← Quay lại trang sách

Chương 20

Buổi trưa ngày hôm sau, Tom và Jules chưa quay lại.

Mười hai giờ của Tom đã kéo dài hơn cả gấp đôi. Mỗi phút trôi qua, không khí trong nhà ngày càng nặng nề hơn.

Victor vẫn ngồi cạnh cửa sổ che kín bằng chăn.

Mọi người trong nhà thức muộn, ngồi cạnh nhau, đợi con chó ngừng sủa.

Chúng dần dần sẽ tóm được chúng ta, Don đã nói. Chẳng có lí do gì để nghĩ khác. Đã đến lúc kết thúc, mọi người. Và nếu bộ não của chúng ta không thể hiểu được sinh vật đó, thì chúng ta đáng bị thế. Tôi luôn cho rằng sự kết thúc sẽ đến vì chính sự ngu ngốc của chúng ta.

Cuối cùng, Victor cũng thôi sủa.

Lúc này, ở trong bếp, Malorie nhúng tay vào thùng nước. Don và Cheryl đã đi lấy nước giếng sáng nay. Mỗi làn họ gõ cửa để đưa cho Felix thùng nước đầy mới, tim Malorie nhảy lên, hi vọng, tin rằng đó là Tom.

Cô vốc nước lên mặt và vuốt những ngón tay ướt qua mái tóc bết mồ hôi.

“Chết tiệt,” cô nói.

Cô đang ở một mình trong bếp. Cô nhìn chằm chằm vào tấm thảm che cửa sổ của căn phòng. Cô nghĩ đến mọi điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Jules giết Tom. Anh ấy nhìn thấy một sinh vật và túm tóc Tom kéo đến sông. Anh ấy dìm Tom xuống nước cho đến khi Tom chết sặc. Hay cả hai người họ đều nhìn thấy thứ gì đó. Trong một ngôi nhà. Họ hủy hoại lẫn nhau. Cơ thể bị tàn phá nằm trên sàn nhà của một người xa lạ. Hay chỉ có Tom nhìn thấy thứ gì đó. Jules cố gắng ngăn chặn anh, nhưng Tom chạy thoát. Anh đang ở đâu đó trong rừng. Ăn bọ. Ăn vỏ cây. Ăn chính lưỡi anh.

“Malorie?”

Malorie nhảy lên khi Olympia bước vào bếp.

“Gì thế?”

“Tôi thực sự lo lắng, Malorie. Anh ấy nói mười hai giờ.”

“Tôi biết,” Malorie nói. “Tất cả chúng ta đều lo.”

Malorie đặt một bàn tay lên vai Olympia và nghe thấy giọng Don từ phòng ăn.

“Tôi không chắc chúng ta nên để họ quay trở về nhà.”

Malorie ngay lập tức đi đến phòng ăn.

“Thôi nào, Don,” Felix, vốn đã ở đó, nói. “Sao anh có thể nghĩ như thế?”

“Cậu nghĩ chuyện gì đang xảy ra ngoài kia, Felix? Cậu nghĩ rằng chúng ta đang sống trong một khu dân cư tử tế ư? Nếu ai đó sống ngoài kia, họ cũng không còn lí trí nữa, chàng trai ạ. Ai biết chắc Tom và Jules không bị bắt cóc? Lúc này, họ có thể bị bắt làm con tin rồi. Và những kẻ bắt giữ chết tiệt đó có thể đang tra hỏi họ về thức ăn của chúng ta. Thức ăn của chúng ta.”

“Anh là đồ chết tiệt, Don ạ,” Felix nói. “Nếu họ quay lại, tôi sẽ cho họ vào.”

“Nếu đó là họ,” Don nói. “Và nếu chúng ta chắc chắn rằng không có súng đang gí vào đầu Tom ở bên kia cửa.”

“Hai người im đi,” Cheryl quát lên khi đi qua Malorie và bước vào phòng ăn.

“Anh hẳn là đang đùa, Don ạ,” Malorie nói.

Don quay sang cô.

“Cô đúng rồi đấy, tôi đang nghiêm túc.”

“Anh không muốn cho họ vào nhà ư?,” Olympia đang đứng bên cạnh Malorie, hỏi.

“Tôi không nói thế,” Don gắt. “Tôi đang nói rằng ngoài kia có thể có những kẻ xấu. Cô hiểu không, Olympia? Hay điều đó quá phức tạp đối với cô?”

“Anh là đồ khốn nạn chết dẫm,” Malorie nói.

Trong một giây, Don dường như định xông đến chỗ cô.

“Tôi không muốn bàn bạc chuyện này,” Cheryl nói.

“Đã hai mươi tư giờ rồi,” Don chì chiết.

“Hãy… đi làm việc gì đó một lúc đi, được không?” Felix nói. “Anh đang khiến chuyện này trở nên tồi tệ hơn đối với tất cả mọi người.”

“Chúng ta cần bắt đầu suy nghĩ về một tương lai không có họ.”

“Mới có một ngày,” Felix nói.

“Phải, một ngày ở ngoài đó.”

Don ngồi ở đàn piano. Anh trông như định từ bỏ, trong phút chốc. Sau đó, anh tiếp tục. “Tin tốt là đồ dự trữ của chúng ta sẽ còn lâu hơn.”

“Don!” Malorie gắt lên.

“Cô có một đứa con sắp chào đời, Malorie. Cô không hi vọng sống sót sao?”

“Don, tôi có thể giết cậu đấy,” Cheryl nói.

Don đứng lên khỏi ghế. Mặt anh đỏ bừng vì tức giận.

“Tom và Jules sẽ không trở lại, Cheryl. Chấp nhận điều đó đi. Và khi cô sống thêm một tuần bởi vì cô có thể ăn phần thức ăn của họ, thậm chí ăn cả Victor, khi đó có lẽ cô sẽ hiểu rằng chẳng còn gì gọi là hi vọng nữa.”

Cheryl bước đến chỗ Don. Bàn tay nắm lại. Mặt còn cách Don một khoảng ngắn.

Victor sủa trong phòng khách.

Felix chen vào giữa Don và Cheryl. Don xô cậu ấy ra. Khi Malorie bước về phía họ, tay Felix đang giơ lên.

Cậu ấy sẽ đánh Don.

Cậu ấy thu nắm đấm lại.

Có tiếng gõ ở cửa ra vào.

Malorie đặc biệt nghĩ đến Don.