← Quay lại trang sách

Chương 4

Sau giai đoạn đầu, giờ tai tôi đã quen với tiếng đập ầm ầm liên tục tuôn ra từ những chồng loa cao ngất nghểu. Tôi đã tìm được một chỗ đứng có phần nào khuất những làn sóng âm thanh. Nhấp nhấp món rượu Bourlon trong tay, óc não tôi căng thẳng suy nghĩ.

Câu lạc bộ Timothy, bất chấp sự kiện đêm hôm qua, vẫn tiếp tục hoạt động. Đám khách đến đây như có vẻ đã hoàn toàn quên đi vụ đụng độ “nho nhỏ” đó. Họ nhảy, cười, cứ như thể không một thứ gì trên đời có thể xáo trộn nổi thế giới của họ. Chẳng phải là chuyên gia nên tôi không biết bao nhiêu phần trăm của lối ứng xử này là hậu quả của các món thuốc phiện thời trang. Bởi giờ đây tôi đã tin chắc rằng, trong số khách trẻ tuổi ở đây cũng có cả những người đang đam mê uốn lượn theo làn nhạc mà trong người không có một gram thuốc phiện.

Chăm chú, tôi quan sát toàn cảnh xung quanh, mặt khác vẫn cố gắng giữ gìn để đừng tỏ ra lộ liễu. Trong lòng tôi đang ấp ủ một chút hy vọng gặp được một tay bán thuốc tại câu lạc bộ Timothy. Bởi theo những gì mà chúng tôi nhận được cho tới nay, thì đám bán thuốc là cái cầu nối duy nhất bắc giữa đám gangster tàn bạo và chúng tôi.

Thế nhưng nhóm đàn ông vắng mặt đang muốn thâu tóm toàn bộ thị trường thuốc phiện thời trang rõ ràng đã nhận ra chuyện đó. Dù có quan sát xung quanh bao nhiêu, dỏng tai lên nghe bao nhiêu trong đúng cái khuôn khổ hạn hẹp mà tiếng ồn địa ngục này cho phép, tôi chẳng thể kiếm đâu ra một người tìm cách bán thuốc phiện cho khách nhảy.

Tôi cân nhắc, không biết ba gã trai trẻ tuổi mặc complê màu trắng đóng vai trò nào trong vụ này. Cao nhất chúng cũng chỉ mới 19 hoặc 20 tuổi mà thôi. Cái suy nghĩ rằng chúng có liên quan đến những việc làm khủng khiếp của đám gangster đẫm máu kia khiến lòng tôi phân vân, khó chịu vô cùng.

Chính trong lúc đó, có người đặt tay lên vai tôi, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ. Xoay lại, tôi nhìn vào gương mặt hầu như tối thẫm của anh chàng trộn nhạc. Đôi tai nghe chống ồn đã được anh ta gỡ xuống. Vô vàn những bím tóc kiểu Rasta chĩa ra khỏi đầu anh.

— Ha lô, chào anh! - Anh ta vui vẻ chào tôi. - Chính anh là thằng con trai có dây thần kinh bằng thép hôm qua đã cứu được mạng anh chàng Aighbour tội nghiệp. Tôi nghe nói anh ta vẫn còn nằm ở khu cấp cứu!

— Đúng thế, - tôi khẳng định. - Anh quen anh ấy?

— Dĩ nhiên rồi, - anh ta trả lời. - Bất kỳ ai dám dũng cảm ngăn chặn cái món khùng điên ấy đều được tôi nể trọng.

— Món khùng điên nào vậy? - Tôi hỏi bằng giọng quan tâm.

— Thì tất cả những thứ thuốc phiện mà bọn người ở đây ném vào mồm, - anh ta nói và nhìn tôi. - Đa số bọn họ ăn thứ đó vào người như trẻ em ăn kẹo sôcôla mua ở cửa hàng tạp hóa. Sau đó giác quan họ bay dạt đi chỗ khác, tôi có đặt nhạc nào lên máy thì cũng vậy thôi. Có khi chơi nhạc đồng quê họ cũng sẽ nhảy chồm chỗm như đám chuột túi cho mà xem.

Tôi đã muốn hỏi tại sao anh ta lại ghét nhạc đồng quê tới thế, nhưng rồi bỏ qua chuyện này. Rõ là về âm nhạc, mỗi người một ý thích khác nhau. Tôi đến đây vì muốn biết những chuyên hoàn toàn khác.

— Anh biết gì về đám người này không? - Tôi hỏi chàng trộn nhạc.

— Chỉ biết rằng trước đây một vài ngày, ai muốn cũng có thể trộn tay vào thị trường này. Nhưng giờ thì mấy thằng con trai đó đang bành rộng ra. Tôi tin rằng Mafia bây giờ muốn thâu tóm toàn bộ thị trường về một tay, sau khi đã bỏ lửng nó cả suốt một thời gian dài như vậy. Đối với tôi lại càng thêm một lý do để không với tay đến những cái đồ rác rưởi kia. LSD và XTC là thứ mà người ta nên để dành riêng cho những người sử dụng với lý do nghiên cứu khoa học. Tất cả mọi chuyện khác, trong con mắt tôi, đều là hành vi lạm dụng.

Nhanh như chớp, tôi đưa mắt nhìn quanh. Khi đã tin chắc không một ai đang quan sát chúng tôi, tôi vội chỉ cho chàng trộn nhạc da đen mấy tấm ảnh phantom.

— Anh có quen mặt những kẻ này không? - Tôi hỏi.

Người tiếp chuyện tôi giơ tay gãi đầu.

— Có, - anh trầm ngâm đáp. - Ba đứa này thỉnh thoảng có lui tới đây. Nhưng giờ có vẻ như chúng nó nổi điên rồi. Chúng nó mặc đồ đắt tiền và vênh váo như những ông chủ mới. Chúng nó có liên quan gì đến Mafia không?

Tôi chần chừ nhún vai. Tôi chưa muốn lật ngửa quân bài lên bàn trước mặt chàng trộn nhạc.

— Anh có thể nói cho tôi biết có thể tìm bọn chúng ở đâu không?

Chàng trai tuột từ ghế quầy bar xuống.

— Tôi phải lên trên bục sân khấu đây, - anh giải thích. - Đĩa nhạc sắp hết rồi, mà đám khách khứa hôm nay đột nhiên khó tính ghê. Có lẽ lý do nằm ở chỗ thị trường hôm nay thiếu hàng.

Rồi anh cúi người về phía trước để đặt cái cốc đã cạn bia lên quầy. Qua cử chỉ đó, đôi môi anh tiến đến rất sát tai tôi.

— Thử tìm ở chỗ nhà đổ cuối phố 140, - anh thì thào vào tai tôi. - Tôi nghe phong phanh có người chở tới đó rất nhiều hóa chất kỳ cục!

Rồi anh xoay đi. Chỉ sau đó một chút, chàng trai đã lại xuất hiện trên bục sân khấu của mình và loay hoay với các đĩa hát.

Tôi nhìn xuống đồng hồ. Giờ đã quá hai giờ sáng. Quá muộn để đi theo lời khuyên của chàng trộn nhạc. Việc này có thể chờ tới sáng mai.

Đột ngột, tôi chỉ còn cảm nhận thấy nhu cầu được nằm trong khuôn giường mềm mại trong căn hộ yên tĩnh của mình. Suốt cả ngày trời hôm nay, nhu cầu tiếng ồn của tôi đã được cung cấp quá đủ rồi.

Ngay sáng ngày hôm sau tôi sắp xếp những công việc điều tra cần thiết. Bởi Phil vẫn chưa xuất hiện, nên tôi giao nhiệm vụ cho Steve và Zeerookah tìm cho ra dung lượng sự thật trong lời mách bảo của chàng trộn nhạc. Cứ theo lời khuyên của anh ta, rất có thể trong đám nhà đổ ở cuối phố 140 đang che giấu một phòng thí nghiệm. Chẳng một ai trong chúng tôi nghi ngờ món hàng gì đang được sản xuất tại đó, nếu phòng thí nghiệm đó tồn tại. Những món thuốc phiện thời trang mà bọn Mafia muốn tung ra thị trường, cũng phải được sản xuất ở một nơi nào đó.

Steve lục lọi từ những tập hồ sơ của DEA để tìm ra những dữ liệu cần thiết. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã có trong tay một danh sách các hóa chất cần thiết cho việc sản xuất LSD và XTC.

Tiếp đó, chúng tôi tìm các hãng hóa học có liên quan đến những hóa chất có tên trong danh sách. Kết quả cho thấy, toàn thành New York chỉ có một hãng duy nhất đang sản xuất những loại hóa chất đó. Đó là hãng CHEM. Đại bản doanh của nó nằm ở phía bờ bên kia của dòng sông Hudson, tại New Jersey.

Zeerookah ngay lập tức lao đến bên máy điện thoại, đòi được nối với giám đốc của hãng hóa học nọ. Cuộc nói chuyện kéo dài chỉ vài phút đồng hồ. Thế rồi Zeerookah bực bội đập thật mạnh ống nghe xuống giá.

Tay sếp của hãng hóa học khẳng định rằng, họ chỉ cung cấp những thứ hóa chất đó cho một số các phòng thí nghiệm đặc biệt cũng như các trường đại học danh tiếng, anh báo cáo:

— Ông ta không đồng ý cung cấp những dữ liệu chi tiết hơn, khi nhận thấy đang nói điện thoại với một lực lượng cảnh sát của New York. Ông ta chỉ nói rằng, hãng CHEM chỉ có nghĩa vụ cung cấp thông tin đối với New Jersey mà thôi. Sau đó gã ta cúp máy!

Tôi cân nhắc một thoáng. Rất có thể sự thật trong việc cung cấp hàng không phải như lời ông giám đốc khẳng định. Tôi trao cho Zeerookah nhiệm vụ nối liên lạc với cấp cảnh sát hữu trách tại New Jersey và nhờ các bạn đồng nghiệp ở đó soi kính lúp vào hãng CHEM.

Vừa nói xong, óc tôi chợt nghĩ, không biết nữ sĩ quan Franca Lucano sẽ nghĩ gì về lực lượng cảnh sát Mỹ, một khi cô ấy được biết rằng một cuộc điều tra đã thất bại chỉ vì va phải những thanh chắn của phạm vi trách nhiệm và quyền lực.

Cứ như thể suy nghĩ đó là dấu hiệu cho sự xuất hiện của anh, Phil đột ngột hiện ra trong khuôn cửa phòng làm việc. Mặt anh hốc hác có vẻ thiếu ngủ, trên môi thấp thoáng một nụ cười lệch lạc.

— Cậu có tiện thể mang cô người yêu mới tới đây chưa? - Tôi hỏi.

— Chưa, - Phil đáp. - Franca vẫn còn mải mê đuổi theo con ma của cô ấy. Cô ấy quyết tâm tới phát sợ, giây phút nào cũng chỉ nghĩ tới chuyện tóm cổ Luigi Venza.

— Thế cô ấy đã có được dấu vết nào chưa? - Tôi hỏi tiếp.

Nghe tới đây, Phil chỉ biết nhún vai. Rõ là hai người đã có những chủ đề nói chuyện quan trọng hơn, thay vì dành cả buổi tối thơ mộng cho vụ ván Venza.

Tôi phẩy tay.

— Trong lúc cậu vui vẻ hú hí thì mình đã dỏng tai lên để nghe ngóng về những chuyện của câu lạc bộ Timothy một lần nữa. Giờ chúng ta đã có được một lời mách bảo, rất có thể về địa điểm phòng thí nghiệm của bọn kia. Nếu đúng thì các loại thuốc phiện thời trang được nấu ở khu vực Nam Bronx, tại phố số 140!

Ngay tức thì Phil tỉnh như sáo.

— Ta còn chờ gì nữa?

— Chờ cậu, - tôi trả đòn, và khiến bạn tôi ngượng ngùng nhìn xuống.

— Trúng đích! - Anh bạn đồng nghiệp da đỏ của chúng tôi buông lời nhận xét. Suốt thời gian qua Zeerookah đã tìm cách nói chuyện với cảnh sát New Jersey.

Toàn bộ sự chú tâm của chúng tôi bây giờ dồn vào chàng sĩ quan đặc nhiệm ăn mặc trau chuốt nhất thành New York.

— Cánh DEA cũng đã vươn vòi đánh hơi của họ về hướng hãng hóa học CHEM, - Zeerookah nói. - Ít nhất thì các cảnh sát viên bên đó biết rất rõ cửa hiệu này. DEA đã cho theo dõi những hoạt động của họ từ vài tháng nay. Và từ khoảng một tuần trở lại đây, các bạn đồng nghiệp ở New Jersey phát hiện thấy những dấu hiệu bất thường nội trong hãng CHEM. Có vẻ như cứ hai ngày lại có một chuyến cung cấp hàng rất lớn của một số loại hóa chất đặc biệt đi về New York. Cho tới nay người ta vẫn chưa phát hiện được địa chỉ nhận hàng là ở nơi nào và chính xác là loại hóa chất nào. Nhưng cánh bên New Jersey hứa hẹn sẽ tiếp tục bám sát vụ này!

Tôi gật đầu khen ngợi.

— Dù sao thì cũng được một chút, - tôi nói. - Giờ bọn mình chỉ cần phát hiện cho ra bao giờ một chuyến cung cấp hàng như thế sẽ lên đường. Rồi bọn mình tới phục sẵn ở phố số 140. Nếu ta gặp may và những thông tin ta nhận được là chính xác, có lẽ ta sẽ khiến cho bọn con trai đó bất ngờ!

Zeerookah cười nhìn tôi.

— Cái xe cung cấp hàng của hãng CHEM mà cậu quan tâm tới hôm nay có hẹn. Nó là cái xe cung cấp cho tất cả những người mua sản phẩm của hãng trong nội thành New York. Nó lên đường từ 9 giờ sáng!

Tôi nhìn xuống đồng hồ! Mới qua 11 giờ trưa. Nếu cái xe đó đầu tiên cung cấp cho các hàng ở khu Manhattan - một phỏng đoán rất có thể là hiện thực - thì chúng tôi vẫn còn một cơ hội rất nhỏ để tóm lấy nó ở khu Nam Bronx. Nhưng phải vội lên!

Chỉ năm phút sau, Phil và tôi đã ngồi trong chiếc xe thể thao màu đỏ. Steve và Zeerookah đi đằng sau trong chiếc Chevrolet công vụ.

* * *

Những ngôi nhà xuống cấp ở khu cuối con phố 140 tại khu Nam Bronx thật xứng với cái tên gọi của chúng.

Khu nhà đổ!

Lời mách bảo của chàng trộn nhạc trong câu lạc bộ Timothy té ra là những lời miêu tả rất mù mờ. Tới đây chúng tôi mới thấy cả đoạn cuối con phố này đều là nhà đổ mà thôi. Những cái nhà xây bằng gạch đỏ bốn tầng trông đều tiêu điều xuống cấp như nhau. Chúng đã tồi tệ đến mức độ thậm chí không còn được dùng làm nơi cư ngụ tạm thời cho những người vô gia cư. Một vài khuôn cửa sổ trống huơ trống hoác đen kịt vệt khói. Một dấu hiệu rõ ràng cho thấy chủ nhân của những ngôi nhà đã tìm cách đốt cho đống gạch ngói vô tác dụng và vô giá trị này sụp xuống. Nhưng bởi trong mảnh đất này không có cơ hội biến chúng trở thành những mảnh đất đáng cho người ta nhòm ngó trong một thời gian ngắn, nên cả những cố gắng biến ngôi nhà thành bình địa cũng chỉ được thực hiện nửa vời.

Chúng tôi chia thành hai nhóm. Steve và Zeerookah trèo lên một mái nhà, để từ đó dễ bề quan sát toàn cảnh. Nếu dưới chân họ có điều gì đáng nghi, Phil và tôi sẽ được thông báo ngay lập tức qua máy điện đàm.

Hai chúng tôi lục lọi trong đống nhà đổ. Phải thận trọng vô cùng, bởi chúng tôi không muốn băng đảng gangster mà chúng tôi nghi ngờ đang lẩn khuất nơi đây phát hiện thấy chúng tôi sớm.

— Chỉ hy vọng là ta đừng khuấy đảo giấc ngủ của những tay chủ nhân lông lá, - Phil thì thào khi chúng tôi dừng lại trước một căn phòng tương đối lớn.

Ý anh muốn nói đến loài chuột cống nơi này, sự hiện hữu của chúng được thể hiện rõ qua những vệt tối thoáng lượn qua lượn lại và những mẩu rác rưởi tung tóe khắp mọi nơi.

Tôi ra hiệu cho Phil im lặng. Toàn bộ khung cảnh không một bóng người. Những ngôi nhà đổ nằm như cảnh chết. Bất kỳ một âm thanh nào cũng có thể tiết lộ sự có mặt của chúng tôi.

Thật thận trọng, tôi tìm một đường đi giữa một tấm thảm làm bằng những lon hộp đã cũ và một kiểu rác chưa ai định nghĩa nổi.

Thế rồi chúng tôi đến bên cầu thang. Những cánh cửa đã từ rất lâu được dùng làm nhiên liệu cho một nhóm dân vô gia cư nào đó, để xóa đi cái lạnh trong những đêm mùa đông cho họ. Thậm chí cả một vài chỗ ván lát cầu thang cũng đã bị bứt ra.

Tôi chợt ngưng giữa chừng. Phil, nhận ra tư thế căng thẳng của tôi, cũng dừng phắt lại. Tôi vừa nghe thấy một âm thanh đặc biệt. Một tiếng động nghe thật lạ lẫm trong khung cảnh này giống như tiếng gầm của một con sư tử giữa Bắc Cực.

Rồi tôi lại nghe thấy nữa. Tiếng rì rào nho nhỏ của một chiếc mô-tơ chạy điện. Nguồn phát ra âm thanh này đang phải ở rất gần chúng tôi.

Đầu tôi ngẩng lên cao.

Và tôi nhìn thấy nó. Một ống kính canh chừng rất nhỏ, được gắn xuống bên dưới trần phòng. Thoạt nhìn người ta rất khó phát hiện, bởi nó được giấu rất khéo. Âm thanh kỳ lạ kia là của chiếc mô-tơ nho nhỏ, cứ sau một khoảng thời gian nhất định lại đưa ống kính quay từ chỗ này sang hướng khác, nhằm canh chừng toàn bộ khoảng không gian của hành lang.

Và chính trong lúc này, ống kính quay phim đang chĩa đúng về hướng chúng tôi! Nhanh như chớp, tôi nhảy giật lùi về căn phòng mà tôi vừa bước ra, giơ tay kéo anh chàng Phil đang ngạc nhiên ra đằng sau khoảng tường gần đó. Lòng tôi thầm hy vọng, ống kính quay phim kia chưa kịp thu hình hai đứa.

Phil và tôi căng thẳng nín thở. Bất giác, tôi đưa tay sờ khẩu Smith & Wesson. Chúng tôi chờ. Căng thẳng lắng nghe, mỗi một âm thanh đều có thể gây nguy hiểm.

Nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Thình lình, Steve lên tiếng qua máy bộ đàm. Anh bạn đồng nghiệp không chọn được một thời điểm nào lên tiếng bất tiện hơn như thế này nữa.

— Có một chiếc ô tô Landrover đang đến gần khu nhà đổ, - giọng anh bạn tôi the thé chòi ra từ máy. - Cái xe đi chính về hướng ngôi nhà mà các cậu đang ở bên trong!

Nghe đủ rồi, tôi tắt máy. Steve và Zeerookah chắc chắn ngạc nhiên vì không tiếp tục nhận được liên lạc với chúng tôi. Tôi hy vọng họ rút ra những kết luận đúng đắn.

Thế rồi chúng tôi nghe thấy tiếng gầm gừ trầm đục của động cơ ô tô. Thật nhanh, hai chúng tôi đứng hai bên cửa sổ. Quan sát và thấy chiếc Luigi màu nâu dừng chính xác trước cửa nhà.

Cả Phil cũng đã rút súng ra. Sự việc đã tiến triển khác với chúng tôi mong đợi. Không định trước, nhưng giờ chúng tôi đang đứng giữa dòng sự kiện!

Cơ thể của chúng có vẻ chỉ được làm bằng cơ bắp mà thôi. Một trong hai gã đàn ông đã có lần bị gãy mũi, cái mũi giờ mọc lại nhưng vẫn vẹo vọ. Gã thứ hai là một gã người Mỹ gốc châu Phi có mái tóc xoăn tít, cắt ngắn. Trên xương gò má của gã có hai vết sẹo lễ nghi, hiện rất sáng trên nền da nâu thẫm.

Hai gã đàn ông rời ca bin chiếc Landrover, đi vòng quanh chiếc xe địa hình. Thế rồi chúng mở nắp đậy đằng sau lôi ra hai hộp cacton màu trắng. Hai hộp cacton có in rõ biểu tượng của hãng CHEM!

Phil và tôi nhìn nhau đầy ý nghĩa. Theo như hiện tượng này, chúng tôi đang bám đúng dấu vết. Đúng là một trong hai gã đàn ông kia đã nhận được món hàng này ở một điểm nào đó tại New York từ chiếc xe cung cấp hàng của hãng CHEM. Và giờ thì chúng đang đưa món đồ đó vào phòng thí nghiệm bí mật!

Trong khi Phil tiếp tục canh chừng bên cửa sổ, tôi thận trọng chuyển động về phía cầu thang. Tôi nghe tiếng bước chân của hai tảng cơ bắp, cho tới khi chúng khuất vào đâu đó dưới tầng hầm. Thế rồi tôi chờ cho tới khi ống kính bảo an vào một vị trí thuận tiện.

Như một bóng đen, tôi lẻn qua hành lang, và đến được cầu thang dẫn xuống tầng hầm mà không bị phát hiện. Tôi dừng lại ở đó một thoáng, đưa mắt tìm những ống kính bảo vệ khác. Thế nhưng cái ống kính canh chừng cầu thang dẫn xuống tầng hầm, chỉ được tôi phát hiện khi hầu như đã quá muộn. Ống kính vừa dõi theo hai gã đàn ông khuất vào đằng sau một cánh cửa dưới tầng hầm. Nhưng bây giờ nó lại xoay về phía cầu thang - đúng về hướng tôi.

Tôi lấy đà, vọt qua mấy bậc cầu thang rồi tóm được ống kính quay phim vào một bàn tay. Chiếc mô-tơ nhỏ kêu lên một tiếng khổ sở, khi nó quay ngược với lực trong cánh tay tôi. Chỉ tới khi thân người tôi đã khuất ra đằng sau góc nhìn của carnera, tôi mới thả ống kính ra. Cái mô-tơ tiếp tục làm việc, và ống kính xoay tiếp về phía cầu thang dẫn xuống tầng hầm.

Tôi chuyển động ngược chiều ống kính, và cuối cùng đã đến bên cánh cửa dẫn xuống tầng hầm. Thật nhanh, tôi đưa mắt nhìn quanh, và tìm thấy ngay những gì mình đang kiếm. Một khúc sắt bị bẻ cong. Chắc chắn nó là một phần của tay vịn cầu thang đã bị rứt ra. Tôi tóm lấy nó, nhét cái thanh sắt đó vào giữa ống kính quay phim và tường. Bằng cách này, cái máy quay cứ mãi mãi quan sát khu vực cầu thang mà thôi. Tạm thời tôi có thể chuyển động tự do bên dưới hành lang nhỏ hẹp của tầng hầm.

Thế rồi tôi lại tập trung vào khoảng hành lang dài nơi hai gã đàn ông cùng những hộp cacton của chúng đã biến vào.

Không thấy tăm tích hai gã đâu. Thay vào đó tôi nghe thấy những giọng người nhè nhẹ vang lên ở phía cuối của đoạn hành lang mờ tối. Ánh sáng yếu ớt chỉ cho tôi thấy ở đó có một cánh cửa bằng thép.

Thời gian thúc hối. Tôi rón rén đi dọc khúc hành lang thấp. Trong tích tắc sau đó, nắm đấm của cánh cửa bằng thép bị ấn xuống dưới. Nhanh như chớp, tôi biến vào một trong những cánh cửa của tầng hầm gần ngay đó.

Trong phòng bốc lên một mùi thối khủng khiếp của rác rưởi. Một thiên đường thật sự cho lũ chuột cống!

Tiếng bước chân của hai gã đàn ông vang lên phía bên ngoài hành lang. Nín thở, tôi để cho hai gã đi qua. Chúng không nhận ra tôi và đang tán gẫu một chuyện vu vơ nào đó. Khi tiếng bước chân của chúng nhỏ đi, tôi lại thận trọng nhìn ra ngoài hành lang.

Động tác bó cổ ống kính canh chừng có vẻ như chưa bị phát hiện. Dường như tất cả bọn chúng đều đang quá bận rộn với chuyến hàng mới. Thật nhanh, tôi tự hỏi, không biết có bao nhiêu mạng người đang ở đằng sau căn phòng có cánh cửa bằng thép kia.

Chỉ vài phút nữa là tôi sẽ biết câu trả lời!

Tôi liều đưa mình ra khỏi chỗ nấp và đi hết đoạn hành lang còn lại, cho tới cửa sắt. Tôi dừng lại một thoáng, lắng nghe. Thế rồi tôi đặt bàn tay lên trên nắm đấm cửa và thật chậm… thật chậm ấn nó xuống dưới. Thận trọng, tôi đẩy cánh cửa tạo một khe rất nhỏ. Căng thẳng, tôi nhìn vào căn phòng đằng sau đó.

Bức tranh bên trong khiến tôi muốn ngộp thở. Căn phòng sáng choang ánh đèn. Phía trước để một số kệ gỗ, chất không biết bao nhiêu ống lọ và bình đựng thủy tinh. Đằng sau đó là một chiếc bàn thật rộng với một loạt máy móc khác nhau. Tất cả gây ấn tượng một phòng thí nghiệm phức tạp. Bên trên những bếp cồn cháy bập bùng là những chất lỏng kỳ lạ đang sôi lục bục trong những ống thủy tinh chịu nhiệt.

Trong ấy có bốn gã đàn ông. Tất cả đều bao quanh chiếc bàn đứng giữa phòng. Đúng như tôi đã tiên đoán, chúng đang cặm cụi với món hàng mới tới. Hai đứa trong bọn mặc áo blouse màu trắng và chắc là không mang vũ khí. Hai tên còn lại rõ là bọn nhận nhiệm vụ canh chừng cho phòng thí nghiệm mật này, bởi bên dưới những chiếc áo thun mỏng của chúng hiện rõ những đường nét quen thuộc của bao súng.

Hiện thời cả bốn tên đàn ông trong phòng đều không thèm chú ý đến cánh cửa bằng sắt sau lưng chúng. Và cả hai màn hình canh chừng trên tường cũng không được theo dõi. Tôi tận dụng cơ hội, lẻn vào phòng và nấp ngay xuống đằng sau một chiếc kệ.

Ngu ngốc làm sao, tôi va phải một chiếc bình thủy tinh chắn ngang giữa đường, chiếc bình mà tôi nhận ra khi đã quá trễ.

Cái bình thủy tinh hình ống đổ ngang ra, lăn vào giữa phòng…

* * *

Trong cuộc đời này, người ta không bao giờ đề phòng hết được những chuyên bất ngờ.

Cả hai cái tảng cơ bắp đồ sộ cũng phải đau lòng nhận ra điều đó khi chúng vô tư tiến lại gần chiếc Landrover của mình.

Trong một khu vực như Nam Bronx, đậu ô tô bên đường mà không canh chừng luôn là một mạo hiểm lớn. Nhưng cả hai con khỉ đột đã quá tự tin rằng sẽ không một kẻ nào dám với tay sờ vào chiếc xe Luigi của chúng. Dân hai ngón ngàn đời nay đều biết, tình huống có thể mang luôn màu sắc của tử thần nếu người ta trót nhỡ sờ nhầm phải sản phẩm của Mafia.

Nhưng việc cả những người khác nữa cũng quan tâm đến chiếc Luigi của chúng, cặp đàn ông đó chỉ nhận ra khi chúng bước sát đến đuôi xe, định bê những hộp cacton còn lại vào phòng thí nghiệm.

Hai đôi tay vừa thò vào khoảng trong thùng xe thì một nòng P38 đột ngột chuyển động ngược chiều. Ngay sau đó, chúng nhìn vào một gương mặt đàn ông đang cười.

— Cứ duỗi tay dài ra như thế đi, đẹp lắm, thưa các quí ông, - Phil Decker nói bằng cái giọng lịch sự phóng đại của anh, khi hai gã con trai tỏ ý định muốn rụt tay về để rút súng.

Nhằm khiến lời đề nghị của mình thêm sinh động, chàng sĩ quan đặc nhiệm đẩy khóa an toàn. Tiếng thép bật click khiến hai gã mất bình tĩnh. Phil nhìn rõ qua nét mặt căng thẳng của chúng, và thấy những suy nghĩ nào đang chạy bên trong hai khối não đằng sau đó.

Kết quả cho thấy, gã con trai với hai vết sẹo lễ nghi là kẻ thông minh hơn. Gã không động đậy. Còn con bò ưa đánh đấm với cái mũi gãy lại muốn được dạy bảo tận tình hơn.

Nó ném người ra đằng sau, cong lưng lăn mình trên nền nhựa đường. Vừa lăn, tay nó vừa trượt về bao, rút ra một khẩu súng lục. Thế rồi nó nhảy đứng dậy, giơ súng lên. Nhưng trước khi nó kịp cong một ngón tay vào thì đã có một bóng đen bay tạt sang từ bên phải.

Zeerookah nhảy tới như một con báo hoa. Trước khi gã con trai kịp hiểu ra chuyện gì thì chàng sĩ quan đặc nhiệm dòng da đỏ đã đè gã xuống. Một bàn tay của Zeerookah tóm lấy cánh tay cầm súng của tảng cơ bắp. Bàn tay kia của anh vặn chéo cổ gã ta trong một tư thế độc hiểm.

Gã con trai kêu lên và khuỵu gối xuống. Vũ khí của nó rơi đập xuống mặt đường. Zeerookah đã tóm chắc gã đàn ông phì nhiêu sức lực. Bằng những cử chỉ thành thạo, anh đeo cho nó con số 8 bằng thép.

Tới lúc đó thì Steve Dillaggio cũng đã rời chỗ nấp. Anh lục soát gã người Mỹ gốc Phi tìm vũ khí. Thế rồi cả hai tay đánh đấm được xiềng chặt vào chiếc Landrover.

— Vài phút nữa là cảnh sát thành phố sẽ tới đây, - Phil giải thích với cả hai. - Cho tới đó thì cứ liệu điều ngoan ngoãn đấy!

Và rồi chàng sĩ quan đặc nhiệm xoay sang với hai bạn mình.

— Xuống hầm ngay. Mình sợ là Jerry đang cần giúp đỡ rồi.

Cả ba lao vọt tới.

* * *

Nhất loạt, cả bốn dáng người quay lại. Và như có phép màu, đột ngột vũ khí trồi lên giữa hai bàn tay của hai tên lính gác.

Tôi đã nấp vào đằng sau một chồng hộp gỗ. Bọn con trai không thể nhìn thấy tôi ngay lập tức.

— Ron, Bob! Phải bọn mày không? - Một trong hai tên lính gác kêu lên.

Từ từ, chúng đi gần lại nơi ẩn nấp của tôi. Chỉ còn vài giây nữa thôi chúng sẽ phát hiện ra tôi. Nhưng hiện thời thì yếu tố bất ngờ vẫn còn nằm ở phía tôi. Cần phải hành động nhanh!

— Chắc lại một trong những con chuột cống khốn kiếp! - Tên lính gác kia nhăn mặt ra vẻ ghê tởm và phun ra như thế.

Qua giọng nói của chúng, tôi biết chúng chỉ còn cách chỗ ẩn nấp của tôi có vài bước chân.

Bất thình lình, tôi nhảy ra ngoài. Húc toàn lực thân mình vào chiếc giá gỗ đứng đằng trước. Ngay lập tức, toàn bộ mọi đồ đạc để trên đó nhào về phía trước. Những ống thủy tinh và bình đựng thủy tinh với đầy hóa chất bên trong trượt ra khỏi giá gỗ và đổ xuống đầu hai tên lính gác.

Cái giá gỗ đè lên một gã đàn ông. Tên thứ hai tỉnh táo nhảy sang bên, an toàn. Không chậm trễ, súng của nó giật về phía tôi.

Tôi nhảy qua giá gỗ. Phản ứng ngoài dự tính này khiến gã trai bối rối một thoáng. Gã bóp cò, nhưng cách tôi quá xa. Rất nhanh, tôi định hướng lại. Hai gã đàn ông mặc áo blouse màu trắng sợ hãi chui vào một góc tối của căn phòng dưới tầng hầm. Nghĩa là không có hiểm họa nào nhảy ra từ chúng.

Nhưng gã lính gác thứ hai lúc đó đã lăn lộn chui ra khỏi giá gỗ. Rõ là gã đã bị trúng đòn và nhiều vết xước đang rỉ máu. Gã lảo đảo đứng lên, và qua đó đứng ngay vào tầm bắn của tên kia.

Chần chừ, gã thứ hai giương súng xoay qua rồi xoay lại. Nhưng gã không thể ngắm về tôi mà né được thằng bạn mình.

— Tom, biến đi ngay! - Gã giận dữ gào lên.

Nhưng tên đồng đảng có vẻ không nghe lời gã. Tay này đưa cả hai bàn tay ôm lấy mặt và rên lên thảm thiết. Gã lảo đảo, có vẻ như cố gắng lắm mới đứng được.

Tôi có đủ thời gian để tìm chỗ ẩn nấp thích hợp. Một chiếc tủ thấp bằng sắt được tôi coi là vật thể đáng giá nhất lúc này.

— Tôi là người của FBI. Bỏ súng xuống, - tôi yêu cầu gã đàn ông. - Chỉ vài giây nữa là các bạn đồng nghiệp của tôi sẽ tới đây!

Cái đầu gã đàn ông giật về phía hai màn hình canh chừng. Qua khóe mắt, tôi nhận thấy màn hình chĩa về phía cầu thang dẫn xuống đây đang hiện rõ dáng ba người đàn ông: Phil, Steve và Zeerookah!

— Khốn nạn! - Gã đàn ông rít lên. Tình huống đối với gã quả là vô hy vọng. Tay đồng đảng của gã vẫn còn lúng túng như một con gà mắc tóc, chứng tỏ đã bị hóa chất chảy vào mắt.

Chính trong lúc này, gã gật gù bước qua một bình đựng lớn và đập mạnh người vào chiếc bàn làm việc kê giữa phòng. Gã oằn người lại, thét lên vì đau đớn. Hai bàn tay mù lòa gạt cho những bếp cồn và bình thủy tinh trên bàn rơi xuống đất. Với tiếng gừ ghê hồn của hổ độc. Một đám lửa bất thình lình loang ra. Những thứ hóa chất chảy ra ngoài ngay lập tức bốc cháy.

Tôi thấy dưới mắt mình dựng lên một bức tường lửa như dưới một bàn tay ma thuật. Khói nồng nặc phun đen kịt trần phòng. Gã đàn ông phía bên kia tường lửa nổi điên thật sự.

Ở phía bên này cùng với tôi còn có hai người mặc blouse trắng đang sợ hãi, dồn vào góc phòng.

— Nằm xuống! - Tôi gào về phía hai đứa. Rồi giơ tay vẫy chúng lại phía mình.

Cả hai tên bò dọc tường trên tứ chi, cho tới khi đến bên chiếc tủ thấp bằng kim loại. Trong khi đó những viên đạn vẫn không ngừng réo lên rùng rợn trên đầu chúng tôi.

Tôi hy vọng các bạn đồng nghiệp sẽ nhanh chóng “tắt công tắc” gã lính gác. Bởi chừng nào gã còn nổi khùng và xả đạn như điên ra xung quanh, tôi không thể bò ra khỏi chỗ nấp. Mà đây lại là việc tôi phải làm ngay, vì lửa đang lan ra rất nhanh. Chúng tôi phải rời căn phòng tầng hầm này nhanh hết mức có thể, nếu chúng tôi không muốn bị thiêu sống!

Tôi xoay về phía hai nhà hóa học, muốn đưa cho chúng một vài câu lệnh để mạng sống của chúng không bị hủy hoại một cách không cần thiết. Thế nhưng khi nhìn sát vào mặt chúng, mắt tôi lồi ra vì ngạc nhiên, suýt nữa muốn văng ra khỏi tròng.

Đó là gương mặt đầy hoảng sợ của hai gã trai mới lớn. Và mặc dù làn da nhợt nhạt của chúng bây giờ phủ đầy khói bụi, nỗi sợ hãi Thần Chết hiện rất rõ qua từng nét mặt, tôi vẫn nhận ra chúng ngay lập tức. Đó chính là những đứa con trai đã dụ chúng tôi vào cái bẫy của Tử Thần tại câu lạc bộ Timothy. Nhưng lần này chỉ có hai đứa!

Gắng sức vượt qua sự ngạc nhiên, tôi giải thích cho chúng hiểu chúng cần phải cư xử ra sao, nếu muốn bảo tồn mạng sống mà ra khỏi căn phòng này. Mắt kinh sợ mở lớn, hai gã con trai nghe tôi nói.

Bức tường lửa mỗi lúc một rộng hơn. Nhưng những tiếng súng bắn bây giờ đã dừng lại. Lờ mờ qua lớp lửa, tôi nhìn thấy những dáng người đang vật lộn.

Thế rồi tôi nghe tiếng bạn tôi!

— Jerry, cậu còn trong đó chứ?

— Mình ổn cả, - tôi đáp. - Còn hai người ở đây nữa!

— Phải ra ngay! - Tiếng bạn tôi át tiếng lách tách của những lưỡi lửa. - Cả cái đám này có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Một vài can nhựa đã phình to ra đến khiếp!

Tôi xoay người về phía hai gã trai mới lớn.

— Ta phải lao qua lớp lửa này, - tôi giải thích. - Chỉ có duy nhất một cửa ra!

Không một phản ứng. Cả hai gã trai có vẻ như đang bị sốc, hóa đờ đẫn.

— Khốn nạn, - tôi bật miệng chửi. Nhanh chóng nhìn quanh, tôi phát hiện ra một can nhựa có đề chữ H20.

— Cởi áo blouse ra! - Tôi gào vào mặt hai đứa.

Chúng tuân lệnh tôi như hai người máy.

Tôi mở can ra, đổ nước bên trong lên hai chiếc áo blouse.

— Giờ đậy áo lên trên đầu, - tôi ra lệnh.

Phần còn lại tôi đổ lên trên tóc và áo veston của mình. Thế rồi mỗi tay tôi tóm một đứa con trai, kéo chúng đứng dậy.

Khí nóng đập thẳng vào mặt. Tôi nghiến răng lại.

— Đi! - Tôi gào lên. Thế rồi tôi đập mình thẳng vào bức tường lửa. Kéo theo hai đứa con trai.

Tiếng gầm gừ của lửa bây giờ bóp ngạt hầu như mọi âm thanh khác. Cái nóng lên đến ranh giới của sức chịu đựng.

Tôi ép mình chạy tiếp. Giữa quầng lửa, chân tôi đá phải một vật thể mềm. Lờ mờ tôi nhìn thấy đường nét của một thân người trên nền hầm. Ngọn lửa đã tóm được nạn nhân đầu tiên của nó! Đó là một trong hai tên lính gác. Chẳng ai có thể giúp được hắn nữa.

Lảo đảo, tôi tiếp tục con đường trong lửa. Và khi đã tưởng chừng như không còn sức để tiếp tục nữa thì tôi thấy mình sang được phía bên kia bức tường của Tử Thần.

Phil và Zeery chờ sẵn. Anh bạn tôi hắt ngay cả một xô nước lên đầu tôi. Những lưỡi lửa vừa bám vào quần áo tôi tắt ngay lập tức. Zeery lúc đó loay hoay dùng chăn phủi lửa cho hai kẻ đi cùng. Chỉ một lát sau, cả những lưỡi lửa đã bám vào quần áo của chúng cũng đã bị dập tắt.

Thế rồi cả hai chàng sĩ quan đặc nhiệm kéo lê chúng tôi ra ngoài. Tôi hầu như không còn nhớ chúng tôi đã đi dọc khoảng hành lang ra sao, và vượt qua những bậc cầu thang dẫn khỏi tầng hầm thế nào. Chỉ tới khi đứng dưới trời quang, tôi mới hiểu là chúng tôi đã thoát.

Thèm thuồng, tôi hít thật sâu làn không khí mát rượi vào hai cánh phổi đớn đau của mình. Steve bước đến gần tôi, gõ vào vai tôi khích lệ.

— Vài giây nữa là xe cấp cứu và cứu hỏa sẽ tới đây, - anh nói. Nét mặt anh lộ rõ vẻ nhẹ nhõm vì mạng sống của chúng tôi đã được bảo toàn.

Thế rồi tia mắt của tôi lia về phía chiếc xe Landrover. Có ba gã đàn ông đang bị xiềng ngồi lom khom bên thanh giảm xóc. Các bạn tôi vậy là đã khuất phục được một tay lính gác và mang nó ra an toàn. Bất giác, tôi thoáng nghĩ đến gã trai tội nghiệp đã ngã xuống trong quầng lửa dưới kia. Gã đã trả một cái giá quá cao cho tội lỗi của mình…