← Quay lại trang sách

Bốn

Bốn

ối với người khác, Tùng “cá biệt” như thế nào không biết chứ đối với Ngọc, Tùng luôn là người bạn tốt. Còn nhớ ngày đầu tiên đi học cấp ba, cũng là ngày đầu tiên Ngọc mặc áo dài. Cảm giác vướng víu, bức bối khiến Ngọc khi bước xuống xe ba chở đi với một khuôn mặt khổ sở vô cùng. Nhà cách trường chỉ một con phố nhưng trong suốt hơn một tháng, ba và anh trai phải thay phiên nhau đưa đón Ngọc đi học. Nhưng dù ba và anh lo lắng, chăm chút đến đâu thì cũng dừng lại ở mức... trước cổng trường. Cái khoảng cách từ cổng trường đi lên lớp học sao mà xa vợi khi phải lê bước với một ống quần rộng và cái áo có hai tà dài quá đầu gối. Lúc đó, Ngọc muốn nổi đóa trước quy định của trường khi bắt buộc học sinh không được phép mang ba lô hay giỏ xách đi học mà chỉ được phép đựng sách vở bút viết bằng cặp mà thôi. Cặp thì có nghĩa là không có dây đeo hay có thể mang trên vai như ba lô hay giỏ xách được. Thế là một tay Ngọc xách cặp, tay kia nắm hai cái ống quần và bước đi một cách bực bội. Chính Tùng là người xách cặp giúp Ngọc đi đứng thoải mái hơn mỗi lúc tan học hay trước khi vào lớp. Cũng chính Tùng đi bộ chung để Ngọc có cảm giác yên tâm là hai tà áo của mình không bị vướng vào một vật gì đó sau lưng hay phía trước mặt. Tùng còn luôn gánh vác những công việc mà Ngọc không làm tốt được như: hái lá dương xỉ, trồng giá, bắt ốc sên để thực tập trong giờ Sinh, hướng dẫn cách vẽ bảng vẽ kỹ thuật. Có lần, tan học thì trời đổ mưa tầm tã, một nhánh cây ở cuối trường bị gió thổi mạnh, gãy đổ. Học sinh như bầy ong vỡ tổ túa ra về, bất chấp lời căn dặn của thầy hiệu trưởng là phải đợi tạnh mưa. Ngọc vốn sợ tiếng sấm sét. Đứng trong hành lang lớp đợi tạnh mưa, Ngọc run bắn người mỗi khi bầu trời lóe lên một tia sáng. Lúc đó, người đang ướt như chuột lột vì dầm mưa ra về, nghĩ sao đó, Tùng đã quay ngược vào trường. Hai bạn trẻ, một lạnh run vì người ướt, một run sợ trước sấm sét, đứng nói đủ thứ chuyện trên đời để quên lạnh quên sợ... Kết bạn với Tùng, Ngọc luôn “bị” ăn cùi thơm [1] một cách bắt đắc dĩ. Số là một hôm, thầy bệnh nên lớp nghỉ tiết cuối. Tùng và Ngọc vừa bước ra đến cổng trường thì gặp một ông lão bán cùi thơm. Thi thoảng, Ngọc vẫn ăn quà vặt nhưng nào có trò chuyện với người bán hàng bao giờ, bữa nay rảnh rỗi nên câu chuyện của hai trẻ một già cứ miên man. Gần cuối câu chuyện thì hai đứa mới biết cụ đi bán cùi thơm để kiếm bạc lẻ nuôi cháu. Ngọc thấy Tùng im lặng khi nghe cụ già kể rồi Tùng ăn hết cùi thơm này đến cùi thơm kia, còn giục Ngọc ăn thi coi ai ăn nhanh hơn... Cuối cùng, Tùng móc ra một tờ bạc lớn dúi vào tay ông lão, nói bằng giọng hiền lành:

- Con gởi tiền.

Cụ già móc trong túi ra mớ bạc lẻ định thối [2] lại, Tùng bóp nhẹ bàn tay nhăn nheo của cụ.

- Thôi, tiền còn dư chút đỉnh, con gởi cho em ở nhà ăn bánh. Cụ mua bánh cho em giúp con!

Ngọc nhớ mãi khuôn mặt của Tùng lúc ấy. Từ đó trở đi, hai đứa trở nên thân thiết, thân đến nỗi Tùng phát hiện ra cái anh chàng học trên một lớp rất hay nhìn trộm Ngọc. Tùng cười giòn:

- Cho ảnh [3] một cơ hội đi

- Là sao? - Ngọc nhướng mắt, hỏi.

- Là cho phép ảnh nhìn công khai chớ sao nữa!

- Vậy phải làm sao?

- Chịu khó nhìn lại ảnh rồi chớp chớp mắt là được hà...

Tùng bày cách nhiệt tình, Ngọc vui vẻ nhận lời và “chịu khó” nhìn lại ảnh mỗi khi gặp nhau ở bãi giữ xe. Sốt ruột vì thấy tình hình vẫn không có gì tiến triển, Tùng lân la kết bạn với ảnh rồi rủ ảnh đá cầu chung vào những giờ giải lao. Khi ấy, Tùng kéo Ngọc theo và “bắt” Ngọc ngồi đó nhìn. Tùng còn dặn dò là Ngọc phải biết mỉm cười mỗi khi thấy ảnh nhìn mình và vỗ tay hoan hô mỗi khi ảnh đá một pha cầu hay. Một tuần sau vẫn chưa thấy dấu hiệu gì, Tùng gạt đi chuyện đá cầu, nói:

- Hay là Ngọc lấy xe đạp đi học đi!

- Chi vậy? Nhà Ngọc gần xịt mà đi xe đạp nỗi gì?

- Chậc, nhà gần nếu đi ngõ này nhưng sẽ phải đi xa nếu đi... ngõ kia, đúng không?

- Mắc gì tự nhiên bắt Ngọc đi vòng cho xa?

- Nghe lời Tùng đi mà...

Ngọc gật đầu rồi làm theo. Thế là mỗi buổi chiều tan học, Ngọc tà tà đạp xe trên con đường... vòng về nhà, anh chàng nọ tà tà chạy theo phía sau, cố giữ một khoảng cách không quá xa mà cũng chẳng quá gần. Tùng không cần lên ga nhưng bằng xe máy vẫn có thể “rà” theo để “nắm tình hình” từ phía sau. Cái gì đến phải đến: xe của Ngọc bị xẹp bánh. Anh chàng nọ vội lật đật chạy đến nên xe bị... sút sên [4]. Thế là Ngọc và ảnh cùng tà tà dắt hai chiếc xe đạp đi bộ chung trên một đoạn đường dài...

Hôm sau, vừa gặp mặt Ngọc, Tùng hí hửng:

- Thành công mỹ mãn, đúng không?

Tùng thử dắt xe đi bộ một quãng đường xa thiệt xa như Ngọc ngày hôm qua coi!

- Sao vậy? - Tùng trố mắt ngạc nhiên làm Ngọc giận thêm.

- Tối hôm qua Ngọc ngủ mà cứ tưởng là mình không có chân. Mất cảm giác luôn, mỏi đến nỗi như vậy đó. Từ đây đừng có... báo hại Ngọc theo cái cách đó nữa...

Tùng quẹt mũi rồi gật đầu. Không báo hại Ngọc theo cách đó thì Tùng báo hại Ngọc theo cách khác. Chuyện là Ngọc rất sợ thằn lằn [5], sợ hơn là phải nghe tiếng sấm sét. Trong giờ học môn lịch sử, đang say sưa nghe thầy giảng bài thì Tùng khều khều:

- Có cái gì trên áo Ngọc kìa!

Ngọc quay lại nhìn và điếng hồn khi nhận ra một con thằn lằn đang bám trên vai áo. Ngọc thét lên một tiếng kinh hoàng rồi không biết sức mạnh từ đâu mà có, Ngọc nhảy phóc lên bàn một cách gọn hơ rồi hét tiếp một tiếng còn kinh hoàng hơn khi thấy con thằn lằn vẫn... yên vị trên vai áo. Cũng gọn hơ như cách “bay” lên mặt bàn, Ngọc “đáp” đất cũng dễ dàng như thế rồi nhảy loi choi, miệng kêu thất thanh:

- Thằn lằn! Thằn lằn!... Cứu!... Cứu...

Rồi như hết sinh khí, Ngọc khuỵu người xuống và bật khóc ngon lành. Cả lớp còn chưa kịp định thần sau chuỗi hành động của Ngọc thì Tùng đã chạy tới, bắt con thằn lằn ra khỏi áo Ngọc. Ngồi bệt xuống, quẫy đạp chân như trẻ con quấy khóc, giọng nấc nghẹn:

- Sao không bắt ra từ hồi nãy hả? Sao không bắt ra lúc đó?

Chơi thân với Tùng, Ngọc thường bị những ánh mắt không lấy gì làm thiện cảm của những học sinh cùng khối. “Bọn chúng” nhìn Tùng rồi nhìn sang luôn cả Ngọc bởi hai đứa luôn sát cánh bên nhau trong và ngoài giờ học. Khi thì Ngọc tếch theo Tùng lên tận sân thượng trường vào giờ ra chơi, lúc lững thững tận phòng giáo cụ vào cuối giờ, lúc khác lại tha thẩn đi lượm mấy cái lá bàng to đùng rụng ở sân đem tặng cô giáo dạy nữ công gia chánh để cô cắm hoa nghệ thuật... Xui rủi thế nào mà trong một lần thơ thẩn đi hái me gần sân vận động trong giờ học thể dục, cả hai bị thầy giáo thể dục bắt gặp.

- Dạ, tại tụi em không biết là hết giờ ạ! - Ngọc lễ phép.

- Hết giờ chơi mà sao không biết? - Thầy nghiêm giọng.

- Tại ở đây đâu có chuông đâu thầy? - Tùng cũng nhẹ giọng.

Do sân trường không thích hợp cho luyện tập thể thao nên vào giờ thể dục, học sinh của trường phải đến sân vận động. Sân vận động rất lớn nên thầy quy định hiệu lệnh bằng những hồi còi. Có lẽ quá mê ly với những trái me mà hai đứa không nghe hiệu lệnh đó.

- Hai em đừng có đổ thừa này nọ. Ai cũng tập trung đúng giờ, chỉ có hai em là không thôi. Ra chạy mỗi người năm vòng cho tôi!

Chạy chưa hết một vòng mà Ngọc đã bắt đầu thở bằng... miệng:

- Mệt quá...

- Ăn sáng chưa? - Tùng hỏi.

- Chưa, hồi sáng Ngọc dậy trễ. Còn bốn vòng nữa lận. Chắc chết quá...

Tùng nhìn Ngọc vừa chạy vừa hả miệng ra như đợi không khí bay vào để thở, nói:

- Hít thở sâu vô là đỡ mệt hà...

- Quá mệt... - Ngọc tiếp tục than.

- A, Tùng có cách không phải chạy nữa rồi!

Tùng kêu lên mừng rỡ. Ngọc còn mừng hơn:

- Cách gì? Cách gì? Sao? Sao?

Lúc này đã chạy được hơn một vòng, Tùng chạy chậm lại rồi nói:

- Một lát nữa, khi tụi mình chạy gần đến chỗ của lớp thì Ngọc hãy nằm xuống, ai làm gì thì làm, đừng có nói gì hết, cũng đừng có mở mắt...

- Tự nhiên làm vậy chi? Thầy la chết.

- Tùng đảm bảo thầy không la mà còn... đối xử tốt với Ngọc cho mà coi!

- Chắc không đó?

- Chắc. Rồi, gần tới rồi. Chuẩn bị đi nha...

Ngọc chay thêm một đoạn nữa thì nằm lăn dài ra đất. “Ha ha... Thoải mái thiệt!” Ngọc nhắm mắt lại và tự nhủ: “Cứ thoải mái như vậy thì thích thiệt”. Nhưng cảm giác sung sướng của Ngọc chưa được hưởng bao lâu thì Ngọc đã muốn lịm người khi nghe tiếng của Tùng thất thanh:

- Bạn Ngọc xỉu rồi thầy ơi... Bạn Ngọc xỉu rồi thầy ơi...

Trời ơi, Ngọc bủn rủn cả chân tay khi nghe như vậy. Thì ra... Ôi... sao hồi nãy mình không nghĩ ra... Điệu này chắc bị đuổi học luôn quá. Quá sợ cái viễn cảnh kinh hoàng ấy, Ngọc như lả cả người đi. Tiếng bước chân chạy đến, tiếng người xôn xao xung quanh. Ngọc lơ mơ nhận thấy mình được bế xốc lên và tựa vào một cái gì đó. Cảm thấy đau nhói bên thái dương, Ngọc mở mắt.

- Tay chân bạn ấy lạnh ngắt hà, thầy ơi...

- Mặt tái mét luôn, không còn một giọt máu...

- Người quá trời mồ hôi...

Thầy thể dục cất tiếng:

- Các em tránh ra để bạn thở. Ngọc em hãy hít thật sâu rồi thở ra nhé. Rồi, hít vào thở ra...

Ngọc yếu ớt làm theo lời thầy.

- Em có bị bệnh tim không?

Thầy hỏi bằng giọng dịu dàng. Ngọc khẽ lắc đầu:

- Có bị bệnh thiếu canxi không?

Ngọc lắc đầu.

- Em ăn sáng chưa?

Ngọc lại lắc đầu. Thầy quay sang nói với Bình, lớp phó lao động.

- Em tập trung các bạn lại rồi tiếp tục tập mấy động tác đi...

Các bạn trong lớp lục tục quay trở lại luyện tập. Thầy đỡ Ngọc đứng dậy rồi dìu Ngọc đi:

- Em đi ra đây với thầy...

Thế là hết! Ngọc bủn rủn cả người nhủ thầm, lê bước một cách nặng nhọc mặc dù thầy giáo như đang nhấc Ngọc đi trong đôi tay khỏe mạnh...

... Tô phở nghi ngút khói kèm theo một cái trứng gà, ly sữa nóng đặt trước mắt mà Ngọc vẫn còn không tin đó là sự thật. Thầy thể dục ân cần:

- Do em đói quá nên mới bị xỉu như vậy. Em ăn đi, ăn từ từ thôi...

Chú Thích:

[1] Lõi của trái dứa chín.

[2] Trả lại (tiếng Nam bộ).

[3] Anh ấy.

[4] Tuột xích.

[5] Người miền Nam gọi thạch sùng là... thằn lằn.

Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 8 năm 2016