← Quay lại trang sách

Một Năm Trước

“Anh tưởng cứ thích lúc nào là đến lúc ấy được sao?” tôi nói.

Tôi chỉ đang đùa. Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy Owen chơi trò ú òa, đến cửa hàng của tôi giữa ngày làm việc mà không hề báo trước. Anh thường không làm như vậy. Anh thường có mặt tại các văn phòng ở Palo Alto, thỉnh thoảng đi họp trong trung tâm San Francisco. Rất hiếm khi anh ở nhà vào các ngày làm việc trong tuần, trừ phi Bailey cần anh giúp gì đó.

“Nếu cứ lúc nào muốn là được tạt qua đây thì suốt ngày anh ngồi đây mất,” anh nói. “Em đang làm gì đấy?”

Owen xoa tay, vui sướng vì được có mặt ở xưởng cùng tôi. Anh yêu công việc tôi làm, thích được dự phần vào đó. Mỗi lần anh thật lòng như thế là một lần tôi hiểu mình may mắn thế nào khi yêu anh.

“Anh làm gì mà về sớm thế.” tôi hỏi. “Mọi chuyện ổn không?”

“Cũng tùy,” anh nói.

Anh kéo kính bảo hộ lên để hôn tôi. Tôi đang mặc quần áo làm việc - bộ đồ bao gồm áo khoác cao cổ cùng chiếc kính bảo hộ - sự kết hợp hoàn hảo khiến tôi như vừa đến từ tương lai lại vừa tới từ quá khứ.

“Ghế của anh xong chưa?”

Tôi hôn anh, vòng tay qua vai anh.

“Còn lâu,” tôi nói. “Mà có phải ghế của anh đâu.”

Là chiếc ghế kiểu Windsor tôi làm theo đơn của khách hàng ở Santa Barbara để đặt trong văn phòng thiết kế nội thất của cô ấy. Nhưng mới nhìn thấy chiếc ghế còn đang dang dở - gỗ du sẫm màu chạm khắc; lưng ghế cao hình vòng - thì Owen nhất quyết không chịu bán. Anh nhất quyết chiếc ghế đó phải là của mình.

“Rồi ta sẽ bàn việc ấy,” anh nói.

Đúng lúc ấy, điện thoại anh rung lên. Owen nhìn tên người gọi, mặt tối sầm lại. Anh ấn nút từ chối.

“Ai gọi đấy?” tôi nói.

“Avett,” anh nói. “Anh sẽ gọi lại sau.”

Nhìn là biết Owen không muốn nhắc đến chuyện này. Nhưng tôi không thể bỏ ngỏ - nhất là khi cảm thấy rõ nỗi bực bội trong anh. Nhất là khi chỉ một cú điện thoại cũng đủ khiến anh khó chịu đến thế. “Có chuyện gì với Avett vậy?”

“Anh ấy đòi hỏi hơi quá một chút thôi. Không có gì hết.”

“Hơi quá về việc gì?”

“Về vụ IPO,” anh nói. “Nhưng không có gì, em đừng lo.”

Nhưng ánh mắt thoáng qua vừa giận dữ vừa khó chịu của anh lại nói điều ngược lại. Rất hiếm khi Owen tỏ thái độ này. Nhưng gần đây tôi lại chứng kiến nó thường xuyên hơn. Còn nữa, anh lại đang có mặt ở xưởng của tôi thay vì ở văn phòng của mình.

Tôi cẩn thận lựa lời, muốn giúp anh nhưng không muốn làm anh tổn thương. Tôi không phải làm việc văn phòng, không phải quan tâm tới lề lối làm việc khi có sếp thế nào - với một người như Avett Thompson thì rất có thể không phải lúc nào tôi cũng đồng tình. Tôi muốn nghĩ xem nói thế nào cho phải - rằng tôi thấy anh đang ngày thêm căng thẳng. Đây thực ra cũng chỉ là một công việc mà thôi. Đấy, theo như tôi thấy, anh hoàn toàn có thể tìm được một công việc khác.

Trước khi tôi kịp mở miệng, điện thoại anh lại rung. Tên người gọi là AVETT. Owen nhìn điện thoại. Anh nhìn điện thoại như định trả lời, ngón tay rờ trên nút nhận. Nhưng rồi anh lại từ chối rồi bỏ điện thoại vào túi.

Owen lắc đầu. “Anh nói đi nói lại cũng không nghĩa lý gì. Avett không muốn nghe,” anh nói. “Về những việc cần làm để công việc trôi chảy.”

“Ông em từng nói người ta thường không thích nghe xem phải làm gì để công việc được tốt đẹp hơn,” tôi nói. “Họ chỉ muốn nghe làm sao để dễ dàng hơn thôi.”

“Thế ông em nói nên giải quyết thế nào?”

“Tìm người khác. Bắt đầu là thế.”

Anh nghiêng đầu ngẫm nghĩ điều tôi nói. “Tại sao lúc nào em cũng biết nên nói gì với anh?” anh nói.

“Ông em nói thế thật mà, nhưng đúng vậy...” tôi nói.

Anh cầm tay tôi rồi nở một nụ cười. Như thể không có chuyện gì xảy ra, hoặc ít nhất chuyện đang xảy ra không nghiêm trọng như anh nghĩ.

“Nói thế đủ rồi,” anh nói. “Xem ghế của anh thế nào thôi.”

Anh kéo tôi về phía cửa ra sân sau và hiên nhà nơi tôi đặt chiếc ghế đã đánh giấy ráp, mới sơn bóng và đang chờ khô.

“Anh biết không phải ghế của anh mà,” tôi nói. “Có khách hàng đặt mua rồi. Cô ấy trả khối tiền.”

“Chúc cô ấy may mắn,” anh nói. “Sở hữu chỉ là chín phần mười của luật.”

Tôi mỉm cười. “Anh thì biết gì về luật chứ?”

“Đủ để biết nếu anh ngồi trên chiếc ghế ấy thì sẽ không ai khác mang được đi đâu.”