← Quay lại trang sách

Mười một

Mười một

huyện Như phát một bảng trắc nghiệm cho các bạn trong ngày sinh nhật của mình theo lời Như là nhằm biết được tỉ lệ tương đối hay tuyệt đối gì đó số lượng người có khả năng thi đậu đại học chưa lắng xuống bao lâu thì Như đã quyết tâm khơi lại cho nó bùng lên. Có lẽ ba chữ “thi đại học” luôn ám ảnh trong Như nên vào giờ về, Như gõ lên bảng để các bạn chú ý và nói lớn:

- Chiều nay đúng một giờ, tất cả các bạn phải có mặt đầy đủ tại phòng sinh hoạt Đoàn. Ai không có mặt thì Như sẽ điểm danh coi như là một ngày nghỉ học. Nhớ chưa?

Có lẽ sợ hơn bốn mươi cái đầu đang nhìn mình bằng một thái độ hơi ngạc nhiên, sẽ không nhớ hết những thông tin mình mới đưa ra nên Như lại lấy thước gõ vào bảng nghe côm cốp:

- Lấy sổ ra ghi đi! Đúng một giờ, tại phòng sinh hoạt Đoàn...

Khoa rụt rè:

- Chiều nay đâu có phải học ngoại khóa môn gì đâu, đến trường làm gì vậy? Tôi phải đi bơi nữa đó...

- Đi bơi có quan trọng bằng việc quyết định cho cuộc đời không? Bỏ đi bơi một bữa có sao đâu...

Như nhanh chóng trả lời Khoa và mắt đanh lại như có vẻ không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào. Nhưng khổ nỗi, không phải ai trong lớp cũng tinh ý nhận ra điều đó. Nguyên đưa tay lên y chang cái cách phát biểu trong lớp:

- Vậy chiều nay có phải đem theo sách vở gì không? Tự nhiên nói tới trường mà tụi tui không biết gì hết thì làm sao mà chuẩn bị chớ?

Như vừa bước ra khỏi lớp, vừa trả lời:

- Đem theo một cây viết và một cuốn sổ tay là được rồi.

Như ra về rồi mà cả lớp vẫn còn xôn xao bàn tán, không biết chiều nay đến trường vì lý do gì. Tuyển chu mỏ nói:

- Phải công nhận, con gái mà chỉ huy thì ra nông nỗi vậy đó! Riết rồi tao thấy tính tình của nó chẳng giống một con giáp nào trong mười hai con giáp hết. Bi kịch. Đúng là bi kịch thiệt...

- Mày thấy “bi kịch” sao hồi nãy không chịu nói? - Trung hỏi Tuyển.

Tuyển gạt ngang:

- Tánh của Như bây giờ chẳng chịu nghe ai nói đâu, chỉ thích người ta phải nghe mình thôi. Ê, tao có chuyện này nhờ tụi bay nghen...

- Chuyện gì? - Tùng hỏi.

- Mai mốt, nếu trời xui đất khiến hay số phận cay nghiệt đưa đẩy tao thương Như thì tụi bay phải kiên quyết ngăn cản và khuyên răn giúp tao nghen! Tự nhiên tao thấy sợ cái câu “ghét của nào trời trao của đó” quá! - Tuyển nói bằng một vẻ mặt đau khổ khiến cả nhóm không nhịn được cười. Tùng cười sặt sụa:

- Thôi đi mày ơi! Mày nói y như trăn trối vậy. Mày vừa nói xong là tao rùng mình ớn lạnh rồi!

- Ai mà biết được. Tao nghe người ta nói yêu là mù quáng. Rủi mai mốt tao bị mù quáng thì sao? - Tuyển vẫn còn vẻ mặt đau khổ - Người ta cũng nói: “Người đi một nửa hồn tôi mất”, lúc đó tụi bay bỏ tao đi không thèm cứu thì cả đời tao mất luôn đó...

Ngọc khều Tuyển, giả bộ hạ thấp giọng:

- Bộ Tuyển đang tương tư Như hay sao mà tính xa quá vậy?

- Mô Phật! Cũng may là không phải vậy! - Tuyển chắp tay - Có ghét Tuyển thì cũng đừng nói những câu mà nghe xong đã làm Tuyển dựng tóc gáy như vậy chớ...

- Ai mà biết đâu. Tự nhiên Ngọc thấy Tuyển...

Tuyển đột nhiên cười lên hăng hắc:

- Với cái tánh của Như thì có lẽ trong lớp mình chỉ có một người chịu đựng nổi thôi!

- Ai vậy? - Cả ba ngạc nhiên.

- Là Mạnh đó! - Tuyển trả lời một cách đắc thắng, tựa như mới tìm ra một điều bí mật to lớn - Mấy người không thấy tánh của Mạnh hả? Ai đặt đâu là ngồi đó hà, chẳng bao giờ dám phàn nàn hết. Chỉ có Mạnh mới không phát điên lên trước cái tánh kinh khủng của lớp phó kỷ luật của tụi mình thôi. Mấy người thấy Tuyển nói có đúng không?

Cả bọn gật gù, không biết tán thành lời nói của Tuyển hay là đang suy nghĩ về điều Tuyển nói. Có một sự thật phải công nhận là: tánh khí của Tuyển tuy lúc mưa lúc nắng nhưng những điều Tuyển nói ra (dù chưa biết chính xác đúng hay sai), không ít người phải suy nghĩ chớ ít khi cãi lại ngay lúc đó được.

Tuy nhiên, khi ngồi trong căn phòng nóng bức, lại thiếu ghế ngồi thì hơn bốn mươi cái đầu muốn nổ tung khi một thầy giáo lạ hoắc bước vào với một xấp tài liệu to đùng. Như đứng dậy, nói:

- Đây là thầy Nhu dạy luyện thi. Hôm nay thầy sẽ tư vấn một cách đầy đủ cho chúng ta phương pháp ôn thi đại học sao cho hiệu quả nhất...

Gần hết một buổi chiều ngồi nghe thầy giáo nói về phương pháp ôn thi đại học sao cho hiệu quả nhưng có lẽ hơn bốn mươi cái đầu trong lớp không phải cái đầu nào cũng biết kềm nén cảm xúc một cách... hiệu quả. Ngay trong giờ sinh hoạt chủ nhiệm sau đó, một cánh tay đưa lên cao vút đòi phát biểu:

- Thưa cô, khoản tiền quỹ lớp sao lại hết rồi mà thủ quỹ chỉ ghi “đưa cho Như tổ chức lớp tư vấn thi đại học”?

Cô giáo chủ nhiệm ngạc nhiên:

- Từ trước đến giờ, các em vẫn tự quản lý tiên quỹ lớp của mình. Nhưng hôm nay cô cũng thắc mắc tại sao một số tiền lớn như vậy lại không công khai một cách rõ ràng? Mai, em ghi ra một cách chi tiết về khoản chi đó cho các bạn biết.

Mai đứng dậy với khuôn mặt đỏ bừng:

- Thưa cô, số tiền quỹ đó chúng em dự định đến cuối năm sẽ tổ chức liên hoan nhưng bạn Như nói là các bạn trong lớp cần... cần...

- Như, em đứng dậy! - Cô giáo quay sang Như - Khoản tiền quỹ đó em sử dụng vào việc gì? Mai, em ngồi xuống đi...

Như đứng dậy:

- Thưa cô, em thấy năm nay là năm học cuối cấp và sẽ là năm các bạn trong lớp thi đại học nên em quyết định mời một giáo sư đến tư vấn cho các bạn phương pháp học sao cho thật tốt. Bữa đó, bạn nào cũng tham dự đầy đủ mà...

- Như nói như vậy có đúng không các em? Nhưng, tại sao em không bàn trước với cô điều này? - Cô hỏi Như.

Không đợi Như trả lời, cả lớp lao nhao:

- Có ai cần làm vậy đâu? Tự nhiên làm rồi còn bắt người khác phải mang ơn...

- Bắt người ta ngồi nghe ba cái chuyện đinh tai nhức óc, vừa nóng vừa nhức đầu mà còn mất tiền nữa. Kỳ quá...

- Tưởng miễn phí chớ...

- Chuyện hôm đó dù miễn phí, tôi đã muốn nổi điên rồi huống chi bây giờ biết là không phải vậy. Tiền quỹ của lớp bộ ai cũng có quyền đem xài chắc?

Tiếng lao xao làm lớp học nhốn nháo cả lên. Quân đứng dậy nói:

- Thưa cô, hôm bữa, bạn Như chẳng nói gì trước với tụi em hết. Như chỉ nói là đến trường vào lúc một giờ. Hôm đó tụi em thực sự là có nghe thầy giáo nói về chuyện thi cử nhưng tụi em không hề được chuẩn bị trước.

Minh nói thêm vào:

- Như cứ lấy quyền làm lớp phó kỷ luật rồi muốn làm gì thì làm mà chẳng thèm hỏi ý kiến của ai. Ai không chịu làm theo thì Như lại đòi ghi vô sổ kỷ luật. Em thấy chuyện này đâu thể một mình Như quyết định, mà đâu phải ai cũng cần nghe tư vấn gì gì đó đâu...

Không hề tỏ ra bối rối, Như nói:

- Sao lại không cần tư vấn. Học làm chi mười mấy năm trời rồi không thi đại học? Như làm như vậy là tốt cho các bạn thôi...

Một làn sóng phản đối dâng lên:

- Ai kêu làm đâu mà làm...

- Hành xác người khác chớ tốt nỗi gì...

- Người ta muốn là tự động người ta tìm hiểu thôi, ai mượn...

Tuyển chồm lên nói nhỏ với Ngọc:

- Lần này, Như nó chết chắc. Đúng là... Hí hí... Tiêu đời nghe em!

Nhưng có lẽ Như không phải là người chấp nhận “tiêu đời” một cách dễ dàng. Như quay sang cất giọng uy quyền cố hữu:

- Các bạn im lặng. Hôm bữa khi các bạn nghe tư vấn như vậy chẳng lẽ không giúp ích gì cho việc định hướng trong học tập sao? Như chỉ muốn lớp mình ai cũng đậu đại học thôi...

- Ý Như nó nói mày luôn đó Tùng! - Tuyển thì thào - Nói chung là tao thấy nó cũng có ý tốt nhưng có điều là phương pháp “độc tài” quá, tụi bay hén...

Cả lớp bực bội không phải chỉ vì số tiền quỹ bị sử dụng một cách vô lý mà dường như mọi người muốn nhân cơ hội này để giải tỏa những bức xúc mà Như đã bắt mọi người phải chịu đựng từ bấy lâu nay. Từ đầu năm lớp 10, Như đã tự mình ra ứng cử chức lớp phó kỷ luật cho đến giờ. Gần ba năm, thời gian khá dài để “uy lực” của Như đủ mạnh khiến “một lời nói ra không ai dám cãi”. Nói đi thì cũng phải nói lại, cũng chính nhờ “uy lực” ấy, Như mới có thể điều khiển dàn “âm binh âm tướng” một cách tương đối không mấy khó khăn bởi lớp luôn đứng đầu về thành tích “cá biệt”. Lớp của Ngọc là một lớp tương đối đặc biệt. Đầu năm cấp ba, “đầu vào” toàn là những cá nhân ưu tú nên được chọn làm lớp chuyên Lý. Học thì nhiều nhưng “thành tích xấu” cũng không ít. Cứ mỗi lần lễ chào cờ đầu tuần, lớp được “vươn lên” vị trí thứ nhì... từ dưới đếm lên đã là một thành tích đáng ăn mừng bởi lớp của Ngọc luôn đội sổ trong mọi phong trào thi đua. Gần nửa năm lớp 10 thì lớp chuyên Lý có dấu hiệu rệu rã do những thành viên cá biệt kéo thành tích học tập của lớp xuống một cách... đặc biệt. Hai giải pháp được trường đưa ra: một là phân chia lại lớp học, ai giỏi thì tiếp tục vào lớp chuyên, ai yếu thì vào lớp bình thường; hai là không tồn tại lớp chuyên nữa mà tập thể lớp của Ngọc sẽ là một lớp bình thường. Biện pháp cuối cùng là... kết hợp cả hai cách trên. Thế là những thành phần ưu tú được các lớp chuyên “rước” đi một cách nhiệt tình, còn những thành phần khác ở lại “kết hợp” với những phần tử từ các lớp chuyên “gởi” qua trao đổi. Lớp của Ngọc trở thành một lớp học bình thường lọt thỏm giữa một dãy... lớp chuyên. Một sự kiện “gây sốc” cho không ít học sinh bởi các bạn được qua lớp chuyên thì cố tạo nên một vỏ bọc ù lì, khép kín với bạn mới bởi bị “chia cắt” đột ngột với các bạn cùng lớp. Còn cái lớp mới hình thành của Ngọc thì mặc cảm vì nhiều lý do, trong đó nổi lên nhất là lý do thua kém bạn bè trong việc học tập. Thế là một sự nổi loạn ngầm cứ lan tỏa trong lớp nên việc đội sổ trong toàn trường là điều không thể tránh khỏi. Chính lúc đó, cái “uy lực” của Như đã kéo lớp lại bởi nổi loạn thì nổi loạn song khi đụng phải cách chấm điểm kỷ luật của Như, ai cũng phải kiêng dè. Từ đó, thành tích học tập của lớp được nâng lên đáng kể, không phải do lớp phó học tập mà là do lớp phó kỷ luật. Tuy lớp vẫn còn bị đội sổ song đã tiến bộ rất nhiều so với lúc trước, nhất là tính thần của các bạn đã trở nên bình thường trở lại. Mà lớp của Ngọc đội sổ cũng còn do nhiều lý do... khách quan. Một lần tham gia biểu diễn văn nghệ ở trường, đến tiết mục hát về người mẹ Việt Nam anh hùng, không biết hồn vía để đâu mà đến cao trào bi tráng nhất thì Thu lại toét miệng cười để lấy lòng ban giám khảo, còn khuôn mặt của Cát và Minh trong vai người mẹ tiễn con đi thì lại tươi như hoa! Khổ nỗi, đó lại là cảnh phải tạo nên sự xúc động nên trước sự vui vẻ trật chìa như vậy, ban giám khảo làm sao chấm điểm cao được? Một lần khác, trong cuộc thi “Y tế học đường” có chủ đề là “Biện pháp sơ cứu khi bị tai nạn”. Với cái đầu, cánh tay bị băng bó, Tuyển đứng trước toàn trường trả lời ro ro những câu hỏi của ban giám khảo liên quan đến việc sơ cứu khi bị rắn cắn:

- Khi bị rắn cắn nơi cánh tay thì trước tiên em phải làm gì?

- Thưa thầy, em sẽ dùng một sợi dây buộc chặt phần phía trên vết cắn để nọc độc không thể lan ra chỗ khác rồi mới làm những biện pháp cấp cứu tiếp theo ạ!

- Tốt lắm!

Nghe khen, Tuyển nhà ta phỗng cả mũi nhưng có lẽ vì quá say men chiến thắng, khi một học sinh nào đó ở lớp khác ngồi phía dưới cắc cớ hỏi vọng lên: “Vậy nếu rắn cắn vào mặt thì phải cột chặt ở đâu?” thì Tuyển vẫn cầm micro trả lời hùng hồn:

- Thì lập tức phải cột chặt cái... cổ lại!

Một kết thúc bi thảm! Tuyển nhận được số điểm gây sửng sốt lẫn thất vọng. Quay về lớp, Tuyển càu nhàu thằng Long:

- Hồi nãy, mày băng bó ngay đầu tao, phạm qua phần... lỗ tai nên mới ra nông nỗi này đó!

Thằng Long đáp trả một cách giận dỗi:

- Biết ngay mà, nếu điểm cao thì mày nói là nhờ mày, điểm thấp là tại tao...

Hết thất bại này đến thất bại khác khiến cho việc tìm ra nguyên nhân do ai gây ra cũng chẳng còn là việc quan trọng hàng đầu nữa. Đổ thừa tại trời thì sợ trời phạt. Thế là lớp bằng lòng với câu: “Tại... mấy lớp khác chứ không phải tại mình, tụi bay hén...”.

Nhưng chuyện lần này thì không thể đổ thừa vu vơ như thế được. Hơn bốn mươi cái đầu đang rất quyết tâm tìm ra một lý do để đi đến kết luận: “Tại Như chứ không phải là tại ai hết” dù lý do của Như là “muốn lớp mình ai cũng đậu đại học”. Quân đứng dậy phát biểu:

- Thưa cô, em thấy bạn Như cũng có ý muốn tư vấn cho tụi em làm bài tốt nên mới mời giáo sư gì đó đến nói chuyện. Nhưng, lý do gì đi nữa thì Như làm vậy cũng là quá đáng. Như xài tiền quỹ của lớp để dành từ đầu năm đến giờ mà không nói với lớp một tiếng nào thì đâu có được. Em phản đối...

Tường cũng thu hết can đảm đứng lên trình bày ý kiến của mình:

- Em... em thấy Như... Dạ, em thấy bạn Như...

Rồi tựa như một quả bóng xì hơi, Tường bỗng dưng ỉu xìu:

- Dạ thôi, em... hết thấy Như rồi...

Cả lớp cười rộ khi Tường như người hết hơi ngồi xuống. Cô giáo khoát tay:

- Cô sẽ xem xét sự việc này đến nơi đến chốn. Tuần sau, cả lớp sẽ đưa ra quyết định về việc này, còn bây giờ chúng ta tịếp tục sinh hoạt lớp.

Cô giáo vừa dứt lời, Như lập tức lấy ra quyển sổ ghi chép của mình mà cả lớp đặt tên riêng cho nó là “sổ phong thần”. Bằng một thái độ cực kỳ tích cực, Như đọc ra những lỗi lầm trong tuần của các bạn trong lớp phạm phải một cách tự tin như chưa có chuyên gì xảy ra. Tuyển thì thào:

- Tao thấy tội nghiệp cho Như quá. Tao đang hình dung nếu tuần sau mà mấy đứa tụi mình lật đổ được cái chức lớp phó kỷ luật của nó thì không biết nó sẽ ra sao. Nó là người lấy việc kỷ luật người khác để vui sống mà...

Có lẽ trời không nỡ cướp đi niềm vui sống của Như nên ngay trong lần sinh hoạt chủ nhiệm sau, mẹ của Kim với một khuôn mặt tái nhợt như hết sức sống chạy vào lớp, cất tiếng bệu bạo:

- Cô ơi cô, cô cứu con tôi với...

Cô giáo vội vàng đỡ mẹ Kim dậy, cất giọng nhẹ nhàng:

- Có chuyện gì vậy bác? Bác bình tĩnh lại nói cho cháu nghe...

- Con Kim nhà tôi, con Kim nhà tôi... - Giọng của mẹ Kim thều thào... - nó bỏ nhà đi rồi cô giáo ơi...

Cô giáo chủ nhiệm và cả lớp sửng sốt khi nghe những lời thốt ra từ miệng của mẹ Kim. Trong lớp, Kim là người xinh xắn, lại là con nhà giàu, đi học được xe hơi đưa đón. Mẹ Kim tái giá cùng một ông giám đốc giàu có và Kim sống cùng mẹ và dượng. Trong lớp, Kim hầu như không nói chuyên với ai và sức học rất khá do có gia sư dạy kèm. Không ai biết rõ hoàn cảnh của Kim bởi hầu như Kim không kết bạn với ai trong lớp. Kim im lặng từ lúc vào học đến lúc ra về. Ban đầu, cũng có một vài bạn đến làm quen song với sự im lặng kéo dài ấy của Kim, họ dần rút lui bởi sợ mang tiếng là “thấy người sang bắt quàng làm họ”. Mẹ Kim thì mải mê với công việc. Người dượng thì miệt mài với những phi vụ làm ăn. Vả lại, Kim nào phải là con ruột của ông ta. Còn người bố thì cũng “lực bất tòng tâm” khi muốn bày tỏ tình thương của mình với cô con gái ruột bởi nghe đâu ông luôn thất bại trong vân đề... tài chính nên không thể giành quyền nuôi con. Mỗi khi có dịp đến nhà thăm con gái, ông luôn có cảm giác ngại ngần trước những tiện nghi sang trọng của gia đình vợ cũ. Nghe đâu, bố ruột của Kim theo một đoàn buôn gỗ lậu qua Miên rồi mất liên lạc mấy năm nay. Kim sống trong một ngôi nhà rộng lớn nhưng thiếu đi sự quan tâm đúng mức nên ít khi mở miệng nói chuyện với ai, ngay cả với mẹ của mình. Có giấy mời đi họp phụ huynh, Kim để trên bàn làm việc của mẹ, mẹ cứ coi theo ngày giờ ghi trên đó mà đi. Mẹ cũng không có gì phải phàn nàn về Kim bởi Kim luôn học khá và ít có lỗi lầm. Kim cũng chẳng thể trách móc mẹ được bởi mẹ luôn đáp ứng đầy đủ những gì mà Kim cần. Trong những giờ rảnh rỗi, Kim làm bạn với những tạp chí thời trang và với phim nhiều tập. Một sự đủ đầy về vật chất mà thiếu đi sự quan tâm đúng mức về tinh thần khiến Kim có một vết khuyết trong tâm hồn. Vết khuyết ấy tạo thành một “vết rạn” về tâm lý. “Vết rạn” ấy không đủ mạnh để ai giận ai hay tạo nên một sự hờn trách nào nhưng nó tạo nên một khoảng cách ngày càng xa giữa hai mẹ con, dù thực lòng họ không muốn thế. Người mẹ như lịm người đi:

- Nó theo một thằng nào đó, tôi đọc nhật ký của nó mới biết. Không ngờ nó lại mơ mộng, lãng mạn đến như vậy... Con gái mới mười mấy tuổi đầu mà muốn sống như mấy cái chuyện tình ướt át trong tiểu thuyết. Tôi chỉ có một mình nó, làm sao tôi sống nổi khi nó bỏ nhà đi đây cô giáo ơi...

Cô giáo mắt đỏ hoe. Các bạn nữ trong lớp cũng sụt xịt. Mẹ Kim nói, giọng như lạc đi:

- Trong lớp có cháu nào biết Kim vẫn thường đi đến những đâu thì giúp cho bác với. Kim nó hay qua lại với ai ngoài trường, ngoài lớp không mấy cháu? Các cháu giúp bác với. Bác lục tung mọi vật dụng của Kim rồi nhưng vẫn không tìm ra một số điện thoại hay địa chỉ của ai hết. Sao Kim nó không ghi địa chỉ hay điện thoại gì của bạn bè hết vậy? Hay là khi đi nó mang theo? Trong lớp này ai là bạn thân của Kim vậy? Ôi, cô giáo ơi, tôi rối trí quá. Cô nghĩ cách tìm con Kim về nhà giúp tôi với cô giáo ơi...

Cả lớp nhìn nhau ái ngại bởi không ai biết gì ngoài việc Kim là một trong những bạn học tương đối khá, ít nói và con nhà khá giả. Chỉ có thế chứ không có thêm một thông tin nào khác có thể giúp gì cho mẹ của Kim. Trước những cái lắc đầu ái ngại của những bạn bè cùng lớp với con gái mình, mẹ Kim như khuỵu người xuống tuyệt vọng. Với một khuôn mặt thất thần và thân hình rũ rượi dù đã được cô giáo chủ nhiệm xốc dậy, mẹ Kim nói như mộng du:

- Tại sao lại có thể như vậy được? Tại sao con gái của tôi lại không có một người bạn nào trong lớp thế này? Vậy bao nhiêu năm nay con tôi đi học, nó trò chuyện, vui đùa với ai? Ôi trời ơi, tại sao con tôi...

Khi mẹ Kim rời khỏi lớp và cô giáo quay trở vào, cả lớp lặng im. Một sự im lặng thật nặng nề. Dường như ai cũng có cảm giác như mình là người có lỗi phần nào trước việc Kim bỏ nhà đi bởi có lẽ không phải một sớm một chiều Kim có quyết định đó. Chắc hẳn Kim đã ít nhiều có biểu hiện gì đó, song có lẽ do sự vô tâm nên không ai phát hiện ra. Cô giáo cất giọng lặng trầm:

- Các em đang phí phạm khoảng thời gian đẹp nhất của đời người, cô thật buồn khi phải nói ra điều đó. Thời đi học là khoảng thời gian khó quên bởi nó để lại những kỷ niệm trong trẻo nhất. Đó là lúc các em có những tình bạn đẹp tuyệt vời mà khó lòng các em tìm được trong những khoảng thời gian còn lại. Thời gian này các em không phải phụ thuộc nhiều vào những lo toan của cuộc sống thường ngày, tình cảm của các em chưa bị chi phối bởi những mối quan hệ xã hội, ràng buộc của gia đình nên những tình bạn đẹp, trong sáng là một điều, rất tự nhiên thôi. Nhưng cô không hiểu tại sao... - Cô giáo nói trong nước mắt - cô không hiểu tại sao các em lại như thế được. Nếu cứ theo cái đà này thì khi tốt nghiệp ra khỏi ngôi trường cấp ba này, các em sẽ còn nhớ được những gì. Không có những kỷ niệm đẹp. Không có những tình bạn đẹp. Không có gì ngoài những bài học trong sách giáo khoa. Vậy thì một vài năm sau, các em sẽ nhớ đến gì nữa không hay đó đơn giản chỉ là khoảng thời gian học để đạt được tấm bằng tốt nghiệp?

Cả lớp như đông cứng lại trước những lời cô giáo nói. Cô giáo bật khóc thành tiếng:

- Trước là trường hợp của bạn Tùng, sau đến bạn Diệu, rồi đến chuyện của Như, bây giờ thì đến chuyện của Kim. Mai mốt trong lớp của chúng ta còn những chuyện buồn nào khác nữa?... Những người bạn học ngày trước của cô, cho đến bây giờ vẫn còn liên lạc với nhau không phải vì những mối quan hệ bắt buộc phải có mà đó là sự quan tâm lẫn nhau, một tình cảm chân thành, thân thiết bên cạnh những mối quan hệ gia đình. Những mối quan hệ như vậy rất cần thiết các em à... Cô biết rồi đây các em sẽ quen biết rất nhiều người nhưng có bao nhiêu người trong số họ mà các em có thể ôn lại những kỷ niệm vui buồn, tâm sự và lắng nghe nhau thực sự?... Các em đang đánh mất những thời khắc đẹp nhất và những tình cảm như thơ, như nhạc của cuộc đời mà không hề biết...

Cô giáo còn nói nhiều, nói nhiều nữa... Một vài tiếng thút thít của các bạn nữ trong lớp. Nam sinh có người cúi mặt, có người cố giấu đi những giọt nước mắt như sắp trào ra. Hôm ấy, giờ sinh hoạt chủ nhiệm của lớp kết thúc thật muộn. Không ai bị kỷ luật song dường như có đã có “một bản tự kiểm” cho mỗi người từ sau buổi sinh hoạt đáng nhớ ấy...

Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 8 năm 2016