← Quay lại trang sách

Ba Tháng Trước

Lúc đó là ba giờ sáng. Owen đang ngồi dưới quầy bar khách sạn uống một ly rượu bourbon nguyên chất.

Cảm nhận được ánh mắt tôi nhìn, anh ngẩng lên.

“Em xuống đây làm gì?” anh nói.

Tôi mỉm cười. “Em hỏi câu ấy mới phải...” tôi nói.

Chúng tôi đang ở San Francisco, trong một khách sạn cao cấp nhỏ đối diện tòa nhà Ferry Building. Vừa có một trận bão khủng khiếp. Kiểu mưa bão không thường ghé thăm Sausalito. Chúng tôi buộc phải rời nhà nổi vì khả năng nước sẽ dâng cao gây ngập lụt. Cơn bão buộc chúng tôi phải sang trú ở phía bên kia cầu Cổng Vàng - khách sạn đầy ắp khách trọ đến từ khu nhà nổi. Nhưng nhìn là thấy Owen không có vẻ gì đang yên lòng nương náu.

Anh nhún vai. “Anh chỉ xuống đây uống chút,” anh nói. “Làm chút việc...”

“Việc gì?” tôi nói.

Tôi nhìn quanh. Owen không mang theo laptop. Cũng không thấy giấy tờ gì. Trên quầy bar hoàn toàn không có gì khác ngoài ly bourbon của anh. Cùng một thứ nữa.

“Em muốn ngồi không?” anh nói.

Tôi ngồi xuống ghế cao cạnh anh, siết vòng tay thêm chặt quanh người. Tôi rùng mình vì giá lạnh nửa đêm. Áo ba lỗ và quần nỉ không hợp với nhau cho lắm.

“Em sắp chết cóng đấy,” anh nói.

“Không sao.”

Anh cởi áo nỉ có mũ choàng qua đầu tôi. “Em sẽ không sao,” anh nói.

Tôi nhìn Owen. Và chờ đợi. Tôi chờ anh nói xem anh thực sự đang làm gì dưới này, điều gì khiến anh lo lắng tới mức phải ra khỏi phòng. Bỏ tôi một mình trên giường, bỏ con gái anh trên xô pha.

“Công việc chỉ hơi căng thẳng chút. Chỉ có vậy. Nhưng không có gì hết. Không gì anh không giải quyết được.”

Anh gật đầu như thực sự tin thế. Nhưng trông anh căng thẳng quá. Căng thẳng hơn tôi từng thấy trước đây. Lúc lấy đồ chuẩn bị tới đây, tôi thấy anh vào phòng Bailey cho con lợn tiết kiệm hồi nhỏ của Bailey vào túi thể thao. Anh có vẻ xấu hổ khi thấy tôi nhìn, giải thích đó là một trong các món quà đầu tiên anh mua tặng con. Anh không muốn chuyện gì xấu xảy ra với nó. Nhưng đó không phải phần kỳ quặc của câu chuyện, bởi Owen cũng đang nhặt nhạnh thêm mấy vật dụng tinh thần (chiếc lược đầu tiên của Bailey và album ảnh gia đình) rồi bỏ cả vào túi. Điều kỳ quặc là thứ duy nhất trên quầy bar cạnh ly đồ uống của anh chính là con lợn tiết kiệm của Bailey.

“Nếu đã giải quyết xong mọi chuyện thì tại sao anh phải ngồi đây một mình, giữa đêm, nhìn chằm chằm vào con lợn tiết kiệm của con gái?”

“Đang tính chuyện đập lợn,” anh nói. “Phòng khi ta cần tiền.”

“Có chuyện gì hả Owen?” tôi nói.

“Em có biết tối nay Bailey nói gì với anh không? Khi anh bảo nó mình phải sơ tán ấy? Nó nói muốn đi cùng nhà Bobby. Rằng họ nghỉ tại Ritz và nó muốn đi cùng thằng bé. Chuyện lớn rồi đây.”

“Lúc ấy em ở đâu?”

“Ra khóa xưởng.”

Tôi nhún vai, cố nhẹ nhàng. “Nó đang lớn mà.”

“Anh biết, hoàn toàn bình thường, anh hiểu, nhưng... đã xảy ra chuyện kỳ cục nhất đời khi anh nói không đồng ý,” anh nói. “Nó giậm chân thình thịch theo anh ra xe. Anh cứ vừa đi vừa nghĩ, rồi sẽ đến lúc nó bỏ mình . Có lẽ chỉ vì anh làm bố đơn thân quá lâu, lúc nào cũng cố gắng để hai cha con được bình yên và an toàn, nhưng hình như chưa bao giờ anh thực sự nghĩ đến thực tế ấy... hoặc không cho phép mình nghĩ đến điều ấy.”

“Vì thế nên anh xuống đây, ngồi nhìn con lợn tiết kiệm của nó giữa đêm hôm khuya khoắt?”

“Có lẽ vậy, nhưng cũng có thể vì lạ giường,” anh nói. “Không ngủ được.”

Anh cầm ly đưa lên miệng.

“Hồi còn bé, khi anh với nó mới đến Sausalito, nó rất sợ mỗi khi phải đi trên cầu tàu. Anh nghĩ là vì ngay sau hôm vừa chuyển đến, Bailey thấy bà Hahn trượt chân, suýt nữa là ngã xuống nước rồi.”

“Thế thì sợ thật!” tôi nói.

“Ừ. Thế nên suốt hai tháng đầu, nó toàn bắt anh cầm tay đi hết cầu tàu mới thôi. Từ cửa tới tận bãi đậu xe. Vừa đi, nó vừa hỏi, Bố ơi, bố giúp con nhé? Bố không để con ngã nhé? Từ cửa nhà ra xe mà cảm tưởng như mất đến sáu tiếng rưỡi đồng hồ.”

Tôi cười lớn.

“Anh phát khùng vì chuyện ấy. Lần thứ một trăm phải làm thế, anh nghĩ anh đã hơi phát khùng.” Anh dừng lời. “Nhưng em có biết điều duy nhất tệ hơn chuyện ấy là gì không? Là ngày nó không cần anh dắt nữa.”

Tôi đưa tay nắm khuỷu tay anh rồi cứ giữ nguyên đó. Tim tôi như tan chảy trước tình yêu anh dành cho con gái.

“Rồi sẽ đến lúc anh không thể bảo vệ nó trước mọi thứ được nữa,” anh nói. “Anh thậm chí sẽ không thể nói không với nó được nữa.”

“Em hiểu,” tôi nói. “Bây giờ em đã không thể nói không với nó rồi.”

Anh nhìn tôi, tay vẫn cầm ly rượu, phá lên cười. Anh cười thực sự - câu đùa của tôi xoáy qua nỗi buồn của anh, phá nó thành trăm mảnh vụn.

Anh đặt ly xuống rồi quay sang tôi. “Việc anh ngồi dưới này kỳ quặc ở mức độ nào trên thang điểm một đến mười?”

“Nếu không tính lợn tiết kiệm?” tôi nói. “Thì sẽ là hai, có thể ba...”

“Tính cả lợn tiết kiệm thì sao? Có quá sáu không?”

“E là thế.”

Anh đặt con lợn tiết kiệm lên một ghế trống rồi khoát tay gọi nhân viên phục vụ quầy.

“Anh có thể pha cho vợ tôi một ly theo yêu cầu của cô ấy được không?” anh nói. “Và cho tôi một ly cà phê.”

Rồi anh ngả sang tựa trán vào trán tôi.

“Xin lỗi,” anh nói.

“Không phải xin lỗi. Em biết không dễ dàng chút nào, nhưng sẽ không xảy ra ngay ngày mai, nó sẽ không bỏ anh ra đi vào ngày mai,” tôi nói. “Và nó rất yêu anh. Nó sẽ không bao giờ hoàn toàn rời bỏ anh.”

“Điều ấy thì anh không biết chắc.”

“Em biết.”

Anh để nguyên trán trên trán tôi. “Chỉ mong Bailey không thức dậy rồi phát hiện bọn mình đã đi đâu mất,” anh nói. “Nếu nhìn ra ngoài cửa sổ, em sẽ thấy khách sạn Ritz.”