Năm
Năm
ái tin Như - lớp phó kỷ luật - tổ chức sinh nhật mời cả lớp, trừ Tùng, không khiến ai ngạc nhiên hay thắc mắc. Như và Tùng không ưa nhau. Ai cũng biết điều đó nhưng Ngọc không ngờ Như lại đối xử với Tùng theo cách đó. Quá đáng hơn, Như còn chìa ra tấm thiệp mời cho Hạo bên lớp chuyên Văn khi có mặt Tùng, cất cao giọng:
- Bữa đó, Hạo mà không có mặt thì nửa đời còn lại sẽ... hối hận cho coi!
- Thiệt hả? - Hạo liếc Tùng một cách gai góc rồi cất giọng văn hoa cố hữu
- Ai lại lỡ tiệc sinh nhật của Như được. Hạo không muốn nửa đời còn lại mình phải hối hận đâu.
Tùng lầm bầm:
- Ừ, không đi thì nửa đời còn lại hối hận, đi thì nguyên đời còn lại hối hận luôn...
Như tiếp tục cất tiếng:
- Bữa đó, ba mẹ Như sẽ mời một người bạn của ba mẹ. Mà Hạo biết đó là ai không? Một giảng viên đại học đàng hoàng đó nha. Ba mẹ Như nói đây là năm cuối cấp nên nhân dịp sinh nhật này mời thầy đến tư vấn định hướng giúp chúng ta chọn một trường đại học thích hợp.
- Sướng vậy. Hạo xuýt xoa. Đúng là ai được đi dự sinh nhật của Như là một vinh hạnh. Hạo lại kín đáo liếc sang Tùng.
Ngọc thấy tay chân của Tùng bất đầu ngọ nguậy. Hạo dường như cũng nhận ra điều đó:
- Thôi, Hạo phải về lớp đây. Hẹn gặp lại trong buổi tiệc sinh nhật nha. Cám ơn vì Như đã mời.
Hạo quay đi vội vã, Như lúc lắc đầu ra vẻ thú vị và bước về chỗ ngồi với một thái độ hả hê. Ngọc quay sang Tùng:
- Tùng thích nghe giảng viên đại học nói chuyện thi cử hả?
- Thi tốt nghiệp chưa chắc đậu nói gì đến thi đại học...
- Tùng cứ nói vậy hoài hà. Vậy sao Tùng lại giận?
- Ai hơi đâu mà giận cái “tụi đó”!
- Hay là Tùng thích đi dự sinh nhật của Như? - Ngọc biết Tùng từ trước đến giờ đâu có ưa gì Như.
- Ai mà thèm đi sinh nhật cái con đó?
- Vậy thì sao... - Ngọc im bặt vì nhận ra nguyên nhân một cách rõ ràng: Tùng là người duy nhất không được mời trong lớp. Thực ra từ trước đến giờ, khi tổ chức tiệc tùng luôn không có mặt Tùng. Những lần trước, những người tổ chức tiệc không mời rất nhiều người, trong đó cò Tùng, nhưng đây là lần đầu tiên Tùng là người duy nhất bị gạt ra. Ngọc đau lòng nhận ra rằng Tùng chưa bao giờ được mời đến dự một buổi tiệc nào do bạn bè trong lớp tổ chức cả. Ngọc hạ thấp giọng:
- Chắc sinh nhật của Như, Ngọc sẽ không đi đâu!
Ánh mắt Tùng lóe lên một tia sáng. Tùng không giấu vẻ ngạc nhiên của mình:
- Sao vậy? Sao Ngọc không đi?
- Ngọc không thích
- Nhưng bữa đó có giảng viên...
- Tùng muốn Ngọc đi lắm phải không? Tùng này kỳ ghê, lần nào Ngọc đi sinh nhật của bạn trong lớp về, Tùng cũng đều kêu kể lại cho Tùng nghe. Ngọc không thích nữa đâu...
- Vậy Ngọc sẽ không đi hả?
- Ừ, bữa đó Ngọc sẽ đãi Tùng ăn một bữa ngon thiệt ngon!
- Tự nhiên đãi Tùng ăn?
- Không có gì là tự nhiên đâu. Ngọc đãi Tùng ăn để khi thực tập môn Sinh, Tùng phải giết con cá lóc để Ngọc làm thí nghiệm.
- Sẵn sàng thôi...
Không những Ngọc không đi mà Tuyển và Trung cũng thấy chán dự tiệc sinh nhật của lớp phó kỷ luật. Cả nhóm kéo nhau vào một quán chè. Sau khi ních đầy bụng nào là bột chiên, há cảo, bún bò, bánh cuốn... bốn đứa cầm ly chè của mình lên:
- Trời! No muốn ói luôn mà vẫn phải ăn thêm ly chè! - Tuyển đứng dậy nới rộng dây nịt rồi ngồi xuống quậy đều ly chè thập cẩm.
- No thì đừng có ăn nữa! - Trung can.
- Ngu sao không ăn? - Tuyển nhướng mắt đưa ly chè lên rồi trợn mắt - Úy, hình như có con ruồi. Ha ha... có con ruồi trong ly tao tụi bay ơi. Phải chi tao phát hiện sớm hơn...
- Thì mày không ăn ly chè này nữa hả? - Tùng hỏi.
- Không, thì tao sẽ vớt ra rồi ăn tiếp chứ đâu để con ruồi lạnh cứng trong ly đến nông nỗi này. Chậc, lỡ rồi. Ăn luôn!
- Hay đổi ly khác đi mày ơi! - Trung đề nghị
- Chi uổng vậy? - Tuyển gạt phăng.
- Vậy thì cũng phải vớt con ruồi ra đã chứ. Định để nó phiêu lưu trong bụng mày hả? Tùng cười.
- Tao quên. Để tao vớt ra.
Tuyển vớt con ruồi ra bằng muỗng rồi lại dùng cái muỗng ấy múc chè lên, đưa vào miệng. Ngọc nhăn mặt:
- Ghê
- Gì đâu mà ghê... - Tuyển trề môi - Tuyển bỏ con ruồi đi rồi chứ có ăn đâu. Ừ, nói ghê đi, không biết nãy giờ Ngọc ăn hết mấy con ruồi rồi nữa kìa...
- Ngọc mà ăn ruồi? Điên!
- Ai mà biết được, con ruồi trong ly thì Tuyển đã vớt ra, nhưng có trời mà biết có mấy con ruồi trong ly của Ngọc. Mà ly chè thì Ngọc đã ăn vô bụng rồi còn gì.
Ngọc tự nhiên cảm giác lợn cợn trong miệng. Tuyển trấn an bằng một câu xanh rờn:
- Ăn ruồi thì có ăn thua gì. Thực ra hàng ngày mình ăn nhiều thứ còn... ghê rợn hơn mà mình đâu có biết
- Như là cái gì? - Tùng hỏi.
- Mày chưa về quê nên chưa biết đâu! - Tuyển nói bằng giọng tự mãn khi thấy Trung, Tùng, Ngọc mở to mắt như đang hớp từng lời mình đang thốt ra - Mày có biết con cá rô phi nó ăn bằng gì không?
Không đợi ai trả lời, Tuyển hứng khởi trả lời luôn:
- Cứt heo! Tụi bay biết sao không? Người ta đào ao, thả cá rô phi xuống rồi làm chuồng heo lên trên. Heo nó ăn xong rồi cứ việc... ị xuống hồ, cá rô phi sẽ “xực” hết ba cái thứ đó. Chưa hết đâu, những nơi xâm xấp nuớc thì người ta trồng rau muống, rau lớn lên thì người ta hái rau cho heo ăn...
Tuyển tiếp tục thao thao:
- Mà như vậy cũng đâu có chuyện gì đáng nói, đúng không? Điểm đáng nói ở đây là cái phần rau muống non thì người ta đem ra chợ bán. Đừng nói với Tuyển là từ nhỏ tới giờ, mấy người chưa bao giờ ăn món cá rô phi chiên dầm nước mắm, ăn chung với rau muống xào nha...
Cả ba đứa chưa kịp định thần thì Tuyển đã lại “phang” tiếp:
- Mà nói đến nước mắm mới nhớ. Hôm bữa Tuyển về quê. Nhà Tuyển dưới quê ở gần một nhà làm nước mắm. Nước mắm thì ai cũng biết là làm từ cá, đúng không? Mà ruồi nhặng thì thìch cá. Úi chu choa, chỉ cần đi ngang chỗ làm nước mắm đó mà vỗ tay mạnh một cái thì ruồi bay lên nhìn muốn xỉu luôn...
- Ghê quá... - Ngọc nhăn mặt.
- Chưa hết đâu. Còn mấy cái vụ làm khô mắm...
- Thôi, mày đừng cò kể nữa! - Tùng khoát tay - Mày định làm tụi tao nhịn ăn hết chắc?
- Ai mà có ý đó đâu. Tao chỉ nói cho tụi bay biết thôi mà...
- Biết để không ăn gì hết hả?
- Đâu có, biết để mà ngăn ngừa tối đa mấy cái thứ đó.
- Làm sao mà ngăn ngừa được? Người ta nuôi trồng chứ có phải tụi tao tự trồng lấy mà ăn đâu, chẳng lẽ lại uống nước lã mà sống hả?
- Í trời ơi, tao nghe nói bây giờ nước cũng bị ô nhiễm dữ lắm...
- Mày còn nói nữa...
- Tụi bay đừng có học cái tánh tránh né sự thật như vậy - Tuyển “lên lớp” - Phải biết cách đối diện với nó rồi tìm cách giải quyết chứ! - Tự nhiên Tuyển... thở dài - Mà biết sự thật cũng chưa hẳn là tốt nữa. Như tao nè, tao đem ba cái chuyện hồi nãy kể cho má tao nghe. Má tao quá hoảng nên trước khi nấu bất cứ món gì, má tao cũng ngâm kỹ lưỡng trong nước muối hay trong thuốc tím. Cái điệu này tao sợ chưa chết vì thuốc trừ sâu trong rau thì đã ngộ độc... thuốc tím chết mất đất rồi!
- Đáng đời mày!
Tùng cười khoái chí khi thấy khuôn mặt rầu rĩ của Tuyển. Không màng đến thái độ của Tùng, Tuyển trầm tư:
- Nếu mà tao chết vì ngộ độc thuốc tím thì sao đây ta? Chậc, không biết lúc đó làm sao mà viết... cáo phó đây! Thà chết vì lý do là... kiến cắn hay lá rụng... trúng đầu còn đỡ nhục nhã hơn!
- Mày nói đâu đâu không hà Tuyển ơi! - Trung nhăn mặt.
- Tao nói vậy mà đâu đâu hả? Mày chưa biết đó chớ gần nhà tao có một ông kia chết lãng [1] lắm. Trúng số độc đắc, mừng quá, tự nhiên lên “tăng xông” [2] nằm liệt giường rồi chết. Chưa hết đâu nha, cái bà kia còn chết lãng xẹt hơn, bả...
- Thôi, tự nhiên đem mấy chuyện đó ra nói hà. Mày lo ăn chè của mày đi!
Tùng chặn ngang lời Tuyển. Tuyển cười hề hề, đưa ly chè của mình lên:
- Tao ăn xong rồi, mày kêu cho tao thêm ly cốc-tai nữa đi!
Trung ngạc nhiên
- Mày ăn nữa hả? Sao hồi nãy mày nói là no muốn ói?
- Ừ hén, tao... quên. Hình như dạo này tao bị bệnh hay sao đó mày ơi, ăn vô cái tự nhiên thấy no, mà no rồi tự nhiên lại không nhớ nên lại muốn... ăn tiếp. Chắc bữa nào phải đi khám coi bị bệnh gì quá...
- Ừ, mày đi khám... não lại đi. Tao thấy mày bị nặng lắm rồi đó!
Tùng cười hăng hắc. Tuyển tỉnh bơ gào lớn, gọi chủ quán:
- Chị ơi chị, tính tiền cho thằng bạn em trả đi chị!
Ngọc mở ba lô, định lấy tiền ra trả thì Tuyển khoát tay:
- Thôi, Ngọc để cho thằng Tùng trả!
- Ngọc hứa đãi chớ bộ. Ngọc có tiền mà...
- Chậc, Tuyển biết là Ngọc có tiền nhưng làm sao nhiều bằng thằng Tùng. Để nó trả như là một cách tụi mình giúp nó... nhẹ túi. Hì hì...
Tùng móc bóp ra:
- Mày không cần nói vậy thì tao cũng trả nhưng có cần phải nâng cao mày lên, hạ thấp tao xuống như vậy không hả? Ngọc để Tùng trả cho, cho thằng này nó sáng mắt!
- Ừ, sáng mắt tao nhưng tối mắt mày. Ha ha ha...
- Tuyển này... - Ngọc phát nhẹ vào vai Tuyển.
- Nói giỡn thôi mà! Thôi, tụi mình đi bộ một vòng cho bớt no rồi trở lại... ăn tiếp. Còn sớm mà...
- Ừ, có lý...
Bốn bạn trẻ bước ra khỏi quán. Tuyển vỗ vỗ bụng:
- Đúng là no muốn ói luôn...
Chú thích:
[1] Vô lý, vô nghĩa.
[2] Huyết áp.
Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 8 năm 2016