Bảy
Bảy
ình, lớp phó lao động, tập trung lớp muốn bở hơi tai. Vậy mà thầy thể dục lại nghỉ dạy. Thế là lớp lại túa ra, tung hô ầm ĩ như vỡ chợ. Bình một phần lo thầy vì một lý do nào đó đến muộn chớ không phải là nghỉ dạy, thấy cảnh này chắc chắn sẽ phạt hít đất cả lũ; một phần thì lo thầy cô dạy lớp kế bên sẽ la nên nói lớn:
- Không được về. Các bạn tập trung lại thành hàng ngay ngắn cho tôi!
Khổ nỗi là giọng Bình tuy lớn hết cỡ nhưng lại chắng có một chút xíu uy lực nào. Bình quay sang nhìn Như với ánh mắt cầu cứu. Như lập tức nói lớn:
- Tập trung. Mấy bạn tập trung lại. Bạn nào rời hàng, tôi điểm danh, vắng mặt thì đừng có trách.
Lời của Như quả là có uy lực. Đang ồn ào như ong vỡ tổ, ngay lập tức, cả lớp im lặng rồi nhìn nhau. Như tiếp tục:
- Tập trung lại thành hàng. Giữ trật tự.
Cả lớp lục tục dàn hàng rồi ngồi xuống ngay ngắn, nhưng trật tự được một lúc thì lại nghe râm ran chuyện trò, bất chấp thỉnh thoảng Như vẫn gào lên:
- Giữ trật tự. Im lặng...
Tuyển là người đầu têu kể chuyện hài cho cả lớp cùng nghe. Với giọng điệu tưng tửng và khuôn mặt “điên tự nhiên”, Tuyển đã khiến các bạn trong lớp cười lăn cười bò. Nào là chuyện buổi trưa nọ, trời nóng quá nên chàng ta vô quan tài ngủ, bị ba đánh một trận tơi bời đến chuyện con chó nhà hàng xóm chết được chàng ta viết cáo phó như thế nào... Đang kể ngon trớn thì thằng Lâm hét lên:
- Ê, tụi bay ơi! Đằng kia có quay phim kìa. Người ta quay phim ca sĩ!
Cả lớp lên cơn sốt. Lúc này không phải là Như mà là Tuyển nói lớn:
- Trật tự. Các bạn không được qua đó! - Rồi Tuyển đổi giọng “lên lớp” - Chưa thấy ai như mấy người hết. Ca sĩ thôi mà, có gì đâu phải chen lấn nhau mà coi. Tụi mình đâu có cần “lụy” họ như vậy? Thử nghĩ coi, nếu như không có khán giả tụi mình thì làm sao họ có được như ngày hôm nay. Họ phải “lụy” mình mới đúng chứ. Thấy khi họ lên sân khấu không? Họ phải cúi đầu thật thấp, hát cho mình nghe, hát xong rồi còn phải cám ơn rồi chúc mình vui vẻ, hạnh phúc, khỏe mạnh. Trời ơi, hôm bữa tôi đi coi ca nhạc, mấy người biết sao không...
Tuyển nói đúng hay sai chưa biết nhưng quả thực là có tính thuyết phục. Lớp lập tức “hạ nhiệt”. Tuyển tiếp tục thao thao:
- Tôi thấy cái chị kia kìa, lên tặng cho anh ca sĩ nọ một bó hoa và một con gấu bông to tổ chảng. Trời ơi, phí tiền ghê chưa? Tiền đó để ăn còn bổ béo hơn. Mà mắc mớ gì mình phải tặng hoa cho ca sĩ, họ phải tặng cho mình mới đúng chứ? Tôi thấy...
Sơn gật gù:
- Tuyển nói cũng đúng hén. Ê, mà hình như có mấy cầu thủ quốc gia đang tới sân luyện tập kìa!
Đang thao thao bất tuyệt nhưng khi nghe đến bốn chữ “cầu thủ quốc gia” thốt ra từ miệng Sơn, mắt Tuyển đã sáng rực như cái đèn pha. Tuyển quay người ngó dáo dác. Khi thấy đội bóng từ trên xe bước xuống thì chàng ta đã phóng như bay đến, miệng reo lên:
- Cầu thủ... Ha ha ha...
Rồi chàng quay ngược trở lại với một tốc độ phi thường, chạy đến lấy cuốn sổ và cây bút rồi lao đến các cầu thủ như tên bắn. Cách xa cả chục mét mà lớp vẫn nghe được giọng chàng ta hớn hở:
- Cho em xin chữ ký. Trời ơi, em tiếc quá, phải chi em có đem theo máy chụp hình...
Như được châm ngòi, cả lớp đang ngồi theo hàng bỗng túa ra hai hướng: một đến đoàn làm phim, một đến các tuyển thủ như một bầy ong vỡ tổ. Như gào khán cả tiếng mà các bạn vẫn không quay lại. Bình, lớp phó lao động, sau một hồi phân vân chưa biết phải xử lý như thế nào nhưng rồi cuối cùng cũng nhẹ nhàng “rút” về phía các cầu thủ.
Sau khi ngắm nhìn chán chê hình ảnh bằng xương bằng thịt thần tượng của mình, cộng thêm cái nắng nóng lẫn sự tiêu tốn sức lực vào chuyện chen lấn, gọi tên thần tượng... thì các bạn trong lớp lục tục kéo nhau vào bóng râm.
- Trời ơi, Hương không ngờ là anh chàng ca sĩ đó trắng thiệt! Xời ơi, con trai gì mà phơi nắng nãy giờ, da vẫn trắng bóc hà, nhìn ớn ớn sao đó...
Hương nhăn mũi nhận xét về “làn da Châu Á” của chàng ca sĩ nọ. Cảm giác như bị xúc phạm đến mình, Phong “người mẫu” đốp lại ngay:
- Con trai người ta phơi nắng da vẫn trắng, dù sao cũng đỡ hơn “bà”. Con gái gì đâu mà ở trong mát, da cũng đen thui hà...
Hương trợn mắt đưa ra ngay lý lẽ bảo vệ “nuớc da bánh mật” của mình:
- Đen thì đẹp, có sao đâu? Tôi đen vậy nên khi tôi giận cũng không đưa ra cái bản mặt tím bầm như ai kia...
Vốn chẳng ưa gì bọn con gái, Phong trợn mắt, mím chặt cặp môi đỏ chót, khuôn mặt trắng bệch sắp sửa chuyển màu:
- Bộ đen thì đẹp, trắng thì xấu hả? Vậy ai là người mê mẩn cái anh chàng Micheál Jackson da đen đi tẩy da cho trắng bóc hả?
- Tôi mê tài năng của anh ta thôi! - Hương gân cổ cãi lại.
- Thôi đi. Tui mệt mấy người quá! - Tuyển chen ngang - Suốt ngày đi cãi nhau ba cái chuyện da trắng với da đen. Trắng hay đen thì có liên quan gì, quan trọng là làn da khỏe mạnh. Coi mấy cầu thủ đá banh kìa. Nhìn da thịt của họ thôi là đã thấy tràn đầy sức sống. Mấy người coi Tuyển nói có đúng không?
Không có tiếng đồng tình, cũng không có tiếng phản đối. Như tự nhiên cất lên giọng ngâm nga chẳng dính đâu vào đâu với câu chuyện về... da.
- Đàn ông miệng rộng thì sang... Sao tôi thấy có người miệng rộng nói nhiều thôi. Mà những đứa nói nhiều thường chẳng làm nên tích sự gì hết.
- Miệng rộng vô tích sự còn đỡ hơn miệng... thỏ!
Tuyển nhướng mắt nói ngay khi Như vừa dứt lời. Cả đám chưa hiểu lời đối đáp của Tuyển có ý nghĩa ra sao, duy chỉ có một mình Minh là cười sặc sụa. Nó ôm bụng cười rũ rượi như người mất trí. Không nén được tò mò, Bảo - nãy giờ ngồi bên cạnh Minh - giương mắt lên hỏi:
- Mày cười gì vậy? Tao thấy có gì mắc cười đâu?
- Tụi bay có biết... - Minh lại gập người xuống ôm bụng cười.
- Biết gì? Biết gì? - Cả nhóm lao nhao.
- Biết miệng thỏ là gì không? - Minh lại ôm bụng cười sằng sặc.
- Là gì? Mày cười hoài vậy? - Bảo mất kiên nhẫn, giọng hơi gắt.
- Tụi bay hỏi thằng Tuyển đi. Hỏi nó miệng thỏ là gì? Trời ơi, mắc cười quá!
Cả nhóm càng thắc mắc tợn, đứa quay sang Tuyển, đứa quay sang Minh, đứa xì xào bàn tán:
- Miệng thỏ là gì mậy?
- Tao thấy thỏ dễ thương mà...
- Ừ, răng thỏ cũng hay hay chớ bộ...
Không chịu nổi khuôn mặt giả bộ ngây thơ của Tuyển, Minh nói bằng một giọng gần như lạc đi vì cố nén tiếng cười:
- Trời ơi, miệng thỏ là cái dùng để thông... bồn cầu đó. Tụi bay ngu quá! Há há há... Như là miệng thỏ! - Minh lăn ra và cứ thế mà cười, Cả lớp ngớ ra một lát rồi cười rộ lên. Như giận run người, đứng phắt dậy, hét:
- Im lặng. Mấy người cười cái gì hả? Tôi ghi tên vào sổ kỷ luật hết bây giờ.
Cả lớp vẫn tiếp tục cười, bất chấp lời đe dọa của Như. Như quay sang chỉ thẳng vào mặt Tuyển và Minh:
- Hai “ông” là cái đồ...! Cười gì mà cười hoài vậy hả?
- Cười miệng thỏ! - Minh nói và tiếp tục cười toác cả miệng.
Như tức giận quay lưng đi một mạch, Tùng nói với theo:
- Lớp phó ơi, “bà” đi rồi ai chấm điểm kỷ luật cho lớp đây?
Vân lớp trưởng và Bình lớp phó lao động nãy giờ chứng kiến mọi việc nhưng cũng chỉ im lặng, không tỏ thái độ ủng hộ hay chê trách ai. Thấy Như bỏ về, Vân chột dạ:
- Không biết có sao không nữa.
- Chắc không sao đâu! - Bình chắc lưỡi - Mà cũng sắp hết giờ rồi. Thôi, mình cứ để các bạn chơi tự do đi. Hết giờ rồi về.
- Ừ! - Vân gật đầu đồng ý.
Được lớp trưởng cho phép chơi tự do nhưng có lẽ đã thỏa thích với trận cười khi nãy nên chỉ một số bạn kéo nhau ra một góc sân đá cầu, đá banh hay tụ lại thành từng nhóm nói chuyện phiếm. Vân ngồi xuống góp ý với Tuyển:
- Tuyển quá đáng thiệt đó, làm cho Như nổi giận đến như vậy.
- Cho đáng đời nó. Nó phải bị vài lần như vậy cho bỏ cái tật.
- Tật gì đâu?
- Tật hay chê bai người khác.
Minh chen vào:
- Tụi tui cũng biết làm lớp phó kỷ luật thì phải nhắc này nhắc nọ nhưng quả thực là tánh tình của Như... vô duyên lắm, chuyên lấy lỗi lầm của người khác ra chế giễu, hăm he kỷ luật không hà. Cái gì cũng vậy, phải có giới hạn của nó...
Tùng chêm vào:
- Nó làm như chứng minh được người khác phạm lỗi là chứng tỏ nó là người thanh cao vậy. Người đâu mà kỳ lạ, đem người khác ra chê bai như là một thói quen vậy. Mà thông thường ai hay chê bai, trách móc người khác thường ít nhìn lại bản thân mình lắm. Nó làm như vậy riết nên Tùng chẳng thèm nói lại. Mệt. Nó nói nó nghe, cảm thấy mình nói nhiều thì im. Vậy thôi.
Cái cách Tùng nêu “vấn đề” để tranh luận trong nhóm là điều chưa xảy ra bao giờ. Trong lớp, những buổi tán gẫu từng nhóm luôn không có mặt Tùng. Vậy mà hôm nay Tùng nói một hơi rồi im lặng nhìn ra xa. Bất chợt, Tùng quay lại, khều Hiếu:
- Ba mày đợi kìa. Trời nắng quá, mày ra nhanh, không thôi ổng mệt.
Hiếu là người được ba mẹ cưng nổi tiếng cả trường. Là con trai nhưng Hiếu chưa bao giờ được phép đi học một mình, đi đâu cũng phải có ba mẹ đưa đón. Không phải bận tâm bất cứ điều gì ngoài chuyện ăn học, ngay cả việc kết bạn, Hiếu cũng nằm trong “tầm kiểm soát” của ba mẹ. Đi sinh nhật bạn bè, Hiếu được ba mẹ chọn quà giúp và chở đến tận nơi rồi hẹn giờ quay lại đón. Nhớ năm vừa rồi, khi cả lớp đi cắm trại chung, ba mẹ Hiếu cẩn thận đến nỗi chuẩn bị cho Hiếu một khẩu phần ăn mang theo vì sợ Hiếu ăn nhằm những thứ không hợp vệ sinh, cẩn thận hơn, đến lúc đốt lửa trại để thức trắng đêm thì ba mẹ đã hộ tống Hiếu về nhà với lý do “sợ Hiếu bị cảm lạnh khi ở ngoài trời. Các cháu yên tâm đi, sáng sớm mai Hiếu sẽ có mặt đúng giờ”...
Tùng khều Hiếu:
- Ba mày đợi kìa!
Hiếu không đáp. Tùng lấy chân ẩy nhẹ vào chân Hiếu:
- Mày để ổng đợi ngoài nắng vậy hả?
Hiếu mím môi rồi bật ra câu trả lời:
- Kệ ông. Cứ để ổng đợi đi. Tao đã nói là để tự tao đi học mà tại ổng bả [1] không chịu chớ bộ. Tụi mình đang nói chuyện mà!
- Còn chuyện gì để nói đâu? - Tùng nghiêng đầu.
Hiếu đứng bật dậy:
- Vậy thì tao lại đằng kia đá cầu với tụi nó một lát!
Nhìn theo dáng Hiếu đi vội vã, Tùng bật cười:
- Cái thằng, nó định nổi loạn với ba nó chắc...
Tùng quay đầu nhìn lại phía ba Hiếu, ánh mắt tự nhiên xa vắng. Ngọc ngẩn người không hiểu lý do tại sao khi đó ánh mắt và khuôn mặt của Tùng có một nỗi buồn pha lẫn sự giận dữ kỳ lạ đến vậy.
Chú thích:
[1] Ông ấy bà ấy.
Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 8 năm 2016