← Quay lại trang sách

Chương 3 BUỔI HMCCP

ĐÃ ĐẾN GIỜ BATTY PHẢI ĐI NGỦ. Bé đã tắm, đánh răng và mặc bồ đồ ngủ nàng tiên cá, giờ bé đang đứng ở giữa căn phòng Arundel của mình và ngắm nhìn xung quanh. Cặp cánh bướm đang lủng lẳng ở nắm đấm tủ, sẵn sàng cho sang mai. Bức ảnh của Cún mà bé thích nhất, bức ảnh đã được bố đóng khung, đang nằm trên mặt bàn trang điểm nhỏ màu trắng bên cửa sổ. Chị Rosalind đã trải tấm chăn đặc biệt có in hình ngựa thần của Batty lên giường, cả chú ngựa Sedgewick, chú voi xanh Funty, cô gấu Ursula và chú gấu Fred đang ngồi trên đống gối. Batty quyết định là phòng ngủ này cũng tạm được, không an toàn và ấm cúng như phòng của bé ở nhà, nhưng ít ra thì trong tủ cũng có một lối đi bí mật dẫn đến phòng của chị Rosalind. Không có thứ đáng sợ nào trốn trong cái tủ ấy, khi mà Rosalind ở ngay kia.

Chỉ lát nữa thôi, chị Rosalind sẽ đến kể cho Batty một câu chuyện. Tối nào chị cũng đến, cũng như bố sẽ đến sau khi câu chuyện kết thúc để đắp chăn cho Batty và hôn chúc bé ngủ ngon. Batty nghĩ tối nay bé sẽ đòi nghe kể chuyện về mẹ. Bé đã nghe những câu chuyện Rosalind kể về bà Penderwick rất, rất nhiều lần rồi, nhưng thế cũng không làm chúng bớt tuyệt diệu đi chút nào, nhất là khi chỗ duy nhất để mà ngủ lại là một cái giường lạ hoắc.

Batty ngồi lên mép giường nhún nhún. Cũng không đến nỗi nào, bé nghĩ vậy. Bé sẽ không sợ cái giường lạ lẫm này lắm nếu như Cún được ngủ cùng với bé hoặc Rosalind sớm đi vào căn phòng bên cạnh. Nhưng Cún không được phép ngủ trong phòng, vì nó có cái thói nửa đêm lại liếm mặt mọi người. Và chị Rosalind thì một lúc lâu nữa mới về phòng, vì chị Skye đã triệu tập một buổi HMCCP vào lúc tám giờ. Buổi HMCCP nghĩa là buổi Họp Mặt Các Chị Penderwick. Rosalind, Skye, và Jane gọi nó như vậy để ông Penderwick không biết được các em đang nói về chuyện gì. Lẽ ra Batty cũng không được biết, nhưng bé biết về HMCCEP, nghĩa là Họp Mặt Các Chị Em Penderwick, vì bé luôn được mời đến dự. Và HMCCP thì chỉ thiếu có một chữ cái. Chị Skye đã đánh vần từng chữ, hát-mờ-xê-xê-pê, tưởng rằng làm thế thì có thể giấu được Batty đấy! Batty đu đưa cẳng chân qua lại và ước gì chị Skye đừng có lúc nào cũng hẩy bé ra ngòai như thế.

Cánh cửa buồng ngủ của Batty bật mở, và Cún chui vào, đuôi vẫy loạn xạ.

- Cún! – Batty kêu lên. – Làm sao mà mày lên được đây thế?

Không còn thời gian để trò chuyện nữa. Chị Rosalind sắp lên bây giờ. Batty vội đẩy Cún vào trong tủ quần áo và đóng cánh tủ lại. Lát nữa bé sẽ cho nó ra ngòai và cả hai sẽ có một buổi họp mặt riêng, không mời thêm ai hết. Batty nhảy trở lại giường để đợi chị Rosalind.

Nhưng mấy phút sao, bước qua cánh cửa buồng của bé không phải là chị Rosalind mà lại là Cún, trông hết sức tự đắc.

- Cún! – Batty lại kêu lên, lần này là với vẻ tuyệt vọng. Chắc hẳn nó đã đi qua đường hầm bí mật và vòng trở lại. Bé nhao tới chỗ tủ quần áo, đóng cánh cửa dẫn sang phòng Rosalind lại, và đang cố kéo Cún quay về chỗ trốn thì Rosalind bước vào.

- Không sao đâu, - Rosalind nói. – Bố cho Cún lên ngủ cùng em đấy. Cả nhà nghĩ là có khi em sợ ngủ một mình trong cái phòng mới này.

- Em không sợ.

- Nhớ là không được cho nó lên giường đâu đấy nhé.

- Vâng ạ, - Batty nói và thả Cún ra. Nó chạy băng qua phòng rồi nhảy phóc lên giường.

Rosalind đẩy nó xuống sàn và hỏi Batty:

- Em đã chọn được chuyện gì chưa?

Batty chui vào chăn. Cái giường giờ bỗng trở nên thân thiện hơn rất nhiều, khi mà Cún sẽ được ở đây cả đêm.

- Chị kể chuyện mẹ đã đặt tên cho em như thế nào đi.

Rosalind thích kể câu chuyện khác hơn, một câu chuyện hồi bà Penderwick còn trẻ và không cận kề cái chết đến thế. Nhưng em biết đây là một trong những chuyện Batty yêu thích nhất. Dù sao thì cũng có quá ít câu chuyện về Batty và mẹ ở bên nhau. Rosalind ngồi lên giường cạnh Batty và bắt đầu kể:

- Ngay sau khi em ra đời, bố và chị vào bệnh viện thăm em và mẹ.

- Nhưng chị Skye và chị Jane thì không, - Batty nói vẻ đắc ý.

- Đúng rồi. Khi ấy dì Claire chuyển đến để giúp cả nhà, và Skye với Jane phải ở nhà với dì. Mẹ đang ngồi trên giường trong bệnh viện, mặc một chiếc áo choàng màu xanh lơ rất đẹp, đang nựng em trên tay. Bố hỏi, “Mình đặt tên con là gì, em nhỉ?” và mẹ nói, “Đặt tên con theo tên em ấy.”

- Và thế là bố buồn.

- Đúng thế. Bố rất buồn và nói là với bố, trên đời chỉ có thể có một Elizabeth duy nhất mà thôi. Thế là mẹ bảo, “Vậy hãy đặt tên con là Elizabeth, nhưng gọi nó là Batty. Em nghĩ lúc con lớn lên sẽ vui tính lắm đấy.”

- Và lúc đó thì em mỉm cười.

- Và mẹ nói, “Anh thấy chưa, Martin? Con đang cười này. Con thích cái tên ấy đấy. Phải không nào, Batty?” Và mẹ hôn em, rồi em lại cười nữa.

- Và rồi hai tùân sau mẹ mất vì ung thư còn em chuyển từ bệnh viện về nhà.

- Đúng rồi, Rosalind quay đi để Batty không thấy vẻ buồn rầu trên mặt em.

- Và chị gọi em là Batty Bé Bỏng Bụ Bẫm, còn chị Jane, và chị Skye thì gọi em là Batty Bê Bối.

- Và cả nhà sống hạnh phúc mãi mãi. Bây giờ thì ngủ đi. Bố sẽ lên ngay đấy, - Rosalind kết thúc. Em kéo thẳng chăn cho Batty, hôn lên trán bé và tắt đèn. Lúc đang khép cửa lại, em nghe thấy một tiếng “bụp” to và biết là Cún lại đã nhảy lên giường. Em thở dài, rồi đi xuôi hành lang đến phòng của Skye. Đã đến giờ cho buổi HMCCP.

- Em tưởng là chị sẽ chẳng bao giờ đến cơ đấy, - Jane nói khi Rosalind mở cửa phòng. – Chị Skye không chịu tiết lộ cho em biết chủ đề của buổi HMCCP là gì, mà cứ đòi giảng số vô tỷ, đến là bực mình. Em đâu cần biết mấy thứ đó, ít ra là cho đến năm lớp bảy.

- Cứ giữ cái thái độ ấy thì em chẳng làm nên trò trống gì đâu, - Skye nói.

- Thôi đủ rồi, Skye, - Rosalind can thiệp, và ngồi xuống chiếc giường thứ Ba-Năm-Bảy với Jane. Skye đang ngồi trên chiếc giường thứ Hai-Tư-Sáu phía đối diện. – Đề nghị buổi HMCCP trật tự.

- Xin tán thành đề nghị, - Skye nói.

- Xin tán thành, - Jane nói, nhún lên nhún xuống vẻ phấn khích.

- Tất cả thề giữ bí mật những điều được nói ra ở đây, kể cả với bố, trừ phi nghi ngờ ai đó sẽ làm một chuyện rất xấu, rất xấu, - Rosalind nói, nhìn về phía Skye, nhưng cô bé lờ đi. Rosalind nắm tay phải thành nắm đấm và giơ ra cho hai cô em. Skye đặt nắm tay của mình lên trên tay Rosalind, và Jane đặt nắm tay lên trên tay Skye.

Ba chị em đồng thanh, “Tôi xin thề trên Danh Dự của Gia Đình Penderwick!” rồi buông tay ra.

- Được rồi, Skye, giờ thì kể đi! – Jane giục.

Skye cúi người về phía trước và thì thầm:

- Chị đã vào khu vườn ấy.

- Chị triệu tập cả một buổi HMCCP chỉ vì chuyện ấy thôi à? – Jane hỏi. – Thế thì có gì to tát đâu. Em cũng định mai sẽ lẻn vào đó mà.

- Để chị nói nốt đã. Chị đã gặp cái bà Tifton đấy. Đúng hơn là chị nghe thấy tiếng bà ấy. Chị không thể gặp bà ấy được vì anh Cagney đã nhét chị vào trong một cái ang.

- Ôi, Skye, em mưu toan chuyện gì vậy? – Rosalind rên rỉ.

Skye vội vã nói tiếp:

- Nhưng đấy không phải chuyện em cần kể cho hai người. Ở đó có một thằng nhóc, ý em là ngòai anh Cagney ra ấy. Một thằng nhóc bằng tuổi em.

- Ồ! – Jane kêu lên. – Thế ra em đã thấy một cậu bé bên cửa sổ thật.

- Cái gì cơ? – Skye hỏi.

- Lúc chiều ấy mà, khi mình lái xe đến, em thấy cậu bé nhìn theo bọn mình từ trên một ô cửa sổ của biệt thự. Em đã bảo chị thế mà, - Jane đáp.

- Em bảo là em chỉ tưởng tượng ra thôi, - Skye nói.

- Không, chính chị mới nói là em tưởng tượng ra. Còn em nói em không cho là như thế, và có vẻ em đã nói đúng rồi, phải không nào?

- Một ngày kia, jane ạ, em sẽ làm chị phát điên lên mất thôi, - Skye nói.

- Thôi được rồi, Skye, - Rosalind nói. – Thế em có nói chuyện với cậu ta không?

- Có, - Skye đáp, và bỗng ngậm chặt miệng như một cái bẫy sập.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Không có gì.

- Skye!

- Thôi được rồi! – Skye nói. – Em và nó đụng phải nhau, và nó nhìn như đã ngất xỉu rồi ấy, nhưng nó tỉnh dậy và em tưởng nó là trẻ con ở quanh đây, nên em nói mấy câu không hay ho lắm về bà Tifton và làm nó bực mình. Đâu phải lỗi tại em. Em vừa bị đập đầu mà, có khi bị chấn thương sọ não cũng nên. Làm sao em biết được nó là ai cơ chứ? Cô em Jane chập mạch của em không phân biệt được thật với tưởng tượng, còn bác Harry bán cà chua thì không nhắc gì đến cậu con trai nào hết, cả anh Cagney cũng không.

- Một cậu con trai ấy à? – Rosalind hỏi.

- Thằng nhóc ấy – tên nó là Jeffrey – nó là con trai của bà Tifton.

- Con trai của bà ấy! – Jane kêu lên. – Ôi trời ơi!

- Thế rồi sao nữa? Em có giải thích mọi chuyện cho cậu ta không? – Rosalind hỏi.

- Không. Bà ấy hét gọi nó, và nó bỏ đi, - Skye nói.

- Em phải xin lỗi cậu ta thôi, - Rosalind nói.

- Không, em không làm được đâu. Em xấu hổ lắm.

- Thế thì một trong số chúng mình phải đi xin lỗi thay em, vì danh dự gia đình.

- Để em đi cho, - Jane hăng hái xung phong.

- Ồ không, em không đi được! – Skye nói. – Thể nào em cũng lải nhải về Sabrina Starr và cậu ta sẽ nghĩ cả nhà mình đều hâm tuốt.

- Gặp chị xong thì cậu ta nghĩ như thế rồi cũng nên, - Jane nói.

- Chị Rosalind, hay chị đi hộ em đi, - Skye nói.

Rosalind nghiêm nghị nhìn hai cô em gái. Skye nói đúng, em nghĩ. Ai mà biết được Jane sẽ tuôn ra những gì một khi trí tưởng tượng của nó bốc lên. Thế nhưng, mặt khác, có lẽ cũng đã đến lúc Rosalind phải thôi đứng về phe Skye rồi.

- Chị đề cử Jane đi xin lỗi cậu bé đó, - Em chậm rãi nói.

- Hai chọi một! – Jane reo lên, trong khi Skye đập tay lên trán như thế em vừa bị một cơn đau đầu khủng khiếp.

- Nhưng… - Rosalind nói, và Skye nhìn em vẻ khấp khởi hy vọng. – Nhưng tất cả sẽ được quyết định trước. Không có chuyện tưởng tượng viễn vông gì cả.

- Không được tưởng tượng gì hết, - Skye nói thêm.

- Em hứa, - Jane nói.

- Và mình phải nói với bố trước, - Rosalind nói.

- Mình có thể bỏ qua những điều em nói về bà Tifton được không? – Skye van vỉ. – Em sẽ cho chị tiền tiêu vặt tuần tới của em.

- Hối lộ là thói vô đạo đức đấy, - Rosalind nghiêm khắc nói.

- Thế thì đưa tiền của chị cho em đi! – Jane nói.

- Sao em lại… - Skye nói.

- Trật tự! – Rosalind đấm nắm tay xuống giường. – Không có ai đưa tiền cho ai cả. Skye, chị sẽ để em tự quyết định sẽ kể với bố những gì, miễn là em nói với bố trước khi Jane đi sang bên ấy.

- Cảm ơn chị, - Skye nói.

- Không có gì, - Rosalind nói. – Giờ thì, Jane, em sẽ nói với Jeffrey thế này…