Mười hai
Mười hai
hưa bao giờ trong lớp có một tình cảm thân ái đến thế. Ai cũng có vẻ như cố gắng đối xử với nhau theo cách thức để người khác dễ chịu nhất trong phạm vi mà mình có thể. Như dạo này cũng chấm điểm kỷ luật đỡ gắt gao hơn. Hôm bữa Quân định gân cổ cãi lộn với Tuyển về cái vụ chào cờ đầu tuần, Tuyển đã làm mất mặt lớp vì cái vẻ mặt ngơ ngáo khi lên nhận lại sổ đầu bài, nhưng không hiểu sao Quân lại nhẹ giọng:
- Mai mốt để người khác lên nhận thay Tuyển đi chớ Tuyển vừa đi vừa ngó qua ngó lại, Quân thấy thế nào ấy!
Hay cái hôm Tùng lau bảng để bụi phấn bay mù mịt, Như trừng mắt bước lên định lớn tiếng nhưng không hiểu sao lại thở hắt ra, thấp giọng:
- Tùng xuống nhúng khăn lau bảng đi. Khăn ướt sẽ đỡ bụi hơn...
Nhưng cái không khí ướp hoa ướp mật đó kéo dài chưa được bao lâu thì lại xảy ra sự cố. Hạo từ bên lớp chuyên Văn qua xin phép thầy Thông được học chung giờ Văn với lớp vì hôm bữa, Hạo bị bệnh nên phải nghỉ học. Tuyển bĩu môi:
- Nghỉ học sướng muốn chết mà bây giờ còn bày đặt. Cái thằng này màu mè vậy đó, chớ như tao, sợ mất bài thì mượn tập của bạn chép lại, sợ không hiểu bài thì nhờ bạn bè giảng lại là xong chớ có gì đâu. Có phải mất bài kiểm tra đâu mà bày đặt. Tao dám chắc, nó đang có âm mưu gì đó...
Hạo “âm mưu” gì thì chưa biết nhưng trong tiết Văn của thầy Thông, Hạo phát biểu rất tích cực. Hầu hết những câu thầy Thông đặt ra, Hạo đều trả lời một cách xuất sắc. Khổ một nỗi là Hòa hôm ấy lại ngủ gục trong lớp. Mọi hôm, Hòa thỉnh thoảng cũng ngủ gục nhưng không hiểu sao hôm nay vừa ngủ Hòa vừa... ngáy. Thầy Thông ban đầu còn nhìn Hòa nhìn sang nơi khác, song tiếng ngáy cứ vang vang, thầy buộc lòng phải kêu Hòa ra ngoài rửa mặt. Hòa vốn là con của một người mổ heo chuyên cung cấp heo thịt cho nguyên một khu chợ gần nhà. Hầu như đêm nào, Hòa cũng phải thức dậy từ khuya để phụ việc với cha nên việc ngủ gục trong lớp của Hòa thường được các thầy cô hơi “châm chước”. Đây chỉ là chuyện nội bộ, song với những lời văn hoa cộng thêm cách nói xấu theo kiểu... buột miệng của Hạo thì hôm sau, hầu như cả khối đều biết chuyện Hòa là con của một ông chủ lò mổ heo và vì “lý do nghề nghiệp” nên thường ngủ gục trong lớp. Tức hơn nữa, Hạo còn nói cả lớp luôn bao che cái chuyện ngủ gục trong lớp thường xuyên của Hòa. Hôm sau, Hạo mon men qua lớp trong giờ chơi, tiến đến gần Như và cất giọng:
- Chương trình Văn bên lớp này dễ quá Như hén. Mấy câu hỏi thầy đặt ra dễ ợt hà. Hạo học dở nhất bên lớp chuyên Văn của Hạo mà cũng trả lời được nữa kìa. Mà sao mấy câu hỏi dễ như vậy mà lớp mình không ai chịu giơ tay phát biểu, Hạo thấy lớp mình...
- Lớp mình là lớp nào? Ai chung lớp mà kêu là lớp mình? - Tùng đứng phía sau Hạo cất tiếng làm Hạo giật mình, tựa như muốn nhảy dựng lên.
- Thì dù sao tụi mình cũng từng học chung lớp chứ bộ! - Hạo nói bằng giọng kiêng dè, có lẽ vẫn còn nhớ cái lần Tùng lao vào đánh mình - Tùng lừ mắt:
- Trước thì chung lớp nhưng bây giờ đâu có chung...
Hạo vốn học chung lớp với Ngọc nhưng sau cái chuyện phân chia lại lớp thì Hạo được qua lớp chuyên Văn. Hạo tự hào về điều này lắm nên rất thường xuyên về lớp cũ nói chuyện. Với lối nói cạnh khóe, Hạo thường moi móc những chuyện không hay của người khác rồi đem ra bàn luận và Hạo chỉ thường hay nói chuyện với Như chứ không nói chuyện với ai khác trong lớp. Giữa Hạo và Tùng có một cái hố sâu ác cảm và hai người dường như chẳng thèm giấu giếm ai chuyện đó. Hạo trả lới dấm dẳn:
- Học chung một ngày cũng gọi là cùng lớp. Mà lớp này có phải của riêng ai đâu mà cấm người khác chuyện này chuyện nọ. Thiệt là...
- Thiệt là sao? Nói tiếp đi! - Tùng hất mặt nhìn Hạo.
Hạo quay sang nhìn Như có vẻ như muốn tìm một đồng minh. Như lúc này với khuôn mặt khổ sở bị “phân thân”, không biết về phe nào. Một đằng là đứa bạn từ trước đến giờ vẫn thân thiết trò chuyện. Một đằng là một người Như vốn chẳng ưa gì, song lại đang đại diện cho cái gọi là “tập thể lớp”. Như nhăn nhó tiếp lời:
- Thiệt không biết phải nói sao với hai người nữa. Hai người từng học chung mà sao cứ như chó với mèo vậy hả?
Như nói xong vội đứng dậy, cầm quyển tập bước ra khỏi lớp. Tùng cười khẩy nhìn Hạo rồi quay sang Tuyển đang ngồi nhơn nhơn theo dõi những diễn biến kế tiếp. Tùng nói:
- “Như chó với mèo”. Tùng là mèo!
Tuyển vọt miệng ngay:
- Vậy Hạo là chó rồi. Tùng là mèo. Hạo là chó. Há há há...
Hạo đỏ mặt tía tai bật ngay ra một câu mà không lường trước hậu quả:
- Tui là chó nhưng thông minh hơn mấy người có... đầu bò
Như một tiếng sét đột ngột giáng xuống giữa buổi trưa nắng gắt, Tuyển bật dậy. Tùng lao vào Hạo. Một trận ẩu đả diễn ra không đúng nghĩa bởi Tuyển vừa tru tréo chửi, Tùng thì đè Hạo xuống. Hạo thì kêu cứu mà theo lời Hòa nói là “như heo bị chọc tiết”. Ngọc từ ngoài cửa lớp thấy vậy vội chạy vào tức thì và cố lôi Tùng ra. Tuyển đang hăng máu chửi nên khi thấy Ngọc ngăn cản thì cũng cố kéo Ngọc ra để “trận đấu” tiếp tục, để hắn có lý do tiếp tục... chửi. Ngọc vùng mạnh tay nên ngã chúi vào Hạo và Tùng. Chưa định thần thì thầy giám thị bước vào. Kết quả thắng thua chưa phân định nhưng hậu quả thì Ngọc, Tuyển, Tùng đã thấy ngay trước mắt. Ngồi trong phòng giám thị viết kiểm điểm, mặt mày Tuyển ủ dột:
- Ông bà mình nói không sai mà. Cái miệng hại cái thân. Hồi nãy rõ ràng tao đâu có đánh thằng Hạo được cái nào đâu mà cũng phải vào đây viết kiểm điểm. Đúng là trời cao không có mắt mà chỉ có lỗ tai thôi hà. Bi kịch cho những người thích nói như mình thiệt!
- Gì mà bi kịch chớ? Mà hồi nãy, thằng Hạo nó nói tụi mình là đầu bò nhưng sao thầy không bắt phạt nó luôn...
Tùng ngó ra cửa, có ý chờ thầy giám thị đến. Ngọc cất giọng giận dỗi:
- Tùng còn nói nữa! Hạo bị Tùng đánh chảy máu mũi, phải xuống phòng y tế luôn kìa. Mà Tùng đã nói là không đánh lộn nữa mà...
Tùng liếm môi trả lời:
- Tại nó nói tụi mình là đầu bò. Ai mà chịu nổi chớ.
Tuyển phụ họa:
- Ừ, mình đầu bò còn đỡ hơn cái bản mặt nó. Nó không những đầu bò mà còn có óc... thằn lằn nữa. Đầu bò óc bò dù sao cũng... nhiều óc hơn nó. Nó đầu bò óc thằn lằn nên mới ngu ngốc qua tận hang cọp mà bày đặt nói này nói nọ! Đúng là... há há há...
Tuyển đang há miệng cười tán dương ý tưởng của mình về Hạo thì thầy giám thị bước vào. Thấy vẻ mặt nó tươi rói, thầy gằn gọng:
- Dễ dàng quá các em lờn mặt. Tôi sẽ làm việc với giáo viên chủ nhiệm của các em. Tất cả nộp bản kiểm điểm rồi về lớp đi.
Cả bọn nộp bản kiểm điểm rồi về lớp mà trong bụng lo ngay ngáy về những gì mà thầy vừa nói: làm việc với giáo viên chủ nhiệm.
Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 8 năm 2016