← Quay lại trang sách

Hai Người Cùng Chơi Trò Chơi Ấy

Tôi chờ đến sáng mới gọi cho anh ta. Tôi chờ đến lúc mình bình tĩnh và biết chắc sẽ làm được việc cần làm.

Tôi thu thập các ghi chép rồi chọn mặc một chiếc váy mùa hè. Tôi khẽ đóng cửa phòng khách sạn để không làm Bailey thức giấc. Rồi tôi xuống gác, đi qua sảnh trước đông đúc ồn ào ra ngoài, nơi tôi có thể cuốc bộ dọc phố, nơi tôi có thể điều tiết dễ dàng hơn việc anh ta nghe được âm thanh gì.

Lúc ấy vẫn còn yên tĩnh - mặt hồ êm ả thanh bình - bất chấp đã là giờ cao điểm buổi sáng, mọi người đang nhằm hướng cầu Congress Avenue. Người lớn tới văn phòng, trẻ em tới trường, trên đường khởi đầu ngày mới hạnh phúc.

Tôi thò tay vào túi lấy mẩu giấy ăn từ cửa hàng Fred, số di động của Grady được gạch chân hai lần.

Tôi bật điện thoại di động, nhấn *67 trước khi bấm số, hy vọng làm vậy sẽ giúp chặn số tôi thêm một lát - để phòng trường hợp anh ta muốn định vị tôi, muốn thử tìm xem tôi đang ở đâu.

“Grady đây,” anh ta nói khi trả lời.

Tôi thu can đảm chuẩn bị nói dối. Dù sao chăng nữa, chỉ còn cách duy nhất này. “Hannah đây,” tôi nói. “Owen gọi điện.”

Thay vì chào thì lại là:

“Bao giờ?” Grady nói.

“Đêm khuya hôm qua, khoảng hai giờ sáng. Anh ấy nói không thể nói gì bởi có thể điện thoại đang bị nghe trộm. Bị theo dõi. Anh ấy gọi từ máy điện thoại dịch vụ hoặc đại khái thế. Màn hình hiện ra số bị chặn. Owen nói nhanh lắm. Anh ấy muốn biết tôi có ổn không, Bailey có ổn không và cương quyết khẳng định không dính líu gì đến chuyện xảy ra ở The Shop. Anh ấy nói vốn đã có cảm giác hình như Avett đang giở trò gì nhưng không biết ở mức nào.”

Tôi nghe âm thanh loạt xoạt từ Grady ở đầu dây bên kia. Có lẽ anh ta đang tìm sổ tay, tìm thứ gì đó để ghi lại các manh mối tưởng sẽ được tôi cung cấp.

“Nói tôi nghe anh ấy nói chính xác điều gì...” anh ta nói.

“Anh ấy nói điện thoại không an toàn cho anh ấy, nhưng nói tôi cần gọi điện cho anh,” tôi nói. “Rằng anh sẽ cho tôi biết sự thực.”

Tiếng loạt xoạt ngưng hẳn. “Sự thực? Về cái gì?”

“Tôi không biết, Grady. Có vẻ như Owen tin rằng anh có câu trả lời cho câu hỏi đó.”

Grady im lặng. “Giờ này vẫn còn sớm ở California,” anh ta nói. “Sao cô dậy sớm thế?”

“Anh có ngủ nổi không nếu chồng anh gọi điện vào hai giờ sáng, nói anh biết anh ấy đang gặp rắc rối?”

“Tôi ngủ ngon lắm, nên...” anh ta nói.

“Tôi cần biết chuyện gì đang xảy ra, Grady. Chuyện gì đang thực sự xảy ra ở đây,” tôi nói. “Tại sao một cảnh sát tư pháp làm việc ở Austin, Texas lại cất công đến tận San Francisco tìm một người không phải nghi phạm?”

“Và tôi cần biết vì sao cô nói dối rằng Owen gọi điện cho cô, trong khi anh ấy rõ ràng là không gọi.”

“Tại sao không có hồ sơ lý lịch gì của Owen Michaels trước khi anh ấy chuyển đến Sausalito?” tôi nói.

“Ai bảo cô thế?” anh ta nói.

“Một người bạn.”

“Một người bạn? Bạn cô chỉ toàn tin vịt thôi,” anh ta nói.

“Tôi không nghĩ thế,” tôi nói.

“Thôi được, nghe này, cô có nhắc bạn mình nhớ rằng một trong các chức năng chính yếu trên phần mềm mới của The Shop là để thay đổi lịch sử lên mạng của cô không? Phần mềm đó giúp cô xóa vết tích cô không muốn để lại cho người khác thấy, đúng không? Không dấu vết gì trên mạng giúp cho thấy cô là ai. Điều đó bao gồm cả cơ sở dữ liệu trên mạng về trường học, sở hữu nhà cửa...”

“Tôi biết phần mềm hoạt động ra sao.”

“Thế thì tại sao cô chưa hiểu rằng nếu có người xóa lý lịch của Owen, có thể đó chính là người duy nhất có khả năng làm được việc ấy?”

Owen. Anh ta nói Owen là người cắt dấu dẫn đến quá khứ của chính anh. “Tại sao anh ấy làm vậy?” tôi nói.

“Có lẽ anh ấy đang thử nghiệm phần mềm,” anh ta nói. “Tôi không biết. Tôi chỉ muốn nói rằng cô đang tưởng tượng ra một câu chuyện khá phức tạp, trong khi có cơ man lý do giải thích vì sao bạn cô tìm thấy hoặc không tìm thấy thông tin về quá khứ của Owen.”

Anh ta đang tìm cách khiến tôi bối rối. Đừng hòng. Tôi sẽ không để anh ta lèo lái cuộc nói chuyện này nhằm phục vụ kế hoạch ngày càng thêm phần đáng ngờ của anh ta.

“Anh ấy đã làm gì, Grady? Trước những gì đang xảy ra? Trước The Shop? Tại sao anh ấy phải thay đổi nhân dạng? Tại sao anh ấy phải đổi tên?”

“Tôi không hiểu cô nói gì.”

“Tôi nghĩ anh hiểu,” tôi nói. “Chỉ có vậy mới giải thích được vì sao anh bỏ công đến tận San Francisco vì một vụ điều tra không thuộc phạm vi quyền hạn của anh.”

Grady cười lớn. “Tôi hoàn toàn có đầy đủ quyền hạn pháp lý để phụ trách vụ điều tra này,” anh ta nói. “Tôi nghĩ cô nên bớt lo lắng về chuyện ấy để tập trung vào các việc khác thì hơn.”

“Việc gì nói tôi nghe?”

“Như việc bà bạn đặc vụ Naomi Wu ở FBI đang đe dọa sẽ coi Owen là kẻ tình nghi chính thức ấy.”

Tôi ngưng bặt. Tôi đã nói tên bà ta cho Grady đâu. Anh ta biết tên bà ta. Hình như anh ta biết hết mọi thứ.

“Chúng ta không có nhiều thời gian, trước khi quân của bà ta mang lệnh khám xét đến gõ cửa nhà cô đâu. Tôi đang làm đủ cách để ngăn chân bà ta lại lúc này, nhưng không thể đảm bảo với cô sẽ cầm cự được lâu nữa đâu.”

Tôi nghĩ đến việc Bailey về nhà thấy phòng mình bị lục tung - thế giới của nó bị lục tung.

“Tại sao, Grady?”

“Gì cơ?”

“Tại sao anh làm đủ cách để ngăn điều đó lại?”

“Đó là việc của tôi,” anh ta nói.

Giọng Grady chắc chắn nhưng không thuyết phục được tôi. Bởi tôi chợt nhận ra một điều. Grady cũng không muốn có chuyện xảy đến với Owen chẳng kém gì tôi. Grady muốn giúp Owen tránh xa số phận này. Tại sao? Nếu Grady đang điều tra Owen, nếu anh ta chỉ muốn tóm được Owen, nếu chỉ muốn làm xong việc này, thì anh ta đã không quan tâm như thế. Nhưng còn có việc khác đang diễn ra ở đây - việc gì đó còn ghê gớm hơn nhiều so với việc Owen dính đến một vụ lừa đảo đơn thuần. Đột nhiên, tôi thấy hãi hùng trước cái điều có thể tệ hại hơn hết thảy những gì tôi hình dung từ trước đến giờ.

Bảo vệ nó.

“Owen để lại cho chúng tôi một túi tiền,” tôi nói.

“Cô nói gì vậy?” anh ta nói.

“Thật mà, anh ấy để lại cho Bailey. Nhiều tiền lắm. Nếu có người mang lệnh khám nhà đến như anh đang dọa tôi, thì tôi không muốn họ tìm được số tiền ấy. Tôi không muốn họ dùng nó làm bằng chứng chống lại tôi hay viện đấy làm lý do để đưa Bailey đi.”

“Không có chuyện ấy.”

“Việc này quá mới với tôi, tôi không biết mọi thứ vận hành thế nào. Trong lúc ấy, tôi cứ báo trước anh biết về khoản tiền,” tôi nói. “Tôi cất dưới bồn rửa bát. Tôi không muốn dính dáng gì đến số tiền ấy cả.”

Anh ta im lặng. “Rồi, tôi rất mừng vì cô nói cho tôi biết. Để tôi đến lấy thì tốt hơn nhiều so với việc họ tìm ra,” anh ta nói. “Tôi sẽ cử người ở văn phòng San Francisco đến nhà cô lấy.”

Tôi đưa mắt nhìn qua mặt hồ Lady Bird, tới trung tâm thành phố Austin với các tòa nhà thoai thoải, ánh nắng sớm rọi qua các tán cây. Grady chắc đã yên vị tại một trong các tòa nhà kia để bắt đầu ngày làm việc mới. Đột nhiên, Grady gần tôi quá mức mong muốn.

“Không phải lúc này.”

“Tại sao?”

Mọi thứ trong tôi đều bảo nên nói thật với Grady. Chúng tôi đang ở Austin. Nhưng tôi vẫn không biết chắc anh ta là bạn hay thù. Hay cả hai. Có lẽ ai cũng có một chút của cả hai thứ ấy, Owen cũng vậy luôn.

“Có vài việc tôi cần làm trước khi Bailey ngủ dậy,” tôi nói. “Và tôi vẫn suy nghĩ... có lẽ tôi nên đưa Bailey đi đâu đó cho tới khi mọi chuyện dịu lại.”

“Đi đâu chẳng hạn?”

Tôi nghĩ đền lời đề nghị của Jake. Tôi nghĩ đến New York.

“Tôi không biết,” tôi nói. “Nhưng chúng tôi có buộc phải có mặt ở Sausalito đâu đúng không? Ý tôi muốn hỏi có đúng là chúng tôi không phải có mặt ở đó vì lý do pháp lý nào đó phải không?”

“Chính thức thì không, nhưng bỏ đi sẽ không hay chút nào,” anh ta nói. Rồi dừng bặt. Anh ta ngừng bặt như vừa nghe thấy gì đó.

“Chờ đã. Sao cô nói ‘ở đó’?”

“Cái gì?”

“Cô nói, chúng tôi không phải có mặt ở đó khi nói về nhà cô và về Sausalito. Nếu cô đang ở nhà thì cô đã nói ‘ở đây’. Chúng tôi không phải có mặt ở đây.”

Tôi không nói gì.

“Hannah, tôi cử người đến kiểm tra cô ngay bây giờ,” anh ta nói.

“Tôi sẽ pha cà phê,” tôi nói.

“Tôi không đùa đâu,” anh ta nói.

“Tôi có nghĩ anh đùa đâu.”

“Vậy thì cô đang ở đâu?” Grady nói.

Nếu Grady muốn lần theo điện thoại tôi, tôi biết anh ta làm được việc ấy. Theo những gì tôi biết thì anh ta đã đang hành động rồi. Tôi đưa mắt nhìn thành phố quê hương của Grady, băn khoăn nghĩ không biết thành phố này đã từng là gì với chồng mình.

“Tôi ở đâu thì khiến anh lo lắng, hả Grady?” tôi nói.

Rồi tôi cúp máy trước khi anh ta trả lời.