Tìm Đường Trở Lại Với Bailey
Bailey ngồi trong phòng họp. Nó đang khóc nức nở.
Trước cả khi tôi kịp lại gần, nó đứng bật dậy lao về phía tôi. Nó ôm chầm tôi, dụi đầu vào vai tôi.
Tôi cứ ôm nó như thế, mặc kệ Grady, mặc kệ mọi thứ, không để tâm đến điều gì khác ngoài Bailey. Rồi nó lùi lại, tôi nhìn kỹ nét mặt nó, mắt sưng vù vì khóc, tóc bết trên đầu. Trông như bản sao bé bỏng của chính nó, chẳng cần gì khác ngoài ai đó nói cho nó biết giờ nó đã được an toàn.
“Lẽ ra cháu không nên ra khỏi đó,” nó nói.
Tôi gạt tóc trên mặt nó. “Cháu đi đâu?”
“Lẽ ra cháu không nên đi đâu hết,” nó nói. “Cháu xin lỗi. Nhưng cháu tưởng có tiếng gõ cửa nên sợ hết hồn. Rồi điện thoại cháu reo. Cháu cầm lên xem. Chỉ toàn tiếng máy. Cháu cứ chào mãi mà chỉ toàn thấy tiếng rè rè. Nên cháu ra hành lang xem có nghe rõ được hơn không... Rồi cháu không biết nữa...”
“Cháu cứ tiếp tục đi?” tôi nói.
Nó gật đầu.
Grady ném sang tôi một cái nhìn, như muốn nói tôi không đủ khả năng an ủi nó. Như muốn nói đơn giản là tôi không đủ khả năng. Giờ anh ta chỉ thấy như thế này. Anh ta thấy kế hoạch anh ta soạn cho Owen và Bailey đứng bên này và tôi đứng bên kia. Anh ta chỉ thấy tôi - là động cơ chủ yếu cho giải pháp trong trí tưởng tượng của anh ta.
“Cháu tưởng bố cháu gọi. Cháu không biết tại sao. Có lẽ vì nhiễu âm, có thể vì số điện thoại bị chặn. Cháu chỉ có cảm giác mãnh liệt rằng bố đang tìm cách liên lạc với cháu. Thế là cháu cứ tiếp tục đi thêm một phút nữa, xem bố có định gọi lại không. Và khi không thấy gì, cháu cứ... cứ đi. Cháu chẳng nghĩ gì cả.”
Tôi không hỏi vì sao nó không báo lại cho tôi yên tâm trước khi bỏ đi. Có lẽ nó không tin tôi sẽ để nó làm điều nó cần làm. Có lẽ một phần vì thế. Nhưng tôi biết phần còn lại không liên quan tới mình, nên tôi quyết định không đả động gì đến điều ấy lúc này. Giây phút ta nhận ra chỉ có chính mình mới giúp bản thân đạt được điều gì đó tốt đẹp hơn, giây phút ấy không bao giờ liên quan đến ai khác. Ấy là khi ta phải nghĩ ra cách để làm được điều đó.
“Cháu quay lại thư viện,” nó nói. “Cháu quay lại khu giảng đường. Cháu mang theo danh sách lớp học của giáo sư Cookman rồi bắt đầu xem lại các cuốn kỷ yếu một lần nữa. Lúc thấy ảnh của... Kate là cô với cháu bỏ đi ngay... Cháu chỉ nghĩ... cháu chỉ nghĩ mình cần biết. Trước khi rời khỏi Austin.”
“Cháu có tìm ra không?”
Nó gật đầu. “Ethan Young,” nó nói. “Người cuối cùng trong danh sách...”
Tôi không nói gì, chờ nó nói nốt.
“Và bố cháu quả đã gọi điện,” nó nói.
Tôi sững lại. “Cháu nói gì?” tôi nói.
Tôi suýt ngất. Nó đã nói chuyện với Owen. Nó đã nói chuyện được với Owen.
“Cháu nói chuyện với bố cháu?” Grady nói.
Nó ngẩng lên nhìn anh ta và khẽ gật đầu.
“Cháu nói chuyện riêng với Hannah được không?” nó hỏi.
Anh ta quỳ xuống trước mặt Bailey, không chịu ra khỏi phòng. Là cách anh ta trả lời không.
“Bailey,” anh ta nói. “Cháu phải cho chú biết Owen nói gì. Sẽ giúp chú tìm được bố cháu.”
Nó lắc đầu như không tin nổi sẽ phải kể chuyện đó cho tôi nghe trước mặt anh ta. Như không tin nổi phải làm thế.
Tôi ra hiệu cho nó nói chúng tôi nghe. “Không sao đâu,” tôi nói.
Nó gật đầu, không rời mắt nhìn tôi. Rồi bắt đầu nói.
“Cháu vừa tìm được ảnh bố. Trông bố to lớn, để tóc dài lắm. Dài đến vai ấy... kiểu tóc ngắn trước dài sau. Cháu... cháu suýt bật cười, trông kỳ quặc lắm. Khác quá, Nhưng đúng là bố cháu,” nó nói. “Nhất định là bố cháu. Rồi cháu bật điện thoại định gọi báo tin cho cô. Thì đúng lúc cháu thấy có cú điện thoại gọi từ Signal.”
Signal. Sao nghe quen vậy? Rồi tôi nhớ ra: ba chúng tôi đang ăn bánh bao ở Ferry Building vài tháng trước, Owen lấy điện thoại của Bailey, nói với nó sẽ cài một ứng dụng vào máy. Một ứng dụng mã hóa có tên Signal. Anh nói hễ cái gì đã lên internet thì không bao giờ xóa được. Anh đùa quá đáng, nói nếu muốn gửi tin nhắn gợi tình (anh thực sự dùng chữ gợi tình), nó nên dùng ứng dụng kia. Nó vờ ọe bánh bao.
Rồi Owen nghiêm nét mặt. Anh nói nếu muốn xóa sạch một cú điện thoại hay một tin nhắn thì phải dùng ứng dụng ấy. Anh nói hai lần cho nó hiểu. Con sẽ giữ ứng dụng trên máy mãi mãi nếu bố không bao giờ nhắc đến từ gợi tình với con nữa, nó nói. Đồng ý, anh nói.
Giờ thì Bailey đang nói rất nhanh. “Lúc cháu lên tiếng chào thì bố đã đang nói gì đó. Bố không nói gọi từ dâu. Cũng không hỏi cháu có sao không. Chỉ nói có hai mươi giây. Cháu nhớ điều ấy. Hai mươi giây. Rồi bố nói xin lỗi, bố có lỗi nhiều hơn những gì có thể nói thành lời với cháu, rằng bố đã cố sắp xếp cuộc sống để không bao giờ phải gọi cú điện thoại này.”
Tôi nhìn nó cố ngăn nước mắt. Nó không nhìn Grady, chỉ nhìn tôi.
“Rồi bố cháu nói gì?” tôi nhẹ nhàng hỏi.
Tôi thấy điều Owen nói đè nặng Bailey. Đè nặng hơn bất cứ điều gì đôi vai non nớt ấy nên chịu đựng.
“Bố nói còn rất lâu nữa bố mới gọi được cho cháu. Bố nói...” Nó lắc đầu.
“Nói gì, Bailey?” tôi nói.
“Bố nói... bố không thể về nhà.”
Tôi nhìn Bailey cố tìm cách lĩnh hội điều ấy - điều khủng khiếp không thể tin nổi ấy. Điều khủng khiếp không thể tin nổi Owen không đời nào muốn nói ra ấy. Điều khủng khiếp không thể tin nổi chính tôi cũng đã đoán được trong đầu. Điều khủng khiếp không thể tin nổi là tôi đã biết.
Anh đã biến mất. Anh sẽ không bao giờ trở lại.
“Có phải bố muốn nói... không bao giờ?” Bailey hỏi.
Trước cả khi tôi kịp trả lời, Bailey rên một tiếng, ngắn và đau đớn, giọng nghẹn lại trước sự thực ấy. Trước những gì giờ nó đã biết.
Tôi cầm tay con bé, siết cổ tay nó.
“Chú không nghĩ vậy...” Grady xen vào. “Chú chỉ... không tin bố cháu có ý thế.”
Tôi nhìn xoáy vào anh ta.
“Và dù cú điện thoại ấy có đáng thất vọng thế nào đi chăng nữa,” anh ta nói. “Thì ngay lúc này, ta cần bàn tới các bước tiếp theo.”
Nó không rời mắt nhìn tôi. “Bước tiếp theo?” nó nói. “Thế là sao?”
Tôi cũng không rời mắt nhìn nó để giây phút này chỉ là giữa hai chúng tôi. Tôi dịch sát hơn, nói cho nó biết nó là người sẽ đưa ra quyết định.
“Grady muốn nói đến việc giờ cô cháu mình sẽ đi đâu,” tôi nói. “Hoặc về nhà...”
“Hoặc chúng tôi giúp hai người tạo lập một ngôi nhà mới,” Grady nói. “Như chú đã nói với cháu. Chú có thể tìm cho cháu và Hannah một nơi ở tốt để bắt đầu cuộc sống mới. Rồi cha cháu sẽ về nhà khi cha cháu biết đã đủ an toàn. Có lẽ cha cháu biết chuyện ấy không xảy ra ngay ngày mai, có lẽ ý cha cháu là thế khi nói chuyện với cháu, nhưng...”
“Tại sao không?” nó ngắt lời Grady.
“Cháu nói gì?”
Nó nhìn anh ta.
“Tại sao không phải ngày mai?” nó nói. “Quên ngày mai đi. Tại sao không phải hôm nay? Nếu bố cháu thực sự biết chú là lựa chọn tốt nhất thì tại sao bố cháu hiện không có mặt ở đây? Tại sao bố cháu vẫn đang phải chạy trốn?”
Grady bật cười gằn trước khi kịp chặn lại. Tiếng cười tức tối, như tin rằng tôi đã dạy Bailey hỏi câu ấy, rằng đó không phải câu hỏi duy nhất đến từ một người yêu và hiểu Owen. Owen không muốn bị lấy dấu vân tay. Anh tránh không muốn ảnh mình ngập tràn trên truyền thông. Anh làm việc cần làm để bảo vệ cuộc sống của Bailey trước các tác động bên ngoài. Danh tính thực sự của nó. Thế thì anh đang ở đâu? Không còn gì để làm nữa. Không còn bước đi nào có thể thực hiện nữa. Nếu anh sẽ trở về, nếu anh tin cùng nhau bắt đầu lại là an toàn, thì anh đã có mặt ở đây lúc này. Thì anh đã đứng bên chúng tôi lúc này.
Bailey nhìn xuống bàn tay đặt dưới tay tôi.
“Vậy thì... ý là gì? Ý bố cháu ấy?” nó nói. “Bố cháu sẽ không về sao?”
Nó đang hỏi tôi. Nó muốn tôi khẳng định điều nó đã biết. Tôi không chần chừ.
“Ừ, cô nghĩ bố cháu không thể về,” tôi nói.
Tôi thấy điều ấy trong mắt nó - nỗi buồn dần chuyển qua giận dữ. Rồi sẽ trở lại là nỗi buồn trước khi trở thành một tình cảm xót xa. Vòng tròn cảm xúc dữ dội và đơn độc nhưng cần thiết khi nó bắt đầu xoay xở tìm cách chấp nhận sự thực ấy. Làm sao có thể chấp nhận sự thực ấy? Phải làm thôi. Ta phải đầu hàng. Ta phải đầu hàng trước cảm xúc của mình. Trước bất công. Nhưng không phải là trước tuyệt vọng. Tôi sẽ không để nó rơi vào tuyệt vọng, nếu đó là điều tôi cố được.
“Bailey...” Grady lắc đầu. “Chúng ta không biết sự thực thế nào. Chú hiểu cha cháu...”
Nó ngẩng phắt dậy. “Chú vừa nói gì?”
“Chú nói chú hiểu cha cháu...”
“Không. Cháu hiểu cha cháu,” nó nói.
Da nó đỏ ửng, mắt nó cương quyết đầy dữ dội. Và tôi thấy - tôi thấy một quyết định đang thành hình, những gì Bailey cần đang gắn kết lại thành một điều gì đó không ai có thể tước đoạt khỏi tay nó.
Grady tiếp tục nói nhưng nó không nghe nữa. Nó nhìn tôi khi nói điều tôi biết nó sẽ nói - điều tôi luôn nghĩ rồi nó sẽ nói. Là lý do vì sao tôi tìm gặp Nicholas và làm điều tôi đã làm. Nó nói với riêng tôi. Nó đã từ bỏ tất cả phần còn lại. Rồi thời gian trôi đi và tôi sẽ phải giúp gây dựng lại tất cả. Tôi sẽ phải làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình để giúp nó gây dựng lại tất cả.
“Cháu chỉ muốn về nhà,” nó nói.
Tôi nhìn Grady như muốn nói anh nghe rồi nhé . Rồi tôi chờ đợi anh ta làm điều duy nhất anh ta có thể làm.
Để chúng tôi đi.