ty của anh ấy? Công ty này, xem nào, là công ty khởi nghiệp thứ tám của anh ấy rồi chứ ít đâu? Đã có cả một sự nghiệp rồi mà họ còn cho rằng anh ấy định thổi giá rồi nói dối và ăn cắp ư? Hoặc họ có nói cái khỉ gì thì cũng thế cả thôi. Thôi đi chứ. Bọn tôi đã có nhiều tiền đến mức chẳng biết làm gì cho hết rồi cơ mà.”
Belle chiến đấu hết sức mình, lập luận đầy quyết liệt. Nhưng không đủ để thay đổi điều cô ta không nhắc đến và không chịu thừa nhận. Thành công trước đó của Avett và thái độ kiêu căng tự phụ đi kèm rất có thể là lý do giải thích vì sao ông ta không muốn chấp nhận thất bại lần này.
“Vấn đề ở chỗ đây là một cái bẫy,” cô ta nói.
“Ai đặt bẫy hả Belle?”
“Tôi làm sao biết được hả giời? Chính phủ? Một đối thủ cạnh tranh? Hay kẻ nào đó muốn nẫng tay trên, chiếm lấy thị trường trước. Giả thiết của Avett đấy. Mấu chốt là chúng ta sẽ phá tan vụ này. Avett đã bỏ công bỏ sức quá vất vả và quá lâu rồi, không thể chấp nhận đổ vỡ chỉ vì một rủi ro kế toán được.”
Và đó là lúc tôi thấy ở Belle điều Patty, Carl và Naomi hẳn đã thấy khi nói chuyện với tôi. Tôi thấy sự điên rồ. Bell thật điên rồ. Có thể đó là điều xảy ra khi mọi chuyện sụp đổ hoàn toàn, chúng ta mất khả năng điều chỉnh - và nói những điều thực sự vô nghĩa với mọi người.
“Vậy chuyện này là do có người đặt bẫy, hay là do sai sót kế toán hả Belle?” Tôi ngừng lời. “Hay theo cô, đó là lỗi của tất cả mọi người, trừ Avett?”
“Cô nói gì thế?” Belle nói.
Cô ta nổi giận. Tôi không quan tâm. Tôi không có thời gian cho cô ta, vì đến giờ thì tôi biết là cuộc nói chuyện này sẽ đến đoạn cô ta muốn thứ gì đó từ tôi. Tôi chẳng còn gì để cho cô ta hết.
Tôi nhìn Bailey lúc ấy đang nhìn tôi đầy thắc mắc: Tại sao giọng tôi ngày càng bực bội như thế? Điều đó có nghĩa gì với cha nó?
“Tôi phải đi đây,” tôi nói.
“Chờ chút đã,” cô ta nói. Và cô ta đi thẳng vào vấn đề. Nói điều cô ta thực sự muốn.
“Luật sư của Avett không liên lạc được với Owen,” cô ta nói. “Và chúng tôi chỉ muốn biết chắc, chúng tôi chỉ muốn biết... anh ấy không nói chuyện gì với bên hành pháp đúng không? Bởi nếu thế thì không hay chút nào, cho tất cả mọi người. Đây là lúc mà tất cả chúng ta cần đứng cùng một chiến tuyến.”
“Nếu Avett không làm gì sai thì Owen nói gì cũng có sao đâu?”
“Cô đừng ngây thơ thế. Chuyện không đơn giản như vậy,” Belle nói.
Tôi gần như hình dung ra cảnh Belle đang ngồi bên đảo bếp, trên chiếc ghế cao tôi làm cho cô ta, lia lịa lắc đầu, hai vòng hoa tai vàng liên tục đập vào má.
“Không thì thế nào?”
“Nghĩa là... cài bẫy, ép cung. Owen mà dốt thế sao?” Cô ta ngừng lời. “Anh ấy liên lạc với cảnh sát rồi à?”
Tôi những muốn nói chỉ biết rằng anh ấy đang không liên lạc với tôi. Nhưng tôi không cho Belle thông tin ấy. Tôi không cho Belle gì hết. Cô ta với tôi ở hai địa vị khác biệt. Cô ta không lo lắng cho sự an toàn của Avett. Cô ta không thực lòng tự hỏi liệu chính phủ đang chơi xấu hay Avett có tội. Belle biết Avett có tội. Cô ta chỉ đang tìm cách xoay chuyển tình hình, làm những gì cô ta cần làm để Avett không phải trả giá.
Còn tôi thì khác. Tôi chỉ quan tâm tới việc làm thế nào để Bailey không phải trả giá cho chuyện này.
“Luật sư của Avett cần nói chuyện với Owen càng sớm càng tốt để đảm bảo thông tin đưa ra là nhất quán,” Belle nói. “Chúng tôi có thể nhờ cô giúp chuyện này. Tất cả chúng ta phải hợp lực với nhau.”
Tôi không trả lời.
“Hannah? Cô vẫn nghe đấy chứ?”
“Không,” tôi nói. “Không nghe nữa.”
Rồi tôi ngắt máy. Tôi ngắt máy, tiếp tục mở lịch thi đấu bóng bầu dục cũ của Đại học Texas.
“Ai gọi đấy?” Bailey nói.
“Nhầm số,” tôi nói.
“Giờ cô gọi Belle thế à?” nó nói.
Tôi ngẩng lên nhìn.
“Sao phải giả vờ chứ?” nó nói.
Con bé đang vừa giận dữ vừa sợ hãi. Và rõ ràng tôi đã khiến tình hình càng thêm tệ hại chứ không tốt đẹp hơn được chút nào.
“Cô chỉ cố bảo vệ cháu khỏi chuyện này thôi, Bailey,” tôi nói.
“Nhưng cô không thể,” nó nói. “Vấn đề ở chỗ đó. Không ai có khả năng bảo vệ cháu khỏi chuyện này. Nên tốt hơn cả, cô hãy đồng ý làm người sẽ nói sự thật cho cháu đi được không?”
Đột nhiên, Bailey trông già dặn hơn hẳn. Ánh mắt cương quyết, môi mím chặt. Bảo vệ nó. Điều duy nhất Owen đề nghị tôi. Điều duy nhất không thể.
Tôi không rời mắt nhìn Bailey, gật đầu đồng ý. Nó muốn tôi nói sự thật, làm như chuyện ấy đơn giản lắm. Có thể là đơn giản hơn những gì tôi đang thể hiện ra.
“Là Belle. Và về cơ bản thì cô ta đã khẳng định đúng là Avett có tội hoặc ít ra thì cần giấu nhẹm gì đó. Cô ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy Owen đã biến mất thay vì ở lại giúp Avett che giấu. Tất cả khiến cô phải tự hỏi không biết bố cháu đang che giấu điều gì. Và tại sao.” Tôi dừng lời. “Chính vì thế mà cô muốn tìm đến các nhà thờ này, xem ta có thể thu thập được manh mối gì cho chúng ta biết vì sao bố cháu tin rằng ra đi là lựa chọn duy nhất. Cô muốn tìm hiểu xem có phải chỉ liên quan tới The Shop hay điều cô nghi ngờ là đúng.”
“Cô nghi ngờ gì?”
“Bố cháu đang trốn chạy khỏi điều gì đó xảy ra từ trước nữa,” tôi nói. “Có liên quan tới bố cháu. Và cháu.”
Bailey không nói gì. Nó đứng trước mặt tôi, hai tay khoanh trước ngực. Rồi nó đột ngột buông xuôi. Nó buông tay, dịch lại gần tôi một chút.
“Thực ra... khi cháu bảo cô nói thật, ý cháu là đừng nói dối về người gọi điện cho cô ấy.”
“Cô nói nhiều quá à?”
“Hóa lại tốt,” nó nói.
Nó chưa bao giờ nói gì tử tế hơn thế với tôi.
“Thì cô cố gắng lắng nghe mà.”
“Cảm ơn cô vì điều đó,” nó nói.
Rồi nó lấy bản đồ khỏi tay tôi tự xem xét một lát.
“Đi thôi,” nó nói.