Chương 5 MỘT NGƯỜI ANH HÙNG MỚI
ÔNG PENDERWICK RẤT TIN TƯỞNG vào những cuộc đi dạo dài. Một trong những câu nói ưa thích của ông là “Hãy đi dạo cho đầu óc được nhẹ nhõm.” Skye đoán đó là lý do tại sao ông lại bảo em đi dạo với Jane, Jeffrey và Batty trong khi ông và Rosalind dọn dẹp bếp. Đi dạo để cho đầu óc Skye được nhẹ nhõm, và có lẽ cũng để cho không khí giữa Skye và Jeffrey được nhẹ nhõm nữa. Dù Skye đã xin lỗi vì gọi Jeffrey là một thằng giàu có khinh khỉnh và dù Jeffrey đã nói rằng không sao đâu, quên chuyện này đi, nhưng hai đứa chỉ nói với nhau có thế thôi, và từ lúc đó đến giờ chúng hầu như không nhìn nhau.
Vậy là Skye phải lê lết theo sau Jeffrey và Jane, nghe hai đứa nói lem lém hết chuyện nó đến chuyện kia, như hai người bạn cũ vậy. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến người ta phát bệnh lên rồi. Tất nhiên là Skye không ghen tỵ gì và cũng không muốn ai để ý đến mình. Em chỉ thấy thật phí thời gian khi đi dạo với những kẻ nói toàn những chuyện chán phèo.
Jeffrey đang dẫn mấy chị em đi xem một thứ rất đặc biệt, theo như lời cậu nói với Jane. Cậu dẫn cả bọn qua khu đất có căn nhà nghỉ, đi xa khỏi hàng rào và về phía bức tường đá cao đánh dấu ranh giới phía bên kia. Khi đến chỗ bức tường, chúng rẽ trái và đi men theo tường chừng một trăm mét nữa, cho đến khi gặp một cánh cổng gỗ và Jeffrey dừng lại ở đó. Cánh cổng cũng cao gần bằng bức tường – quá cao để có thể nhìn qua – nhưng trên cổng lại có những hốc mắt gỗ. Jeffrey bảo Jane dòm qua những mắt gỗ này để nhìn sang phía bên kia.
- Chỉ là một cánh đồng thôi mà, - Jane nói.
- Ở đó có một con bò đấy, - Jeffrey nói.
- Không, chẳng có trâu bò gì cả.
- Để tớ xem nào.
Jane dịch sang một bên nhường chỗ cho Jeffrey.
- Cậu nói đúng. Tới cũng không thấy nó đâu cả, - cậu nói. – Chắc hôm nay nó bị nhốt trong nhà kho.
Skye nhịp nhịp chân vẻ sốt ruột. Sự thực là chẳng có con bò nào hết, em nghĩ. Thằng nhóc này chỉ đang tìm cách gây ấn tượng với Jane thôi.
- Nó đã húc một người đàn ông ngay trên cánh đồng này đấy, - Jeffrey nói, quay lại nhìn Jane.
- Ôi! – Jane kêu lên. – Thế ông ấy có chết không?
- Suýt. – Nếu Jeffrey có nghe thấy tiếng khịt mũi khinh bỉ của Skye thì cậu cũng không để lộ ra. – Anh Cagney đã kể cho tớ nghe. Lòng ruột của người đàn ông đó rơi cả ra khỏi bụng và phải mất đến ba bác sĩ mới khâu cho bụng ông ấy lành lại được. Có mấy người đã ký đơn đòi bắn con bò, nhưng cảnh sát nói đó là lỗi của người đàn ông kia, ông ấy đã xâm nhập cánh đồng của con bò.
- Tớ rất lấy làm tiếc cho ông ấy, nhưng dù sao bị bắn thì cũng thật là kinh khủng. – Jane nói.
- Với lại, anh Cagney còn nói rằng con bò chỉ ngu thôi chứ không dữ. Không nên bắn ai đó chỉ vì họ không được thông mình cho lắm, - Jeffrey nói.
- Có thể nó đang trốn trong một góc nào đó, - Jane lại nhòm qua cánh cổng. Mắt gỗ bé quá nên em chẳng nhìn thấy gì mấy.
- Ở cuối bức tường này có một cái thang. Bọn mình có thể trèo lên và nhìn qua tường, - Jeffrey nói. Cậu quay sang nhìn Skye.
- Cậu có muốn đi cùng không?
Skye không muốn, nhưng vì nghĩ Jeffrey cũng không muốn mình đi cùng, nên em nhún vai và nói, “Được thôi”.
Vậy là chúng lại đi, Jane và Jeffrey nói, nói, nói không ngừng, trong khi Skye lê bước theo sau, thầm ước là em đã không chui qua cái đường hầm ngu ngốc ấy và đụng phải thằng nhóc ngớ ngẩn này.
Phải đi theo sát các chị đấy nhé, chị Rosalind đã dặn Batty như vậy, và Batty đã đi theo khá sát, nhưng khi Jeffrey dừng lại ở chỗ cánh cổng thì Batty tụt lại phía sau và trốn đằng sau một bụi cây. Không chỉ vì Jeffrey và cái cách cậu cứ hỏi bé về Cún – không cái gì có thể khiến Batty trở nên nhút nhát bằng những câu hỏi – mà còn vì cái vẻ tránh-xa-ra-không-thì-chị-bẻ-gãy-tay trên mặt Skye. Batty sẽ không ngại những chuyện này đến thể nếu có Cún ở đây làm bạn, hưng khi đi dạo thì phải xích nó, mà Cún lại cứ tưởng rằng bị xích có nghĩa là đang chơi kéo co.
Batty ngó ra từ phía sau bụi cây. Jeffrey và hai cô chị gái đang đi xa dần. Bé biết là mình nên bám theo, nhưng trước hết bé muốn biết có gì ở phía bên kia cánh cổng đã (bé tụt lại xa quá nên không được nghe về con bò húc người.) Bé bò ra từ phía sau bụi cây, đi đến bên cánh cổng và nhòm qua một hốc mắt gỗ.
Bé nhìn thấy một cánh đồng đầy cỏ ba lá và hoa cúc dại, với một cái nhà kho ở phía đối diện. Batty biết rất rõ về ngựa và về những nhu cầu của chúng. Ở gần nhà gia đình Penderwick ở thành phố Cameron có một trại ngựa, thỉnh thoảng ông Penderwick vẫn đưa Batty đến để bé đút cà rốt cho hai con ngựa yêu thích của mình, tên là Eleanor và Franklin. Vì thế vừa nhìn thấy cánh đồng này là bé biết ngay đây là một nơi tuyệt hảo dành cho những chú ngựa. Và mặc dù không nhìn thấy con ngựa nào qua mắt gỗ cả, bé nghĩ như thế không có nghĩa là ở đây không có ngựa. Có lẽ chúng chỉ đang trốn bé đấy thôi. Nhiều khi ngựa cũng nhút nhát lắm.
Cánh cổng bị khóa và lại cao quá không trèo qua được. Thế nhưng ở dưới cổng có một chỗ trống đủ rộng để bò qua. Batty cẩn thận quấn đôi cánh lên vai, nằm xuống đất và luồn lách chui qua bên dưới cánh cổng.
Than ôi, chẳng có chú ngựa nào cả, ngay cả một chú ngựa nhút nhát cũng không. Batty nhìn trước ngó sau, nhưng chỉ có một mình bé ở phía bên này bức tường. Ồ, cũng chẳng sao, bé sẽ hái cúc dại và đem về cho chị Rosalind tết thành một dây hoa vậy. Bé tiến về phía một cụm hoa cúc to nhất, cúi xuống và bắt đầu hái.
Tất cả đều thật thanh bình trong khi Batty hái hoa và ngâm nga một bài hát về Kănguru. Trên đầu bé, những chú chim vui vẻ lượn qua lượn lại ngang trời. Dưới chân bé, những chú giun thích thú rúc vào trong đất. Ở khoảng giữa thì có một làn gió mùa hè mát dịu nhẹ nhàng thổi qua những cụm cỏ ba lá và cúc dại. Nhưng chẳng mấy chốc sự thanh bình ấy bị xáo trộn. Ở phía cánh đồng đối diện với Batty, cánh cửa nhà kho bật tung ra như bị đẩy bởi một cái gì rất khỏe. Và nó xuất hiện, đúng là rất khỏe, và to và đen sì nữa. Vị chúa tể của cánh đồng, con bò, ung dung bước ra ngoài nắng và kiêu hãnh chiêm ngưỡng vương quốc của nó.
Skye đi cách xa Jane và Jeffrey hết mức em có thể mà không tỏ ra quá lộ liễu. Đến khi em áy náy muốn bắt kịp cả hai thì Jane đã leo được nửa cái thang dựng bên bức tường đá. Jane cúi xuống nhìn cô chị và hỏi:
- Batty không đi cùng với chị à?
Skye đã quên bẵng mất Batty, nhưng em thà chết còn hơn là thú nhận điều đó. Để ý trông Batty luôn là nhiệm vụ của PLN, nghĩa là Penderwick Lớn Nhất, và khi không có Rosalind ở đây thì Skye chắc chắn là PLN rồi.
- Nó đang trốn sau một bụi cây lúc bọn mình đứng ở chỗ cổng ấy, - Jeffrey nói.
Lại tinh vi rồi, Skye nghĩ, em đâu có để ý thấy Batty đằng sau bụi cây.
- Có khi đứng ở trên này em sẽ nhìn thấy nó, - Jane nói, leo lên đỉnh thang và trèo sang bức tường. - Ở trên này đủ rộng đi được cơ đấy.
- Cẩn thận nhé, - Jeffrey nói. – Tường cao lắm đấy.
- Em không thấy Batty đâu cả, - Jane nói, nhìn về phía căn nhà.
- Chắc nó quay về chơi với Cún rồi, - Skye hy vọng là đúng như vậy thật. Cho dù Batty có phiền nhiễu đến thế nào đi nữa thì để lạc mất cô bé cũng chẳng hay ho gì.
- Chắc vậy, - Jane nghi ngại nói.
- Tớ sẽ quay lại tìm nó, - Jeffrey nói.
- Đợi một tí, tớ sẽ đi cùng với cậu. Để tớ tìm con bò cái đã, - Jane quay lại nhìn cánh đồng. – A, nó kia rồi! Chắc nó vừa từ nhà kho ra.
- Cậu thấy nó to ghê không? – Jeffrey hỏi.
- Khổng lồ!
Vậy là có một con bò ở đó thật, Skye nghĩ, nhưng em không tin là nó lại khủng khiếp như Jane và Jeffrey miêu tả. Có khi chỉ là một con bò nhỏ xíu thôi. Mà có khi chỉ là một con bò cái già béo ú cũng nên. Em muốn trèo lên và nhìn tận mắt, nhưng Jeffrey đang đứng chắn giữa Skye và cái thang, và em thà đứng đó cả ngày còn hơn là bảo cậu ta dịch sang bên.
- Cậu trèo lên mà xem, - Jeffrey nói, bước sang một bên nhường đường cho Skye.
- Cậu lên trước đi, - còn lâu em mới tin vào cái vẻ lịch sự giả tạo của cậu ta.
Và rồi Jane hét lên.
Batty đang ngắm một con bọ đốm tím-và-cam thì Jane cất tiếng hét. Con bọ rơi khỏi một bông hoa cúc, nên Batty đã nằm bẹp xuống để biết chắc là nó hạ cánh an toàn. Batty nhận ra tiếng hét của Jane, và vì Jane rất hay hét, hay hét hơn người khác nhiều, hơn Skye chẳng hạn, nên Batty cũng chẳng lo lắng lắm. Nhưng dù sao bé cũng rời mắt khỏi con bọ và ngẩng lên nhìn.
Con bò to hơn con bọ nhiều quá đến nỗi mới đầu Batty không hiểu mình đang nhìn thấy cái gì. Bé cúi xuống nhìn con bọ, lúc này đã lại đang hối hả bò lên một cuống hoa khác, rồi lại ngẩng lên, mong là con quái đen ngòm kia đã bỏ đi rồi. Nhưng không những nó vẫn còn nguyên đó mà còn bước lại gần hơn rồi nữa kia. Nó chỉ còn cách bé khoảng mười lăm bước chân.
- Ngựa con ngoan lắm, - Batty nói, vẻ khấp khởi hy vọng.
Thực ra con bò này chưa húc ai bao giờ. Đúng là có một lần, một khách du lịch đã lẻn vào cánh đồng và đánh rơi chiếc máy ảnh đắt tiền của ông ta trước mặt nó, và con bò, một cách khá là chính đáng, đã giẫm lên chiếc máy, làm nó nát vụn. Nhưng câu chuyện ấy không làm ai thỏa mãn cả. Người đầu tiên kể lại câu chuyện ấy đã thêm thắt là con bò làm xước chân người khách du lịch nọ, người thứ hai nâng vết xước lên thành một cú húc, và cứ thế cho đến Cagney kể lại cho Jeffrey thì người khách du lịch khốn khổ đã phải chịu rách bụng. Khi Jeffrey kể lại cho Jane, cậu cũng không thổi phồng câu chuyện lắm, chỉ tăng một ông bác sĩ lên thành ba ông bác sĩ thôi. Nhưng dẫu có húc người hay không đi nữa, con bò này cũng không thuộc loại dễ gần, và chắc chắn là nó không ưa gì những khách không mời nằm bẹp giữa đám hoa cúc mà nó thích nhất. Cũng có thể nó không thích thú gì chuyện bị gọi là ngựa con, bởi vì nó đang giương sừng ra và giậm chân bước về phía Batty.
Batty hiểu ra con vật này không phải là ngựa. Đột nhiên bé hiểu ra vô số điều mà một phút trước bé không hiểu, ví dụ như lẽ ra bé không nên một mình chui qua cánh cổng ấy, lẽ ra bé không nên làm trái lời chị Rosalind dặn, và bé sẽ là một cô bé ngoan ngoãn từ giờ đến hết đời nếu như con quái vật kinh khủng kia đừng lại gần bé. Giờ thì bé chỉ biết nằm thật im và ước gì có Cún ở đây, cả bố nữa. Bố sẽ không bao giờ để cho cái gì làm bé đau. Ôi, bố ơi. Ôi, Cún ơi. Ôi, có ai không, đến giúp bé với.
Batty nhẹ cả người, khi chỉ lát sau sự giải thoát xuất hiện, được báo trước bởi tiếng hét của Jane trong khi em chạy với tốc độ có thể đoạt huy chương vàng Olympic trên đỉnh bức tường dẫn đến chỗ cánh cổng gỗ. Âm thanh phát ra từ họng em không hẳn là tiếng la hay tiếng thét, đúng hơn thì nó nghe giống tiếng một chiếc xe cứu hỏa sẽ phát ra nếu loại xe này biết nói. Chỉ đến khi Jane đã chạy đến cánh cổng và dừng lại – mà vẫn đứng nguyên trên đỉnh tường – thì Batty mới hiểu được chị em đang hét cái gì.
- CON BÒ KIA! Ở TRÊN NÀY! Ở TRÊN NÀY CƠ MÀ! TRÁNH XA NÓ RA!
Con bò quay lại phía bức tường và lúc này Batty mới dám ngẩng đầu lên nhìn Jane, chị em đang nhảy lên nhảy xuống và vẫy tay loạn xạ như đang chỉ đường vậy.
- ĐÚNG RỒI, ĐỒ BÒ GIÀ XẤU XA, ĐẾN ĐÂY MÀ HÚC NGƯỜI TO HƠN NÀY! – Jane thét lên.
Thế rồi Batty nghe thấy những tiếng mà bé hy vọng là của thêm nhiều người đến giải cứu nữa từ phía bên kia cánh cổng, nhưng nghe có vẻ giống Skye và Jeffrey đang cãi nhau hơn. Một phút sau thì Jeffrey chui qua cánh cổng thật, theo sau là Skye.
- NẰM IM, BATTY, GIẢI CỨU ĐÂY RỒI!. – Jane kêu lên.
Lo lắng không hiểu “đây rồi” nghĩa là gì, Batty nhìn Jeffrey và Skye chạy ngang qua cánh đồng. Chúng chạy theo hai hướng khác nhau. Skye chạy đến bên Batty, Jeffrey thì đang lao thẳng về phía con bò.
Jeffrey gào lên:
- YAH! YAH! LẠI ĐÂY MÀ HÚC NÀY, CON BÒ KIA!
Tội nghiệp con bò. Nó chỉ muốn được yên tĩnh gặm cỏ dưới nắng ấm, vậy mà giờ đây cái thiên đường riêng tư của nó lại đầy những sinh vật la hét ầm ĩ. Nó không chịu nổi nữa. Nó nhìn từ Jane đến Jeffrey đến Skye rồi quay lại Batty, suy tính xem nên loại bỏ đứa nào trước. Cặp mắt tinh nhanh của nó dừng lại ở kẻ gần nhất, cái kẻ đã dám cả gan hái hoa cúc của nó. Nó cúi đầu xuống, giương sừng ra và bắt đầu tiến về phía Batty.
Batty nhìn thấy nó tiến đến. Bé cố nằm bẹp xuống hết mức có thể, dẹp lép gần bằng một cái bánh kếp, nhắm nghiền mắt và tự hỏi không biết rồi có đau lắm không. Điều tiếp theo bé biết là bé được nhấc lên vai ai đó như một bao bột. Bé mở mắt ra. Là Skye! Chị Skye đã ôm được bé trước con bò!
Và giờ Jeffrey lại đang hò hét:
- CHO ĐÁNG ĐỜI NÀY! ĐÁNG ĐỜI NÀY!
Kèm theo mỗi tiếng “NÀY” là một hòn sỏi ném vào hông con bò. Jeffrey đang làm con bò chú ý đến cậu để Skye có thể chạy thoát cùng với Batty. Và cách đó có tác dụng. Con bò đâu có chịu để bị ném sỏi vào người, cho dù là sỏi nhỏ đến đâu đi chăng nữa. Nó quay lại giáp mặt với kẻ thù mới này.
Từ trên đỉnh tường, Jane hét:
- CHỊ SKYE, CHẠY ĐI!
Cõng Batty trên vai, Skye nghiêng ngả chạy trong khi con bò cào cào đất và giương sừng về phía Jeffrey. TẤN CÔNG!
Batty chưa bao giờ có một anh hùng nào ngoài những người trong nhà. Bé nghĩ có hai người hùng như bố và chị Rosalind là đủ lắm rồi. Nhưng khi nảy lên nảy xuống trên vai Skye suốt chặng đường thoát hiểm ấy, một người anh hùng mới xuất hiện trong cuộc sống của bé. Bé ngắm Jeffrey tránh con bò như thể một dũng sĩ đấu bò được huấn luyện từ lúc mới chào đời. Cậu tránh bên này bên nọ – lao tới, chạy quanh, xoay vòng, nhảy sang bên – nhưng luôn chạy theo hướng ngược lại với Skye và Batty. Và con bò lao theo, cố đuổi cho bằng được tên xâm lăng đáng ghét này.
Rầm! Skye ném Batty xuống và đẩy bé luồn qua cánh cổng. Trong khi Skye chui theo bé, Jane hét lên với Jeffrey:
- THOÁT RỒI, JEFFREY! CHẠY ĐI!
Trên cánh đồng, cuộc chạy trốn cuối cùng diễn ra. Skye xoay xở đứng thẳng dậy và nhỏm qua hốc mắt gỗ. Batty nằm dưới đất và nhìn qua bên dưới. Jane thì đứng nguyên trên đỉnh tường. Cả ba chị em kinh sợ nhìn Jeffrey lao về phía chúng, con bò chỉ cách cậu một đoạn ngắn.
- NHANH LÊN, JEFFREY, CHẠY ĐI, JEFFREY, CHẠY ĐI! – Cả ba cái miệng cùng thét lên.
Gần hơn. Gần hơn. Gần hơn.
Nhanh như cắt, Jeffrey nằm xuống đất, chui qua cổng và đứng dậy. Cậu và Skye mỗi đứa túm một tay Batty và nhấc bổng bé lên trong khi Jane nhảy từ trên tường xuống.
- Chạy thôi! – Jeffrey nói, và cả bọn vội lao đi, vừa kịp lúc con bò lao cặp sừng khổng lồ vào cánh cổng. Cánh cổng rung bần bật và con bò rống lên đầy tức tối, nhưng không đứa nào ngoảnh lại – chúng không bao giờ muốn thấy lại cánh cổng ấy nữa.
Mấy đứa trẻ chạy được nửa đường về nhà nghỉ rồi mới cảm thấy đủ an toàn để dừng lại. Skye ra lệnh tạm nghỉ, và tất cả ngồi thụp xuống, thở hổn hển dưới một bóng thông cao vút. Trong một lúc lâu không đứa nào lên tiếng, chúng bận lấy lại hơi và kiểm tra xem tay chân còn nguyên vẹn không.
Batty có lẽ đã hơi ngốc nghếch khi quyết định lên tiếng trước:
- Em bỏ quên mấy bông hoa ở trên đồng rồi, - bé nói.
Skye ngẩng lên với vẻ mặt sát nhân.
- Đừng giết nó lúc này, sau khi bọn mình đã tốn bao công sức mới cứu được nó, - Jeffrey nói.
Skye nói:
- Batty, trong số những câu ngu ngốc em từng nói, câu vừa rồi là ngu nhất.
- Sao em lại chui vào cánh đồng làm gì cơ chứ? – Jane hỏi.
- Em tưởng ở đấy có ngựa, - Batty đáp và kiểm tra lại đôi cánh của mình. Nó đã bị rách mấy chỗ khi Skye đẩy bé qua cánh cổng.
- Chẳng có ngựa nghẽo gì ở đấy cả, đồ ngốc ạ. Em đã làm cả bọn suýt chết đấy, - Skye nói.
- Bọn mình hẳn đã chết rồi nếu không có Jeffrey, - Jane nói, trong khi Jeffrey đỏ mặt nhìn xuống đất. – Jeffrey, cậu đúng là một anh hùng đấy.
- Thôi đi, Jane. Để chị cảm ơn cậu ấy. Chị là PLN mà, - Skye ngồi dậy và quay sang nhìn Jeffrey, làm cậu bé lại càng cắm mắt xuống đất. – Xin thay mặt cả gia đình Penderwick cảm ơn cậu. Mặc dù tớ đã đá cậu khi cậu chui qua cái cổng trước tớ, và mặc dù tớ cũng có thể đánh lạc hướng con bò chả kém gì cậu...
- Chị Skye! – Jane kêu lên.
Skye ngừng lại mấy giây để tập trung, rồi nói tiếp:
- Cậu rất dũng cảm, thông minh và cậu đã cứu sống Batty, - đến đây em hít một hơi và nói nhanh. – Lúc trước tớ thật ngớ ngẩn và tớ xin lỗi, và đây mới là lời xin lỗi thật sự của tớ, vì chị Rosalind và Jane đã viết cái lời xin lỗi lúc trước.
Em chìa tay ra. Jeffrey ngẩng lên và cũng chìa tay ra. Chúng bắt tay.
Jane tường thuật:
- Nỗi lòng của họ đã được bày tỏ khi suýt mất đi một người thân yêu, và hai kẻ địch đã quyết định giảng hòa.
- Em cũng muốn bắt tay anh ấy nữa, - Batty nói. Jeffrey bắt tay bé, rồi bắt cả tay Jane nữa cho đều.
Một tiếng động vẳng đến từ cái cây gần đó làm cả bọn giật thót mình.
- Chắc là một con sóc thôi, - Jeffrey nói.
- Dù sao thì cậu cũng chắc là con bò không húc đổ được cánh cổng đấy chứ? – Jane hỏi.
- Chắc chắn mà, - Skye nói, nhưng em nhìn Jeffrey vẻ dò hỏi.
- Chắc chắn đấy, - cậu quả quyết.
- Có lẽ bố nên đi xem nó có chắc không, - Batty nói.
- Batty, không! Em không được kể cho bố về con bò. Không được kể cho cả chị Rosalind nữa, - Skye nói.
- Tại sao lại không ạ?
- Tại vì như thế bố và chị ấy sẽ nghĩ Jane và chị không trông nom em cẩn thận.
- Đúng là thế mà.
- Hãy hứa là em sẽ không kể đi, - Jane nói.
- Mình làm lễ tuyên thệ trên Danh Dự của Gia Đình Penderwick được không? – Batty hỏi.
- Lễ ấy chỉ dành cho người trong nhà thôi, Batty, em biết thế mà, - Skye nói, cố chỉ vào Jeffrey mà không làm cậu chú ý. Từ khi Rosalind và Skye nghĩ ra lễ tuyên thệ này sau khi đọc quyển truyện về một gia đình tên là Bastable [10] , chỉ có mấy chị em Penderwick là được tham gia hay chứng kiến thôi.
- Không sao đâu, tớ sẽ đi, - Jeffrey nói.
- Anh ấy không phải đi. Anh ấy đã cứu sống em mà, - Batty nói. – Anh ấy là thành viên Penderwick danh dị.
- Danh dự, - Jane sửa lại.
- Em nghĩ thế nào? – Skye hỏi Jane.
- Chị Rosalind sẽ nghĩ thế nào? – Jane hỏi Skye.
- Vì đây là chuyện sống hay chết nên chị nghĩ là chị ấy sẽ đồng ý thôi, - Skye chậm rãi nói. – Được rồi, Jeffrey, cậu có thể ở lại và chứng kiến lễ tuyên thệ, nhưng cậu phải hứa là không được nói cho ai biết, kể cả anh Cagney.
- Được thôi, - Jeffrey nói.
- Không, không, cậu phải thề danh dự cơ, - Jane nói.
- Tôi xin thề danh dự sẽ không nói cho ai biết về những gì các bạn sắp làm.
- Thế là được rồi, - Skye nói, nắm tay lại thành nắm đấm và giơ ra. – Chúng tôi, ba chị em Penderwick, sẽ không bao giờ kể cho bố hay chị Rosalind về Batty và con bò. Chúng tối ẽ bịa ra một chuyện gì đấy để giải thích tại sao cánh của Batty bị rách, và mặc dù không phải là sự thật, đó cũng không phải là một lời nói dối xấu xa, bởi vì Batty đã rút ra bài học và sẽ không bao giờ bén mảng vào cánh đồng của con bò nữa. Đúng không, Batty?
- Đúng ạ, - Batty nói.
- Xong rồi, - Skye nói.
Jane đặt nắm tay của mình lên trên tay Skye, và Batty đặt nắm tay mình lên trên tay Jane.
- Tôi xin thề trên Danh Dự của Gia Đình Penderwick!
Bỗng một tiếng động nữa vẳng tới, và bọn trẻ biết ngay là nó quá to để có thể do một con sóc gây ra. Một lần nữa Batty lại được nhấc lên vai một ai đó – lần này thì là vai Jeffrey – và cả đám chạy biến đi. Chỉ trong mấy giây, dưới gốc cây đã không còn một bóng người.
Thế là không có ai ở đó để đón chú chó đen, to lớn, đáng sợ – ờ, cũng không đáng sợ lắm – khi nó xuất hiện mấy phút sau đó. Ông Penderwick đã nhầm về cái then cài ở chuồng của Cún. Nó không chống được con chó, hay ít nhất là không chống được Cún, và khi con bò đang đuổi theo Batty, chú chó đã đánh hơi được mối nguy hiểm đang đe dọa bé với khả năng ngoại cảm đặc biệt của riêng mình, và lao ra khỏi chuồng.
Nhưng giờ Batty đang ở đâu? Cún đánh hơi quanh gốc thông vẻ bối rối. Cô bé vừa mới ở đây mà. Nó hếch mũi lên và – aha! – Tìm được cái mùi quen thuộc. Nhẹ cả người, Cún lon ton chạy theo Batty với vẻ trung thành tận tụy.