← Quay lại trang sách

Chương 6 NHỮNG CHÚ THỎ VÀ

MỘT CÁI THANG DÀI

NGÀY HÔM SAU, ăn sáng xong, Batty đưa Cún ra chỗ quây nhốt để kể cho nó nghe về cuộc phiêu lưu mạo hiểm của bé với con bò. Vì đêm qua đã được nghe chuyện ấy đến bốn lần rồi nên Cún lờ bé đi và lại tìm cách mở then chuồng. Nhưng ông Penderwick đã chữa lại cái then sau cú đào tẩu của nó ngày hôm trước. Cún không có cách nào thoát ra được.

Batty vừa mới kể đến đoạn Jeffrey hét YAH! YAH! Thì chính Jeffrey xuất hiện.

- Này, Batty, - cậu nói. – Em đã thề là sẽ không kể cho ai nghe chuyện hôm qua cơ mà.

Batty chạy đến bên cánh cổng và mở then ra cho Jeffrey bước vào, Jeffrey lấy từ trong túi ra một miếng xúc xích nguội cho Cún.

- Cún thì không tính, - Batty nói. – Chuyện gì em cũng kể cho nó nghe.

- Thế Skye giải thích chuyện đôi cánh với bố em và chị Rosalind thế nào?

- Chị ấy bảo em bị mắc vào gai, và chị ấy, anh và chị Jane phải gỡ em ra nên cánh của em mới bị rách. Chị Rosalind đã vá lại cho em rồi.

Jeffrey kiểm tra những chỗ vá mạng phẳng phiu trên miếng vải mỏng.

- Chị ấy vá giỏi nhỉ.

- Chị ấy làm gì cũng giỏi. Chị ấy trông nom em vì mẹ em mất hồi em còn bé tí.

- Em có hay thấy nhớ mẹ không?

- Không, vì em còn bé quá, không nhớ được mẹ trông như thế nào. Nhưng chị Rosalind thì nhớ mẹ lắm. Thỉnh thoảng chị ấy còn khóc khi đang ngủ nữa cơ. Anh không được nói với ai là em đã kể cho anh nghe đâu đấy nhé. – Batty nói. – Bây giờ anh cũng phải kể cho em một chuyện bí mật.

Jeffrey cúi xuống và thì thầm vào tai bé:

- Hôm qua anh sợ con bò chết đi được. Em cũng không được nói với ai đâu đấy.

- Đồng ý, - Batty nói, và hai anh em bắt tay nhau.

Rosalind ra khỏi nhà và đi đến bên cái chuồng.

- Chào Jeffrey. Cảm ơn em hôm qua đã giúp đỡ Batty ra khỏi bụi gai.

- Không có gì ạ, - cậu nói, liếc nhìn Batty, và bé vui vẻ nhảy lên một cái.

- Anh Cagney đã mời Batty và chị sáng nay đến xem mấy con thỏ của anh ấy, - Rosalind nói.

- Và anh ấy còn bảo nhiều người quá sẽ làm các chú thỏ sợ, nên chị Skye và chị Jane không được đi cùng, - Batty nói.

- Đủ rồi, Batty. Đi thôi nào, đến giờ rồi đấy.

- Ngồi xuống và chào tạm biệt đi, Cún, - Batty nói, cố bắt chước vẻ bà chủ của Skye. Cún nằm xuống và lăn qua lăn lại. – Cún! Mày có nghe tao nói không đấy?

Nó sủa vang, bốn chân huơ huơ trong không khí, cho đến khi Rosalind mở cửa chuồng và kéo Batty ra ngoài.

- Tạm biệt Jeffrey. Bọn chị phải đi đây. Chị không muốn lỡ hẹn với anh Cagney, - em nói, bước về phía Dinh thự Arundel, dắt theo Batty.

Sáng sớm hôm ấy, Cagney đến căn nhà nghỉ để tưới nước cho bụi hồng. Cùng lúc Rosalind phải ra ngoài và cho Cún ăn. Hoặc là em giả vờ như thế. Thực sự em ra là để xin lỗi anh về chuyện lộn xộn hôm qua. Suýt thiêu cháy cả căn nhà và tuôn ra những lời lẽ bất lịch sự không phải là bức tranh hoàn hảo của gia đình Penderwick mà Rosalind muốn mọi người nghĩ đến. Nhưng Cagney chỉ cười và nói không sao hết, và kể rằng hồi lên chín, không những anh và ông anh trai đã thiêu rụi chiếc xe tải của chú anh trong khi nghịch pháo hoa, mà còn tìm cách đổ lỗi cho chị gái mình nữa. Và Rosalind nghĩ rằng Cagney thật tử tế khi kể những chuyện ấy cho em vui hơn, và tự hỏi tại sao trước kia em chưa bao giờ nhận ra là mình thích những cậu con trai đội mũ lưỡi trai đến thế. Thế rồi Batty đi ra tìm Rosalind, và Cagney hỏi xem bé có muốn gặp những chú thỏ không, và Batty có vừa đủ can đảm để đáp rằng có. Thế thì đến căn hộ của anh lúc mười giờ nhé, Cagney đã nói vậy.

Căn hộ của anh ấy! Rosalind chưa bao giờ đặt chân vào căn hộ của một cậu thanh niên nào. Vừa thúc Batty đi nhanh hơn, em vừa tự hỏi không biết nó trông ra sao. Anna, với hai ông anh trai đang học đại học, nói rằng tất cả đám con trai đều hết sức nhếch nhác và rằng cái tính ấy đã có sẵn trong gen rồi, nhưng Rosalind thì không chắc đến thế. Thật khó mà tưởng tượng ra một người như bố em chẳng hạn, lại có thể bày bừa như các anh trai của Anna – khoai tây rán ở trong ngăn kéo để đồ lót và vỏ bánh pizza trên giường! – ngay cả khi ông còn trẻ.

Rosalind và Batty đến khu nhà để xe vừa đúng giờ và tìm thấy cánh cửa lưới mà Cagney đã miêu tả, với một tấm biển đề COI CHỪNG THỎ CẮN! treo trên một cái đinh ngay cạnh.

- Đến nơi rồi. – Rosalind nói với Batty, nhưng Batty đã biến đâu mất. Rosalind tìm thấy bé trốn ở một góc, đằng sau một chậu lớn đầy hoa phong lữ thảo.

- Em đổi ý rồi, - Batty nói.

- Ôi, cưng ơi, anh Cagney có gì đáng sợ đâu! – Rosalind nói.

- Có đấy.

- Nhưng anh ấy đã kể cho lũ thỏ nghe về em rồi. Thử nghĩ mà xem, nếu không được gặp em thì chúng sẽ buồn lắm đấy.

- Bảo với chúng là hôm khác em đến.

- Nhưng chúng đang đợi em rồi.

Batty biết rõ cảm giác thất vọng là như thế nào, giống như khi chị Skye đã hứa sẽ chơi trò Peter Pan với bé rồi lại quên mất. Bé rón rén bước ra từ sau chậu hoa và quay trở lại chỗ cánh cửa lưới với Rosalind. Rosalind đưa tay gõ cửa.

- Vào đi! Nhớ đóng chặt cửa lại nhé! – Cagney nói với ra.

Khi bước vào, Rosalind thích thú – và nhẹ cả người – trông thấy một phòng khách sạch sẽ và ấm cúng với một căn bếp nhỏ gọn gàng bên cạnh. Em nhớ kỹ từng chi tiết nhỏ để viết vào bức thư gửi cho Anna: một chiếc sôfa bọc vải kẻ carô xanh lá cây, một chồng sách về Nội Chiến [11] , nửa tá mũ lưỡi trai treo thành hàng, một bức ảnh Cagney đang chơi bóng chày được lồng khung.

Cagney bước từ bếp ra, tay cầm một nắm rau mùi tươi. Nếu anh có lúng túng khi nhìn thấy đôi cánh trông như mọc ra từ sau chân Rosalind thì anh cũng không để lộ ra.

- Yaz và Carla đang ở bên dưới ghế sôfa ấy, - anh nói. – Yaz sẽ chui ngay ra để kiếm rau, nhưng đừng thất vọng nếu Carla vẫn nằm lì dưới ấy nhé. Nó nhát lắm.

Rosalind nghe thấy một tiếng “Ồ!” rất khẽ sau lưng. Em vòng tay ra sau nắm lấy tay Batty, và rồi hai chị em cùng nằm xuống sàn và ngó xuống bên dưới chiếc sôfa.

Cagney cũng nằm xoải ra bên cạnh Rosalind và đẩy nắm rau mùi về phía cái ghế.

- Em có nhìn thấy không? – Anh hỏi. – Yaz là con màu nâu có đốm, còn Carla là cục bông trắng mập mập ở đằng sau nó ấy.

Mới đầu Rosalind chỉ nhìn thấy những hình dạng lờ mờ, nhưng khi mắt đã quen hơn với bóng tối thì em trông thấy bốn con mắt lấp lánh và bốn chiếc tai đang xoay về phía em. Đúng như Cagney đã nói, Yaz mau chóng bò ra, vươn vai – thậm chí còn ngáp nữa! – Rồi vồ lấy một cọng ray mùi to và trang nghiêm ngồi nhai. Khi nó vừa ăn tiếp một cọng rau khác thì Cagney đụng vào tay Rosalind và chỉ. Carla bé nhỏ mập mạp đang sục sạo ra khỏi chỗ trốn.

- Nó không để cho Yaz ăn hết chỗ rau mùi một mình đâu, - Cagney nói.

Nhưng lần này thì Carla không chú ý đến món rau mùi. Đâu đó trong bộ não thỏ nhỏ xíu của nó đã nhận ra sự có mặt của một người tâm đầu ý hợp trong phòng. Nó tiến về phía Batty. Nhảy một bước, hai bước và thế là Carla đã dụi dụi cái mũi mềm mại của nó vào tay Batty. Thế này thì thật quá sức chịu đựng của Yaz. Rau mùi là một chuyện, nhưng được người khác chú ý lại là chuyện khác. Chỉ một giây sau, nó đã đến đánh hơi bàn tay kia của Batty.

- Em phải làm gì bây giờ? – Batty thì thầm, phấn khởi đến nỗi đôi cánh của bé rung rinh.

- Chúng muốn được em vuốt ve đấy, Batty, - Cagney nói. – Vinh dự lắm đấy. Anh chưa thấy Carla đến với người lạ ngay lần đầu tiên bao giờ.

Batty nhẹ nhàng vuốt ve hai con thỏ, Yaz bên tay trái và Carla bên tay phải.

- Ôi, chị Rosalind, chúng thích em rồi.

Rosalind và Cagney nhìn nhau mỉm cười.

- Cảm ơn anh, - Rosalind nói.

- Có gì đâu, - Cagney đáp.

Khi Rosalind và Batty rời nhà để đến thăm những chú thỏ thì Jeffrey đi tìm Skye và Jane. Cậu tìm thấy hai đứa ở hàng hiên trước nhà, bên cạnh là một quả bóng xẹp lép.

- Nhìn xem Cún đã gây ra chuyện gì này! – Jane nói. – Làm sao mà tớ luyện tập với một quả bóng thủng được chứ?

- Jane là trung phong của đội bóng ở trường tớ, - Skye nói. – Nó giỏi đến nỗi huấn luyện viên của trường cấp hai phải đến xem nó đá.

- Chị đừng có nói quá, - Jane nói, nhưng không có vẻ thật lòng lắm. Bóng đá là thứ duy nhất em giỏi hơn Skye – trừ việc viết lách ra – và em rất thích khi Skye tỏ ra rộng lượng và khoe khoang với mọi người về chuyện ấy.

Jeffrey nói:

- Các cậu có thể mượn quả bóng của tớ. Tớ sẽ về nhà lấy ngay nếu các cậu muốn.

Jane nhảy xuống khỏi hàng hiên.

- Bọn tớ đi cùng được không?

- Được chứ.

Nhưng Skye ngần ngừ đứng lại.

- Thế còn… ý tớ là…

- Cậu sợ mẹ tớ chứ gì? – Jeffrey nói.

- Không. Tớ đâu có sợ mẹ cậu. Tớ chỉ không biết liệu mẹ cậu có thấy phiền khi bọn tớ đến nhà cậu không thôi.

- Tất nhiên là không rồi. Tại sao mẹ lại phải thế chứ? – Jeffrey nói, và bắt đầu bước đi. Rồi cậu quay lại nhìn Skye. – Với lại hôm nay mẹ tớ không có nhà. Mẹ tớ đi dự buổi họp mặt của ủy ban Câu Lạc Bộ Làm Vườn rồi. Đi nào.

Jeffrey dẫn Skye và Jane vào Dinh thự Arundel qua cánh cửa gỗ sồi chạm trổ ở phía trước. Chúng bước vào một tiền sảnh hết sức lộng lẫy, rộng đến nỗi có đặt cả căn nhà nghỉ vào cũng vừa, thậm chí còn đủ chỗ cho Cún chạy chơi ở ngoài nữa. Sàn nhà lát gỗ bóng lộn, cả cái cầu thang lớn trước mặt chúng cũng vậy. Những ô cửa sổ kính màu ở hai bên cánh cửa gỗ sồi nhuộm tia nắng cả trăm màu sắc khác nhau. Mỗi góc phòng đều có những chiếc lọ khổng lồ màu xanh trắng cắm đầy hoa tươi.

- Thật đúng là sự huy hoàng của hàng trăm nền văn minh, - Jane nói.

- Đừng đụng vào cái gì nhé, - Skye nói.

- Lên phòng tớ đi, - Jeffrey nói, vừa chạy lên cầu thang.

Nhưng Jane muốn xem ít nhất một căn phòng tiếp giáp với tiền sảnh. Em nhón chân rón rén đi đến ô cửa rộng phía bên trái. Lại một quang cảnh huy hoàng nữa. Những chiếc bàn cổ có chân chạm khắc cầu kỳ. Những tấm thảm dệt tay có hình ngựa thần và các phu nhân đội mũ chóp nhọn. Những bức tượng mỏng mảnh bằng thạch cao tuyết hoa hình những con chim và những bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp vẽ cảnh vườn tược. Như em kể lại với Rosalind sau đó, căn phòng ấy giống hệt một viện bảo tàng, chỉ thiếu dây chão bằng nhung và những người bảo vệ mặc đồng phục thôi.

Skye kéo Jane đi, và hai đứa theo Jeffrey lên cầu thang, vòng quanh vòng quanh mãi, lên đến tận tầng ba và vào phòng của Jeffrey. Tạ ơn trời đất, đó là một căn phòng bình thường, chẳng giống viện bảo tàng chút nào. Sàn nhà trải những tấm thảm cũ, loại thảm ta có thể thoải mái giẫm chân lên, và các thứ đồ đạc đều rất giản dị ta có thể đụng vào mà không phải sợ làm chúng xây xước. Thế nhưng trong phòng vẫn có một thứ rất đặc biệt mà cả hai chị em đều bao giờ trông thấy trong một phòng ngủ cả.

- Một chiếc đàn dương cầm! – Skye kêu lên.

- Nó chỉ là một cái piano tủ thôi, - Jeffrey nói vẻ xin lỗi. – Chiếc dương cầm to đặt ở dưới nhà cơ.

- Cậu có biết chơi không? – Jane hỏi.

Jeffrey lôi một quả bóng đá từ dưới gầm giường ra, xoay nó trên đầu ngón tay như một siêu sao bóng rổ (cậu đã học được trò này từ Cagney) rồi ném cho Skye. Em bắt gọn.

- Có, nhưng không phải bây giờ. Mình ra ngoài thôi.

- Cậu chơi không hay à? – Skye hỏi vẻ thông cảm. Em hiểu rất rõ điều ấy. Bố em đã buộc phải ngừng những buổi học kèn clarinet của em sau khi bị hàng xóm kêu ca về chuyện em luyện tập.

- Không phải thế.

- Thế thì chơi cho bọn tớ nghe đi, - Jane nói.

- Thôi được, chỉ một đoạn thôi nhé, nếu các cậu thực sự muốn nghe. – Jeffrey mở nắp đàn và ngồi xuống ghế. Skye và Jane soạn ra một bộ mặt thật lịch sự, chuẩn bị tinh thần để nghe một bản nhạc bị chơi dở ẹc, nhưng những gì chúng nghe được lại hay đến nỗi Skye cứ ngỡ Jeffrey đang bật một cái băng thu sẵn ở bên dưới cây đàn để trêu chúng (nhưng em đã kiểm tra và hóa ra là không phải).

- Jeffrey chỉ chơi một phút rồi ngừng lại và giành lấy quả bóng trên tay Skye.

- Được rồi, đi thôi.

- ĐỢI ĐÃ! – Jane hét lên. – Tớ muốn nghe nữa!

- Sao cậu lại giả vờ là cậu chơi không hay? – Skye hỏi.

Jeffrey đỏ mặt.

- Các cậu có thích đoạn nhạc ấy không? Đấy là nhạc của Tchaikovsky đấy, tớ mới chỉ tập nó được mấy hôm thôi, mà lẽ ra phải có cả một dàn nhạc đi kèm nữa, tất nhiên. Tớ rất muốn được chơi nhạc. Thầy dạy nhạc ở trường nói tớ có thể vào học ở Juilliard [12] , và sau đó, nếu học tốt thì tớ muốn được chỉ huy dàn nhạc nữa. Nhưng mẹ tớ…

- JEFFREY!

Cả ba đứa trẻ sững người và cùng quay sang nhìn nhau. Skye đã nhận ra giọng nói ấy. Jane cũng có thể đoán được.

- Chắc mẹ về sớm, - Jeffrey nói. Cậu thò đầu ra cửa và nói to. – CON ĐANG Ở TRÊN PHÒNG!

- XUỐNG NHÀ ĐI CƯNG! CÓ BÀ ROBINETTE ĐẾN CHƠI NÀY!

- Lại là bà Robinette và thằng Teddy, con trai bà ấy. Mẹ sẽ bắt tớ phải tiếp nó cho mà xem, - Jeffrey chán nản nói. – Hai cậu hãy ở trên này cho đến khi tớ rũ được nó và quay lại đây tìm đường ra cho các cậu nhé.

- Sao bọn tớ không đi cùng cậu luôn nhỉ? – Skye hỏi.

- Cậu không muốn gặp Teddy đâu. Ý tưởng về một trò đùa hay ho của nó là ném bài tập của những đứa khác vào bồn cầu ở trường rồi giật nước. Tớ sẽ cố quay lại thật nhanh. Có thể tớ sẽ dìm được nó xuống ao hoa súng. – Jeffrey lách qua cánh cửa đi ra.

- Thế đấy! – Skye thốt lên. Em không thích bị nhốt trong nhà chỉ vì một thằng hay bắt nạt người khác.

Jane thì không nghĩ đến những kẻ hay bắt nạt. Em đang đứng bên một ô cửa sổ của Jeffrey và nhìn ra ngoài, như Jeffrey đã làm vào cái hôm gia đình em mới đến. Và cũng giống như Arthur sẽ làm trong quyển sách của em, cậu bé Arthur tội nghiệp, mong mỏi đến tuyệt vọng có ai đó sẽ dành cho cậu một lời tử tế, ai cũng được. Sarbina Starr sẽ xuất hiện trước mặt Arthur thế nào đây, khi cậu phải ở tít trên ô cửa sổ cao này? Jane còn chưa quyết định chuyện đó. Cho Sarbina điều khiển một chiếc tày bay được không nhỉ? Không, tàu bay thì to quá và sẽ bị mắc vào cây mất. Một chiếc trực thăng thì sẽ ấn tượng đấy, nhưng lại ồn ào quá. Sarbina không muốn mụ Ác nhân [13] – đó là cái tên Jane đặt cho kẻ độc ác đã bắt cóc Arthur – nghe thấy cô bé đang đến. Thế còn một quả khinh khí cầu thì sao? Đúng rồi! Sarbina có thể đến cứu Arthur trên một quả khinh khí cầu!

- Jane! Jane! – Skye gọi. – TỔNG ĐÀI GỌI JANE!

- Cái gì thế?

Skye đang đứng cạnh một cửa sổ khác.

- Lại đây xem này. Bọn mình có thể trèo ra cái cây to này và tụt xuống.

- Jeffrey bảo đợi cậu ấy mà.

- Chắc cậu ấy sẽ phải mất hàng tiếng đồng hồ mới tống khứ được thằng nhóc đáng ghét tên là Teddy nọ. Giúp chị mở cái cửa này đi.

Hai chị em đẩy cánh cửa sổ nặng ra hết cỡ và kéo mành lên. Chúng ném quả bóng ra ngoài, rồi Skye trèo lên bệ cửa, nhảy ra bám lấy một chạc cây to và nhìn xuống. Em không sợ độ cao, nhưng từ trên cây xuống đất là cả ba tầng nhà. Em bám vào một cành cây nữa cho chắc rồi ngoái nhìn Jane.

- Đâu rồi? – Em thì thầm.

- Em đang viết mấy dòng để lại cho Jeffrey, - từ trong phòng, Jane đáp lại. – Viết thế này được không nhỉ: Phải cất cánh rồi, hẹn gặp cậu sau!

- Chị không cần biết em viết cái gì. Nhanh lên.

Một phút sau, Jane đã ở bên cạnh em trên chạc cây. Chúng cẩn thận tiến về phía thân cây, rồi tụt xuống chạc cây tiếp theo, rồi chạc nữa, rồi chạc nữa, cho đến khi xuống đến chạc cây thấp nhất. Chúng vẫn còn cách mặt đất những hơn bốn mét.

- Giờ thì sao đây? – Jane hỏi.

- Chị không biết. – Skye đáp.

- Bọn mình có thể trèo ngược lên.

- Để yên cho chị nghĩ nào. Chị sẽ nghĩ ra một cách nào đấy.

Skye có nghĩ cả ngày cũng chẳng ra cách nào cho hai chị em xuống dưới gốc cây được. May cho hai đứa là chuyến thăm hai chú thỏ của Batty kết thúc sớm hơn năm phút so với dự định, có nghĩa là Batty và Rosalind đã lên đường về nhà nghỉ để kể mọi chuyện cho Cún nghe rồi. Nhưng quạn trọng hơn, nó cũng có nghĩa là Cagney đã quay lại làm việc trong vườn. Jane trông thấy anh đang đẩy chiếc xe cút kít về phía đám hoa thược dược, cách cái cây khoảng hai chục bước.

- Chào anh Cagney, - em gọi.

Cagney quay ngoắt lại, nhìn quanh xem tiếng nói ấy đến từ đâu.

- Ở trên này cơ, - Jane nói.

Anh nhìn lên và bật cười.

- Hai em đang làm gì thế?

- Bọn em bị mắc kẹt, - Skye nói.

- Đợi đấy nhé, - anh biến đi và một phút sau quay lại với một cái thang dài. Anh dựa nó vào thân cây cho Skye và Jane trèo xuống an toàn.

- Xin anh đón nhận lòng biết ơn vô bờ bến của chúng em vì đã cứu chúng em thoát khỏi một số mệnh còn đáng sợ hơn cả cái chết, - Jane nói.

- Nhờ anh nói cho Jeffrey biết là bọn em đã thoát rồi được không ạ? – Skye hỏi, - Và bảo cậu ấy hãy đến nhà nghỉ chơi bóng đá với bọn em sau khi đã thoát được thằng nhóc Teddy Robinette nữa.

- Thật ra thì anh Cagney này, có khi anh giúp Jeffrey thoát khỏi Teddy được đấy, - Jane nói.

- Jeffrey đang tìm cách dìm chết nó, - Skye giải thích.

- Chuyện ấy để anh lo, - Cagney nói, và Skye cùng với Jane ôm quả bóng chạy đi.