Chín
Chín
ôm sau, cũng vào tiết Văn, thầy Thông vừa mới ghi tựa đầu bài lên bảng thì thầy Lương bước vào:
- Thầy Thông thấy không? Các em học sinh này không dùng hình tức kỷ luật là không xong. Hôm qua vừa nói sẽ kỷ luật nếu không đóng học phí thì hôm nay đã đóng tiền đầy đủ. Đâu phải là “tụi nó” không có tiền mà tại “tụi nó” không chịu đóng thôi. Mới bây lớn mà đã bày đặt dối cha mẹ, lừa thầy cô rồi. Thiệt hết biết...
Thầy Lương nói một hơi rồi quay lưng đi. Thầy Thông từ bục giảng bước xuống:
- Các em đã đóng tiền đầy đủ rồi à? Diệu đâu?
- Dạ, hôm nay Diệu không đi học ạ!
Vân lớp trưởng đứng lên nói. Thầy Thông ngạc nhiên:
- Diệu không đi học? Vậy ai đóng tiền học phí cho Diệu?
Cả lớp xì xào bàn tán:
- Chắc mẹ bạn ấy đóng...
- Mẹ Diệu đi làm suốt ngày mà...
- Hay bạn ấy lên trường đóng rồi lại quay về nhà?
- Đã lên trường mà lại không vô học?
- Ai biết được?
Ngọc quay sang Tùng:
- Tùng đóng tiền cho Diệu đó hả?
Tùng khẽ gật đầu. Ngọc cười tít mắt:
- Ngọc biết ngay mà. Tùng nha, bây giờ Ngọc mới biết
- Đừng có chọc Tùng mà...
Nhìn Tùng ngượng ngập, tự nhiên trong lòng Ngọc dâng lên một niềm thương mến...
Thầy Thông hỏi lớp trưởng:
- Hoàn cảnh gia đình của Diệu như thế nào mà thầy thấy Diệu thường hay trễ tiền học phí vậy?
- Dạ, khó khăn ạ!
- Có ai biết nhà bạn ấy không? Có bạn nào đến nhà bạn ấy chưa?
Cả lớp im lặng nhìn nhau. Thầy Thông khẽ thở dài:
- Em Vân cho thầy địa chỉ nhà Diệu nhé!
- Dạ...
* * * * *
Con hẻm càng đi càng nhỏ lại. Có lúc lối đi chỉ vừa đủ cho một chiếc xe đạp cùng một người dắt. Bùn lầy, rác rưởi và những đồ vật mà người trong hẻm cố tận dụng lối đi chung để tạo thêm không gian cho mình, khiến con hẻm càng thêm nhỏ lại. Nhà Diệu gần cuối hẻm. Ngọc cất tiếng gọi:
- Diệu ơi... Diệu ơi Diệu...
Diệu mở cửa. Hơi bất ngờ pha lẫn ngượng ngập khi thấy Ngọc, Diệu khẽ nói:
- Sao Ngọc biết nhà Diệu mà tìm vậy? Ngọc vô nhà chơi!
Nhà tối, cộng thêm mùi ẩm thấp làm căn nhà có vẻ hiu quạnh.
- Diệu đang nấu cơm. Thôi, tụi mình ra phía sau nói chuyện cho mát. Ngọc tới một mình hả?
- Không, có Tùng đi nữa...
- Tùng đâu?
- Tùng ngồi ở quán nước gần nhà. Tùng ngại nên không dám vô, sợ Diệu lại giận như hôm bữa...
Diệu bật cười kéo Ngọc ra sàn nước phía sau:
- Hôm bữa Diệu có giận gì đâu. Mà Tùng ngại là đúng rồi, nhưng không phải ngại cho Tùng đâu mà Tùng ngại Diệu xấu hổ đó!
- Có gì đâu mà Diệu xấu hổ?
- Nhà cửa của Diệu thế này...
- Đến chơi mà nghe Diệu nói vậy thì buồn quá. Diệu nói vậy là oan cho tụi mình đó nghen. À, mà sao hai bữa nay Diệu nghỉ học vậy? Diệu bệnh hả?
- Ngọc cũng biết rồi đó: mẹ Diệu chưa lãnh lương. Thầy Lương nói...
- Trời, tưởng chuyện gì. Ngọc cứ ngỡ là Diệu bị bệnh nên không đi học được chớ. Tiền học phí đóng xong rồi, Diệu đi học lại đi không thôi lại mất bài vở.
- Tùng đóng tiền học cho Diệu hả? Sao lại...
- Bây giờ Diệu từ chối cũng đâu có được. Đóng rồi thì đâu có lấy ra được. Mà Diệu từ chối là không nên đâu nha! Làm như vậy không phải là Diệu tự trọng đâu mà là Diệu coi thường Tùng đó. Đâu phải Tùng cho đâu, Diệu chỉ mượn tạm rồi khi nào có tiền trả lại cũng được mà. Tùng thật lòng muốn giúp Diệu đó... - Ngọc khẽ nắm tay Diệu - Mai Diệu đi học nha!
Diệu cất giọng thì thầm, mắt nhìn xuống dòng kênh đen:
- Hồi đó, mơ ước lớn nhất của Diệu là được làm cô giáo. Mẹ Diệu nói chỉ có học vấn mới có thể giúp hai mẹ con thoát khỏi hoàn cảnh này nên dù khó khăn đến mấy, mẹ cũng lo cho Diệu ăn học. Diệu yêu hình ảnh của thầy cô đứng trên bục giảng lắm. Từ nhỏ đến lớn, Diệu luôn nhìn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ và luôn nghĩ rằng họ không giống như chúng ta. Họ... thầy cô thì phải sống ở một nơi nào đó như là thần tiên vậy. Diệu còn nghĩ khi hết giờ dạy thì họ... Diệu không biết là họ đi đâu nhưng chắc là không về nhà như chúng ta! - Diệu cười - Đến lúc lớn, Diệu mới biết là mình vô lý nhưng đôi khi những suy nghĩ ấy vẫn cứ lướt qua trong đầu. Đến nỗi, nhiều lúc Diệu thấy thầy cô ăn cơm hay mua một thứ gì đó thì Diệu cảm thấy điều đó... lạ lẫm lắm. Diệu điên quá, đúng không?
- Đâu có, Ngọc cũng giống như Diệu vậy đó... - Ngọc cười giòn - Có khi Ngọc còn tưởng thầy cô sống trong một cái tổ như chim nữa kia...
- Nhưng từ khi Diệu bị thầy Lương quát vào mặt vì tội chưa đóng học phí thì những suy nghĩ ấy không còn nữa. Tự nhiên, nó biến mất hết như chưa bao giờ có vậy. Diệu cũng không hiểu tại sao...
Cả hai bạn trẻ lặng nhìn xuống dòng kênh đen. Dường như có một cái gì nghèn nghẹn ngay ngực. Gió từ lòng kênh thổi vào lành lạnh kèm theo mùi hôi thối bốc lên khiến Ngọc cảm thấy nôn nao trong người.
Bước ra khỏi nhà Diệu, Ngọc đã thấy Tùng cười nắc nẻ với một anh bán nước đá trên chiếc xe ba gác. Chị bán chè đậu đen đưa cho Tùng và anh nọ mỗi người một ly chè. Dưới chân hai người, số đã ăn xong đoán chừng cũng... năm, sáu ly!
- Cha, bữa nay có chú em nào theo phụ cậu vậy? - Chị bán chè hỏi.
- Em út gì đâu. Hồi nãy nó khiêng phụ tôi mấy cây đá, giờ lại đãi tôi ăn chè. Em đang đợi ai hả? - Anh bán đá hỏi.
Tùng gật đầu.
- Cậu bán cho tôi một góc tư đá nữa đi!
Chị bán chè đưa ra cái thùng đá. Anh bán đá nhanh nhảu:
- Một góc tư hả? Dạ, có liền!
- Bữa nay lịch sự dữ, dạ thưa đàng hoàng ta!
- Thì nắng “ừ”, mưa phải “dạ” chớ biết sao? Bán đá mà, phải nhìn trời mà có thái độ như thế nào chớ...
Anh thanh niên nhìn Tùng rồi nháy mắt. Tùng cũng nháy mắt lại với anh ta và cả hai bật cười vui vẻ. Quay mặt sang thì thấy Ngọc. Tùng chạy đến:
- Ủa, Ngọc mới ra hả?
Ngọc khẽ gật đầu. Tùng cất giọng nôn nóng:
- Được không?
- Mai, Diệu sẽ đi học. Diệu hứa rồi.
- Ngọc giỏi quá! Lại ăn chè, lại ăn chè đi. Chè này ngon lắm! - Tùng kéo Ngọc lại gần gánh chè.
- Bạn em đó hả? - Anh bán đá hỏi.
- Dạ
- Em lên yên sau xe mà ngồi cho đỡ mỏi chân.
- Dạ, được rồi anh.
- Không sao đâu, Ngọc cứ ngồi đi, chẳng lẽ ăn mà lại đứng.
- Ngọc ngồi dưới đất như Tùng cũng được mà!
- Sao được? Tùng là con trai thì khác chớ. Ngọc ngồi trên yên xe đi. Chị cho em ly chè đi chị.
Đặt ly chè vào tay Ngọc, Tùng cười:
- Vậy là bữa nay có thêm một người coi Tùng là bạn. Tùng không ngờ cảm giác đó lại dễ chịu đến như vậy...
Ngọc nghiêng nghiêng đầu:
- Ngọc nói vậy thôi chớ mai Diệu... không có đi học đâu.
Nụ cười tắt trên môi Tùng:
- Sao vậy? Sao hồi nãy Ngọc nói...
- Mai là Chủ nhật mà! - Ngọc cười giòn - Ai lại đi học vào Chủ nhật chớ...
- Đi học sướng quá hén, được nghỉ ngày Chủ nhật. Tụi tui buôn bán quanh năm có được nghỉ ngày nào đâu? - Chị bán chè nói chen vào.
- Thôi đi bà ơi, bà có còn là con nít đâu mà nghỉ với ngơi. Tại bà ham kiếm tiền chớ có ai cấm bà không được nghỉ bán? - Anh bán đá vọt miệng.
- Nghỉ bán rồi lấy cơm đâu mà ăn?
- Thì ăn chè thay cơm! - Giọng anh ta tỉnh bơ - Bà thấy tui nghèo vậy chứ tôi sang trọng lắm, nhiều khi tui nghỉ làm cả tuần luôn đó...
- Trời mưa thì bán đá cho ai mà không nghỉ? - Giọng chị bán chè châm chọc.
- Cái bà này...
Ngọc đưa lại cái ly cho chị bán chè. Tùng đứng dậy móc tiền ra trả.
- Thôi, tụi mình về.
- Ừ...
- Tụi em về nha anh chị! - Tùng chào tạm biệt hai người. Ngọc cũng khẽ gật đầu:
- Thưa anh chị em về...
Tùng và Ngọc đi rồi mà vẫn còn nghe tiếng “Xí” rõ dài của chị bán chè sau khi anh bán đá cười hăng hắc, nói: “Cái tụi nhỏ này chào y như là tụi mình là hai vợ chồng vậy hén...”
Tùng thở ra:
- Vậy mà hồi nãy, Ngọc làm Tùng hết hồn. Tùng cứ ngỡ...
- Ai biết Tùng yếu bóng vía đến vậy đâu. Mới nói có một câu vậy mà...
- Mai là Chủ nhật rồi hả?
- Ừ.
- Vậy Ngọc có nhớ mai là ngày gì không? - Tùng quay sang hỏi Ngọc, ánh mắt chờ đợi.
- Thì là Chủ nhật thôi, ngày gì đâu?
- Vậy mai Ngọc có rảnh không?
- Cũng hơi rảnh thôi. Có chuyện gì không Tùng? - Ngọc nheo mắt.
- À... ừ... cũng không có gì đặc biệt. Thôi, mai Ngọc với Tùng... à... ừ... Ngọc đi với Tùng... Ngọc đi...
- Đi đâu?
- Đi... đi với Tùng... - Tùng ấp úng.
- Đi đâu mới được chớ?
- Đi... à... Mà thôi, mai tụi mình đi hiến máu nhân đạo đi. Mấy bữa nay nhà trường đang phát động phong trào khuyến khích học sinh lớp 12 đi hiến máu đó. Tụi mình đi nha...
- Hiến máu nhân đạo hả?
- Ừ, Ngọc đi với Tùng nha.
- Cũng được. Để Ngọc rủ thêm Tuyển với Trung. Vậy tối nay Tùng phải ngủ sớm, sáng mai đừng có ăn gì nha!
- Tùng biết rồi...
Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 8 năm 2016