← Quay lại trang sách

Mười

Mười

uyển vừa đi vừa cằn nhằn:

- Mày biết tao phải ăn bao nhiêu cơm, biết bao nhiêu đồ ăn mới có được một lít máu không? Để tao tính coi, ba má tao nuôi tao mười mấy năm mà trong người tao chỉ có 4, 5 lít máu. Một lát nữa, rủi người ta lấy hết một lít máu của tao thì sao?

- Mày cứ nói quá... Chắc người ta không lấy nhiều vậy đâu! - Trung trấn an.

- Mình tự nguyện chớ bộ? Người ta phải lấy sao để mình vẫn khỏe mạnh, phải không mậy?

Tùng quay sang Trung như tìm đồng minh. Trung gật đầu ngay:

- Ừ, tao cũng nghĩ vậy...

- Nhưng... - Ngọc lo lắng hỏi - Người ta lấy máu của mình theo cách nào?

- Cái này thì Tuyển biết! - Tuyển hăng hái nói - Tuyển nghe người ta nói là bác sĩ dùng một cây kim bự như cây đũa vậy đó. Lấy cây kim đó chọt vô... bụng để lấy máu ra!

- Ôi! - Ngọc khụyu xuống - Thôi, Ngọc không hiến máu nữa đâu, để Ngọc về.

Trung và Tùng đỡ Ngọc đứng dậy:

- Ngọc đừng có nghe lời thằng Tuyển nói. Nó biết gì mà nói chứ!

- Vậy Tùng có biết không? - Ngọc hỏi.

- Chậc... Tụi mình chưa có đứa nào biết rõ hết. Cứ vô đó thì biết, nếu thấy sợ thì lúc đó về cũng đâu có sao? Đâu có ai ép buộc mình được?

- Ừ, Tùng nói đúng đó! Thôi, tụi mình vô đi!

... Sau khi khám sức khỏe, đo cân nặng, huyết áp, mỗi đứa được uống một ly trà đường. Tuyển đưa cái ly lên:

- Người ta cho mình uống bao nhiêu đây nước trà chắc một lát nữa người ta lấy lại của mình bao nhiêu đây máu quá! E, tao uống... nửa ly thôi, được không mậy?

- Bác sĩ kêu uống bao nhiêu thì mày uống bấy nhiêu đi. Mày nhiều chuyện quá! - Trung gạt đi.

- Tao phải nói nhiều để tao không nghĩ bậy mày ơi! Tao mà im lặng thì đầu óc của tao suy nghĩ lung tung lắm. Mày thấy Ngọc im lặng nãy giờ chứ thực ra có trời mà biết Ngọc đang suy nghĩ những gì. Ê, Ngọc, Ngọc...

- Hả? - Ngọc giật nảy người khi Tuyển khều tay.

- Làm gì mà ngẩn người ra vậy? - Tuyển hỏi.

- Đâu có gì đâu...

- Ngọc sao vậy? - Tùng lo lắng hỏi - Sao nãy giờ không nói gì vậy?

- Không có gì đâu. Tới phiên tụi mình rồi kìa!

Bốn đứa bước vào phòng. Căn phòng rộng có những chiếc giường trải ra trắng toát. Tuyển, Trung mỗi người vọt lên nằm một giường. Ngọc rụt rè leo lên. Y tá quấn vào bắp tay mỗi đứa một vòng dây ga-rô. Một cô y tá quay sang Tùng:

- Em lên nằm luôn đi

- Dạ, để một lát nữa đã. Để em ở đây với bạn này... - Tùng tiến lại gần giường Ngọc đang nằm - Bạn ấy run lắm!

Tùng ngồi phía đầu giường, nắm bàn tay không cột dây ga-rô của Ngọc:

- Tay Ngọc đổ mồ hôi rồi kìa. Ngọc sợ lắm hả?

Ngọc khẽ gật đầu. Giọng Tuyển oang oang:

- Cô lấy tụi em mấy lít máu vậy cô?

Cô y tá khẽ nạt:

- Gì mà mấy lít? Một đơn vị máu là 200ml thôi. Mấy em mỗi lần hiến một đơn vị là được rồi.

- Gần bằng một chai nước ngọt hén! Vậy mà em cứ tưởng lấy ít nhất là một lít chớ...

Cô y tá ngồi bên giường Ngọc:

- Em cứ việc thở đều đi!

Cô thoa lên tay Ngọc một thứ gì đó man mát. Tùng cất tiếng:

- Ngọc cứ nằm yên nha. Coi giúp trong mắt Tùng có gì không? Tùng tự nhiên sao thấy xốn mắt quá...

Tùng khẽ nghiêng đầu cúi xuống. Một tay vẫn cầm lấy tay Ngọc, tay kia vạch mắt của mình lên. Ngọc mở to mắt ta nhìn và cảm thấy nhói bên... cánh tay:

- A!... - Ngọc kêu lên.

- Xong rồi, em cứ nằm yên... - Cô y tá cất giọng - Tùng lấy tay ra khỏi mắt, bật cười:

- Hết sợ rồi phải không? Cũng như kiến cắn thôi. Tại Ngọc sợ nên thấy đau vậy đó.

Tuyển lại cất giọng:

- Cô lấy máu của em đi truyền cho ai vậy cô?

- Thì người nào cần máu thì truyền.

- Một lát, vừa lấy máu của em xong là cô đi truyền cho người khác liền hả?

- Bậy nè! Còn phải xét nghiệm coi máu có nhiễm bệnh gì không, coi đó là nhóm máu gì nữa chớ...

- Máu nhiễm bệnh thì không xài được hả cô? - Tuyển tiếp tục đặt câu hỏi.

- Ừ, máu nhiễm bệnh không xài được.

- Vậy máu nhiễm bệnh thì làm gì?

- Hủy đi.

- Máu người mà cũng bỏ hả cô?

- Không xài được thì phải bỏ chớ. Em đừng có nghiêng người như vậy, nằm yên nhé! - Cô y tá nhắc nhở khi thấy Tuyển hơi nghiêng người - Chớ mỗi giọt máu mỗi quý thì ai lại bỏ nếu như vẫn còn sử dụng được. Máu quý lắm các em à. Bệnh nhân cần máu hàng ngày, hàng giờ đó... Rồi, xong rồi. Để cô rút kim ra. Các em qua bên kia nằm nghỉ rồi qua bên phòng ăn uống và nhận quà.

Tuyển sáng rỡ mắt:

- Được ăn nữa hả cô? Í cha, làm việc này có ý nghĩa thiệt!

Cô y tá rút kim, chấm một miếng bông vào ngay nơi vừa rút. Cô nói với Ngọc:

- Em lấy tay ấn mạnh rồi qua bên kia nằm nghỉ một lát.

Tùng buông tay Ngọc ra:

- Ngọc hết sợ chưa? Rồi, Ngọc qua kia nghỉ đi, đến phiên Tùng.

Ngọc ngồi dậy bước xuống giường. Tùng leo lên giường, nằm xuống, nói:

- Ngọc qua bên kia nghỉ ngơi đi, không thôi bị mệt đó!

- Ngọc không sao đâu. Cô ơi, em ngồi đây được không cô?

- Ừ, cũng được...

- Sao Ngọc không qua bên đó? - Tùng ngạc nhiên.

- Ngọc ngồi đây cho Tùng bớt sợ. Hồi nãy Tùng cũng làm như vậy cho Ngọc bớt sợ mà.

- Ừ, vậy cũng được... - Tùng cười rạng rỡ - Thực ra Tùng cũng sợ tiêm kim lắm...

Tùng và Ngọc vừa bước qua phòng ăn thì đã thấy Trung và Tuyển ngồi đó. Tuyển ngoắc lia lịa:

- Lại đây, lại đây ngồi chung nè.

Ngọc và Tùng vừa ngồi xuống thì Tuyển đã cất giọng ngay:

- Ê, đồ ăn ở đây ngon lắm. Hai người uống sữa đi. Phải uống cho lại sức. Mấy người có cảm giác gì không?

- Cảm giác gì đâu? - Trung nói.

- Í trời, vậy mà tao có đó. Kỳ lắm nghen, tao có cảm giác là hình như cả thế giới đều biết tao vừa làm một việc ý nghĩa là hiến máu vậy. Hiến máu cứu người. Đúng là nghĩa cử cao đẹp thiệt! Tao thấy tự hào quá...

- Thôi đi mày ơi, mới cho có một chút máu mà mày làm như vừa cứu thế giới xong vậy! - Trung cười - Mà không biết máu mày có xài được không nữa kìa. Mày thuộc nhóm máu K mà!

- Tao mới học Sinh xong, đâu có nhóm máu K đâu mậy. A, B, O... thì có chứ làm gì có nhóm máu K? - Tuyển nhăn trán - Hay bữa đó tao học bài không kỹ?

- Mày học thuộc bài đó. Thằng Trung nó nói mày có nhóm máu K là máu... khùng đó. Há há há...

Cả bọn bật cười ầm ĩ. Tuyển tỉnh bơ:

- Máu khùng mà có tấm lòng nghĩa hiệp, còn hơn tụi bay...

- Tụi tao sao? - Trung nhướng mắt - Tụi tao cũng đi hiến máu, cũng có tấm lòng nghĩa hiệp như mày chớ bộ?

- Tụi bay cũng đi nhưng lại không có tấm lòng tốt như tao! - Tuyển nhơn nhơn tự đắc, tựa như hắn đã quên hết những điều mà hắn cằn nhằn khi nãy - Mà tao nói cho tụi bay biết, tuần sau tụi bay đừng có ăn cháo huyết hay tiết canh, nghe chưa!

- Sao vậy? - Tùng ngạc nhiên.

- Biết đâu máu của tụi mình không xài được rồi “trôi sông lạc chợ” vô mấy món ăn đó thì sao?

- Í... - Ngọc nhăn mặt.

- Mày đừng có nói chuyện khùng điên nghe chưa! - Tùng nạt ngang - Hết chuyện nói rồi hả?

- Tuyển ơi, tao đi với mày tao sợ chết lãng quá! - Trung chuyển giọng.

- Sao chết lãng? - Tuyển ngạc nhiên.

- Thì mày nói tầm bậy tầm bạ rồi có ngày bị thiên hạ đánh chết chớ sao? Thực ra mày nói mày có suy nghĩ không vậy? Mày nói thiệt đi!

- Lời đã nói ra thì suy nghĩ làm quái gì? Có rút lại lời nói như rút tiền trong ngân hàng được đâu? Còn trước khi nói, tao... không suy nghĩ mày ơi. Tao sợ!

- Sợ gì? - Tùng hỏi ngay.

- Tao sợ hậu quả. Mà cứ mỗi lần suy nghĩ là mỗi lần lại sợ hậu quả từ câu mình nói ra thì làm sao dám nói nữa. Bởi vậy tao chẳng thèm suy nghĩ luôn cho chắc ăn.

- Thiên địa ơi, hèn chi...

- Hết biết cái thằng này...

- Tuyển thiệt là...

* * * * *

“Không biết hắn lại đang nghĩ ra chuyện gì nữa đây?” - Ngọc nhủ thầm trong bụng khi chiều hôm đó Tuyển gọi điện qua, cất giọng thều thào như người hết hơi:

- Ngọc qua nhà Tuyển liền nha! Tiện đường mua cho Tuyển bịch súp cua hay bánh canh cũng được. Qua liền nha, có chuyện quan trọng lắm đó!

Khi Ngọc vừa tới cổng nhà Tuyển thì đã thấy các bạn trong lớp đứng ngồi lố nhố. Hơi hoảng, Ngọc vội chạy vào thì thấy Tuyển nằm trùm mền tới bụng. Tuyển chợt thở mạnh ra rồi ngồi dậy ngó qua một lượt, lẩm bẩm:

- Có khoảng nửa lớp tới hà... Ôi, không ngờ mình lại bị hắt hủi đến như vậy.

Bảo tiến lại gần, đưa tay sờ trán Tuyển:

- Mày bị sốt hả Tuyển? Hay bị cảm lạnh? - Bảo tự sờ trán mình rồi tròn mắt - Tao thấy nhiệt độ của mày cũng bình thường mà.

- Hay là nó bị đau bụng? - Mẫn vọt miệng - Ủa, mà nếu như bị đau bụng thì sao hồi nãy nó đòi ăn cóc chín? Mẫn có mua nè... - Mẫn chìa ra một bọc cóc chín.

- Còn nó nói với tao là nó thèm sơ-ri. Lúc đó giọng nó yếu lắm! - Vương chen ngang và đặt bịch sơ-ri ngay giường Tuyển

- Vậy chắc nó bị đau họng rồi. Tao nghe má tao nói đau họng ăn cóc chín sẽ hết đó...

- Vậy cuối cùng mày bị gì mới được chớ?

Minh nhìn lom lom Tuyển. Lúc đó, mẹ Tuyển từ phía sau nhà bưng lên một mâm đựng những hũ da-ua [1]. Mạnh chạy đến đỡ lấy. Mẹ Tuyển mỉm cười gật đầu khi nghe tiếng dạ thưa chào hỏi:

- Các cháu ở chơi ăn da-ua. Bác có công chuyện phải đi một lát. Ôi, bác quên cái giỏ xách...

Mẹ Tuyển chực quay vào thì Mạnh đã nhanh nhảu:

- Bác để cháu lấy!

Mạnh chạy ra phía sau nhà và cầm ra cái túi xách, trao tận tay mẹ Tuyển và theo sau, ý chừng muốn thay Tuyển đóng cổng. Ngọc nghe tiếng mẹ Tuyển loáng thoáng:

- Bữa nay mấy đứa họp nhóm hả?

Ôi, cái tên Tuyển này! Thì ra hắn đang giở trò! - Ngọc nhủ thầm trong bụng - Tuyển vẫn ngồi đó trùm mền quanh lưng cất giọng:

- Mấy bạn ăn da-ua đi. Da-ua này nhà Tuyển làm đó. Ngon lắm...

Cái mâm da-ua thì để ngay giường Tuyển đang ngồi. Các bạn trong lớp khi tiến tới lấy hũ da-ua thì phải tiến đến cạnh giường. Và thế là lần lượt mỗi người tiến tới lấy một hũ da-ua và đặt lại trên giường những thứ mình cầm trên tay. Mâm da-ua vừa hết thì ngay giường Tuyển lóc nhóc những bao, những bịch. Nào là bịch chè chuối, nào là cái bánh bông lan, nào là mấy trái sabôchê, mãng cầu, đu đủ, cóc, ổi... Các bạn vừa ăn lưng hũ da-ua, Tuyển cất giọng như chủ tọa:

- Đố mấy bạn chứ da-ua làm từ gì?

- Vậy mà cũng đố, dễ ợt. Da-ua làm từ sữa. - Hương vọt miệng trả lời ngay.

- Nhưng đây là loại da-ua đặc biệt vì nó được làm từ một loại sữa đặc biệt. Đố mấy bạn biết đó là sữa gì? - Tuyển tươi hồng sắc mặt đặt câu hỏi.

- Tao thấy da-ua này cũng giống như những da-ua khác thôi.

- Ừ, có gì đặc biệt đâu...

- Mấy người lại đây, Tuyển cho coi cái này nè...

Cả đám bu đen bu đỏ quanh Tuyển. Bằng một cử chỉ quan trọng, Tuyển đưa tay lên lột từ từ miếng băng dán trên tay, hỏi:

- Mấy người có thấy gì không?

- Dấu kim tiêm... Í cha, mày bị bệnh đến nỗi phải truyền nước biển lận hả? Mày bị suy nhược cơ thể hả? - Bảo cất giọng lo lắng. Tuyển lắc đầu:

- Không phải tao được truyền vô mà là tao bị lấy ra!

- Í trời ơi, mày bị lấy tủy sống hả? - Bảo há hốc miệng. Tuyển đưa tay trấn an:

- Không phải lấy tủy sống mà là lấy máu.

- Lấy máu? - Cả bọn kêu lên kinh ngạc.

- Ừ, hồi sáng này tao đi hiến máu. Tao đi cho máu cho người ta đó. Hiểu không?

Thấy ánh mắt của các bạn nhìn mình chăm chú, Tuyển cao giọng kể lại “diễn biến” chuyện mình đi hiến máu kèm thêm một chút “gia vị”. Cuối cùng, Tuyển kết luận:

- Đó, mấy người thấy loại da-ua này làm từ loại sữa đặc biệt như thế nào chưa?

- Vậy hồi sáng người ta lấy của mày bao nhiêu máu? - Quân hỏi bằng giọng khâm phục.

- Một lít tư!

- Hả? - Mạnh thốt lên kinh ngạc.

- Í quên, một phần tư lít! - Tuyển nói thật - Chuyện hiến máu là chuyện tốt mà, nếu như có người nào cần máu của Tuyển thì Tuyển cũng sẵng sàng cho liền. Hồi sáng, Tuyển cũng nói vậy nhưng mấy cô y tá khuyên Tuyển phải giữ gìn sức khỏe nên Tuyển mới ngưng cho đó chớ.

Tuyển thao thao bất tuyệt nói khi thấy ánh mắt hâm mộ của các bạn trong lớp nhìn mình như thể chàng ta là một con người đang cứu nhân độ thế. Như để thuyết phục mọi người hơn, Tuyển hất hàm sang Trung, Tùng, Ngọc đứng tụ thành một nhóm:

- Không tin mấy người hỏi Trung, Tùng, Ngọc coi. Hồi sáng đi theo “hộ tống” Tuyển đó!

- Tại sao phải có tới ba người “hộ tống” mày lận? - Thằng Quân tròn mắt kinh ngạc.

- Trời ơi, vậy mà mày cũng hỏi. Tao hỏi mày nha, thí dụ mày bị đứt tay mất có một chút máu là mày đã thấy đã xây xẩm mặt mày rồi, đúng không?

Quân gật đầu một cái rụp. Tuyển cao giọng:

- Vậy mà Tuyển này mất một lượng máu nhiền hơn gấp trăm ngàn lần cái lượng máu đứt tay đó. Hỏi mấy người, như vậy có cần người hộ tống không chớ?

Cả nhóm lao xao tán thành:

- Đúng đó, mất máu nhiều chớ đâu phải chuyện chơi...

- Hôm bữa, chị gái tao đứt tay, mất có một chút máu là xỉu rồi huống chi...

- Tưởng lấy máu ra khỏi người là đơn giản lắm hả?

- Phải công nhận...

... Tuyển kênh mặt lên tận hưởng “niềm tự hào” một cách nhiệt tình đến nỗi khi các bạn trong lớp ra về gần hết, Tuyển vẫn còn thao thao:

- “Một giọt máu đào hơn ao nước lã”, vậy mấy người tính giúp coi, Tuyển đã cho người khác biết bao nhiêu là... ao nước. Hí hí hí... Không ngờ Tuyển này... vĩ đại thiệt!

- Thôi đi ông tướng! - Trung cắt ngang cơn hưng phấn của Tuyển - Tao không ngờ mày lại “kinh khủng” vậy. Hết biết mày luôn. Nãy giờ, tao tưởng mình đang coi tấu hài chớ! Thiệt là nói xạo không chớp mắt!

Tuyển đảo mắt nhìn quanh, nhận ra xung quanh mình chỉ toàn là “người nhà”, Tuyển tung mền đứng bật dậy:

- Gì mà nói xạo không chớp mắt? Tao nói xạo ở điểm nào, mày chỉ ra cho tao coi!

- Mày cho người ta có một chút máu mà làm như là mày hiến xác mày vậy! Còn nói tụi tao “hộ tống” mày nữa chớ!

Trung vừa nói, vừa quay sang Ngọc và Tùng.

- Thì sự thật là ba người đi chung với Tuyển mà. Mình chỉ dùng từ “văn hoa” một tí thôi... Nói đi cũng lại nói lại nha, phải công nhận, qua vụ này mới thấy trong lớp chỉ có phân nửa người là “thật lòng” với Tuyển này thôi. Nghe Tuyển bệnh, chỉ có phân nửa lớp tới thăm thôi. Đúng là...

Tuyển nói như một người già đang chiêm nghiệm lại quãng đời mình đã trải qua. Rồi Tuyển lên giọng:

- Thôi, nhập tiệc đi mấy bạn. Trời, phải công nhận là chưa bao giờ mình thấy nhiều đồ ăn đến như vậy. Ăn đi, ăn đi...

Trung dường như còn muốn “tranh luận” tiếp nhưng có lẽ hấp dẫn trước một “núi thức ăn” trên giường nên hơi do dự rồi cũng “nhập tiệc” cùng những người khác. Mạnh rụt rè cất tiếng:

- Tao thấy mày làm vậy kỳ kỳ làm sao đó Tuyển ơi. Tự nhiên...

- Mày thấy cắn rứt lương tâm thì đừng có ăn! - Tuyển nhướng mắt - Tao chưa thấy ai như mày, đồ ăn bạn bè đến thăm tặng mình mà mày nói kỳ kỳ. Bộ khi tao bệnh thì mới đem đồ ăn tới thăm tao được hả? Bình thường tới thăm đem đồ ăn cũng có sao đâu. Đúng là... Mà có phải tao lấy không đâu, tao đãi... ya-ua lại rồi chớ bộ!

Những lời Tuyển nói dường như là... cũng có lý phần nào nên Tùng, Trung, Mạnh, Ngọc như trút bỏ được nỗi lòng nên hăng hái mở những cái bao nho nhỏ đựng thức ăn của các bạn trong lớp ra và ăn một cách ngon lành.

- Phải công nhận là Tuyển nó hay thiệt. Nó nghĩ ra những “chiêu” chẳng ai có thể nghĩ ra được! - Tùng cười nói với Ngọc khi đứng ngay cổng nhà Ngọc - Thôi, Ngọc vô nhà ngủ sớm đi. Hồi sáng mới hiến máu nên chắc tối sẽ hơi mệt đó. Mai còn phải đi học nữa mà. Ngọc vô nghỉ đi, Tùng về đây...

- Tùng về thiệt hả? - Ngọc tinh nghịch.

- Ừ, Tùng về.

- Tùng để quên một thứ ngay chỗ Ngọc mà lại về sao? Tùng vẫn chưa lấy mà! - Ngọc cười giòn - Nhớ lại đi, Tùng quên cái gì...

- Tùng quên gì đâu...

- Quên cái này nè... - Ngọc lấy trong ba lô ra một món quà gói giấy kiếng - Chúc mừng sinh nhật vui vẻ!

- Ngọc vẫn nhớ sinh nhật của Tùng hả? - Tùng kêu lên xúc động

- Có khi nào Ngọc quên sinh nhật Tùng đâu. Sinh nhật vui vẻ, Tùng nhé!

- Ôi, vậy mà Tùng cứ tưởng... Cám ơn Ngọc nhiều. Tùng thấy vui lắm...

Dưới ánh sáng vàng của đèn đường, có gì đó trên khuôn mặt Tùng phản chiếu lấp lánh. Đêm đó, Ngọc cứ trằn trọc thắc mắc mãi: không biết đó là nước mắt của Tùng hay là do Ngọc bị chóa ánh đèn đường mà... hoa mắt?

Chú thích:

[1] Sữa chua.

Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 8 năm 2016