Hai Năm Và Bốn Tháng Trước
“Chỉ anh cách làm đi,” anh nói.
Chúng tôi đã bật đèn trong xưởng. Vừa từ nhà hát về sau bữa tối không hẹn hò, Owen đề nghị được quay về xưởng cùng tôi. Không làm gì đâu mà, anh nói. Anh chỉ muốn học cách dùng bàn tiện. Anh chỉ muốn học làm những gì tôi làm.
Anh nhìn quanh, xoa hai tay với nhau. “Thế thì... bắt đầu từ đâu nhỉ?” anh nói.
“Phải chọn một tấm gỗ,” tôi nói. “Tất cả đều bắt đầu từ việc chọn một tấm gỗ tốt. Nếu gỗ không tốt thì coi như không có gì trong tay để khởi sự.”
“Thợ tiện bọn em lựa chọn thế nào?” anh nói.
“Thợ tiện bọn em có nhiều cách làm khác nhau,” tôi nói. “Ông em chủ yếu dùng gỗ phong. Ông thích màu gỗ, thích cách vân gỗ thích hiện ra. Nhưng em dùng nhiều loại gỗ khác nhau. Sồi, thông, phong.”
“Em thích loại nào nhất?” anh hỏi.
“Em không chơi trò ưu tiên,” tôi nói.
“Ồ, biết là tốt.”
Tôi lắc đầu cố mím môi không cười. “Nếu anh định chọc em...” tôi nói.
Anh giơ hai tay lên đầu hàng. “Anh có định chọc em đâu,” anh nói. “Anh chỉ đang rất thích.”
“Được, nếu anh đã nói vậy. Hy vọng nói thế này nghe không cũ rích, nhưng em thích dùng mỗi loại gỗ cho một mục đích khác nhau,” tôi nói.
Anh tiến lại gần hơn khu vực nơi tôi làm việc, cúi xuống để mắt ngang tầm với chiếc bàn tiện lớn nhất của tôi.
“Bài học đầu tiên của anh đấy à?”
“Không, bài học đầu tiên là chọn tấm gỗ anh thích dùng, anh cần phải hiểu gỗ tốt có một phẩm chất định hình,” tôi nói. “Ông em ngày xưa hay nói thế. Và em nghĩ ông hoàn toàn đúng.”
Anh rà tay dọc tấm gỗ thông tôi đang làm dở. Tấm gỗ đã qua xử lý - đậm đà sắc sẫm hơn gỗ thông bình thường.
“Điều gì định hình cậu chàng này?” anh nói.
Tôi đặt tay lên vị trí giữa tấm gỗ, nơi đã được tẩy trắng.
“Chỗ này, ngay chính chỗ này, có thể biến thành một cái gì đó rất đẹp.”
Anh cũng đặt tay vào vị trí ấy, không chạm tay tôi, cũng không cố chạm tay tôi - chỉ cố hiểu điều tôi đang chỉ anh thấy.
“Anh thích điều đó, nghĩa là thích triết lý ấy, ý anh là vậy...” anh nói. “Anh nghĩ ta cũng có thể nói thế về con người. Rốt cuộc thì có một điều duy nhất cho thấy họ là ai.”
“Điều gì cho thấy anh là ai?” tôi nói.
“Điều gì cho thấy em là ai?” anh nói.
Tôi mỉm cười. “Em hỏi trước.”
Anh mỉm cười nhìn tôi. Anh mỉm cười, nụ cười ấy.
“Được, đồng ý,” anh nói. Rồi không do dự dù chỉ một tích tắc. “Anh sẽ làm bất cứ điều gì vì con gái anh.”