Sáu
Sáu
ư vị bữa ăn còn chưa kịp tan hết thì hôm sau, cả nhóm đã nghe Như cạnh khóe:
- Đúng là nhóm “không có tương lai”. Tưởng là chỉ một đứa bỏ đi chứ không ngờ lại là cả lũ!
Ngọc ngạc nhiên chưa biết Như đang nói về cái gì thì Như đã tiếp tục nói với Hạo như cố tình để cho bọn Ngọc nghe:
- Như có lòng tốt mời mà lại có người ngu không chịu đi. Tưởng nghe giảng viên đại học tư vấn là dễ lắm chắc?
- Thôi đi Như ơi, nhắc chi đến mấy người đó. Người ta nói chọn bạn mà chơi mà. Ai ngu thì người đó... chết.
Nghe liên tục mấy từ “nhạy cảm”, Trung nháy mắt nói nhỏ:
- Hình như tụi nó đang nói về tụi mình hay sao ấy...
- Mặc xác tụi nó, mày để ý làm gì? - Tùng gạt đi.
- Phải coi tụi nó đang nói gì chớ? Cái gì lơ mơ tao ghét lắm! Ê, Mạnh, lại đây nói nghe!
Tuyển gọi lớn. Mạnh ôm cặp từ cửa lớp bước vào, ngồi xuống bên cạnh Tuyển, Tuyển hất hàm:
- Hôm qua, mày đi sinh nhật con nhỏ đó, có vui không?
Mạnh thở dài
- Vui gì mà vui. Sinh nhật mà Như điểm danh số người đến dự như là đi học vậy đó!
- Vậy hả? Vui quá hén! - Tuyển kêu lên
- Không dám vui đâu. Như còn phát cho mỗi đứa một tờ trắc nghiệm gì đó rồi bắt phải làm trước khi nghe giảng viên nào đó nói chuyện về ba cái vụ thi cử.
- Thiệt hả?
- Thiệt. Y như là đang đi thi chứ không phải là đi ăn sinh nhật vậy. Tao chẳng thích chút nào hết...
- Tội nghiệp mày quá! Sao mày không bỏ về?
Tuyển cất giọng an ủi. Mạnh hiền lành trả lời:
- Tại tao...
... Giọng Như đột ngột nâng cao cường độ:
- Mà tụi nó không đi cũng đúng, bởi tụi nó biết chắc nếu thi đại học thì cũng không đậu. Cá biệt mà... - Như kéo dài giọng.
- Mà nếu có đậu thì cũng là bi kịch cho mọi người thôi! Cái hạng “giả danh trí thức”, khó xài lắm...
- Ê, hình như tụi nó đang nói móc mình hay sao ấy!
Tùng nói đúng cái câu mà khi nãy Trung đã nói. Tuyển nghiêng đầu “nhại” lại câu nói của Tùng:
- Mặc xác tụi nó, để ý làm gì? Để tao.
Không để Tùng kịp phản ứng gì, Tuyển đã tiến lại gần Như và Hạo, vồn vã:
- Hạo, Hạo đứng dậy Tuyển coi cái này một chút. Như nữa, Như cũng đứng dậy đi!
- Đứng dậy chi? Tuyển muốn gì? - Hạo đề phòng.
- Không có gì đâu. Tuyển chỉ muốn biết Hạo với Như cao bao nhiêu, bề ngang bao nhiêu thôi hà...
- Tự nhiên muốn biết chiều cao với chiều ngang của người ta chi? - Như sẵng giọng.
- Để Tuyển về làm... quan tài. Làm quan tài phải biết chiều cao với chiều ngang chính xác thì khi nằm vô mới thấy thoải mái được chứ. Để Tuyển coi, Hạo thì hơi cao, Như hơi lùn một chút.
Như phùng mang trợn mắt:
- “Ông”... mất dạy vừa thôi. “Ông” nói năng kiểu đó hả?
- Kiểu gì đâu? - Tuyển tỉnh bơ.
- “Ông” trù tôi chết hả? - Như trợn mắt.
Tuyển nhơn nhơn:
- Thì con người ai cũng phải chết mà. Đó là quy luật tự nhiên thôi. Hay Như là người cá biệt?
- “Ông” khùng vừa thôi! Như gào lên.
Tùng đưa tay lên miệng làm loa:
- Làm trai cho đáng nên trai. Xuống đông đông tĩnh, lên đoài đoài yên... Vậy mà sao tao thấy mày đi đến đâu là ồn ào đến đó vậy Tuyển ơi...
Tuyển quay sang giả giọng trách móc:
- Tao đang làm ăn mà. Mày đừng có ồn!
- Ai làm ăn gì với “ông”?
- Nhà tui bán... hòm mà. Bây giờ tui lấy số đo của “bà” trước để mai mốt “bà” cần là tôi chở tới liền.
- Đồ khùng! - Như hét lên.
- Tui mà khùng hả? Vậy tôi hỏi “bà” nha, nếu tôi đưa một tờ bạc nhỏ và một tờ bạc lớn rồi kêu “bà” chọn một trong hai thì “bà” sẽ lấy tờ bạc nào?
- Dĩ nhiên là tờ bạc lớn rồi. Điên hay sao mà chọn tờ bạc nhỏ?
- “Bà” ngu quá! “Bà” phải chọn tờ bạc nhỏ thì người ta mới tưởng bà điên nên sẽ thử lại nhiều lần. Lúc đó tha hồ mà hốt bạc nha. “Bà” thấy cách của tôi có hay không?
Như giậm chân đùng đùng:
- Trời ơi, vậy “ông” nói tôi không điên thì bị ngu đó hả?
Tuyển cười thích thú
- Úy trời, cuối cùng thì “bà” cũng hiểu ý tôi muốn nói gì. Ha ha ha...
- Cái hạng điên như “ông”, tôi không thèm chấp nhất. Đúng là ở chung nhà với mấy cái quan tài đó nên thần kinh của ông mới bị ảnh hưởng nghiêm trọng vậy đó.
- Ừ, nhà tui bán quan tài chớ toàn bán cho người nổi tiếng không đó nghen. Hạo nè, nãy giờ đứng đây thấy Như thì gào thét, nhảy tưng tưng, còn Tuyển thì lịch lãm, nói năng nhẹ nhàng. Hạo nói thật lòng đi, thấy ai giống người bị thần kinh hơn?
Tuyển quay sang Hạo nói bằng giọng từ tốn nhưng ánh mắt ánh lên vẻ tinh quái. Lũ bạn cùng lớp lấy tay che miệng cười khúc khích. Nổi đóa vì thấy mình bị dồn vô thế bí, Như lấy cái cặp của mình chọi thẳng về phía... không có ai. Cái cặp đụng phải cánh cửa đánh “rầm” một tiếng. Thấy tình hình có vẻ không êm, Hạo lặng lẽ rút khỏi lớp. Như trợn trừng mắt:
- “Ông” có tin là tôi đánh “ông” không?
- Vậy “bà” có tin là nếu bà đánh tui thì tui sẽ... ôm “bà” không?
Mắt Như từ trợn trừng chuyển qua trợn trắng. Như đùng đùng bước ra khỏi lớp. Tùng cười sằng sặc tiến đến kéo Tuyển về chỗ ngồi.
- Phải công nhận mày luôn, mày làm cho nó tức đến ná thở! Ê, mà bộ nhà mày hay bán quan tài cho người nổi tiếng lắm hả?
- Ừ.
- Là ai? - Mạnh tròn mắt ếch - Tao có thấy ai nổi tiếng chết mà chôn bằng quan tài nhà mày đâu?
- Tụi bay có biết nhân vật Tiểu Long Nữ trong phim Thần điêu đại hiệp là ai không?
Cả bọn tranh nhau trả lời:
- Biết chứ! Trần Ngọc Liên!
- Ừ, vậy Tiểu Long Nữ thương ai nhất?
- Dương Quá. Lưu Đức Hoa đóng.
- Đúng, nhưng Dương Quá nể nhất là ai, biết không?
- Quách Tỉnh.
- Chính xác. Mà biết Quách Tỉnh thương nhất là ai không?
- Hoàng Dung.
- Vậy con Hoàng Dung với Quách Tỉnh tên gì?
- Quách Phù.
- Mà Quách Phù từng chặt đứt cánh tay của ai?
- Của Dương Quá.
- Ủa... - Mạnh sốt ruột cắt ngang - mà mấy người này thì liên quan gì đến việc nhà mày bán quan tài cho người nổi tiếng đâu?
Cả đám lúc này mới ngớ người ra:
- Ừ, đúng rồi...
- Nãy giờ mày định nói gì?
Tuyển khoát tay chặn ngang:
- Tụi bay thấy nhân vật Dương Quá của Lưu Đức Hoa nổi tiếng cỡ nào chưa? Gần nhà tao có một bà “mê” nhân vật này lắm. Khi bà ta chết đã chôn bằng hòm nhà tao đó...
Tuyển nói, khuôn mặt “tỉnh” đến nỗi cả bọn chỉ biết há miệng, tròn mắt. Không đợi những phản ứng kế tiếp, Tuyển nói thêm:
- Tao quên xin số đo của tụi bay. Bữa nào cho tao biết nha!
- Tuyển lấy làm chi? Đừng nói với Ngọc là có liên quan đến quan tài nữa đó nha!
- Có liên quan chớ. Tuyển suy nghĩ kỹ rồi. Tụi mình phải tính ba cái vụ này trước. Mà tụi mình chết trước càng hay chứ sao, chết sớm xuống “dưới đó” đang còn nhà mặt tiền, chết sau mai mốt vô hẻm ở thì làm sao mà làm ăn được...
- Điên...
- Khùng...
- Ba trợn vừa vừa thôi mày ơi...
Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 8 năm 2016