← Quay lại trang sách

Chương 2

Trong năm này, tôi cực kỳ phiền muộn, nỗi phiền muộn của một đứa trẻ khi được chia cho một thứ đồ chơi kỳ lạ. Năm ấy tôi mười ba tuổi.

Thứ đồ chơi ấy tùy theo cách sử dụng có thể tăng thể tích bất cứ lúc nào, là một thứ đồ chơi rất thú vị. Nhưng phương pháp sử dụng thứ đồ chơi này thì chẳng được ghi lại ở đâu nên khi bắt đầu chơi, tôi bị đẩy vào tình thế vô cùng bối rối. Sự hổ thẹn và nóng vội khiến ý nghĩ muốn đập món đồ này ra càng lúc càng dữ dội trong đầu tôi. Nhưng kết cục thì tôi bị gương mặt không nghe lời mang theo bí mật ngọt ngào của nó khuất phục, chẳng còn cách nào khác ngoài việc mặc kệ cái vẻ chẳng mảy may suy suyển gì của nó.

Rồi tôi hướng đôi tai mình về phía thứ đồ chơi đó, lắng nghe nó một cách vô tư hơn. Với cách nghĩ như thế hẳn là rồi tôi sẽ rất yêu thích thứ đồ chơi này, có thể nói là thiết lập một trật tự. Kiểu yêu thích làm tăng thêm những hứng thú vốn đã nằm trong ký ức từ thời thơ ấu của tôi. Những yêu thích khi còn bé từ đây đã có sự kết nối với hứng thú khi nhìn thấy thanh niên cởi trần trên bãi biển mùa hè, những vận động viên bơi lội trong hồ bơi ở Jingu Gaien, thanh niên da ngăm đen đã kết hôn với chị họ, những nhân vật chính dũng cảm trong nhiều tiểu thuyết phiêu lưu. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn làm cho kiểu yêu thích đó rối loạn lên bằng suy nghĩ có phần lãng mạn khác.

Thứ đồ chơi đó cũng ngẩng đầu về phía nhục thể cá nhân, máu và cái chết. Chiến trường quyết đấu nhuốm máu nhìn thấy trên trang bìa tạp chí kể chuyện lịch sử mà gia sư bí mật cho mượn, bức tranh vẽ một Samurai trẻ tuổi đang rạch bụng, bức tranh vẽ người lính bị bắn, nghiến răng lấy tay đè lên ngực, từ trong kẽ ngón tay những giọt máu chảy ra, bức ảnh võ sĩ Sumo cấp 4 có bắp thịt rắn chắc không một chút mỡ thừa. Khi nhìn những hình ảnh đó, thứ đồ chơi này ngay lập tức ngẩng đầu một cách kỳ diệu. Tính từ hiếu kỳ nếu thiếu đi sự thỏa đáng thì nói là thứ thuộc về tình yêu hay là thứ thuộc về khao khát đều được.

Khi đã hiểu được thứ đồ chơi đó, khoái cảm của tôi dần dần hoạt động một cách có kế hoạch và có ý thức đến mức có thể điều chỉnh, có thể chọn lựa. Nếu tôi cho rằng bố cục tổng thể của trang bìa tạp chí kể chuyện lịch sử không đủ thì ngay lập tức sẽ dùng bút màu vẽ thêm lên đó, đúng hơn là sửa lại để nó trở lại đầy đủ như lúc ban đầu. Đó là bức tranh vẽ người nghệ sĩ đu dây ngã xuống, nửa khuôn mặt chìm vào vũng máu, sọ vỡ ra. Một bức tranh khác vẽ một thanh niên biểu diễn xiếc quỳ xuống ôm lấy thanh kiếm đang cắm ngập trong lồng ngực. Thế mà thời tiểu học, thỉnh thoảng vì sợ hãi khi phát hiện ra những bức tranh vẽ cảnh tàn bạo được cất trong ngăn kéo tủ sách gia đình mà đến cả bài giảng trên lớp tôi cũng chẳng nghe lọt vào tai nữa. Tôi định vẽ lại những bức tranh đó rồi sẽ ngay lập tức xé chúng đi, nhưng bởi vì thứ đồ chơi của tôi lưu luyến chúng không rời nên tôi chẳng thể làm gì được.

Cứ thế, thứ đồ chơi không nghe lời của tôi trải qua những ngày tháng trống rỗng, không hề hay biết về mục đích của chính mình. Mục đích thứ nhất là sự dại dột, mục thứ hai có thể nói là một thói quen chẳng ra gì.

Xung quanh tôi, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Gia đình tôi rời khỏi ngôi nhà nơi tôi sinh ra, chuyển đến hai căn nhà cùng một thị trấn cách nhau hơn năm mươi mét. Bố mẹ tôi, em trai, em gái sống ở một căn, căn kia là của ông bà và tôi, riêng rẽ từng gia đình. Đúng lúc ấy, bố tôi trở về sau chuyến công tác vòng quanh châu Âu. Chẳng bao lâu sau, bố mẹ một lần nữa chuyển chỗ ở. Nhân cơ hội đó, cho dù muộn màng nhưng cuối cùng bố cũng quyết tâm mang tôi về với gia đình mình. Bố phải chứng kiến một màn ly biệt của tôi và bà nội mang tên “bi kịch trường phái hiện đại” rồi mới mang tôi đi được. Ngôi nhà nơi ông bà sống cách chúng tôi bao nhiêu nhà ga, bao nhiêu trạm dừng của tuyến đường sắt nội thị. Bà đêm ngày ôm ảnh tôi khóc ròng rã. Nếu tôi vi phạm quy ước, một tuần không đến ở lại qua đêm một lần thì bệnh của bà sẽ ngay lập tức phát tác. Mười ba tuổi, tôi có được tình yêu sâu sắc như vậy của một người tình sáu mươi tuổi.

Rồi bố để gia đình ở lại, chuyển đến Osaka làm việc.

Một ngày nọ, tôi phải nghỉ học vì nhiễm lạnh, liền mang về phòng mình mấy cuốn sách tranh vốn là quà tặng đem từ nước ngoài về của bố rồi tỉ mỉ xem. Đặc biệt nhất trong số đó là cuốn hướng dẫn bảo tàng mỹ thuật ở các thành phố nước Ý, bức ảnh chụp một bức tượng Hy Lạp trong sách mê hoặc tôi. Trong số bao nhiêu tác phẩm đề tài khỏa thân, thế mà bức tranh in đen trắng ấy lại khiến tôi thích thú. Lý do đơn thuần có lẽ là nhìn bức tượng trong ảnh khá giống hình ảnh một con người thật sự.

Lần đầu tiên tôi được xem thể loại tranh ảnh đang cầm trong tay. Người cha hẹp hòi của tôi đã giấu chúng vào tận sâu bên trong góc giá sách vì không thích cảm giác bẩn thỉu khi lũ con mình chạm tay vào chúng (phần nhiều do ông sợ tôi bị những bức ảnh phụ nữ khỏa thân làm cho mê muội. Dù sao thì phán đoán đó của ông dường như sai bét). Đối với tôi, cảm giác mà mấy cuốn sách này mang đến cũng chẳng hơn gì trang bìa của sách kể chuyện lịch sử. Tôi lật trang sách còn lại về phía bên trái. Từ góc sách dần hiện ra một bức tranh. Một bức tranh mà tôi cho rằng nó đang chờ tôi sẵn ở đấy, vì tôi mà xuất hiện.

Đó là bức tranh Thánh Sebastian của Guido Reni đang được lưu trữ ở bảo tàng Palazzo Rosso, Genoa.

Sau lưng người đàn ông là thân cây cổ thụ đen ngòm hơi nghiêng về phía khung cảnh xa xăm tối om, không gian buổi chiều và rừng cây buồn bã theo phong cách Titian [1] . Thân cây này cũng chính là nơi thi hành bản án đóng đinh. Tấm thân trần của người thanh niên tuyệt đẹp bị trói vào thân cây. Hai tay giao nhau trên cao, cổ tay cũng bị dây trói lại rồi treo lên bằng sợi dây thòng xuống. Quanh phần hông của cơ thể trần trụi ấy chỉ được một tấm vải thô quấn hờ hững, không nhìn thấy nút buộc.

Có lẽ tôi đang ngắm một bức tranh Thánh tử đạo. Bức tranh Thánh Sebastian này được vẽ theo phong cách pha trộn mang tính mỹ học của thời kỳ cuối trào lưu Phục Hưng, thế mà lại mang một mùi tà giáo rất nồng đậm. Bởi nhục thể tương tự Antinous [2] ấy không phải là sự già nua, khổ đau khi truyền giáo giống như các vị thánh khác mà là sự trẻ trung, ánh sáng, vẻ đẹp và những khoái lạc thể xác.

Thân thể vô cùng trắng trẻo ấy trở nên rạng rỡ khi được đặt trong quang cảnh lúc chạng vạng. Cánh tay lực lưỡng của một hộ vệ quân bắn cung luyện kiếm bị đặt trong một góc độ tất nhiên chẳng có gì đặc biệt, ngay trên mái tóc là cổ tay bị trói chặt giao nhau. Khuôn mặt hơi ngẩng lên, đôi mắt mở to nhìn về vinh quang của Chúa trời, vô cùng bình thản. Ngực căng ra, phần bụng săn chắc, xung quanh chiếc eo hơi vặn không phải nỗi thống khổ bao trùm mà là sự rung động của khoái cảm xác thịt uể oải giống như một thể loại âm nhạc nào đó. Phần nách bên trái và mé sườn bên phải nếu không có những mũi tên cắm sâu vào thì sẽ nhìn thấy bóng dáng tương tự những vận động viên La Mã, lúc chiều tà ghé vào khu vườn toàn cây cổ thụ để nghỉ ngơi. Những mũi tên cắm ngập vào xác thịt thanh xuân có mùi thơm nồng đang căng cứng của chàng, thiêu đốt xác thịt từ bên trong bằng ngọn lửa của hoan hỉ và khổ đau tận cùng. Nhưng cũng giống như các bức tranh về Thánh Sebastian khác, máu chảy ra không được vẽ lại, vô số mũi tên khác cũng không được vẽ lại. Trong tranh chỉ có hai mũi tên đổ bóng tĩnh lặng yêu kiều xuống làn da như cẩm thạch của chàng giống như bóng của cành cây đổ xuống bậc đá.

Tất nhiên, toàn bộ mọi phán đoán và quan sát là chuyện của sau này.

Trong khoảnh khắc nhìn bức tranh đó, tất cả sự tồn tại của tôi rơi vào cảm giác chấn động hân hoan mang đầy tà đạo. Huyết quản của tôi bùng nổ, khí quản tràn đầy phẫn nộ. Một phần tan nát trong tôi, một phần phi thường trong con người tôi chờ đợi hành động mạnh mẽ chưa từng có từ trước đến nay của chính mình, chỉ trích sự ngu dốt của tôi, mang theo hơi thở cuồng loạn. Đôi tay tôi bắt đầu hành động vô thức mà chẳng cần ai chỉ dạy. Từ bên trong con người tôi như có linh cảm thôi thúc gấp gáp của một thứ vừa tối tăm vừa huy hoàng. Trong lúc mang suy nghĩ như thế, thứ đó cùng với cảm giác say sưa chói lọi phun trào.

Qua một lúc, tôi nhìn xung quanh chiếc bàn học trước mặt mình bằng suy nghĩ đầy tổn thương. Cây phong ngoài cửa sổ mở rộng hình ảnh phản chiếu rạng rỡ trên cuốn vở, trên lọ mực của tôi, và cả sách giáo khoa, từ điển, tuyển tập sách ảnh nữa. Bụi nước trắng đục vương trên dòng tên in màu vàng của cuốn sách giáo khoa, phần vai của lọ mực và một góc cuốn từ điển. Tất cả chúng nhỏ ra những giọt u sầu, mờ đục, tất cả chúng tỏa ra ánh sáng trì độn giống như mắt cá chết... Tập sách ảnh đầy phúc lành kia được giải cứu khỏi bị vấy bẩn bởi sự kiềm chế trong khoảnh khắc của bàn tay tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi xuất tinh, lần đầu tiên thói xấu đột nhiên bộc phát một cách bất cẩn.

Hirschfeld [3] đã chọn dòng tranh về Thánh Sebastian đứng ở vị trí đầu tiên trong những loại tranh tượng mà những người lệch lạc về tính dục yêu thích nên tôi đột nhiên có hứng thú sâu sắc. Việc này là kiến thức tốt để dự đoán những trường hợp có hành vi tàn bạo, những hành vi bộc phát biến thái mang tính phức tạp khó hiểu thường xảy ra ở những kẻ lệch lạc tính dục bẩm sinh.

Chuyện kể rằng Thánh Sebastian sinh ra vào giữa thế kỷ thứ 3, trở thành hộ vệ trưởng trong quân đội La Mã, rồi kết thúc cuộc đời ngắn ngủi hơn 30 năm của mình bằng hành động Tử vì đạo. Năm mà vị thánh qua đời, tức là năm 288 sau Công nguyên, La Mã đang nằm dưới sự trị vì của Hoàng đế Diocletianus. Hoàng đế xuất thân từ tầng lớp lao động nghèo khổ nên đặc biệt tôn thờ chủ nghĩa ôn hòa. Tuy vậy, vị Phó đế Maximilian là người căm ghét Kitô giáo, ông ta đã xử tử một thanh niên châu Phi tên là Maximilianus vì thanh niên này ủng hộ chủ nghĩa hòa bình Kitô giáo, từ chối trưng binh. Ông ta cũng xử tử Marcellinus, người chỉ huy trưởng của đội quân hơn một trăm người với cùng suy nghĩ cực đoan mang tính tôn giáo như vậy. Sự tử đạo của Thánh Sebastian được lý giải dưới bối cảnh lịch sử ấy.

Người hộ vệ trưởng Sebastian đã bí mật gia nhập giáo hội Kitô, chăm sóc những tín hữu Kitô khác đang bị giam cầm trong nhà ngục. Sau khi Thị trưởng thành phố phát hiện ra hành vi cải đạo này, ông liền bị Hoàng đế Diocletianus tuyên án tử hình. Thân xác bị vô số mũi tên cắm vào của ông được một quả phụ mộ đạo đem đi mai táng nhưng bà ta phát hiện ra cơ thể Sebastian vẫn còn ấm. Sau khi được chăm sóc, ông liền hồi sinh. Dù thế, ông vẫn chống đối Hoàng đế, nói ra những từ ngữ mạo phạm thần linh của họ, lần này ông bị đánh chết bằng gậy.

Sự hồi sinh mang tính truyền thuyết đó chẳng khác gì lời thỉnh cầu của kỳ tích. Vô số mũi tên đâm vào cơ thể như thế, làm thế nào mà có thể hồi sinh được chứ?

Niềm hạnh phúc vô bờ đầy nhạy cảm của mình là thứ cảm giác gì, về sau tôi đã làm ra mấy vần thơ văn xuôi [4] dang dở với mong muốn lý giải được một cách sâu sắc điều đó.

Thánh Sebastian (Thơ văn xuôi)

Một lúc nào đó, tôi nhìn ra cái cây không cao lắm đang lắc lư trong gió từ cửa sổ phòng học. Cảm xúc dâng trào trong lồng ngực tôi. Đó là một cái cây đẹp đẽ không ngờ. Trên bãi cỏ, bóng cây dựng lên một hình tam giác đầy thần thái và một hình tròn, rất nhiều cành cây vươn ra như hình ảnh tượng trưng cho một ngọn đèn nâng đỡ màu xanh lục ngột ngạt của tán lá. Bên dưới tán lá, thoáng thấy thân cây vững vàng giống như một cái bệ bằng gỗ mun tối tăm. Tạo ra những chi tiết hoàn hảo, hơn thế còn không làm mất đi khí chất ưu nhã của tự nhiên, chính cái cây đó bảo hộ sự im lìm rạng rỡ giống như đấng sáng tạo ra chính nó. Thêm nữa, đây chắc chắn là một tác phẩm. Và có lẽ là một tác phẩm âm nhạc. Tác phẩm của một nhạc sĩ lừng danh người Đức viết cho dàn nhạc thính phòng. Là thứ âm nhạc buông tuồng tĩnh lặng mang tính tôn giáo - có thể gọi là thánh ca, bổ sung thêm những tiếc nuối và sự gay gắt giống như thể hoa văn thêu trên tấm thảm trang trí treo trên tường.

Đối với tôi, hình thái của cái cây và âm nhạc giống nhau, đều mang một ý nghĩa nào đó. Khi hai thứ kết hợp lại trở thành một thứ sâu sắc hơn, tấn công tôi, thật khó nói ra sự cảm động vô ngần chẳng có chút trữ tình nào, cho dù đó chỉ là một kiểu say mê tăm tối, như kiểu nhìn thấy tôn giáo và âm nhạc giao thoa vào nhau đi nữa. “Có phải là cái cây này không?” Đột nhiên tôi tự hỏi.

“Là cái cây mà trên thân nó đang có đôi bàn tay bị trói lại của vị thánh trẻ tuổi, đôi tay đang rỉ ra vô số giọt máu thánh thần giống như những giọt nước sau cơn mưa. Thân xác trẻ trung đó, mang theo nỗi đau đớn đến tận cùng (có lẽ đó là chứng tích cuối cùng của niềm hoan lạc và nỗi phiền muộn trên mặt đất này), đó là cái cây La Mã mang theo sự hoang dại, đang quằn quại.”

Theo những câu chuyện Tử đạo, một vài năm sau khi lên ngôi Hoàng đế, Diocletianus đã bộc lộ rõ ràng tham vọng quyền lực giống như con ngựa đứt cương, bắt bớ và tra hỏi tội thờ dị thần của viên hộ vệ trẻ tuổi giống như trước kia Hoàng đế Hadrianus đã từng làm. Ông ta cho rằng người này có ánh mắt của kẻ phản nghịch máu lạnh giống như biển và cơ thể dẻo dai linh hoạt giống như một tên nô lệ châu Á nổi tiếng được yêu thích. Chàng là sự kiêu ngạo tuyệt đẹp. Mỗi sáng, các thiếu nữ trong thành phố đem một bông hoa bách hợp màu trắng đến cắm vào chiếc mũ trụ của chàng. Mỗi lần nghỉ ngơi sau giờ huấn luyện khắc nghiệt, vẻ gục đầu của đóa hoa bách hợp bên cạnh suối tóc nam tính của chàng chẳng khác gì phía sau gáy của một con thiên nga trắng.

Không ai biết chàng đến từ đâu, sinh ra ở đâu. Nhưng mọi người đều đoán được, con người trẻ tuổi mang gương mặt của hoàng tử và cơ thể dẻo dai như một tên nô lệ này là người từ xa đến, đi ngang qua thành phố rồi ghé vào. Chàng Endymion [5] này là một chàng du mục non tơ. Chàng chính là người được lựa chọn trong số những người du mục trên thảo nguyên xanh tươi hơn bất cứ thảo nguyên nào.

Bao nhiêu cô gái ôm ấp niềm tin rằng chàng đến từ biển. Bởi vì trong ngực của chàng có thể nghe thấy tiếng gầm gào của biển. Bởi vì trong mắt của chàng, trong góc đồng tử của người phải rời khỏi nơi sinh ra bên bờ biển có sự thần bí mà biển ban cho như một kỷ vật, vạch rõ đường chân trời không thể xóa nhòa. Bởi vì hơi thở của chàng mang mùi tảo biển bị đánh dạt vào bờ, nóng bỏng như sóng triều giữa mùa hạ.

Sebastian, vẻ đẹp mà người trưởng hộ vệ trẻ tuổi ấy phô bày ra không phải là vẻ đẹp chết người hay sao? Những người phụ nữ khỏe mạnh bị vị rượu ngon đến run rẩy xương cốt và vị ngọt xác thịt rỉ máu của La Mã cưỡng đoạt ngũ quan nhanh chóng đánh thức vận mệnh hung bạo của chàng mà chính bản thân chàng cũng không hay biết, rồi chẳng phải cũng bởi thế mà họ yêu chàng hay sao? Dòng máu cuộn chảy trong cơ thể chàng nhanh và mãnh liệt hơn nữa, nhắm vào khoảnh khắc mà sau đó chẳng bao lâu, xác thịt sẽ bị xé rách từ bên trong, phun ra ào ạt. Hy vọng mãnh liệt của dòng máu đầy nhiệt thành ấy hẳn là những người đàn bà kia chẳng thể nào nghe thấy được.

Không phải là số phận bi thương. Chắc chắn không phải là số phận bi thương. Là thứ tồi tệ và kiêu ngạo hơn thế. Đến mức độ có thể gọi là sự huy hoàng.

Hình như bao nhiêu lần ở giữa những nụ hôn ngọt ngào, sự khổ đau của cuộc đời có lẽ đã lướt qua đôi lông mày chàng.

Chàng lờ mờ đoán định. Thứ chờ đợi chàng, thứ đến với chàng còn gì khác ngoài cái chết vì niềm tin tôn giáo. Khoảng cách ở giữa chàng và sự phàm tục cũng đâu khác gì dấu ấn của số phận bi kịch.

Rồi buổi sáng hôm đó, vì quân vụ bận bịu mà Sebastian phải thức dậy lúc trời vừa tảng sáng. Giấc mơ lúc bình minh có những con chim hỉ thước mang đến điềm gở đang kết lại thành đàn trên ngực chàng. Giấc mơ có những cánh chim đang che phủ miệng chàng. Giấc mơ đó chẳng hề rời khỏi chiếc gối mà đêm qua chàng đã kê đầu. Thế mà chiếc giường đơn sơ của chàng lúc nào cũng tỏa ra mùi rong tảo bị sóng đánh dạt vào bờ, mỗi đêm đều hứa hẹn với chàng một giấc mơ về biển. Chàng đứng bên cửa sổ vừa mặc áo giáp sắt tạo ra tiếng leng keng, vừa ngước nhìn bầu trời phía trên khu rừng bao quanh điện thờ, nơi đó có chòm sao của cung hoàng đạo đang lặn dần. Ngắm nhìn điện thờ tráng lệ của thứ tôn giáo mà chàng không tôn thờ ở phía xa, đôi lông mày chàng thoáng vẻ coi thường hầu như hoàn toàn khác với sự đau khổ. Biểu cảm này cực kỳ phù hợp với chàng. Chàng gọi tên vị Chúa duy nhất, miệng lẩm bẩm một, hai câu Thánh kinh đáng sợ. Rồi sau đó có thể nghe thấy những âm thanh rền rĩ vang vọng khắp nơi, chắc chắn đến từ xung quanh những cột trụ chia cắt bầu trời đầy sao và từ bốn góc của điện thờ, được nhân lên thành vô vàn những âm thanh nổi bật khác giống như thể linh hồn của cây cối đang trả lời. Là thứ âm thanh giống như sự đổ vỡ của những lắng đọng dị dạng nào đó đang tích tụ lại trên bầu trời sao. Chàng mỉm cười. Rồi ánh mắt chàng hướng xuống phía dưới, nhìn các thiếu nữ đang đi đến nơi ở của mình một cách bí mật để tham gia buổi cầu nguyện buổi sáng, trên tay mỗi người đều cầm một bông hoa bách hợp hãy còn đang ngủ trong bóng tối lúc tảng sáng giống như mọi khi.

Năm thứ hai trung học [6] , cảm giác về mùa đông trở nên sâu đậm. Mọi người cũng quen dần với chiếc quần dài lẫn thói quen gọi tên nhau (thời tiểu học, giáo viên bắt phải thêm chữ “san” vào sau tên khi gọi nhau. Thậm chí, giữa mùa hè cũng không được cởi tất dài đến đầu gối ra. Niềm hạnh phúc ban đầu khi được mặc quần dài là việc không bị thắt chặt bắp đùi bằng những đôi bít tất chật cứng thêm một lần nào nữa), quen dần kiểu cách đỏm dáng làm thầy giáo trở nên ngớ ngẩn, quen dần với những cuộc tụ tập bạn bè trong quán trà, những chuyến du ngoạn trong rừng quanh trường học, hay là cuộc sống trong ký túc xá. Tôi thì chẳng hiểu gì về cuộc sống bình thường trong ký túc xá. Một kẻ vốn dĩ mang bệnh trên người giống như chiếc huy chương của số phận như tôi, bố mẹ lại bao bọc thái quá nên đã giải thoát tôi khỏi những quy tắc hà khắc trong ký túc xá của năm nhất, năm hai trung học. Mà cũng có thể lý do lớn nhất là do tôi luôn cố gắng hết sức để không cần phải ghi nhớ những điều tồi tệ.

Số học sinh trong thời gian đi học ở cùng cha mẹ chỉ chiếm một phần rất nhỏ. Từ học kỳ cuối cùng của năm thứ hai có thêm một người gia nhập vào số lượng rất nhỏ ấy. Đó là Omi. Cậu ta bị đuổi cổ ra khỏi ký túc xá sau một vụ hỗn loạn. Vốn dĩ cho đến tận lúc đó tôi chưa bao giờ chú ý đến sự tồn tại của cậu ta, thế mà việc cậu ta bị đuổi khỏi ký túc xá khiến ấn tượng chẳng tốt đẹp gì của tôi về cậu ta sâu hơn, đột nhiên tôi lại không thể rời mắt khỏi cậu ta được.

Một cậu bạn mập mạp ghé đến gần chỗ tôi mang theo nụ cười ranh mãnh kèm cái má lúm đồng tiền nói: “Đoán xem”. Những lúc như thế, chắc chắn cậu ta đã nắm được một tin tức bí mật nào đó. “Có chuyện hay đây.”

Tôi rời khỏi chiếc lò sưởi.

Đi ra hành lang cùng cậu bạn mập, tôi ghé đến khung cửa nơi có thể nhìn xuống dưới trường bắn cung, ở đó gió đang thổi rất mạnh. Chỗ này đại để là chỗ chúng tôi hay dùng để nói những câu chuyện bí mật.

“Omi ấy…”

Khuôn mặt của cậu bạn đỏ lên, có vẻ rất khó mở lời. Cậu bạn này trong suốt năm năm tiểu học, nếu nghe ai đó nói chuyện gì liên quan đến chuyện ấy thì đều thẳng thừng phủi đi, nên một lời mào đầu như thế này từ phía tôi có vẻ có thể khích lệ cậu ta. “Việc ấy tuyệt đối là nói dối. Tớ biết chắc luôn.” Rồi cậu ta nói bố của một người bạn khác bị liệt, vì liệt là bệnh truyền nhiễm nên cậu ta khuyên tôi đừng đến gần người bạn đó.

“Omi thì sao?” Khi ở nhà, tôi vẫn sử dụng kiểu cách nói chuyện cẩn trọng của phụ nữ một cách bình thường, thế mà khi đến trường cứ vô tư sử dụng lối nói chuyện tạp nham như vậy.

“Chuyện này là thật đấy, thằng Omi là người từng trải trong chuyện ấy .”

Đương nhiên rồi. Cậu ta bị lưu ban hai, ba lần, vóc dáng nhìn rất khá, sự trẻ con mang tính đặc quyền trên gương mặt của những đứa trẻ như chúng tôi dường như bị che khuất trên khuôn mặt cậu ta. Tố chất coi thường mọi thứ một cách vô cớ của cậu ta đã được đẩy lên đến mức độ biến thành một khí chất thượng thừa. Đối với cậu ta, chẳng có ai trên đời không đáng bị coi thường cả. Học sinh ưu tú thì cứ là học sinh ưu tú, giáo viên thì cứ là giáo viên, cảnh sát thì cứ là cảnh sát, sinh viên thì cứ là sinh viên, nhân viên công ty thì cứ là nhân viên công ty, ai cũng như nhau, không ai tránh được việc bị Omi khinh miệt và cười nhạo.

“Thật á?”

Chẳng vì sao cả nhưng tôi liên tưởng đến khoảnh khắc nhìn thấy cánh tay điêu luyện của Omi cẩn thận cầm khẩu súng ngắn trong giờ huấn luyện quân sự. Cậu ta được thầy dạy quân sự và thầy thể dục đặc biệt yêu quý nên được giao cho chức Tiểu đội trưởng. Tôi nhớ ra cả cái dáng vẻ bảnh chọe của cậu ta khi đó.

“Bởi thế mà... bởi thế mà...” Từ miệng cậu bạn mập xuất hiện nụ cười khúc khích thiếu đứng đắn. Mặc dù chỉ từ khi lên trung học cậu ta mới hiểu ý nghĩa của từ hôn .

“Chỗ đó của thằng Omi cực kỳ lớn. Lần tới khi chơi trò sờ chim , cậu xem thử đi. Rồi cậu sẽ biết ngay.”

Sờ chim là trò chơi truyền thống lan tràn trong đám học sinh năm nhất, năm hai trung học ở trường này. Trò chơi giống như một căn bệnh hơn là một trò chơi. Trò ấy diễn ra ban ngày, ngay trước mặt mọi người. Ai đó đang đứng ngơ ngác, một người khác đột nhiên đi ngang qua, áp sát kẻ ngơ ngác kia rồi nhắm thẳng vào mục tiêu, vươn tay đến. Khi nắm chặt lấy chỗ đó rồi, kẻ thắng cuộc sẽ bỏ chạy, tiếng cười nhạo xung quanh rộ lên.

“To cực, chim của thằng A cực kỳ to!”

Khi chơi trò này, sự kích động khi nắm lấy chỗ đó của người khác là gì? Có lẽ chẳng qua chỉ là muốn thấy bộ dạng nực cười của nạn nhân khi đánh rơi cuốn sách giáo khoa đang kẹp ở nách cùng tất cả những thứ khác, rồi dùng hai bàn tay che đi chỗ ấy. Nhưng nghĩ kỹ ra thì người chơi và người xem trò này nhờ cười mà có được cảm giác giải phóng bản thân, đồng thời nhìn ra bộ dạng xấu hổ của chính mình trên đôi má đỏ lựng của nạn nhân - kẻ đang bị biến thành trò cười, cảm thấy thỏa mãn khi đứng ở vị trí kẻ chủ động để nhạo báng sự xấu hổ ấy.

Nạn nhân kêu lên như cố gắng tìm sự đồng tình.

“Thằng B biến thái thế!”

Những người đứng xem đồng thanh nói hùa theo.

“Thằng B biến thái thế!”

Omi là một tay chơi khét tiếng trong trò này. Tấn công nhanh chóng, hạ gục đối thủ và kết thúc trò chơi. Thường thì nạn nhân sẽ im lặng trước sự tấn công của cậu ta nhưng thực tế, không ít lần Omi phải gánh chịu hành động trả thù từ đám người đó. Không ai báo thù thành công cả. Cậu ta vừa đi vừa thọc tay vào túi áo, đúng lúc gặp mai phục, bàn tay trong túi và bàn tay bên ngoài, trong khoảnh khắc, tạo thành hai lớp giáp sắt bảo vệ chỗ đó của cậu ta.

Lời nói của người bạn vun xới ký ức giống như loại cỏ dại có độc nào đó trong suy nghĩ của tôi. Cho đến bây giờ, cũng giống như những học sinh khác, tôi tham gia trò sờ chim bằng cảm giác ngây thơ, vô tội. Nhưng lời nói đó của người bạn đặt trong một mối quan hệ khó tách rời được với cuộc sống thông thường của tôi, trò sờ chim , cuộc sống riêng tư của tôi, thứ tật xấu đã phân biệt rạch ròi với ý thức tự thân của tôi. Cậu ta nói rằng: Cậu sờ thử thì biết , lời nói ấy được làm rõ bằng việc nạp đầy vào bên trong tôi một cách đột ngột, không hề tránh né những ngụ ý đặc biệt mà đám bạn ngây ngô của tôi không bao giờ có thể lý giải được.

Từ sau đó, tôi không bao giờ tham gia trò sờ chim nữa. Tôi sợ khoảnh khắc mình tấn công Omi, sợ hơn nữa là khoảnh khắc Omi tấn công mình. Nếu linh cảm thấy trò đó sắp xảy ra (thực tế thì tình trạng lúc trò này sắp xảy ra giống hệt như tình trạng trước khi khởi phát của một cuộc nổi loạn hay bạo động), tôi sẽ tránh đi ngay, từ đằng xa say sưa nhìn bóng dáng Omi.

... Dù nói thế nhưng ảnh hưởng của Omi bắt đầu xâm chiếm chúng tôi từ trước khi chúng tôi nhận thức được về nó.

Ví dụ như, chiếc tất. Thời điểm đó, nền giáo dục hướng về việc dạy dỗ học sinh trở thành một quân nhân đã nuốt chửng ngôi trường của tôi. Không khí trong trường sôi sục bởi di huấn về “dũng cảm và sức mạnh” của tướng quân Egi danh tiếng lừng lẫy, tất và khăn quàng sặc sỡ đều bị cấm chỉ. Không được dùng khăn, áo sơ mi nhất định phải màu trắng, tất phải màu đen, chí ít cũng phải là thứ không có bất cứ họa tiết hoa văn nào.

Người đầu tiên phản đối lệnh cấm này ranh mãnh đến mức độ kỳ quặc khi đánh tráo sự xấu xa của mình bằng mỹ danh “phản nghịch”. Cái thứ mang tên “phản nghịch” một số năm về sau sẽ trở nên nhạt nhòa như thế nào, chính bản thân cậu ta đã nhìn ra được điều đó.

Với sự thông đồng của thầy giáo dạy quân sự, một tên hạ sĩ quan xuất thân nhà quê hoàn toàn giống như tay sai của Omi, cậu ta cố tình chầm chậm, quấn quanh cổ một chiếc khăn lụa trắng, mặc lên người chiếc áo khoác phong cách Napoleon có đính cúc vàng, cổ áo phanh ra hai bên.

Tuy vậy, sự phản nghịch của những kẻ ngu dốt chẳng khác gì bắt chước một cách nghèo nàn. Tránh xa nguy hiểm mà hành động của Omi mang lại, chỉ nếm mùi vị “phản nghịch”, chúng tôi bắt chước thái độ chống đối của Omi chỉ bằng cách đi những đôi tất nổi bật.

Buổi sáng, khi đến trường, trước khi buổi học diễn ra, tại phòng học đang ồn ào, chúng tôi không ngồi ghế mà ngồi hết lên bàn tán chuyện. Đi đôi tất nổi bật có hoa văn mới mẻ, dùng đầu ngón tay nhấc đường là thẳng thớm trên chiếc quần bảnh chọe rồi ngồi lên bàn. Ngay sau đó, đột nhiên có tiếng cảm thán vang lên.

“Trời ơi, tất lòe loẹt quá!”

Chúng tôi không biết từ ngữ dùng để khen ngợi nào hay hơn từ “lòe loẹt”. Nhưng dù nói như thế, bản thân nói hay là bị người khác nói, trong đầu mỗi người chúng tôi đều hình dung ra ánh mắt kiêu ngạo của Omi, kẻ mà chưa đến giờ xếp hàng thì không bao giờ xuất hiện.

Buổi sáng trời hửng nắng sau trận tuyết rơi, tôi đến trường rất sớm. Hôm qua, lũ bạn gọi điện thoại qua nói sáng ngày mai muốn chơi ném tuyết. Từ tối hôm qua, do háo hức mà đến tận sáng tôi vẫn không ngủ được, sau đó chẳng quan tâm đến thời gian cứ thế đến trường.

Tuyết nhiều đến mức ngập cả giày. Lúc mặt trời chưa lên cao, cảnh sắc xung quanh ảm đạm, chẳng vì có tuyết mà trở nên đẹp đẽ hơn. Tuyết giống như miếng băng gạc bẩn thỉu băng lại vết thương trên phong cảnh của phố xá. Vẻ đẹp của phố xá chẳng khác gì vẻ đẹp của một vết thương.

Đến nhà ga trước trường, từ bên trong cửa sổ trống trơn của con tàu nội đô có thể nhìn thấy vầng mặt trời đang nhô lên cao ở phía khu công xưởng. Phong cảnh tràn ngập sắc màu hạnh phúc. Những chiếc cột và ống khói đâm lên trời đầy hung hiểm, độ dốc tối tăm của những mái nhà lợp tôn đơn điệu đang sợ hãi cái bóng của nụ cười khêu gợi trên chiếc mặt nạ của tuyết được mặt trời chiếu rọi. Vở kịch mặt nạ trong cảnh sắc tuyết rơi, thường thì sẽ biểu diễn sự kiện đầy bi kịch của một cuộc nổi loạn hay một cuộc cách mạng. Sắc mặt của khách qua đường xanh xao vì sự phản chiếu của tuyết cũng mang một cảm giác đồng lõa nào đó.

Khi tôi xuống nhà ga ở trước trường, nghe thấy tiếng tuyết tan trên mái nhà văn phòng công ty vận tải nằm cạnh ga. Dòng nước nhìn như ánh sáng đang rơi xuống. Ánh sáng vừa cất tiếng than vãn liên tục về lớp bùn lầy giống bê tông dày cộp bị phết lên bởi những đôi giày, vừa gieo mình tự sát. Một tia sáng gieo mình nhầm vào sau gáy tôi.

Cổng trường chẳng có bóng dáng một ai. Phòng tủ cá nhân vẫn đang khóa im ỉm. Mở cửa sổ phòng học ở tầng một của học sinh năm hai, tôi ngắm nhìn khu rừng đang chìm trong sắc tuyết. Có một con đường nhỏ dẫn đến ký túc xá từ phía sau trường học, vắt qua triền dốc trong rừng. Vết chân lớn in trên nền tuyết liên tục men theo con đường nhỏ đó đến tận bên dưới cửa sổ nơi tôi đang đứng. Tại đây, vết chân quay ngược trở lại, biến mất vào phía sau căn nhà phòng học môn Khoa học nằm chếch về bên trái.

Có lẽ ai đó đã đến. Người đó đến từ cổng sau trường, nhìn lên cửa sổ phòng học không thấy ai bèn đi bộ một mình ra phía sau căn nhà có phòng học môn Khoa học. Trước giờ hầu như chẳng có học sinh nào đến trường từ phía cổng sau. Có một người bị đồn đại rằng thường đi qua lối này từ nhà của một phụ nữ, chính là Omi. Nhưng thường thì trước khi xếp hàng vào lớp sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy cậu ta. Nếu không phải là cậu ta thì không thể đoán ra là ai khác. Nhìn dấu chân lớn này, tôi chỉ có thể nghĩ đến cậu ta mà thôi.

Tôi ngó ra cửa sổ, nhìn vào màu đất đen tươi mới dính trên từng dấu chân kia bằng đôi mắt ngờ vực. Dấu chân ấy mang theo cảm giác vững chắc và tràn đầy sinh lực. Một thứ sinh lực chẳng nói nên lời thu hút tôi về phía nó. Tôi muốn úp ngược thân mình rơi xuống dưới, vùi mặt vào trong dấu chân ấy, nhưng thần kinh vận động chậm chạp của tôi lúc nào cũng khư khư bảo vệ lấy mình. Tôi chầm chậm đặt chiếc túi lên bàn rồi nhổm người lên trên cửa sổ. Cúc áo đồng phục ấn vào cạnh cửa bằng đá, một kiểu buồn bã dễ chịu gây ra cảm giác đau đớn nơi xương sườn yếu ớt của tôi. Khi nhảy qua cửa sổ, phi xuống mặt tuyết, nỗi đau nhẹ nhàng đó siết lấy cảm giác của tôi một cách đầy khoái cảm, lấp đầy lồng ngực tôi bằng cảm xúc nguy hiểm như thể một nỗi lo sợ. Tôi rón rén ướm đôi ủng cao su của mình lên dấu giày kia. Dấu chân nhìn tưởng lớn nhưng chỉ gần như cỡ chân của tôi. Tôi quên rằng có lẽ chủ nhân của dấu chân này cũng đi đôi ủng đang thịnh hành mà lũ học sinh chúng tôi hay đi. Bởi quên chuyện đó nên lại hy vọng rằng hay là dấu chân này không phải của Omi nhỉ. Cho dù lo lắng rằng hy vọng ấy có thể bị phản bội bởi những điều sắp nhìn thấy thì vẫn có cái gì đó dụ dỗ tôi lần theo dấu chân dính đầy đất đen kia. Có lẽ Omi chỉ là một phần lý do. Mong muốn trả thù kẻ đến trường trước tôi, vô tâm để lại dấu chân trên mặt tuyết tinh khôi này đã chiếm giữ suy nghĩ của tôi rồi.

Tôi thở hổn hển đuổi theo dấu chân.

Tôi chạy như bay trên những viên đá đặt chân, lần theo dấu giày trên mặt đường lát đá, trên lớp tuyết bẩn thỉu, trên đám cỏ khô, trên nền đất trơn bóng đen sì. Không hiểu tại sao tôi lại biết cách đi giống hệt với cách mà Omi đã sải bước.

Đi qua cái bóng chiếu xuống mặt tuyết nằm phía sau căn nhà, tôi đã ở trên khán đài trước sân thể dục rộng rãi. Đường chạy hình elip 300 mét, nhiều sàn thi đấu lô nhô xung quanh đường chạy bị tuyết bao trùm rực rỡ không thể phân biệt rõ ràng với nhau. Ở một góc sàn thi đấu, có hai cây keyaki cổ thụ quấn quýt bên nhau, trong sắc tuyết cái bóng của chúng kéo dài ra trong vầng mặt trời buổi sớm như kèm theo một tội lỗi to lớn và huy hoàng nào đó nhất định sẽ phạm phải. Cùng với cảnh sắc lúc bình minh trong sự phản chiếu của tuyết bên dưới bầu trời mùa đông xanh thăm thẳm, hai cái cây khổng lồ vươn lên sừng sững trong sự tỉ mỉ dẻo quánh, từ ranh giới của thân cây và ngọn cây khô, tuyết thỉnh thoảng lả tả rơi xuống như cát vàng. Những mái nhà của khu ký túc xá nam sánh vai nhau ở phía sân thể dục và khoảnh rừng tạp kéo dài liên tục đến tận nơi đó vẫn chìm trong giấc ngủ, âm thanh như có như không loang rộng ra, vang vọng trong rừng cây.

Trong sự chói lóa đã khai mở ấy, nhất thời tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Sắc tuyết như thể một tàn tích đầy hấp dẫn. Sự huy hoàng cùng ánh sáng vô biên - những thứ chỉ có thể nhìn thấy ở những tàn tích cổ đại, ghé qua rồi dừng lại bên trên sự mất mát giả dối này. Ở một góc tàn tích ấy, trên đường chạy rộng khoảng năm mét phủ đầy tuyết, những ký tự khổng lồ được vẽ ra. Một vòng tròn hình chữ O quen thuộc. Ở đó cũng có cả chữ M và một chữ I nằm ngang rất dài và lớn.

Là Omi. Dấu chân mà tôi đi theo nối với đôi chân Omi đang lê ủng cao su trên nền tuyết từ chữ M đến chữ O rồi lại từ chữ O đến chữ M. Đứng lại ở phần giữa chữ I, hai tay thọc vào túi áo khoác, mắt cậu ta nhìn xuống dưới với vẻ buồn bã, mặt gần như vùi vào một chiếc khăn quàng màu trắng. Bóng cậu ta đang song song với bóng cây keyaki trên nền sàn thi đấu, kéo dài trên mặt tuyết với điệu bộ phớt đời.

Má đỏ bừng, tôi vo tuyết lại bằng hai bàn tay đeo găng.

Hòn tuyết ném đi chẳng thể đến được nơi cần đến. Cậu ta đã viết xong chữ I, hình như vô tình hướng ánh mắt về phía tôi.

“Này!”

Vừa lo sợ Omi sẽ phản ứng khó chịu, bị sự nhiệt tình không rõ đến từ đâu thúc giục, tôi hét to rồi từ trên đài cao trượt trên mặt tuyết dốc đứng xuống dưới. Chẳng ngờ cậu ta hướng về phía tôi gào lên bằng tiếng hét thân thiện hết mức có thể.

“Này, đừng giẫm vào mấy chữ này đấy.”

Tôi cảm thấy cậu ta có gì đó thật khác với hình ảnh thường thấy hàng ngày. Một người chẳng bao giờ làm bài tập về nhà, sách vở lúc nào cũng để nguyên trong tủ cá nhân ở trường, một người lúc nào cũng đến trường với hai bàn tay đút vào túi áo, chỉ uể oải rút tay ra khỏi túi áo, xếp vào cuối hàng trước khi vào lớp. Thế mà duy chỉ có sáng nay, từ sáng sớm đã một mình giết thời gian ở trường rồi chào đón tôi, một kẻ luôn bị cậu ta đối xử như đứa trẻ vắt mũi chưa sạch bằng thái độ đặc biệt thân thiết. Điều này gây ra cảm giác hơi đáng sợ. Phải chăng tôi đang chờ đợi điều gì đó ở khuôn mặt tươi cười ấy, ở hàm răng trắng tràn đầy sức sống ấy.

Vậy mà khi khuôn mặt tươi cười ấy đến gần, có thể nhìn thấy rõ ràng hơn thì sự nhiệt tình ban nãy còn thôi thúc tôi gào lên “Này” đã bị tôi quên béng, tắc nghẽn lại trong lòng tôi một cách thiếu tự tin, thôi thúc tôi bỏ chạy. Việc lý giải được những gì đang xảy trước mắt ngăn cản tôi lại. Tôi hiểu rằng cậu ta dùng khuôn mặt tươi cười ấy để bao biện cho việc chính cậu ta cũng đã hồi hộp chờ buổi chơi ném tuyết giống một đứa trẻ. Thật ra cậu ta đâu khác gì tôi. Khuôn mặt tươi cười của cậu ta khiến tôi bị tổn thương cũng khiến hình ảnh có vẻ người lớn mà cậu ta thường tỏ ra với mọi người bị tổn thương ghê gớm.

Trong một khắc nhìn thấy chữ OMI khổng lồ - tên cậu ta được vẽ trên nền tuyết trắng, tôi lờ mờ hiểu ra những gì tồn tại trong mọi ngóc ngách tâm hồn cô độc của cậu ta. Việc cậu ta đến trường lúc sáng sớm như thế này, động cơ thực sự là gì, chính bản thân cậu ta cũng chẳng hiểu rõ. Thần tượng của tôi đang đứng trước mặt tôi với một trái tim đầy phục tùng, nếu cậu ta nói ra một cách biện minh rằng, “Tớ đến sớm vì buổi chơi ném tuyết” thì chắc hẳn mất mát trong tôi còn lớn lao hơn cả những tự phụ mà cậu ta đánh mất. Bởi vậy mà tôi nóng vội mở lời.

“Hôm nay chắc là không chơi ném tuyết được rồi nhỉ,” tôi nói. “Tớ nghĩ tuyết cần phải rơi nhiều hơn chút nữa mới đủ.”

“Ừ!”

Cậu ta trả lời với khuôn mặt có vẻ mất hứng, đường viền trên đôi má khỏe khoắn trở nên cứng lại, khôi phục sự coi thường có gì đó cay đắng dành cho tôi. Mắt cậu ta lại tỏa ra nét rạng rỡ đầy căm ghét như muốn cố gắng chỉ xem tôi là một đứa trẻ con. Nơi nào đó trong trái tim cậu ta đang cảm ơn việc tôi không hỏi bất cứ điều gì về dòng chữ trên nền tuyết, cảm giác đau khổ của cậu ta khi muốn kháng cự lại việc cảm ơn đó mê hoặc tôi.

“Hừm, tớ ghét đeo găng tay kiểu trẻ con!”

“Người lớn cũng mang găng tay len đấy.”

“Thật là tội nghiệp. Thậm chí còn không biết đến sự thoải mái của một đôi găng tay da.”

Bất ngờ, cậu ta áp đôi tay đeo găng ướt nhẹp tuyết lên hai má đang đỏ ửng của tôi. Tôi liền tránh ra. Nhục cảm sống động bùng cháy, để lại trên má tôi một dấu ấn. Tôi cảm thấy mình đang nhìn cậu ta bằng đôi mắt trong trẻo vô cùng.

Từ giây phút này, tôi đã yêu Omi.

Nói thẳng ra thì đây là lần đầu tiên tình yêu sinh ra trong lòng tôi. Hơn thế, đây là tình yêu có gắn kết với nhục cảm một cách rõ ràng.

Tôi đợi chờ mùa hạ, chí ít cũng là chờ đến đầu mùa hạ. Có lẽ cái nóng lúc đó sẽ mang lại cho tôi cơ hội để nhìn thấy cơ thể khỏa thân của Omi. Còn hơn thế nữa, từ trong sâu thẳm suy nghĩ của mình, tôi ôm ấp một mong muốn cực kỳ trơ trẽn, ấy là mong muốn được nhìn thấy thứ rất to kia của cậu ta.

Ký ức về hai đôi găng tay hỗn loạn trong đầu tôi như một mạng điện thoại bị nhiễu sóng. Đôi găng tay da cùng đôi găng tay màu trắng thường được sử dụng trong những dịp lễ mà tôi sẽ kể sau đây, cái nào là sự chân thực của ký ức, cái nào là sự giả dối của ký ức nhỉ? Với kiểu khuôn mặt thô cứng của cậu ta, có lẽ đôi găng tay da là phù hợp. Nhưng cũng vì kiểu khuôn mặt thô cứng ấy mà đôi găng tay trắng cũng khá là phù hợp.

Kiểu khuôn mặt thô cứng. Nói thế tức là khuôn mặt cực kỳ phổ biến trong đám thanh niên bỗng nhiên có ở một đứa trẻ lẫn trong bọn trẻ con khác gây ra một loại ấn tượng. Điệu bộ đĩnh đạc. Về chiều cao thì so với cậu ta, đứa cao nhất trong chúng tôi vẫn bị coi là quá thấp. Đồng phục trông rất ngầu của trường chúng tôi gần giống với quân phục của lính hải quân. Bộ quần áo ấy mặc lên cơ thể chưa trưởng thành của một đứa trẻ khó mà có thể gọi là phong cách ăn mặc thời trang, duy chỉ có Omi là có thể đổ đầy nhục cảm và sức nặng vào bộ đồng phục, làm cho nó trở nên trọn vẹn. Từ trên bộ đồng phục này, chỉ mình tôi mới có thể nhìn cơ thịt trên ngực và vai cậu ta bằng đôi mắt chan chứa ái tình và lòng ghen tị.

Trên khuôn mặt của cậu ta lúc nào cũng hiện rõ thứ cảm giác tự cao tự đại tăm tối nào đó. Thứ đó có lẽ bùng cháy lên cùng cảm giác bị tổn thương. Lưu ban, bị đuổi học... những chuyện chẳng vui vẻ gì ấy là tượng trưng cho một thứ ham muốn mà cậu ta buộc phải bỏ dở giữa chừng. Ham muốn gì nhỉ? Tôi phỏng đoán một cách mơ hồ rằng đó là ham muốn bị thôi thúc bởi linh hồn của “sự xấu xa” tồn tại trong con người cậu ta. Ngay cả đến bản thân cậu ta chắc chắn vẫn chưa biết được toàn bộ âm mưu to lớn ấy.

Nói đúng ra thì trên khuôn mặt tròn trịa ấy có phần xương gò má kiêu ngạo nhô lên trên cái má ngăm đen, một hình dáng chuẩn chỉnh, da thịt đầy đặn, bên dưới cái mũi không quá cao là đôi môi có những vết gợn đều đặn như được bó lại cẩn thận bằng một sợi dây và cái cằm rắn chắc. Một khuôn mặt đem đến cảm giác toàn thân đang tràn đầy nhiệt huyết nhưng đó chỉ là bộ quần áo che đậy một linh hồn man dã. Ai đó có thể khao khát thứ tồn tại bên trong bộ quần áo ấy chăng. Thứ ấy là một khuôn mẫu hoàn hảo nào đó đã bị chúng ta bỏ quên ở một quá khứ xa xôi rồi.

Trong giây phút bốc đồng, cậu ta liếc cuốn sách với những kiến thức quá phức tạp không hề phù hợp với độ tuổi mà tôi đang đọc. Tôi giấu cuốn sách đi, nở một nụ cười mơ hồ. Chẳng phải vì tôi ngại ngùng điều gì. Chỉ bởi đối với tôi, mọi phán đoán về cậu ta đều thật khổ sở, kiểu như mấy thứ sách vở này mà cậu ta cũng quan tâm sao, chắc chỉ là giả bộ nên cậu ta mới phô ra cái vẻ lóng ngóng ấy, cậu ta đã bắt đầu biết trốn tránh sự hoàn hảo vô thức của chính mình đây mà. Sự quên lãng quê hương Ionia [7] thần thoại của người ngư phủ này cũng là một nỗi đắng cay trong tôi.

Dõi theo bóng dáng cậu ta ở mọi nơi từ trong lớp học đến ngoài sân thể dục, trong đầu tôi dựng lên một ảo ảnh hoàn hảo. Tôi chẳng thể nhìn ra bất cứ một khuyết điểm nào từ hình ảnh cậu ta khi ấy. Trong một mô tả rất tiểu thuyết như thế, gom lại tất cả những thói quen đáng yêu vốn là đặc trưng không thể thiếu của nhân vật sẽ phô bày ra những khuyết điểm tạo nên một kiểu nhân vật sống động. Tôi không thể nào nhìn thấy những khuyết điểm như thế ở Omi. Đổi lại, tôi lại nhận ra vô số điểm đặc biệt, đó là những sắc thái rất đa dạng, rất đặc trưng chỉ có ở cậu ta. Đó là định nghĩa hoàn hảo về sự sống, đôi lông mày, cái trán, đôi mắt, cái mũi, đôi tai, hai má, xương gò má, đôi môi, cái cằm, cái gáy, cổ họng, sắc mặt, màu da, sức lực, khuôn ngực, đôi tay, và vô số thứ khác thuộc về cậu ta nữa.

Lấy những thứ đó làm gốc rễ, sự chọn lọc được tiến hành, rồi một cơ cấu ưa thích được chọn ra. Vì cậu ta mà tôi không muốn yêu một người thông tuệ. Vì cậu ta mà tôi không bị kẻ đồng tính đeo mắt kính có vẻ trí thức thu hút. Cũng vì cậu ta mà tôi bắt đầu yêu sự buồn bã đầy hoang dại có sẵn trên da thịt không bị lý trí bào mòn dù chỉ một chút, cùng sức mạnh, cùng ấn tượng nhiệt huyết tràn trề, cùng sự vô tri, cùng cử chỉ thô lỗ của đôi tay, cùng ngôn từ suồng sã.

Nhưng đối với tôi, kiểu ưa thích không đứng đắn ấy ngay từ đầu đã mang theo sự không thể một cách hợp lý. Đại khái không có gì hợp lý hơn kích động xác thịt. Nếu những lý giải theo kiểu trí tuệ bắt đầu được đưa ra bàn luận thì dục vọng của tôi đột nhiên lụi tàn. Thậm chí chỉ một chút tri thức mà đối phương có được cũng thúc giục những phán đoán chính xác và tỉnh táo của tôi. Trong sự tác động từ hai phía giống như tình yêu, những thứ cần đòi hỏi ở đối tượng chắc chắn là những thứ cũng cần đòi hỏi ở bản thân nên trái tim mong mỏi sự vô tri của đối tượng đã yêu cầu một cuộc nổi loạn triệt để tạm thời chống lại những suy nghĩ tỉnh táo của tôi. Dù thế nào thì đó cũng là việc không thể . Bởi vậy mà kẻ sở hữu thân xác không bị trí tuệ chiếm đoạt như tôi lúc nào cũng cố gắng cẩn trọng không tiếp xúc quá gần với những người giống như du côn, thủy thủ, lính tráng hay ngư dân, chỉ đứng từ xa nhìn họ chăm chú bằng sự dửng dưng đến tận cùng. Tuy là vùng hoang dã man rợ nhiệt đới không hiểu ý nghĩa của lời nói nhưng có lẽ đó là nơi tôi dễ dàng tồn tại nhất. Giấc mơ về mùa hè nóng nực giống như nấu đi nấu lại đến chín nhừ vùng đất hoang dã ấy, đã luôn ở trong tôi từ những ngày còn ngây thơ.

Bây giờ là chuyện chiếc găng tay màu trắng.

Trường tôi có một quy tắc ngầm rằng những ngày diễn ra sự kiện, mọi người đều phải đeo găng tay trắng. Chiếc găng tay màu trắng thêu nổi ba đường gân trên mu bàn tay, nơi cổ tay có những chiếc cúc làm bằng vỏ sò phát ra ánh sáng trầm buồn, chỉ đeo đôi găng tay đó liền nhớ ra ấn tượng về một ngày lễ đẹp trời phá vỡ cảm giác yêu thích của những ngày bình thường, nhớ ra giảng đường tối tăm tổ chức sự kiện, nhớ ra hộp bánh Shioze được tặng lúc ra về.

Đó là một ngày nghỉ lễ vào mùa đông, đó chắc chắn là ngày Quốc khánh. Buổi sáng hôm ấy là một lần hiếm hoi Omi đến trường sớm.

Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ xếp hàng. Ở chỗ chiếc xích đu bên hông ký túc xá, lũ học sinh năm hai lạnh lùng xua đuổi lũ học sinh năm nhất một cách đầy hứng thú. Tuy đã lên năm hai nhưng trong bụng vẫn luyến tiếc trò chơi xích đu, để xua đuổi lũ học sinh năm nhất vô lý như thế, chúng túm tụm lại với bộ dạng trêu ngươi chẳng chút nghiêm chỉnh nào. Lũ học sinh năm nhất tụ tập lại thành vòng tròn, từ xa nhìn ngó trò chơi có phần thô bạo ít nhiều biết rằng người khác đang chú ý đến mình của lũ học sinh năm hai. Chúng đang chơi trò chọi vào nhau xem kẻ nào sẽ rơi xuống trước từ chiếc xích đu đang đu đưa với một dao động cực kỳ vừa phải.

Thủ thế giống như thích khách bị dồn vào chân tường, Omi giẫm cả hai chân lên xích đu, liếc nhìn một lượt những kẻ địch trước mắt. Đều chẳng phải những kẻ có thể đấu lại cậu ta. Mấy người nhảy lên chiếc xích đu bị đôi tay linh hoạt của cậu ta đẩy xuống, giẫm nát sương giá còn lấp lánh ánh mặt trời lúc hừng đông. Lúc đó, Omi nhăn trán, hai tay đeo đôi găng màu trắng nắm lại giống một quyền thủ, thật mê hoặc lòng người. Lũ học sinh năm nhất dường như quên mất việc khi nãy bị xua đuổi, nhiệt tình cổ vũ cậu ta.

Ánh mắt tôi mải mê đuổi theo bàn tay đeo găng trắng của cậu ta. Đôi bàn tay đang chuyển động một cách dũng mãnh, chuẩn xác và kỳ diệu. Giống như đôi chân của một con thú non nớt nào đó, chó sói chẳng hạn. Đôi khi đôi chân ấy cắt vào bầu không khí mùa đông như một mũi tên có gắn lông chim, đẩy mạnh vào bên sườn đối thủ. Đối thủ gập bụng, ngồi phịch lên sương lạnh. Trong khoảnh khắc đẩy ngã người khác, cơ thể cậu ta nghiêng về một phía, để lấy lại được cân bằng, tay phải vịn vào khúc gỗ dễ trượt trong màn sương vừa mỏng vừa lấp lánh. Từ góc độ đó, nhiều lần tôi nhìn thấy điệu bộ có vẻ phiền muộn của Omi. Và rồi lực của chiếc eo mềm dẻo lại đưa cậu ta trở về với bộ dạng đang thủ thế giống một thích khách.

Chiếc xích đu đu đưa qua lại nhịp nhàng vô cảm.

Trong lúc quan sát những điều đang xảy ra, đột nhiên tôi cảm thấy bất an. Sự bất an không thể hiểu nổi khiến tôi trở nên bồn chồn không yên. Không phải chiếc xích đu đu đưa qua lại trước mắt làm tôi chóng mặt. Có thể nói, tinh thần tôi chao đảo, có lẽ là bất an khi sự cân bằng trong con người tôi rách toang ra vì nhìn vào nhất cử nhất động đầy nguy hiểm của Omi. Trong cơn choáng váng ấy cũng có hai thứ năng lực chiến đấu với nhau để tranh giành vị thế thống lĩnh. Năng lực tự vệ và một thứ năng lực sâu sắc hơn thế, mãnh liệt hơn thế, năng lực muốn phá hủy sự cân bằng tồn tại sẵn trong con người tôi. Sau đó, tôi dần dần vô ý giao phó bản thân cho điều đó, một hành vi tự hủy hoại chính mình âm thầm đến mức kỳ quặc.

“Cái gì thế? Sao toàn bọn thỏ đế tụ tập ở đây thế này? Còn đứa nào muốn ăn đòn nữa không?”

Omi vừa đu đưa cơ thể một cách nhẹ nhàng trên chiếc xích đu vừa chống hai bàn tay đeo găng tay trắng vào hai bên hông. Chiếc huy hiệu mạ vàng trên mũ phản chiếu ánh mặt trời buổi bình minh. Tôi chưa từng nhìn thấy cậu ta đẹp đến vậy.

“Có tớ!”

Tôi ước tính một cách chính xác khoảnh khắc mình lên tiếng bằng cảm giác hồi hộp càng lúc càng dữ dội. Trong mọi khoảnh khắc đầu hàng dục vọng, tôi đều rơi vào trạng thái như vậy. Tôi đi về phía cậu ta, đứng lại ở vị trí đó. Việc này đối với tôi mà nói, có lẽ là hành động khó tránh khỏi thì đúng hơn là hành động buộc phải làm. Nhiều năm về sau, bởi sự việc này mà tôi cứ ngỡ mình là một con người đầy ý chí.

“Nào, nào, chắc chắn là thua thôi.”

Tôi đi về phía chiếc xích đu, xung quanh tiếng chế giễu vang lên không ngớt. Lúc bước lên trên tôi bị trượt chân, tiếng chế giễu lại càng dữ dội hơn.

Omi nghênh đón tôi với thái độ có phần bất ngờ. Cậu ta bắt chước tôi, làm điệu bộ như bị trượt chân, cố hết sức phô ra một trò hài hước. Rồi cậu ta lại gảy gảy đầu ngón tay đeo găng tay màu trắng một cách giễu cợt. Tôi cảm thấy đầu ngón tay cậu ta như mũi nhọn của một món vũ khí nguy hiểm đang chực đâm về phía mình.

Lòng bàn tay bọc trong chiếc găng tay màu trắng của tôi và của cậu ta bao nhiêu lần vỗ vào nhau. Cứ mỗi lúc như thế, khi bị tay cậu ta ấn vào, cơ thể tôi lại run lên. Có lẽ cậu ta muốn trêu chọc tôi cho đến khi thỏa mãn, cố ý trưng ra bộ dạng buông thả để tôi không bại trận quá sớm.

“Chà, nguy hiểm thế. Cậu tung toàn lực rồi đấy à? Tớ sắp thua rồi đây này, ôi, ôi sắp ngã đến nơi rồi. Ôi, ôi...”

Cậu ta thè lưỡi ra rồi làm bộ như thể sắp ngã xuống.

Nhìn khuôn mặt đang làm trò hề của cậu ta và việc cậu ta vô tình phá hỏng vẻ đẹp của mình khiến tôi khổ sở đến mức chẳng muốn có mặt ở chỗ này nữa. Tôi vừa bị áp sát từng chút một vừa cụp mắt nhìn xuống. Nhân cơ hội đó, tay phải của cậu lia qua, chạm vào người tôi. Tuy không ngã nhưng tay phải của tôi theo phản xạ níu lấy ngón tay ở bàn tay phải của cậu ta, vừa đúng lúc nắm lấy được cảm giác phức tạp của ngón tay cậu ta chà sát vào lớp vải găng tay màu trắng.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt tôi và ánh mắt cậu ta giao nhau. Đúng là khoảnh khắc đó. Trên khuôn mặt cậu ta, sự giễu cợt biến mất, vẻ thành thật tràn đầy đến mức khó tin. Sự mãnh liệt trinh nguyên không vương chút địch ý hay lòng căm ghét như gảy vào dây của cây cung phát ra tiếng kêu. Đó có lẽ là những suy nghĩ thái quá của tôi. Hoặc có lẽ là biểu cảm để lộ ra một cách vô nghĩa trong khoảnh khắc cậu ta rụt ngón tay về, làm cơ thể mất thăng bằng. Nhưng tôi linh cảm thấy Omi hiểu được tôi yêu chỉ mình cậu ta, chỉ riêng cậu ta, bởi ánh mắt trong khoảnh khắc tôi nhìn cậu ta, lúc ngón tay chúng tôi chạm nhau cùng với sự run rẩy kia giống như sức mạnh của một tia chớp.

Hai chúng tôi gần như đồng thời ngã xuống khỏi xích đu.

Tôi được đỡ dậy. Người đỡ tôi chính là Omi. Cậu ta thô bạo kéo cánh tay tôi lên, chẳng nói chẳng rằng liền phủi đất cát dính trên quần áo tôi. Khuỷu tay cậu ta và đôi găng tay trắng bị lấm đất vẫn còn long lanh sương sớm.

Tôi khổ sở ngước lên nhìn cậu ta còn cậu ta thì nắm cánh tay tôi kéo đi.

Trong trường tôi, những học sinh cùng cấp học từ thời tiểu học đến giờ đều đã quen mặt nhau nên việc vai kề vai, tay nắm tay là chuyện chẳng lạ lẫm gì. Đúng lúc ấy, tiếng còi hiệu lệnh xếp hàng vang lên, mọi người đều nắm tay, kề vai nhau như thế chạy đi. Việc Omi và tôi cùng ngã xuống khỏi xích đu chẳng khác nào sự kết thúc cho một trò chơi đã đến lúc không ai còn hứng thú xem nữa, thậm chí việc Omi và tôi nắm tay nhau chạy đi chắc chắn cũng chẳng phải là một cảnh tượng đặc biệt gì.

Vậy mà đối với tôi, việc vừa đi vừa tựa người vào cánh tay cậu ta là niềm hạnh phúc vô ngần. Một kẻ bẩm sinh đau ốm như tôi, trong niềm hạnh phúc luôn trộn lẫn những dự cảm chẳng lành, thế mà giờ đây, tôi chỉ cảm thấy sự mạnh mẽ ở đôi tay cậu ta truyền tới cánh tay tôi rồi lan tỏa ra toàn bộ cơ thể. Tôi muốn cứ đi với cậu ta tới cùng trời cuối đất.

Khi đến nơi xếp hàng, cậu ta nhanh chóng buông tay tôi ra, đứng vào vị trí. Từ lúc đó cậu ta chẳng quay về phía tôi thêm lần nào nữa. Trong buổi lễ, tôi nhiều lần nhì