← Quay lại trang sách

Chương 4 LỜI XIN LỖI

TẠI SAO MÌNH KHÔNG THỂ đem bánh quy bình thường mua ở hiệu ra mời cậu ta chứ? – Skye nói, chọc chọc bát bột bánh bằng chiếc muôi gỗ. Em và Rosalind đang ở trong bếp nướng bánh quy cho Jeffrey. Jane đã lên đường tới Arundel vài phút trước để chuyển lời xin lỗi, xoa dịu long tự ái bị xúc phạm của Jeffrey và cố mời cậu đến nhà nghỉ để tự một bữa tiệc tạ lỗi.

- Đừng có tấn công bát bột như thế. Trộn theo cách mẹ đã dạy ấy, - Rosalind nói.

- Em chẳng nhớ gì về chuyện trộn bột cả. Em chỉ nhớ bài hát mẹ hát về những mẩu sôcôla đang đi lên thiên đường bánh quy và chuyện em bôi bột lên tóc Jane thôi.

Rosalind giành lấy bát và muôi, chỉ cách trộn, rồi đưa chúng lại cho Skye.

- Chị biết thừa là Jane sẽ làm rối tung mọi chuyện lên thôi. Jeffrey sẽ càng bực mình hơn và sẽ ghét cả nhà mình, thay vì chỉ ghét một mình em. Cái trò làm bánh quy này thật phí thời gian. – Skye nói, trộn bột tử tế hơn một chút.

- Jane sẽ làm được thôi.

- Ngay cả nếu nó có làm được thì Jeffrey cũng không chịu nhận lời xin lỗi đâu. Tại sao phải nhận chứ? Em sẽ không nhận lời xin lỗi nào hết nếu có người nói những câu như thế về bố.

- Sẽ không có ai nói xấu bố bao giờ, - Rosalind nói, rồi nhìn ra cửa sổ xem tại sao Cún lại sủa. Hóa ra đó là Cagney, đang lái một chiếc xe tải hạng nhẹ đi tới. – Anh Cagney đến làm gì nhỉ? Anh ấy có một bụi cây trên thùng xe, to lắm.

- Chắc là bụi hồng được cứu đất. Anh Cagney thắng bà Tifton một-không rồi.

- Để chị ra xem anh ấy có cần giúp không, - Rosalind cởi tạp dề ra và vén lại tóc.

- Chị Rosalind, đợi đã! Đừng bỏ lại em một mình, - em không biết phải làm gì tiếp theo đâu!

- Lấy một cái thìa con đổ bột lên khay nướng, rồi cho vào trong lò. Đừng lo. Vài phút nữa chị sẽ quay lại, - Rosalind nói, lách qua cửa sau ra ngoài. Em thấy Cagney ở chỗ chuồng nhốt Cún, anh đang gãi tai Cún và cố tìm cách bắt chuyện với Batty. Một phút trước, Batty đang chơi trò múa bale với Cún, nhưng bây giờ bé đang đứng im phăng phắc, giả vờ như người vô hình vậy.

- Chào anh – Rosalind nói với Cagney.

- Rosalind phải không?

Rosalind gật đầu, thấy vui vui vì anh đã nhớ tên mình.

- Cô em của em không chịu nói chuyện với anh.

- Nó không bao giờ nói chuyện với người lạ cả. Nó phải đợi đến khi thấy có sở thích chung cơ.

Cagney cúi người về phía trước và thì thầm với Rosalind:

- Thỏ thì sao?

- Nó thích thỏ lắm, - Rosalind thì thầm đáp lại.

- Ở nhà anh có nuôi hai con đấy.

- Batty này, anh Cagney có nuôi hai con thỏ đấy, - Rosalind nói.

Batty mở to mắt, bé quên bẵng mất mình đang là người vô hình.

- Khi nào em đưa bé đến xem chúng nhé, - Cagney nói. – Anh ở trong khu nhà xe cũ cạnh Dinh thự Arundel ấy.

Rosalind bỗng cảm thấy thẹn thùng không kém gì Batty. Em quay về chiếc xe tải và hỏi:

- Anh định đặt bụi cây ở đâu thế?

- Ở kia kìa, - anh đáp, tay chỉ. - Ở chỗ có nắng bên cạnh hàng hiên kia.

- Để em giúp cho, - Rosalind nhảy lên thùng xe, vòng tay ôm lấy bụi cây và thét lên khi cả tá gai đâm vào da em. Sự thực là Rosalind không quan tâm đến cây cỏ cho lắm. Em cũng muốn tỏ ra quan tâm cho bố vui, nhưng trong thâm tâm, em cảm thấy mỗi cái cây chỉ là một thứ nữa cần được bón tưới và chăm sóc. Nhưng dù thế nào chăng nữa thì em cũng phải nhớ là hoa hồng có gai chứ. Em là người có đầu óc thực tế nhất nhà Penderwick cơ mà. Và những người có đầu óc thực tế thì không được tỏ ra ngớ ngẩn và đãng trí khi ở gần những cậu thanh niên đẹp trai, em nghĩ. Em biết rõ cô bạn Anna của em sẽ nói gì về chuyện này: anh chàng đó càng đẹp trai thì đầu óc ta càng mụ mị.

- Anh cũng bị đâm suốt. Đau lắm phải không? – Cagney hỏi.

- Cũng không đau lắm.

Cagney đỡ em xuống và tự mình nhấc bụi cây ra khỏi thùng xe.

- Em cầm lấy cái xẻng đi. Hai anh em mình sẽ cùng trồng nó.

Trong khi Rosalind đang đánh vật với bụi hoa hồng thì Jane đang đều bước trên đường đi tới Dinh thự Arundel. Không được chui qua đường hầm hàng rào, chị Rosalind đã nói vậy. Jane phải đi đường vòng và đến nơi một cách đường hoàng.

- Xin chào bà Tifton, - vừa đi em vừa lẩm nhẩm. Em đang tập một trong hai đọan đối thoại đã được chuẩn bị tối qua ở buổi HMCCP. – Cháu là Jane Penderwick, con gái của ông Martin Penderwick, khách thuê căn nhà nghỉ Arundel. Xin phép cho cháu được nói chuyện với Jeffrey ạ. – Jane hy vọng là em sẽ không gặp phải bà Tifton và không phải dùng đến đọan hội thoại này. Ai biết được cậu Jeffrey đó đã kể cho mẹ cậu ta những gì? Có thể bà ta đã hết sức phẫn nộ với nhà Penderwick rồi cũng nên.

Jane nhẩm lại đọan hội thoại kia.

- Xin chào Jeffrey. Tôi là Jane Penderwick, phát ngôn viên chính thức của Skye Penderwick, người mà bạn đã có bất hạnh đụng phải hôm qua.Ui! – Skye đã thề là sẽ giết Jane nếu em gái để nguyên cái đọan nói về sự bất hạnh ấy, nhưng nó nghe có vẻ lãng mạn đến nỗi Jane vẫn muốn nói ra.

Jane đi men theo con đường dành cho ôtô, xuyên qua hàng rào ranh giới và vòng quanh khu vườn đối xứng. Dinh thự Arundel kia rồi. Em bước chậm lại và lo lắng nhẩm đọan hội thoại với Jeffrey.

- Xin chào Jeffrey. Tôi là Jane Penderwick, phát ngôn viên chính thức của Skye Penderwick, người mà bạn đã có… không có gì cả, người bạn đã gặp hôm qua. Skye nhờ tôi chuyển đến bạn lời xin lỗi… Ôi, chán quá, đọan còn lại như thế nào ấy nhỉ?

Jane đã đến tòa biệt thự đủ gần để có thể nhìn lên ô cửa sổ nơi em trông thấy Jeffrey ngày hôm trước. Em đã hy vọng sẽ lại thấy cậu ta ở đó, như thế em có thể vẫy cậu ta và biết đâu cậu ta sẽ xuống để nghe bài diễn văn của em. Nhưng hôm nay ô cửa sổ trống trơn. Em sẽ phải gõ lên một trong những cánh cửa của biệt thự thôi. Ở buổi HMCCP, ba chị em đã bàn cãi rất nhiều xem nên chọn cánh cửa nào. Cánh cửa gỗ sồi chạm trổ cầu kỳ ở phía trước đã bị loại ngay vì dễ gặp phải bà Tifton ra mở nhất. Nhưng vẫn còn lại vô số cửa để chọn. Mấy chị em đã đếm được ít nhất ba hoặc bốn cánh cửa, mà đó chỉ là phần dinh thự chúng thấy khi cả nhà lái xe qua. May ra thì bà Tifton sẽ không ra mở một cánh cửa giản dị.

Jane vòng quanh tòa nhà, đi qua hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, cái nào cũng kiểu cách quá, không được. Thế rồi, mãi tít phía sau Dinh thự Arundel, em mới thấy một cánh cửa sơn xanh đơn giản với một núm chuông bằng đồng sáng loáng và một tấm thảm có chữ “XIN MỜI VÀO”. Jane lẩm nhẩm:

- Sabrina Starr quan sát thật kỹ quanh mình. Cô bé không thấy có gì nguy hiểm cả. Liệu đây có phải là một cái bẫy không? Nhưng ai thèm để ý đến hiểm nguy khi có nhiệm vụ cần phải hoàn thành kia chứ?

Em bấm chuông.

- Xin chờ một chút, - một giọng phụ nữ từ trong nhà đáp lại.

Jane lẩm nhẩm:

- Xin chào bà Tifton. Cháu là Jane Penderwick, con gái của nhà nghỉ Arundel. Ôi không, không, không phải, con gái của Martin…

Cửa mở và một người phụ nữ tròn trĩnh với mái tóc ngắn đã ngả bạc bước ra nhìn Jane. Đây không thể là bà Tifton được, Jane nghĩ. Không ai lại gọi người phụ nữ này là một người kênh kiệu. Một người dễ chịu, người ta sẽ nói về bà như thế.

- Thật nhẹ cả người, - Jane tiếp tục. – Tuy Sabrina Starr thừa đủ can đảm để giáp mặt với kẻ thù, nhưng dù sao không phải làm vậy vẫn tốt hơn.

- Thế còn cháu là ai? – Người phụ nữ hỏi, không tỏ ra bối rối chút nào vì Sabrina Starr. Jane lập tức quyết định là em sẽ rất mến bà.

- Jane Penderwick ạ.

- Cháu ở nhà nghỉ phải không? Cagney đã bảo bác là nhà cháu vừa đến hôm qua. Một ông giáo sự với mấy cô con gái, thằng bé bảo thế.

- Và cả Cún nữa.

- Ồ, đúng rồi, chú chó mà chúng ta phải giấu không cho bà Tifton biết.

- Bà ấy không thích chó ạ?

- Nói nôm na thì chú Cún của các cháu không hợp với bà ấy cho lắm. À, bác là Churchill, quản gia ở đây, nhưng mọi người đều gọi bác là Churchie. Cháu có muốn vào nhà không?

Jane muốn vào nhà hơn bất kỳ điều gì khác. Mùi bánh nướng thơm lừng tỏa ra qua khe cửa, và có lẽ bác Churchie sẽ mời Jane cái món tuyệt vời ấy, cho dù nó là món gì đi chăng nữa, rồi hai bác cháu có thể trò chuyện về gia đình Tifton, rồi có khi bác Churchie còn đưa Jane đi tham quan một vòng quanh nhà cũng nên. Nhưng giờ không phải là lúc để chơi đùa. Jane có một nhiệm vụ phải hoàn thành. Em nói:

- Cảm ơn bác, nhưng có lẽ để khi khác. Cháu muốn nói chuyện với Jeffrey. Bạn ấy có nhà không ạ?

- Cháu đợi nhé, - bác Churchie nói, và quay trở vào trong nhà.

Jane đã quá chú tâm đến việc học thuộc những đoạn hội thoại đến nỗi em không có thời giờ để nghĩ xem mặt mũi Jeffrey ra sao. Skye không nhắc gì đến chuyện ấy, còn chính Jane thì chỉ mới thoáng thấy cậu ta, và lại ở cách xa quá nên em cũng chẳng có ý niệm gì hơn. Nhưng Jane lại biết rõ Arthur, cậu bé trong cuốn truyện Sabrina Starr mới của em, sẽ trông như thế nào. Cậu bé sẽ có đôi mắt màu hổ phách như sư tử, mái tóc quăn màu đỏ sẫm và một vẻ mặt buồn rầu nhưng quý phái, là kết quả của những năm tháng cậu phải chịu đựng bao đau khổ. Ai nhìn thấy cậu cũng phải yeu mến và ngợi ca những đức tính tốt của cậu, ví dụ như…

- Xin chào, - một cậu bé lên tiếng.

Jane mở choàng mắt (em đã nhắm mắt lại để dễ tưởng tượng ra Arthur hơn.) Ngay trước mặt em là một cậu bé, một cậu bé thật sự, tha hồ cho em nhìn ngắm. Cậu bé không có cặp mắt hổ phách hay mái tóc đỏ sẫm, nhưng Jane bỗng nhận ra rằng tóc nâu và mắt xanh lục nhìn cũng dễ thương. Và cho dù mặt cậu ta có nhiều tàn nhang đến nỗi không thể gọi là quý phái được, em vẫn có thể thấy ngay cậu ta không phải là loại con trai hay mách mẹ.

- Đầu của cậu thế nào rồi? – Em nói.

Cậu bé cúi xuống một chút để cho em thấy rõ hơn một vết bầm tím trên trán.

- Đỡ hơn rồi. Bác Churchie đã chườm đá lên khi tớ về nhà.

- Tốt quá! - Jane mỉm cười, rồi trấn tĩnh lại. Em vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình. - Tớ có một bài diễn văn dành cho cậu đây.

Bác Churchie tiến đến sau lưng Jeffrey.

- Cháu có chắc là không muốn vào nhà không, Jane?

- Bạn ấy sắp đọc diễn văn đấy, - Jeffrey nói.

- Thánh thần ơi! - Bác Churchie kêu lên.

- Bác ở lại nghe cũng được ạ, nếu bác muốn, - Jane mời.

- Làm sao bác bỏ qua dịp này được cơ chứ?

Jane tằng hắng, thẳng người lên với hai bàn tay chắp lại sau lưng và bắt đầu:

- Xin chào Jeffrey. Tôi là Jane Penderwick, phát ngôn viên chính thức của Skye Penderwick, người bạn đã gặp hôm qua. Skye nhờ tôi chuyển đến bạn lời xin lỗi của chị ấy vì đã đụng phải bạn và vì cách xử sự bất nhã sau đó. Hy vọng bạn sẽ tha thứ cho chị ấy và không để bụng chuyện này. Xin hết. - Jane cúi chào.

Bác Churchie vỗ tay.

- Ở đây chúng ta không hay được nghe diễn văn cho lắm. Bài diễn văn của cháu rất hay. Cháu thấy thế nào hả Jeffrey?

- Nghe hay lắm, - cậu bé đáp. - Tớ chấp nhận lời xin lỗi.

- Thật á? - Jane kêu lên. - Tớ cứ nghĩ sẽ phải thuyết phục cậu ghê lắm, nên đã nghĩ thêm ra mất thứ nữa để nói. Chẳng hạn như Skye luôn nói những đìêu không nên nói với mọi người - không chỉ là với cậu đâu. Với lại thực ra, chừng nào cậu biết chị ấy kỹ hơn, cậu sẽ thấy thỉnh thoảng chị ấy cũng rất dễ thương. Tớ còn định xin cậu hãy biết thương những đứa con gái mồ côi mẹ, lớn lên không có ảnh hưởng dịu dàng của một người phụ nữ, mà thực ra cái này không tính, vì bố tớ rất dịu dàng, nhưng tớ nghĩ là nghe nó rất hay. Tớ vẫn còn nữa đấy, nếu những lý do vừa rồi không có tác dụng.

- Cậu có thể thôi được rồi, - Jeffrey nói. - Nhưng không phải là vì không hay đâu.

- Đúng thế, rất trôi chảy, - bác Churchie nói.

- Cảm ơn cậu! - Jane chưa bao giờ thấy hãnh diện về bản thân mình đến thế, kể từ lần em đọc bài diễn văn đề tặng cho cái sân chơi mới của Trường tiểu học Rừng Hoang. Và một lát nữa thôi thì em còn hãnh diện hơn, bởi vì Jeffrey đã đồng ý ngay sẽ cùng em đi về nhà nghỉ để ăn bánh quy sôcôla tự làm. Thành công rồi! Em đã xoa dịu được lòng tự ái bị tổn thương của kẻ địch cũ và đang trên đường áp tải cậu ta về giao cho trại Penderwick! Ngay cả Rosalind cũng không thể làm tốt hơn.

Jane chào tạm biệt bác Churchie, và hai đứa trẻ lên đường về nhà nghỉ, vừa đi vừa nói luôn miệng. Jane sung sướng thấy Jeffrey cũng thích nói chuyện không kém gì em. Điều này giúp em có cơ hội tiến hành một cuộc điều tra cho cuốn sách của mình. Em đang gặp phải chút rắc rối khi không biết Arthur nói chuyện gì, ngoại trừ giam cầm và tù ngục, tất nhiên, mà những chuyện ấy thì chỉ có thể nói đến một giới hạn nào đó thôi. Jeffrey thì có vẻ sẵn sàng trò chuyện về bất kỳ cái gì. Cậu kể cho Jane nghe cậu đã đứng ở cửa sổ ngắm gia đình em lái xe đến, nhưng bị mẹ cậu gọi đúng lúc cả nhà đang quay trở lại xe - đó là lý do tại sao cậu đột nhiên biến mất. Và Jane kể cho cậu nghe chuyện Cún nôn ra vệ đường, rồi anh Cagney đã tỏ ra dễ thương thế nào. Và Jeffrey nói với em rằng Cagney luôn luôn dễ thương rồi kể cho em nghe những thứ anh đã làm giúp cho Jeffrey, ví dụ như cắt cái đường hầm ở hàng rào để Jeffrey có thể chạy trốn những bà hội viên của Câu Lạc Bộ Làm Vườn, và tặng cho cậu một con kỳ đà tên là Darwin, nhưng Darwin làm mẹ cậu nổi mày đay khắp người, nên cậu phải đem nó cho cô con gái đã đi ở riêng của bác Churchie, hiện ở Boston. Và Jane kể cho cậu nghe về các thành viên khác trong gia đình Penderwick, tên của từng người, nào là Rosalind là người xinh nhất, Skye là người thông minh nhất và Batty bé nhất. Jeffrey thì nói với em cậu là con một nên nhiều lúc cũng thấy buồn. Jane lại bảo, cậu sẽ không buồn trong ba tuần tới, bởi vì nhà tớ sẽ ở đây. Rồi cậu ta đáp lại, thế thì tuyệt. Và Jane nói chúng nên nhanh chân vì chắc món bánh quy sôcôla đã xong rồi, mọi người sẽ rất vui được thấy cậu.

Bởi vì Rosalind không quay lại sau vài phút như đã hứa, Skye phải một mình loay hoay chuẩn bị món bánh quy. Trộn bột xong, em đổ những đống bột nhỏ lên khay nướng, tống cái khay vào lò và vặn lò chuyển sang chế độ nướng. Bây giờ thì không còn gì để làm nữa, ngoại trừ ngồi đợi xem Jeffrey có đến không. Vậy là em đi lên tầng trên, vào căn phòng trắng tinh, gọi ghẽ của mình, lôi quyển sách toán từ trong vali ra và quên phắt chỗ bánh quy.

Chính vì thế nên khi khói bắt đầu tuôn ra từ kẽ lò thì không ai có mặt ở đó mà nhìn thấy. Ông Penderwick thì từ sau bữa sáng đến giờ vẫn ngồi lì trong phòng, đọc sách về các loài hoa dại. Jane và Jeffrey đang còn trên đường về nhà nghỉ. Rosalind thì đang ở ngoài với Cagney và bụi hồng, Batty và Cún lại đang ở trong chỗ quây nhốt, chơi trò nhà du hành vũ trụ thám hiểm mặt trăng. Còn Skye ư? Em đang bận làm việc.

- Một cái cây có bóng dài 20 bộ [8] và một cô bé cao 5 bộ có bóng dài 4 bộ. Hỏi cái cây cao bao nhiêu? Được rồi, bây giờ đặt chiều cao của cái cây là x, thì x trên 20 sẽ là... hừm... - Em say sưa nháp vào quyển vở toán của mình. - Có nghĩa là x bằng 100 chia 4, tức là 25. Dễ ợt. Không vấn đề gì. Mình là nhà quán quân. Tiếp nào. Bốn galông [9] kem...

Em cứ thế tiếp tục, giải hết bài toán này đến bài toán khác, trong khi hết đợt khói này đến đợt khói khác tuôn ra khỏi lò. Không gì làm em sao nhãng được, kể cả tiếng sủa từ xa vẳng lại của Cún báo động nguy hiểm-nguy hiểm-nguy hiểm. Chỉ đến khi nghe tiếng cửa sập đánh rầm một cái và tiếng chân chạy chạy nhốn nháo ở tầng dưới, em mới ngẩng lên và hít. Mùi gì thế nhỉ? Em chạy xuống cầu thang và vào bếp.

Skye kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt. Rosalind đang lôi hai khay bánh quy cháy đen sì ra khỏi lò, Cagney kéo một vòi phun nước từ ngoài vào, Batty và Cún thì chạy quanh bàn giả vờ làm lính cứu hỏa, chỗ nào cũng thấy toàn khói là khói.

- Chuyện gì thế? – Skye hỏi.

- Em đã làm cháy chỗ bánh quy và suýt nữa thì thiêu rụi cả căn nhà, chuyện ấy đấy! – Rosalind nói, ho sặc sụa. – Tại sao em lại chuyển lò sang chế độ nướng làm gì? Em nghĩ gì vậy?

Skye chẳng thể phân biệt nổi một cái vỉ nướng với một cái nồi hấp hay một cây lăn bột, nhưng em quá xấu hổ, không dám thù nhân điều đó trước mặt Cagney. Em soạn ra một bộ mặt bướng bỉnh nhất có thể.

- Em chẳng nghĩ gì cả.

- Cái đó thì rõ rồi, - Rosalind nói. – Chị không biết là trong bếp lại có một đứa đần độn như em.

Rosalind đã đi quá xa. Skye biết thế, và em biết là Rosalind cũng biết thế, căn cứ vào vẻ mặt của cô chị. Và Skye biết Rosalind sắp sửa xin lỗi. Nhưng đã quá muộn. Skye nổi khùng.

- Chị đã hứa là sẽ quay lại giúp em, nhưng chị không quay lại, vì thế đây cũng là lỗi của chị nữa. Với lại, những cái bánh ngu ngốc ngày đâu phải là ý của em. Là ý của chị và Jane. Em không bao giờ muốn nướng bánh quy cho bất kỳ một thằng nhóc nào hết, nhất là một thằng nhóc giàu có, khinh khỉnh với một bà mẹ kênh kiệu!

Đột nhiên cả căn bếp lặng ngắt và không ai nhìn Skye cả. Tất cả đều đang nhìn về phía cửa. Skye chầm chậm quay đầu về phía ấy và nhìn thấy cái mà em không muốn thấy nhất… là Jane và Jeffrey, đang nhòm vào qua cửa lưới. Và một lần nữa, Jeffrey lại tái nhợt đến nỗi Skye có thể đếm được từng nốt tàn nhang của cậu ta.

- Ôi, không, - Skye ước gì cả căn nhà đã cháy trụi và em đang ở tận dưới cùng của đống tro tàn ấy.

Đúng lúc đó ông Penderwick bước vào.

- Ôi trời ơi, - ông vui vẻ kêu lên. – Vừa xảy ra tai nạn gì à? Chào cháu, Cagney – cháu nhanh tay với cái vòi nước đấy. Còn đây có phải là Jeffrey Tifton không nhỉ? Xin chào, con trai, bác rất vui được gặp cháu.