Xóa Sạch Lý Lịch
10 giờ sáng, quầy cà phê của khách sạn đã đông khách, đèn chỉ sáng mờ.
Tôi ngồi ở quầy bar uống nước cam trong khi đa số khách xung quanh đã đang bắt đầu với cocktail sáng - mimosa và Bloody Mary, sâm banh hoặc White Russians.
Tôi không rời mắt khỏi dãy màn hình ti vi, mỗi chiếc chiếu một chương trình tin tức khác nhau. Không bật tiếng, chỉ có chữ chạy dưới, đa số đang đưa tin về The Shop. PBS chiếu cảnh Avett Thompson bị cùm tay đưa đi. MSNBS giới thiệu cuộc phỏng vấn của Belle với chương trình Today , trong đó Belle gọi việc giam giữ Avett là trò đùa của công lý. Dòng chữ chạy trên màn hình kênh CNN liên tục cảnh báo sẽ có nhiều cáo trạng mới. Gần như một lời hứa hẹn, sao chép lại hứa hẹn của Grady, rằng Owen sẽ sớm sa thêm vào nhiều rắc rối mới. Rằng dù là gì đi chăng nữa, điều anh đang trốn chạy sắp đuổi kịp anh.
Đây chính là điều đang gặm nhấm tôi mỗi khi nghĩ đến chồng mình - rằng điều gì đó sắp xảy đến với anh và với cả ba chúng tôi mà anh không cách nào ngăn lại được. Rằng anh bỏ tôi lại để tôi cố ngăn chặn nó thay cho anh.
Tôi lôi sổ ghi chép ra ngẫm nghĩ về những gì Grady nói trên điện thoại - cố nhớ từng chi tiết, cố tập trung tìm điều gì có vẻ quan trọng để tiếp tục khai thác. Tôi luôn trở lại với chi tiết anh ta nói có lẽ Owen đã xóa hết dấu vết trên mạng của mình. Và mặc dù nghe chướng tai lắm nhưng tôi cố buộc mình chấp nhận điều đó, coi giả định ấy là thực để xem bản thân sẽ thấy được gì.
Và đó là lúc tôi phát hiện ra. Rằng có những điều ta không thể xóa sạch, có những điều ta để lộ với những người thân thiết nhất dù biết hay không biết mình đang làm thế.
Có những điều, tuy không định bụng nhưng Owen đã nói với riêng mình tôi.
Vậy là tôi lập một danh sách mới. Danh sách tất cả những gì tôi biết về quá khứ của Owen. Không phải những chi tiết giả - Newton, Princeton, Seattle. Mà là những chi tiết khác - không hiển hiện: những điều tôi tình cờ biết khi bên nhau, những điều giờ nghĩ lại sao có vẻ lạ lùng. Như anh chàng từ trường trung học Roosevelt. Tôi lên mạng tìm Roosevelt: có tám mươi sáu địa điểm mang tên này rải rác khắp nước Mỹ. Không nơi nào nằm ở Massachusetts. Nhưng tám trong số đó thuộc bang Texas - gần các thành phố như San Antonio và Dallas.
Tôi nhớ kỹ điều đó rồi tiếp tục suy nghĩ và bỗng nhớ tới đêm ở khách sạn cùng Owen và con lợn tiết kiệm đặt trên quầy bar. Nghĩ đến đây, tôi chợt nhận ra điều bấy lâu nay tôi vất vả lắm mà không thể nhớ ra về con lợn tiết kiệm ấy. Giờ có phải tôi đang nhớ đúng sự thực, hay nỗi tuyệt vọng khiến tôi tưởng tượng ra mọi thứ? Tôi nhắn tin cho Jules nhờ kiểm tra giùm trong lúc tiếp tục suy ngẫm.
Tôi cứ thế lần theo những gì chỉ mình tôi biết: những chi tiết vặt vãnh, những câu chuyện Owen thường kể tôi nghe trước giờ đi ngủ. Chỉ hai chúng tôi. Những gì chúng ta chỉ làm với người được mình chọn để chứng kiến cuộc đời mình.
Những câu chuyện ấy, những câu chuyện anh chia sẻ mà thậm chí còn không ý thức rằng mình đang chia sẻ, không thể cũng toàn là giả dối. Tôi từ chối không chịu tin điều ấy. Tôi sẽ từ chối tin, cho tới khi điều ngược lại được chứng minh là đúng.
Tôi bắt đầu kiểm chứng những chi tiết nổi bật nhất từ Owen: lần anh cùng cha đi tàu dọc bờ biển Đông Mỹ lúc chưa đầy mười sáu tuổi, lần duy nhất anh đi một mình cùng cha mấy hôm liền. Lần trong năm cuối ở trường trung học anh đưa chú cún của bạn gái ra ngoài chơi khiến nó chạy lạc đâu mất. Owen bị sa thải khỏi công việc đầu tiên bởi dùng hết cả buổi chiều ấy đi tìm chó thay vì quay lại làm việc. Lần anh cùng bạn trốn vé vào xem suất chiếu nửa đêm phim Star Wars và khi mò về đến nhà đã khiến cha mẹ anh thức giấc lúc 2 giờ 45 sáng.
Còn một lần anh kể tôi nghe về hồi học đại học, về lý do khiến anh bắt đầu yêu thích ngành kỹ thuật và công nghệ đến thế. Năm đại học đầu tiên, lúc anh chưa đầy mười chín tuổi, Owen chọn lớp toán của một giáo sư anh yêu quý, người mà theo anh nói là đã có công lao trong sự nghiệp hiện tại của mình. Mặc dù vị giáo sư từng nói với Owen anh là sinh viên tồi nhất ông từng dạy. Anh có nói với tôi tên vị giáo sư ấy là gì không nhỉ? Tobias gì đó. Tobias Newton? Hay là Giáo sư Newhouse? Có phải ông có biệt danh gì không ấy nhỉ?
Tôi lao lên gác, quay lại phòng khách sạn đánh thức Bailey - người duy nhất có thể đã từng nghe câu chuyện về vị giáo sư nhiều lần hơn tôi.
Tôi kéo chăn rồi ngồi xuống cạnh giường con bé.
“Cháu đang ngủ,” nó nói.
“Hết ngủ rồi,” tôi nói.
Nó miễn cưỡng bò dậy tựa lưng vào thành giường.
“Có chuyện gì?”
“Cháu có nhớ tên của giáo sư dạy bố cháu không? Người mà bố cháu rất yêu quý, người dạy bố cháu năm đầu đại học ấy?”
“Cháu không hiểu cô đang nói gì,” nó nói.
Tôi cố giữ kiên nhẫn, nghĩ đến những lần Bailey trợn mắt tỏ thái độ khi phải nghe chuyện này - vì cách mà Owen dùng nó làm bài học mỗi khi có cơ hội. Anh dùng nó để thuyết phục Bailey cần kiên trì với những gì là quan trọng và theo đuổi kế hoạch đến cùng. Anh dùng câu chuyện này mỗi khi cố thuyết phục Bailey làm ngược lại điều mà nó đang làm.
“Cháu biết chuyện ấy mà, Bailey. Vị giáo sư dạy môn lý thuyết chuẩn và phân tích đa tạp khó nhằn ấy. Bố cháu rất thích nói về ông ấy. Ông ấy nói với bố cháu rằng bố cháu là sinh viên tệ nhất ông ấy từng dạy. Và hóa ra điều ấy lại khiến Owen muốn học tốt hơn. Khiến bố cháu tập trung hơn?”
Bailey dần nhớ ra nên gật đầu. “Có phải người đăng bài thi giữa kỳ của bố cháu lên bảng tin không...” nó nói. “Để bố cháu nhớ phải cố gắng thế nào.”
“Chính xác, đúng thế!”
“Nhiều khi có đam mê nhưng cũng phải cần cù và chúng ta không nên từ bỏ đam mê chỉ vì thấy không dễ...” Nó giả giọng Owen. “Con gái ạ, nhiều khi chúng ta phải làm việc vất vả hơn để có được chỗ đứng tốt hơn.”
“Chính thế. Đúng. Chính là ông ấy. Cô nghĩ tên ông ấy là Tobias nhưng cô cần cả họ nữa. Làm ơn nói với cô là cháu nhớ họ ông ấy đi.”
“Tại sao?” nó nói.
“Nói đi, cháu có nhớ họ ông ấy không, Bailey?”
“Thỉnh thoảng bố cháu gọi ông ấy bằng họ. Biệt danh cho cái họ của ông ấy. Nhưng bắt đầu bằng chữ J ... đúng không nhỉ?”
“Có lẽ thế. Cô không biết.”
“Không. Chắc không phải... Là Cook... Bố cháu gọi ông ấy là Cook. Vậy có thể là Cooker chăng?” nó nói. “Hay Cookman?”
Tôi mỉm cười, xém chút bật cười lên thành tiếng. Nó đúng. Tôi biết ngay khi nghe được cái tên đúng. Thật tốt khi biết mình thậm chí còn không nhớ được gần đúng.
“Có gì buồn cười đâu?” nó nói. “Cô khiến cháu sợ đấy.”
“Không có gì, tuyệt lắm. Cô chỉ cần biết vậy thôi,” tôi nói. “Cháu ngủ tiếp đi.”
“Cháu không muốn ngủ nữa,” nó nói. “Nói cho cháu nghe cô đã tìm được gì đi.”
Tôi mở điện thoại, đánh tên họ giáo sư vào hộp search. Liệu có được bao nhiêu giáo sư tên là Tobias Cookman giảng dạy toán đại học chứ? Cụ thể hơn nữa thì là bộ môn lý thuyết chuẩn và phân tích đa tạp?
Tôi tìm được một người, ông này dạy toán học lý thuyết, được tuyên dương và nhận vô số giải thưởng trong nghề dạy học. Các bức ảnh hiện ra trên mạng trông hệt như những gì Owen mô tả. Lông mày nhíu lại, trán đầy nếp nhăn. Và vì một lý do nào đó, ông luôn đi đôi bốt cao bồi đỏ trong rất nhiều ảnh.
Giáo sư Tobias “Cook” Cookman.
Chưa bao giờ giảng dạy ở Đại học Princeton.
Nhưng suốt hai mươi chín năm qua chỉ dạy ở Đại học Texas ở Austin.